Uchiha không bao giờ khóc
"Sáng sớm nay Sasuke đã chính thức khiếu nại ngươi, Kakashi. Cậu ta muốn cấm ngươi tiếp xúc với con cậu ta. Sasuke nói rằng ngươi đã bắt cóc con bé và ta có thể phải nhờ hội đồng vào cuộc nếu cậu ta khăng khăng buộc tội như vậy. " - Tsunade thở dài nói.
Chủ yếu có ba điều lướt qua đầu Kakashi khi anh đứng trong văn phòng Hokage để lắng nghe thông tin này, khẽ nheo mắt trước ánh sáng chói chang của mặt trời ban mai. Thứ nhất, anh phải kìm chế những cái ngáp thường xuyên vì anh rất mệt mỏi, điều này đáng tiếc thay dường như đã trở thành một thói quen. Thứ hai, Hokage của anh trông không được tốt cho lắm, khuôn mặt phập phồng, ửng đỏ và đôi mắt đẫm lệ rũ xuống của cô khiến Kakashi lo lắng đến mức anh quyết định gạt Shizune sang một bên ngay sau đó để hỏi cô về sức khỏe của trưởng làng. Thứ ba, mặc dù hành động của anh làm mọi thứ phức tạp hơn nhưng Kakashi hiểu Sasuke.
"Dù sao thì tôi cũng muốn nói chuyện với Sasuke ngay sau khi báo cáo với ngài vì tôi không có ý lấy đi bất cứ thứ gì của cậu ấy. Có lẽ chúng ta có thể giải quyết vấn đề này một cách dân sự?"- Kakashi nói.
Tsunade mím môi lại. - "Có đúng là Sakura và Sarada đã ở lại với ngươi vào tối hôm qua không?"
Kakashi gật đầu sau giây phút do dự ngắn ngủi. Từ chối điều này sẽ không đem lại lợi ích gì và không có gì ngạc nhiên khi Tsunade biết về việc này. Bên cạnh đó, việc Sakura công khai thể hiện tình cảm từ ngày hôm trước không cần đến mật thám cũng đã nhanh chóng trở thành tin tức nổi khắp làng ở nơi thích buôn chuyện này.
Được ôm Sakura vào lòng suốt đêm là điều mà anh thích nhất trong toàn thế giới rộng lớn này, nhưng thật tệ là sáng nay cô đã phải ra đi quá vội vàng, thậm chí còn không kịp để ăn bữa sáng, nhưng cô đã ngủ quá lâu, hay đúng hơn là Kakashi đã không đánh thức cô kịp vì anh đã mất hồn khi nhìn khuôn mặt say ngủ của cô vào buổi sáng mờ nhạt.
"Có vẻ như đây không phải là thời điểm tốt đẹp để Sakura và ngươi gặp nhau. Nhưng tất nhiên, những việc như này là điều không thể tránh khỏi và nếu nó ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc của ngươi..." - Tsunade dứt khoát nói.
"Điều đó sẽ phụ thuộc vào nhiệm vụ. Nhưng tôi biết tôi có thể phân biệt tốt giữa cuộc sống cá nhân và nhiệm vụ của mình." - Kakashi thành thật trả lời.
Bất kỳ mối quan hệ nào với người khác đều mang đến những điểm yếu mà kẻ thù sẽ có cách để khai thác. ANBU đã phải giải nghệ rất nhiều người sau khi họ yêu nhau, đặc biệt là là khi nó có xu hướng xảy ra nhiều nhất giữa các đồng đội với nhau. Kakashi nhớ lại những cuộc thảo luận sôi nổi giữa các cấp lãnh đạo về việc cấm hoàn toàn phụ nữ vào tham gia các chi nhánh bí mật an ninh để ngăn chặn việc cảm xúc che mờ mắt những phán xét của những shinobi. Nhưng thật nực cười làm sao vì đàn ông cũng có thể yêu nhau và thường xuyên là như vậy. Nó chỉ đơn giản là khi con người hình thành các chấp niệm và không có luật lệ nào có thể ngăn điều đó xảy ra.
"Liệu Iruka có thể một mình giải quyết Sarada nếu điều tồi tệ nhất xảy ra không?"
Kakashi đã mất một phút để suy ngẫm về điều này. Sau đó, anh gật đầu.
"Tất nhiên là có rồi, thầy ấy là một giáo viên rất tốt. Tôi không chắc chắn 100% nhưng hiện tại vẫn chưa có dấu hiệu nào cho thấy Sarada đã đánh thức Sharingan. Và ngay cả khi con bé đã đánh thức hoặc trong tương lai gần... thì Sasuke sẽ là người ở vị trí tốt hơn tôi rất nhiều để dạy con bé về cách sử dụng nó. Tôi không phải là một Uchiha và biết rất ít về nó. "
Tsunade trầm ngâm nhìn anh, tay chống cằm.
"Điều đó không đúng và ta nghĩ ngươi biết điều đó. Ngươi là người phù hợp để dạy con bé cách sử dụng Sharingan một cách có trách nhiệm bởi vì ngươi không phải là Uchiha. Hơn nữa, ta hiểu đứa trẻ rất gắn bó với ngươi thì phải? "
Đúng, có vẻ như là vậy, mặc dù Kakashi không hoàn toàn chắc chắn về lý do. Sarada đã ở cùng phòng với họ, chơi với Tonton ở góc sau lưng họ dưới sự giám sát của Shizune. Bất chấp sự nhạy cảm của chủ đề mà họ đang thảo luận vì đứa trẻ đã từ chối rời xa anh vào buổi sáng và con bé đến được đây bằng cách bám vào áo anh bằng cả hai tay. Đối với một con người nhỏ bé như vậy thì con bé là một người mạnh mẽ một cách đáng kinh ngạc.
"Ta biết ngươi không bắt cóc Sarada mà làm thế nào con bé tìm thấy ngươi mới là một câu hỏi khác. Ta cho rằng đó là Pakkun? Vì Sasuke đã đề cập đến việc 'sử dụng một con chó một cách kiêu ngạo' để gửi thông điệp trong đơn khiếu nại của mình. "
Kakashi lại gật đầu. Thật là sai lầm khi giới thiệu cho Sarada với gia đình Sasuke và nói với con bé rằng anh sẽ giúp nếu con bé gặp khó khăn. Anh nên biết một đứa trẻ không thể phân biệt được đâu là ý thích và đâu là trường hợp khẩn cấp. Tuy nhiên, ở suy nghĩ thứ hai ... Không. Nó không phải là một sai lầm. Con bé sẽ cần thêm sự bảo vệ khi anh không ở bên và anh có thể hoàn toàn tin tưởng vào Bát Khuyển của mình để làm những gì cho là cần thiết.
"Ta miễn cưỡng trừng phạt đứa trẻ vì cuộc khủng hoảng hôn nhân không liên quan gì đến con bé. Ta có lẽ đã thấy trước được điều này sẽ xảy ra khi ta gửi Sakura đến bệnh viện để giúp ngươi." - Tsunade thì thầm.
"Ngài nên vậy. Tôi nghĩ đó là kế hoạch của ngài từ rất lâu rồi."- Kakashi đồng ý mặc dù điều đó có lẽ là không công bằng. Bản thân anh cũng sẽ bật cười khi nghĩ đến việc phải lòng Sakura cách đây không lâu.
"Ta chưa bao giờ coi mình là chuyên gia mai mối, ta chỉ nghĩ rằng con bé sẽ đến để kiểm tra ngươi mà thôi. Bất cứ khi nào ngươi đề cập đến con bé trong quá khứ thì ngươi đều nói về con bé với sự tôn trọng hơn hầu hết những người khác. " - Tsunade thở dài.
Phải, đó là sự thật. Kakashi đã rất ấn tượng với Sakura từ nhiều năm trước và chưa bao giờ ngại ngùng khi nói về điều đó. Anh nhớ lại khoảnh khắc nó xảy ra khá rõ ràng: ngày hôm đó là sau khi Naruto trở về làng và khi Tsunade ra lệnh cho anh kiểm tra kỹ năng của Sakura và Naruto. Trước sự cạnh tranh khốc liệt gần như chết người của Sasuke và Naruto, anh chưa bao giờ chú ý đến Sakura. Nhưng vào ngày hôm đó, khi lần đầu tiên anh nhìn thấy sức mạnh điên cuồng đó của cô thì Kakashi đã nhận ra một điều quan trọng đã thay đổi sự đánh giá cao của anh đối với con người cô, đó là hạt giống mà từ đó sự tôn trọng đã nảy nở và không bao giờ ngừng phát triển kể từ đó.
Sakura sau đó đã trưởng thành trong một thời gian ngắn ngủi và cô đã có được Bách Hào Ấn, cô trưởng thành hơn nhiều không phải vì được sinh ra với nhiều kỹ năng đặc biệt hơn những người khác hay không phải vì cô đến từ một gia đình đặc biệt hay bởi vì cô đã được hóa thân vào mối thù truyền kiếp giữa hỏa chí và lời nguyền hận thù. Không, tất cả những gì cô đạt được về kỹ năng, sức mạnh và quyền lực, cô đều có đủ vì cô đã làm việc chăm chỉ và chỉ có mục đích là để có thể giúp đỡ mọi người.
Sakura đã gọi anh là kẻ ích kỉ vào tối hôm qua và điều đó đã khiến anh càng cảm thấy xấu hổ hơn khi nghĩ về điều đó. Khi cô là người vị tha, cô rất vị tha, thậm chí khi cô đã kết hôn với Sasuke nhưng cô vẫn giúp đỡ anh, bất chấp mọi thứ anh đã làm với cô.
"Ý ta là ...ngươi gần như gấp đôi tuổi của con bé và là giáo viên của Sasuke lẫn Sakura. Tất nhiên là bây giờ con bé đã trưởng thành nhưng nó khá là scandal nếu ngươi hỏi ta." - Tsunade nói thêm, lời nói ấy khiến anh văng ra khỏi dòng suy nghĩ cay đắng của mình.
"Tôi không gấp đôi tuổi của Sakura!" - Kakashi nói.
"Sao cũng được. Đây không phải là thời điểm thích hợp để ngươi dính vào một vụ bê bối." - Tsunade mệt mỏi gạt vấn đề sang một bên.
Vụ bê bối? Đây là một vụ bê bối sao? Hay đây lại là việc anh sẽ trở thành Hokage? Cô ấy sẽ không bao giờ cảm thấy mệt mỏi khi đề nghị điều đó cho dù đôi khi cô ấy có thể sẽ không tin tưởng anh. Kakashi đã thấy trước một thời điểm trong tương lai, nơi anh chỉ đơn giản là rút lui vì anh cảm thấy quá mệt mỏi khi phải chống lại cô. Sự chú ý là thứ được gọi trong chiến tranh và không có gì ngạc nhiên với anh rằng cô cũng là một chuyên gia sử dụng nó cho các công việc nội bộ.
"Tình hình với đầu của ngươi thế nào rồi?" - Tsunade hỏi.
"Không thay đổi nhưng nó vẫn hoạt động hoàn toànbình thường." - Kakashi thừa nhận.
"Ngươi có sắp tới sẽ phải đi kiểm tra thể chất không?"
Vậy sao? Anh đã quên.
"Tôi sẽ ổn thôi."
Kakashi thường xuyên thực hiện thêm một vài vòng chống đẩy và những việc tương tự một ngày trước đó chỉ để đảm bảo rằng anh đang bắt kịp tiến độ, nhưng ngoài việc thường xuyên nhắc nhở anh rằng anh đã không luyện tập trèo đá bằng một tay trong một thời gian thì thể chất chẳng là gì cả, đặc biệt là đối với anh.
"Họ muốn ta thêm một vài kiểu kiểm tra bổ sung vào đó. Có một chút áp lực... Thủy Quốc đã làm được điều đó và Lôi Quốc cũng vậy. Tự nguyện, nhưng vẫn... "
Kakashi nhướng mày thắc mắc. Kiểm tra bổ sung? Giống như... nhẫn thuật đa dạng hơn? Anh luôn nghĩ rằng qua được các bài kiểm tra là quá dễ dàng.
"Kiểm tra tâm lý," - Tsunade nói một cách nghiêm túc như thể đó là bản án tử hình của anh.
" Hokage-sama, ngài đang nghĩ rằng tôi không thể vượt qua bài kiểm tra tâm lý sao?" - anh nói, hơi sửng sốt.
"Ngươi nói thử xem. Ta khá chắc chắn rằng ta sẽ không thể vượt qua chúng." - Tsunade thì thầm.
Kakashi cau mày. Cô ấy thậm chí đang ám chỉ điều gì? Anh chưa từng thi trượt một lần nào trong suốt cuộc đời mình.
"Ta nghĩ rằng đó chỉ là một biện pháp khác để đánh lạc hướng chúng ta thôi. Các quốc gia khác đều đang đầu tư khá nhiều vào việc chăm sóc tâm lý sau Chiến tranh trong khi chúng ta vẫn đang dồn mọi thứ vào việc phát triển các kỹ năng y tế cốt lõi của mình hơn. Và ai sẽ tiếp tục đến đây để điều trị bây giờ? Phải, các quốc gia khác! Và bây giờ họ muốn lấy đi những Shinobi cuối cùng mà ta có bằng cách kiểm tra các vấn đề về tâm lý à? Ta sẽ không bao giờ dung thứ cho điều này!" - Tsunade nói, thậm chí nghiêm túc hơn, tay cô lẻn về phía một cái chai đặt bên phải cô.
Tất cả có vẻ hơi quá kịch tính đối với Kakashi nhưng hôm nay rõ ràng không phải là ngày để đối đầu với Hokage Ngũ. Anh nhìn qua vai về phía Shizune và thấy cô đang lắng nghe cuộc trò chuyện của họ một cách khá chăm chú và đúng như mong đợi, cô đã đỏ mặt khi bị phát hiện nhưng anh đã nháy mắt với cô để giúp cô thoải mái. Chắc chắc Shizune biết rất nhiều về những cuộc kiểm tra tâm lý này và anh sẽ hỏi cô.
Nếu anh vẫn ở đây để khám sức khỏe.
Kakashi đã thức trắng cả đêm để suy nghĩ. Rõ ràng việc anh ở lại Konoha càng lâu thì việc rời đi sẽ càng trở nên khó khăn hơn. Các kỳ thi Chunin được diễn ra, việc Sarada được đào tạo, kiểm tra thể chất, Sakura... còn rất nhiều thứ khác, quá nhiều thứ mà anh có thể lấy làm cái cớ để kéo dài thời gian để ở lại. Kakashi thậm chí còn có thể giả vờ rằng mọi thứ đều ổn. Mất trí nhớ, vậy thì sao? Cuộc sống của anh vẫn tốt như nó đã từng. Anh không thể nhớ hầu hết những gì đã xảy ra trong Chiến tranh? Có lẽ là một điều may mắn. Anh không nhớ mình đã mất Sharingan khi nào hay ra sao? Không thành vấn đề gì vì anh đã trở lại và ổn hơn bao giờ hết. Nhiều shinobi vẫn mất tích sau cuộc tấn công với những Susanoo không nên tồn tại? Những người đồng đội có năng lực của anh đang gặp vấn đề và anh chỉ có thể ngồi và chờ đợi. Karin đã vứt bỏ một đứa trẻ và biến mất? Tuyệt vời, cuối cùng dòng máu Uchiha đã được bảo toàn.
Kakashi thở dài, nhìn Tsunade cau mày. Anh thấy cô đã cưỡng lại ý muốn uống rượu và đó là một sự tiến bộ nhưng dường như cô đang đợi anh nói ra điều gì đó.
"Tôi đồng ý?" - anh nói vì anh đã quên những gì cô ấy đã nói vào lúc trước. Quả thực, đó dường như là một câu trả lời vừa đầy đủ vì Tsunade lại gật đầu một lần nữa.
Có lẽ anh nên tận dụng sự hòa hợp hiện tại của họ và nói cho cô ấy biết đôi mắt của ai trong đầu anh?
Ý nghĩ đó ngay lập tức lại mang đến cảm giác buồn nôn. Uchiha Fugaku và của tất cả mọi người! Khi còn là một cậu bé, Kakashi đã gặp ông ta một lần là khi sự không hài lòng của các Uchiha về việc anh có Sharingan chưa bao giờ hiện rõ trên khuôn mặt chua ngoa của người đàn ông đó hơn bao giờ hết vào ngày hôm đó.
Rõ ràng là mình không tin tưởng ngài ấy nhiều như mình nên nghĩ, Kakashi nghĩ, thấy bản thân khá khó để mở lời về vấn đề này.
Nó có sợ hãi không? Nó là một hành động để tự bảo vệ? Hay là... về Sasuke mà anh đang lo lắng? Hay là bản thân không thể tin tưởng?
"Tôi sẽ nói chuyện với Sasuke ngay bây giờ với sự cho phép của ngài, Hokage- sama," - Kakashi nói với sự quyết tâm.
"Cậu ấy không có ở đây. Cậu ấy đang ở bệnh viện và đang trong quá trình vật lý trị liệu, "- Tsunade nói.
"Vậy thì tôi sẽ đến Học viện trước để đưa Sarada đi thăm quan và sẽ quay lại sau," - Kakashi nói, nhanh chóng gạt đi ý nghĩ rằng anh có lý do chờ đợi để đến bệnh viện. Cuộc trò chuyện mà anh cần có với Sasuke phải diễn ra giữa một mìnhhọ , không phải với Sakura ở gần.
***************************************
Sakura đã hoàn thành tốt ca mổ sáng nay và nó khiến cô hài lòng với bản thân rằng bệnh nhân sẽ nhanh chóng trở lại bình thường. Và dù đã hàng giờ đồng hồ trôi qua, và mặc dù cuộc chia tay vội vã sáng nay chỉ bao gồm một nụ hôn thoáng qua nhưng cô vẫn cảm thấy hạnh phúc kéo dài khi thức dậy trong vòng tay của Kakashi, khi mà đôi mắt anh nhìn cô với biểu cảm mà cô khao khát được gặp lại sớm thôi.
Tôi phải nói cho anh ấy biết càng sớm càng tốt rằng tôi quan tâm anh đến mức nào , cô ngại ngùng nghĩ và khẽ kêu lên trong lòng. Hay là... quá nhanh?
"Phụ nữ đừng bao giờ là người đi trước", - cô nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ nào đó trong đầu. Nghe như bà cô vậy. Phải, điều đó đã đúng: thế hệ của bà cô đã nghĩ như vậy nhưng chắc chắn, Kakashi đủ hiện đại để không quan tâm đến những quy ước như vậy?
Hay không? Nghĩ đến vẻ mặt kinh ngạc của anh vào đêm qua khiến cô bật cười. Liệu Kakashi có thực sự nghĩ rằng một nụ hôn trên môi và một nụ hôn qua mặt nạ của anh là một điều tuyệt vời không? Làm thế nào mà một người đàn ông trưởng thành và một shinobi cực kỳ điêu luyện như anh, người được mọi người kính trọng lại có thể bối rối về điều đó?
Cô thả mình xuống chiếc ghế văn phòng căng mọng và nhìn vào đống giấy tờ trên bàn làm việc. Hmmmm, điều đó nhắc nhở cô đến... bụng cô lộn nhào sung sướng khi nhớ lại những gì đã xảy ra trên chiếc bàn này cách đây không lâu. Hai lần.
Tôi hy vọng Kakashi không bị phân tâm tương tự, cô nghĩ, nó quá nguy hiểm trong công việc của anh ấy .
Điều đó nói lên rằng... nó cũng nguy hiểm trong công việc của cô nhưng không phải cho bản thân mà là cho bệnh nhân của cô . Sakura cúi mặt trước sự im lặng của chính mình, cô bắt đầu xem qua đống tài liệu đầu tiên. Báo cáo, báo cáo, báo cáo... và... lời mời đến đại hội y tế? Ở ... Phong Quốc!
Vui mừng và rất tò mò, Sakura đã mở ra và đọc qua lá thư được gửi đến cho riêng cô. Họ muốn cô thảo luận cùng hội đồng! Hoàn toàn đau đớn và vô cùng phấn khích, Sakura đặt lá thư bên cạnh tin nhắn đã xé tan của Kakashi hôm trước, cô đã ghép nó lại với nhau ngay sau khi lấy chúng ra từ thùng rác và cẩn thận dùng băng dính để dán lại.
Bỗng có tiếng gõ cửa phòng cô. Nhanh chóng, Sakura giấu tin nhắn của Kakashi bên dưới lá thư và kiểm tra đồng hồ - không, còn ít nhất một tiếng nữa mới đến bệnh nhân tiếp theo của cô.
Cô nói, - " Mời vào."
Cánh cửa được đẩy ra một cách kiên quyết. Đó là Sasuke trên chiếc xe lăn của cậu ta và được đẩy bởi người y tá được chỉ định để chăm sóc cậu ấy.
"Sakura, anh đang ở bệnh viện và anh muốn gặp em." - cậu nói một cách nghiêm túc.
Phải rồi, vật lý trị liệu của cậu ta và cô đã được thông báo nhưng lại hoàn toàn quên mất.
"Cô có để tôi ở đây được rồi."- cậu ta nói với y tá bằng một giọng uy quyền.
"Sakura, anh hiểu rằng em đang giận anh và anh hứa sẽ đền bù cho em." - cậu nóng nảy nói với cô sau khi cánh cửa đóng lại.
Sakura nhận ra rằng cô đang nhìn chằm chằm vào Sasuke như thể cô không thể tin được rằng cậu ta đang thực sự ở đây. Cô không thể không ngạc nhiên rằng cậu ta đã đến đây nhưng cô đã. Nó giống như một phần của cô đã chết khi cô đã quên sự tồn tại của Sasuke trong cuộc đời cô. Giận dữ sao? Không, cô không gề tức giận vì cô đã vượt xa điều đó.
Sakura đẩy ghế ra và đứng dậy.
"Tôi không tức giận, Sasuke. Tức giận có nghĩa là tôi quan tâm đến anh nhưng tôi không. Không còn nữa. "- cô lạnh lùng nói.
"Tôi có thể thừa nhận rằng anh không nhớ chúng ta đã kết hôn và tôi biết anh đủ rõ để nhận ra điều đó ngay lập tức. Này, tôi không quan tâm, trên thực tế, nó lại cực kì tốt. Tôi nghĩ anh không nhớ ra lại càng tốt cho cả hai".
Là một y nhẫn giả thì cô nên kiểm tra kỹ lưỡng cái đầu của cậu ta một lần nữa nhưng cô không thể đến gần cậu ta vào lúc này. Sakura đã từ chối nói chuyện với Sasuke nhiều hơn mức cần thiết vào ngày hôm trước sau khi họ trở về từ bệnh viện và tự nhốt mình trong phòng ngủ ngay khi Sarada đi ngủ và tất cả những người giúp đưa cậu ta đến đây đều đã rời đi. Cậu có thể ngủ trên ghế sa lông hoặc trên xe lăn, cô không quan tâm cậu ta thấy thoải mái như thế nào.
"Phải" - cậu nói.
"Đúng vâỵ. Anh không hiểu làm thế nào... tại sao..., " - Sasuke chỉ về phía cánh tay bị mất và đôi chân bị gãy của mình.
"Anh nhớ được gì? Có thể có gì đó về Chiến tranh? Không ư? Còn về việc... muốn giết tôi? Hay suýt giết Naruto? Ồ, muốn tiêu diệt Konoha thì sao?" - cô hỏi.
Sắc mặt Sasuke càng trở nên u ám hơn.
"Anh biết là anh đã sai."
"Ồ, thật sao? Ví dụ?"
"Anh chưa bao giờ thừa nhận em, mặc dù... anh... anh nhớ em đã luôn tốt bụng như thế nào và anh đánh giá cao nó rất nhiều trong một thời gian dài ".
Sakura chỉ biết cười trừ.
"Anh thực sự nghĩ rằng cuộc trò chuyện này là về niềm tự hào bị tổn thương của tôi à? Phải, tôi đã từng là cô gái đó . Tôi đã làm tất cả mọi thứ để làm hài lòng anh vì tôi không muốn gì khác ngoài sự chú ý của anh. Tôi đã hy vọng nó sẽ chuyển thành sự ngưỡng mộ, thậm chí có thể là tình yêu vào một ngày nào đó nếu tôi có thể cho anh thấy tôi thực sự là ai và anh cần tôi như thế nào thì anh sẽ hiểu! "
"Anh biết. Đã từng có rất nhiều cô gái như vậy nhưng em... em là người duy nhất vẫn còn ở lại. Em là người duy nhất ..." - Sasuke nói.
Bây giờ đã có sự tức giận. Cơn giận dữ to lớn .
" Im đi! Tôi là một đứa ngu ngốc vậy nên anh không cần phải nhắc nhở tôi, nhưng đây không phải là về sự thất vọng của tôi và cũng không phải để chứng minh cho tôi thấy tôi đã điên đến mức nào. Không... cuối cùng thì tôi cũng nhận ra một điều ngu ngốc mà tôi từng tin rằng anh sẽ có thể thay đổi!"- Sakura hét lên và gần như không ngừng đập tay xuống bàn.
"Thay đổi... em muốn anh thay đổi như thế nào?" - Cậu hỏi, vẫn cau có nặng nề.
"Tôi không muốn nữa vì nó đã hoàn toàn vô dụng rồi. Anh vẫn còn đang bị chìm đắm bởi... sự hận thù của anh và nó sẽ không bao giờ thay đổi. Tôi từ bỏ!" - Sakura buộc mình phải nói nhỏ hơn.
Sasuke im lặng nhìn cô, răng nghiến chặt.
"Vậy nên... em muốn trừng phạt anh bằng... Kakashi?" - cậu ta nói.
"Sao cơ?" - Sakura không thể tin vào tai mình. Trừng phạt cậu ta ?!
"Nó thực sự rất hiệu quả vậy nên em có thể dừng lại, anh hiểu rồi."
"Tôi nghi ngờ điều đó, tôi nghĩ anh không hiểu gì cả. Nó giống như nói chuyện với ai đó từ một hành tinh khác vậy. Bây giờ tôi cũng đã hiểu tại sao chúng ta chưa từng thực sự nói chuyện trước đây, vì chúng ta không nói cùng một ngôn ngữ " - cô nói một cách bình tĩnh nhất có thể.
"Em có biết đó là người mà anh ghét nhất trong số tất cả những người anh ghét không?" - Sasuke gầm gừ.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Sakura.
"Tôi không muốn biết tại sao và khi nào anh tự thuyết phục bản thân là như vậy nhưng Kakashi là người duy nhất ở Konoha luôn đứng về phía anh ngay cả khi không có ai khác đứng về phía anh. Anh thậm chí sẽ không được phép đặt chân vào ngôi làng này nếu không có anh ấy." - cô nói một cách bình tĩnh nhất có thể mặc dù cô cảm thấy mình như sắp nổ tung.
"Anh xứng đáng có được một cơ hội khác, Sakura," - Sasuke nói một cách ủ rũ.
"Một cơ hội khác... chính xác là như thế nào?"
"Hãy để anh cho em thấy... hãy để anh chứng minh cho em thấy rằng anh yêu em. "
Yêu cô ? Sakura sẽ vui biết bao khi nghe được điều này từ anh trong nhiều năm trước, nhưng bây giờ, nó chỉ khiến cô tức giận hơn mà thôi.
"Anh không yêu tôi, Sasuke. Đừng cố thuyết phục bản thân chỉ vì suy nghĩ rằng Kakashi có thể là người mà tôi sẽ chọn hơn là chọn lỗi lầm của anh. Tôi không phải vật sở hữu của anh ".
"Nhưng chúng ta đã kết hôn và anh sẵn sàng thực hiện lời hứa mà anh đã hứa. Đứa trẻ này, đây là cơ hội của chúng ta. Chúng ta có thể là một gia đình, Sakura! Và cuối cùng anh cũng có thể khôi phục lại gia tộc Uchiha, danh dự của chúng ta ... "
Có một tiếng gõ cửa khác và Sasuke nuốt hết những lời còn lại. Sasuke nhìn cô qua mái tóc đen xù xì với vẻ mặt khiến trái tim Sakura thắt lại trong đau đớn.
"Chúng ta đã kết hôn. Em hẳn đã có ý nghĩa rất lớn đối với anh." - cậu lặp lại.
Khi mọi người nhìn vào Uchiha Sasuke, họ thường thấy những điều như: kẻ sống sót của gia tộc hùng mạnh một thời, cực kỳ tài năng, kiêu ngạo, bị ám ảnh bởi sự trả thù, mọi người sợ hãi vì sức mạnh trong mắt cậu ta và cậu bị xa lánh vì con đường của cậu bị bao phủ bởi bóng tối.
Nhưng đã có một phiên bản khác của Uchiha Sasuke mà không nhiều người biết về nó. Phiên bản này đã bị che lấp và nó thật cô đơn. Phiên bản này khao khát nhận được tình yêu thương, vòng tay ôm ấp của mẹ, sự khen ngợi của cha và sự quan tâm của anh trai. Sasuke đã vứt bỏ phiên bản đó của mình từ rất lâu về trước vì nỗi tuyệt vọng quá sâu và cậu sợ sẽ bị lạc trong đó mãi mãi.
"Uchiha không bao giờ khóc vậy tại sao anh lại không thể dừng lại?" - Sasuke thổn thức dựa vào vai cô.
"Làm ơn đừng làm vậy với anh, hãy giúp anh, làm ơn..." - Sasuke nói với giọng run rẩy.
[Còn tiếp...]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro