Tsukuyomi
Kakashi chỉ mất một vài giây tích tắc để nắm lấy tay Sarada và kéo cô bé về phía mình, sử dụng cơ thể anh như một lá chắn trước những gì anh biết đôi mắt này có thể làm được.
Một cử chỉ tuyệt vọng như vô nghĩa.
Ép chặt cơ thể gầy gò của Sarada vào ngực mình, Kakashi đã chuẩn bị tinh thần cho đến cùng. Ngọn lửa đen của Amaterasu hay một Chidori đâm đến thẳng trái tim anh, liệu anh có sợ không? Không, nhưng đó dường như là một cách chết ngu ngốc.
Vài giây sau trôi qua...
... kết cục đã không đến.
Kakashi từ từ thở ra, sau đó hít một hơi thật sâu, cố gắng xoa dịu trái tim đang loạn nhịp của mình.
Sarada đang bám lấy anh bằng cả hai tay và nhìn vào khuôn mặt anh với đôi mắt to tròn đầy thắc mắc đã chuyển sang màu đen và sau đó là nước mắt trào ra. Cô bé vùi mặt vào chiếc áo khoác mỏng của anh, cơ thể con bé bị đau đớn bởi những tiếng nức nở.
"Suỵt, không sao, không sao đâu"- Kakashi thì thầm và xoa lưng Sarada bằng bàn tay mà anh không cần để giữ thăng bằng trên sàn.
Nó thực sự hông ổn chút nào mặc dù anh đã an ủi cô bé. Máu bên tai anh đang đập thình thịch như tiếng trống trận khiến anh khó nghe được gì khác ngoài nhịp đập trái tim mình. Anh cảm thấy mình sắp ngất đi bất cứ lúc nào nhưng đó không phải là một lựa chọn.
Tôi đã phá vỡ được Tsukuyomi , nhưng bằng cách nào? Kakashi tự hỏi. Đó có thể là Sarada, nhưng con bé đã thực sự chạm vào anh chưa? Anh không chắc mình còn sống được bao lâu nữa cho đến khi hậu quả của những gì anh đã trải qua bên trong địa ngục đỏ đó sẽ lấn át và khiến anh bất động. Kakashi cảm thấy 72 giờ với 12 giờ... nó vẫn sẽ rất tồi tệ. Anh biết mình rất thành thạo trong việc loại bỏ những trải nghiệm khó chịu nhưng anh cần thời gian và sự riêng tư cho điều đó.
Tốt hơn là bắt đầu với việc di chuyển, miễn là anh còn có thể.
Với cơn tức giận dâng trào trào dâng trong người, Kakashi quay lại và hét lên - "Em mất trí rồi à?" với Sasuke. Điều đó chỉ thể hiện được một phần nhỏ những gì Kakashi cảm thấy.
Tộc nhân Uchiha đang nhìn chằm chằm vào anh với Rinnegan ẩn sau lớp viền lởm chởm và Sharingan mờ dần khỏi mắt phải của cậu ta. Sasuke trông rất, rất nhợt nhạt như thể đã phải hứng chịu cú sốc về những gì vừa xảy ra. Ánh mắt cậu nhìn xuống bóng dáng nhỏ bé của Sarada, người đang được ẩn nấp trông lòng Kakashi như thể con bé đang cố biến mất bên trong anh.
Đứa trẻ tội nghiệp. Kakashi ghét phải nói đúng về con bé và Sharingan.
"Đừng sợ hãi, không có gì xảy ra cả. Nhóc được an toàn ở đây."- anh nói với đứa trẻ.
Nhưng có thật là vậy không? Tất cả những lời hứa này sẽ bảo vệ được người dân Konoha nhưng rồi vẫn còn rất nhiều người phải chết. Ah, nhưng với suy nghĩ đó,anh hoàn toàn tuyệt vọng ... tốt hơn là đừng để nó kéo dài.
"Tôi không muốn... con bé...Tôi không biết con bé đã đánh thức Sharingan từ khi nào..." - Sasuke nâng bàn tay còn nguyên vẹn của mình lên như thể cậu muốn chạm tới đứa trẻ đang thổn thức nhưng cậu đã ở quá xa và cậu lại đặt nó xuống một cách yếu ớt.
Vẻ mặt thống khổ khiến cho một phần nào đó trong sự tức giận của Kakashi tan biến. Anh biết cậu bé Uchiha sẽ phải mất một thời gian mới hiểu được sự thức tỉnh của đôi mắt của gia tộc thực sự có ý nghĩa như thế nào và rõ ràng qua giọng nói run rẩy của Sasukecho thấy rằng có khả năng cậu đang cảm thấy thương xót cho con gái mình.
"Thầy đoán cả hai chúng ta đều đồng ý rằng điều này là còn quá sớm. Bây giờ em đã hiểu tại sao đứa trẻ này cần một người cha để có thể giúp con bé với những gì con bé đang trải qua không?Đã đến lúc phải trưởng thành rồi Sasuke, em thực sự nghĩ rằng thầy muốn làm như vậy với con bé sao?" - Kakashi nghiêm túc nói.
Khi nhìn thấy khuôn mặt của Sasuke tối sầm lại , Kakashi chưa bao giờ sẵn sàng học cách chấp nhận những lời chỉ trích như lúc này. Tuy nhiên, nơi này có rất nhiều ANBU và họ không bị điếc, anh sẽ phải nói gì với họ bây giờ? Nếu Sasuke sẵn sàng sử dụng sức mạnh từ đôi mắt của mình để chống lại những người ở Konoha thì cậu sẽ không được phép di chuyển tự do trong Konoha nữa. Sau rất nhiều năm và rất nhiều lần thất bại, Kakashi đột nhiên cảm thấy mệt mỏi khi phải bảo vệ cậu ta thêm lần nữa. Có lẽ nó thực sự là vô nghĩa khi phải làm những điều như này ... gia tộc Uchiha bị nguyền rủa và họ sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi số phận khốn khổ của họ.
"Tại sao ông lại có Mangekyou Sharingan ở cả hai mắt? Đây có phải là Ảo thuật không ?!" - Sasuke hỏi,tỏ vẻ ngờ vực.
Có vẻ như khả năng đó đã tự bật lên trong vô thức và Kakashi không hề hay biết. Mặc dù điều này có lẽ đã ngăn chặn được thiệt hại nặng nề nhưng sự tiêu hao chakra quá dữ dội khiến Kakashi nhắm mắt lại ngay khi mối nguy hiểm từ Sasuke dường như đã kết thúc. Và giờ anh mở chúng ra lần nữa, thế giới vẫn còn đỏ lòm như máu và đang dao động trước mắt anh.
"Đó là một câu chuyện dài nhưng làm thế nào để thầy có thể tắt cái thứ chết tiệt này đi?" - Kakashi thì thầm. Có cần dùng đến một nhẫn thuật nào đó không? Hay anh đã quên rồi? Anh sẽ phải giải thích thế nào về đôi mắt của mình với ANBU đây? Sasuke đã phải ngồi tù với một chân nhưng liệu điều đó có giúp cậu tốt hơn không? Bây giờ anh mới nhận thức được cơn đau đang lan tỏa khắp cơ thể như thể lao vào lửa và da thịt anh bị cắt ra. Kakashi nhận ra rằng lượng chakra mà cơ thể anh đang tạo ra cao hơn nhiều so với những gì anh thường dùng và đó dường như là một phần của vấn đề. Giống...
Bát môn của tôi? Chúng có mở một cổng nào không?
Trước đó Kakashi đã nghi ngờ trong một thời gian ngắn rằng những viên thuốc mà anh thường xuyên uống có ảnh hưởng đến các cổng chakra nhưng đó là điều điên rồ nhất, hoặc ấn tượng nhất.
"Đó có phải là đôi mắt của Obito không? Làm sao ông có được chúng? Hắn ta đã tan rã ra thành tro bụi và chính mắt tôi đã chứng kiến! "- Sasuke tiếp tục, giọng lạnh lùng.
"Vậy em có nhớ điều đó không?"- Kakashi cau mày hỏi.
Nghiến răng chống lại cơn đau, Kakashi nhìn thẳng vào Sasuke, anh sẽ không bị Ảo thuật bắt lần thứ hai mặc dù anh không biết đôi mắt mới của mình có thể làm gì, nhưng anh chắc chắn rằng Mangekyou có thể kháng lại bất kỳ loại thuật nào... Ah, giờ anh đã hiểu rằng đôi mắt này đã giúp anh thoát ra khỏi Tsukuyomi khi chúng được kích hoạt.
"Không phải mắt của Obito. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy loại này trước đây." - Sasuke nói. Mắt phải của cậu đã trở lại bình thường nhưng lộ ra vẻ bối rối gần như tuyệt vọng.
"Em bị mất trí nhớ, Sasuke, cả thầy và em . Chúng ta sắp hết thời gian nhưng em cần phải cho thầy biết những gì em có thể nhớ" - Kakashi nói, nhớ lại những gì Tsunade đã nói với mình.
"Tôi muốn giết ông và tôi sẽ làm vậy nếu Sarada không xuất hiện ở đây. Tôi biết ông sẽ không bao giờ thực sự muốn làm tổn thương tôi và đó là một điểm yếu rõ ràng." - Sasuke nói.
"Đúng vậy, em đã không giết thầy. Nhưng đoán xem, thầy sẽ không cảm ơn em đâu vậy nên cứ việc ghét thầy nếu em muốn, nhưng hãy thử và sử dụng cái đầu của em ngay bây giờ. Khả năng cả hai ta đều bị chứng mất trí nhớ là gì ??" - Kakashi nói một cách chua chát.
Sasuke nhìn anh đầy ủ rũ. - "Tại sao tôi lại muốn giết ông nhiều đến vậy? Giống như không có gì khác tôi cần làm trên thế giới này ngoại trừ giết ông... cảm giác như... giống như khi tôi muốn giết Itachi. Tôi nghĩ... có điều gì đó không ổn với tôi. "
"Đó là những gì thầy đã cố gắng để ..."
"Mọi thứ ổn chứ?"- một giọng nói hỏi từ cửa.
Kakashi hơi quay đầu sang một bên để che đi ánh mắt, trong lòng không khỏi rên rỉ. Kaeru. Tất cả chỉ có thể là ANBU! Mặc dù không phải là ninja sở hữu giác quan một cách chính xác cao nhưng cậu bé cực kỳ nhạy bén.
"Tất cả đều ổn, cô bé chỉ vừa bị hoảng sợ thôi." - anh nói dối với giọng chắc nịch nhất có thể.
Tôi thậm chí còn không biết đôi mắt này có thể làm gì , Kakashi nghĩ cách để chúng trở lại trạng thái không hoạt động một cách vô ích, chết tiệt . Tôi cũng là một mối nguy hiểm. Tránh xa ra, Kaeru . Tránh xa ra .
Nhưng Kaeru không phải kiểu người quay đầu lại khi thấy nghi ngờ.
"Trông thầy không ổn chút nào Sensei, tại sao thầy lại trông đau đớn như vậy? Tên khốn đó đã tấn công thầy à?" - Kaeru quan sát sau khi tiến vài bước nữa vào phòng khách.
Thanh kiếm của Kaeru nhanh chóng được rút ra và chĩa thẳng vào cổ họng Sasuke trước khi anh ta nói hết câu.
"Tôi đã làm, vậy nên làm ơn hãy bịt mắt tôi và tống tôi vào tù. Tôi rất nguy hiểm." - Sasuke nói một cách ngạo nghễ.
Khỉ thật! Kakashi để đầu mình đặt vào tay. Anh đã hy vọng cả hai có thêm thời gian để tìm ra điều này. Kẻ thù của họ đã can thiệp vào tâm trí của họ? Chúng có khả năng xóa đi ký ức? Nói chuyện với Sasuke trong tù sẽ không dễ dàng chút nào.
Kaeru huýt sáo một lần và vài giây sau đó, căn phòng đã đầy rẫy ANBU trong tư thế sẵn sàng tấn công bất kỳ kẻ thù nào.
"Tôi sẽ không kháng cự lại," - Sasuke nói bằng giọng điệu tức giận.
Sarada đã ngừng khóc và nhìn chằm chằm vào sự náo động xung quanh. Ít nhất thì con bé dường như không còn cảm thấy sợ hãi nữa mặc dù vẫn đang bám chặt lấy Kakashi bằng cả hai tay.
"Chúng ta có nên để Ibiki kiểm tra con dấu trong đầu của hắn không, Sensei?" - Kaeru hỏi.
"Tôi đoán là vậy," - Kakashi thì thầm, cảm thấy kiệt sức đến mức muốn nằm xuống và đi ngủ ngay trong trường hợp này. Tại sao không ai làm điều này trước đây? ANBU đang giải Sasuke đi, người đã không quay lại nhìn dù chỉ một lần. Chàng trai ngốc nghếch, kiêu hãnh, và ai sẽ là người chăm sóc cho Sarada bây giờ?
"Thầy Kakashi, đây. Thầy phải uống cái này. " - Kaeru nói, cúi xuống trước anh.
Anh ta đặt thứ gì đó vào giữa hai hàm răng của Kakashi, là một viên thuốc và Kakashi ngoan ngoãn nuốt xuống. Áp lực trong cơ thể và cơn đau đầu của anh đã giảm đi phần nào và thế giới đã trở lại bình thường với anh. Đôi mắt đỏ lòm ấy dường như đã ngừng hoạt động.
"Làm sao..."
"Em biết về các thí nghiệm vì em đã đến gặp Kabuto để nói chuyện. Hắn ta đã đưa cho em cái này và nói rằng nó có thể hữu ích " - Kaeru thì thầm.
"Viên thuốc này giúp điều chỉnh lượng máu thoát ra từ phong ấn. Không có dòng máu của Uchiha trong hệ thống của thầy nên mắt của Uchiha sẽ không hoạt động."- Kaeru giải thích.
"Cậu đang nói điều mà tôi cũng biết đấy" - Kakashi chế giễu.
"Thầy có thể đã quên. Sensei, nó có tệ không? Hắn ta đã làm gì thầy?" - Kaeru nói, tỏ vẻ lo lắng.
Mắt anh di chuyển khắp cơ thể Kakashi để kiểm tra vết thương hoặc bất kỳ tổn thương nào khác.
"Không có gì đâu. Tôi nghĩ cậu ấy cũng ngạc nhiên như tôi trước cách cậu ấy tấn công." - Kakashi nói dối, anh biết loại tổn thương này sẽ không thể nhìn thấy và hy vọng có thể giấu nó với đàn em của mình.
"Em ghét bọn Uchiha. Mỗi kẻ trong số bọn chúng đều là những thứ rác rưởi vô dụng, đó có phải là một Ảo thuật không? Em sẽ đưa thầy đến bệnh viện ngay lập tức "- Kaeru nhấn mạnh.
"Tôi không sao," - Kakashi muốn nói nhưng giờ nó đã ở đây và anh không thể thốt ra một lời nào khác. Giống như một cơn sóng thần ký ức ập xuống anh và anh mím môi để ngăn bản thân hét lên thành tiếng.
Tsukuyomi. Địa ngục đỏ.
Rin .
Bàn tay của anh, một thứ vũ khí chết người đã xé toạc một lỗ hổng trên cơ thể cô làm tan nát trái tim cô, xương sườn và xương sống của cô. Rút nó ra là rất khó như thể sinh lực cuối cùng của cô đang níu kéo anh lại. Kakashi cảm thấy như nó đang đâm xuyên qua cô một lần, âm thanh xấu xí, khó chịu vang vọng trong đầu anh với sự dai dẳng đến kinh người.
Đôi mắt cô mở to, một chút ngạc nhiên, một chút đau đớn.
Lời cuối cùng của cô ấy.... " Kakashi ."
Cô ấy đã nói ra điều đó một cách nhẹ nhàng, gần như đáng yêu.
Ôi Rin.
Người dịu dàng nhất, yêu thương nhất mà anh từng biết. Giết cô là một tội lỗi quá lớn mà anh không bao giờ có thể chuộc lỗi được.
" Tại sao? Tớ đã nghĩ rằng cậu yêu tớ."- Cô nói thêm.
Cô ấy không biết rằng mọi người mà anh quan tâm đều phải chết sao? Đó là lời nguyền của anh .
Và sau đó anh đã giết cô một lần nữa.
Quỷ đỏ Tsukuyomi càng đỏ hơn, có rất nhiều máu ... và anh đang chết chìm trong đó.
******************************
"Dừng lại, cô không thể đi qua đây."- ANBU trẻ tuổi với chiếc mặt nạ ếch nói và đập thanh kiếm có vỏ vào ngực cô.
"Ồ, anh có muốn thử ngăn tôi lại không?"- Sakura đáp trả, đập mạnh tay anh ta sang một bên với đủ lực khiến anh ta loạng choạng.
Mặt nạ ếch gầm lên, - "Lệnh của Hokage."
"Tôi là bác sĩ điều trị, đồ ngốc! Tránh sang một bên!" - Sakura cáu kỉnh với anh.
"Ồ, tôi biết cô. Cô là người vợ đầu tiên của tên Uchiha , " - anh ta rít lên.
Sự kiên nhẫn của Sakura đã cạn kiệt ngay từ cái nhìn đầu tiên về anh ta và thái độ hiếu chiến của anh ta. Cô thực sự không có thời gian cho những loại người như này vào hôm nay.
"Tôi sẽ sử dụng Ảo thuật của tôi với anh một lần nữa, nhưng lần này, tôi sẽ không chỉ để anh đứng một chân và gáy như một con gà trống đâu!" - cô cảnh báo anh ta.
Khuôn mặt của anh ta bị che khuất sau chiếc mặt nạ nhưng từ cách cơ thể anh ta cứng lại thì Sakura có thể đoán được.
"C... cô là.... cô gái đó? Mặt nạ chim?" - anh ta lắp bắp.
"Chắc chắn rồi và đoán xem, tôi cũng quan tâm đến Kakashi như anh vậy nên hãy tránh sang một bên trước khi tôi dùng đến bạo lực." - cô nói một cách hằn học.
"Thầy ấy nói... đây có phải là nhiệm vụ bí mật của cô không? Ồ, cô có danh tính thứ hai ư ?! Thật đáng kinh ngạc! Tôi luôn ghét cô vì đã luôn đứng về phía Uchiha! Cô đã diễn thực sự rất tốt đấy." - Mặt nạ ếch thắc mắc.
"Tôi thực sự không có thời gian cho anh vì bệnh nhân này đang rất cần đến tôi." - cô cáu kỉnh.
" Tsunade - sama đâu?"
"Hôm nay ngài ấy không được khỏe và đang nghỉ ngơi. Vậy nên tôi là chỉ huy thứ hai của ngài ấy nhưng được biết đến là bạo lực hơn nhiều... " - Sakura trả lời.
"Ồ, Oh. Ha. Được chứ. Được rồi, nhưng tôi sẽ đi cùng cô." - Kaeru nói.
"Hãy tự mặc quần áo cho mình," - cô nói và khoác vai anh vào phòng.
Cô chưa bao giờ thích nhìn thấy Kakashi bất lực trên giường bệnh. Cô nhớ rất rõ rằng với tư cách là một Genin, cô đã thậm chí khóc trong nhà vệ sinh sau một lần đến thăm vì cô sợ Sensei của cô sẽ không tỉnh lại sau cơn hôn mê. Nhưng bây giờ, cảnh tượng anh đang nhắm mắt với khuôn mặt tái nhợt lại và lấm tấm mồ hôi khiến cô tức giận hơn bất cứ điều gì. Mặc dù đó có thể chỉ là một cơ chế tự vệ nhưng nếu cô không tức giận thì cô sẽ phải khóc sao?
"Không thể để anh ấy một mình như vậy dù chỉ nửa ngày,"- cô lẩm bẩm, cầm lấy biểu đồ y tế ở cuối giường và đọc nhanh những thông tin ít ỏi, cô cau mày.
"Vậy là anh đã ở đó, ếch?"
"Tên tôi là Kaeru," - cậu bé ANBU nói.
"Không có gì khác biệt. Tôi thấy anh đưa anh ấy đến đây, phải không?"- Sakura thở dài.
"Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra vì tôi đã đến quá muộn. Nhưng tôi có lý do để tin rằng đó là tác dụng của Ảo thuật. Có thể đó là một điều rất tồi tệ...như Tsukuyomi? Tên khốn Uchiha đó ... xin lỗi nhưng hắn ta là một tên khốn. Sao hắn dám tấn công thầy ấy? "- Kaeru nói.
Suy đoán của cô được xác nhận chỉ khiến cô tức giận hơn. Những người đàn ông ngu ngốc, họ không thể chỉ nói chuyện mà không có đánh nhau được hay sao ?
"Hắn ta đang ở trong tù, chồng cô," - Kaeru nói thêm một cách ủ rũ nhưng có vẻ rất hài lòng với sự thật đó.
Sakura gật đầu. Cô đã nhận được thông tin và đó là một phần của vấn đề có thể chờ đợi. Phải đợi. Và nếu Sasuke thực sự tấn công Kakashi bằng Sharingan thì cậu ta xứng đáng phải ngồi tù.
Cúi người trước Kakashi, cô kiểm tra cơ thể anh xem có bị thương hay không và không có gì. Xương, thịt, nội tạng, tất cả đều nguyên vẹn. Sau đó, cô kiểm tra dòng chảy chakra của anh và phát hiện chúng đang hoạt động rất cao khiến cô cau mày. Tại sao anh lại uốn nắn chakra trong trạng thái này? Khi thấy môi anh mấp máy, cô càng cúi xuống sát hơn.
Kakashi chỉ thì thầm... Saru ? Có phải anh đang lẩm bẩm các kết ấn tay cho một nhẫn thuật nào đó không?!
"Thầy ấy đang hôn mê?" - Kaeru quan tâm hỏi, lại gần gần.
"Ít nhất thì không. Có vẻ như anh ấy đã tự đưa mình vào trạng thái bị thôi miên?" - Sakura cau mày, truyền chakra vào cơ thể Kakashi quá nhiều vì đã lo lắng cho anh.
Kaeru nói. - "Ohhhhhh."
"Anh có biết tại sao không?" - cô hỏi Kaeru, hơi lo lắng về lượng chakra quá lớn mà Kakashi hiện đang xử lý.
"Không," - Kaeru thở dài.
"Anh cũng uống những viên thuốc đó phải không?"
"V ... viên thuốc nào?" - Kaeru hỏi, cố tỏ ra vô tội nhưng rõ ràng, cậu bé ANBU không phải là một kẻ nói dối giỏi.
"Thuốc tăng cường sinh lực."
"Chắc chắn rồi, tất cả chúng tôi đều phải uống thứ đó." - Kaeru nói một cách thận trọng.
"Tôi đã nghiên cứu chúng kỹ hơn vào sáng nay và phải nói rằng tôi đã rất kinh hoàng" - Sakura nói với chính mình hơn là Kaeru.
Kaeru hạ giọng. - "Tôi không nghĩ bất kỳ thông tin nào trong số này là thông tin công khai!"
Sakura hét lên. - "Nếu tôi là Hokage, tôi sẽ đóng cửa ANBU ngay giây phút tôi có quyền!"
"Cô không thể làm điều đó! ANBU là trụ cột quan trọng nhất trong việc phòng thủ của Konoha!"- Kaeru thở hổn hển.
"Coi chừng tôi đấy,"- Sakura gầm gừ.
Cô không thể hiểu rõ những viên thuốc đó đã làm được gì nhưng nếu cô không nhầm thì chúng có thể can thiệp vào nguồn chakra bình thường của cơ thể bằng cách tạm thời tăng cường nó.
Nhưng trước tiên, cô cần phải kiểm tra một số thứ khác. Cúi xuống trước Kakashi một lần nữa, cô nhìn vào cánh tay anh và thấy con dấu máu đang đỏ lòm và rất dễ để nhìn thấy.
"Anh có biết cái này là gì không? Và thậm chí đừng cố nói dối tôi." - cô hỏi Kaeru một cách gay gắt.
"B... biết. Gần đây tôi đã phát hiện ra nhưng tôi không nghĩ thầy Kakashi muốn... " - Kaeru thừa nhận.
"Mặc kệ với nhu cầu riêng tư của anh ấy! Tôi không nghĩ Kakashi muốn chết và thứ đó đã suýt giết chết anh ấy cách đây không lâu. Đó là Kabuto phải không, người biết hết tất cả mọi thứ. "- Sakura nói.
"Tôi nghĩ vậy. Hắn ta đã miễn cưỡng nói chuyện nhưng tôi đã bắt hắn ta phải nói." - Kaeru gật đầu.
"Nó chứa máu của Uchiha, phải không? Và nó ở đó để trả lại Sharingan cho Kakashi, tôi nói đúng không? "
Kaeru lại gật đầu.
"Mangekyou Sharingan?"
Kaeru gật đầu mạnh mẽ hơn.
"Anh có biết khi nào anh ấy có con dấu máu đó không?"
Kaeru lắc đầu. - "Tôi chưa bao giờ nói chuyện với thầy ấy về điều đó. Tôi đã gia nhập ANBU từ ba năm trước và tôi khá chắc chắn rằng thầy ấy đã có nó từ trước rồi, và nếu không thì tôi sẽ nhận ra ngay nếu đó là một hình xăm mới trên người thầy ấy, đặc biệt là một hình xăm có kích thước như thế này ".
Sakura thở dài. Tại sao cô lại nghĩ rằng cô cần thời gian để hiểu việc này? Ba năm trước, một năm sau khi cô kết hôn với Sasuke, một năm sau khi cô tìm kiếm Kakashi khắp nơi, không để sót một viên đá nào nhưng vẫn không tìm thấy anh. Điều gì đã xảy ra trước đó mà anh đã quên? Và tại sao?
"Sarada đâu?" - cô đột nhiên kêu lên.
"Cô gái nhỏ phải không? Tôi đã cố gắng làm cho con bé nói ra nhưng nó đã trốn trong một cái tủ trong phòng chứa đồ." - Kaeru nhăn mũi hỏi.
"Gì cơ!? Và anh chỉ để con bé ở trong đó? "
"Mô tả công việc của tôi không bao giờ có ' trông trẻ' trong đó cả. Trong tủ chỉ có một cái chổi và trông có vẻ ấm cúng. Con bé có phải là đứa nhóc mà thầy Kakashi đang huấn luyện không? Con bé trông không giống lắm và cứ khóc lóc suốt " - Kaeru càu nhàu.
"Im đi ," - Sakura rên rỉ và chạy ra khỏi phòng và hướng về phía tủ nhanh nhất có thể.
"Sarada? Nhóc có ở trong đây không? Nhóc có thể ra ngoài rồi." - Sakura nói và rất cẩn thận mở chiếc tủ ra.
"Có phải chú tóc bạc đã chết rồi không?"- Sarada nức nở.
"Không, không hề, chú ấy chỉ đang ngủ thôi. Chú ấy sẽ ổn thôi, cô đảm bảo với nhóc. Nhóc đã ở đó khi nó xảy ra phải không?" - Sakura xoa dịu cô nhóc.
Sarada gật đầu.
"Nhóc có muốn kể cho cô nghe về nó không?"
Sarada lắc đầu.
"Tuy nhiên nếu nhóc kể thì nó sẽ giúp ích cho cô rất nhiều để cô có thể biết đã có chuyện gì xảy ra với chú tóc bạc của nhóc." - Sakura nói.
"Ông ta đã tấn công chú ấy nhưng không phải bằng nắm đấm." - cô nhóc nói với một giọng nhỏ nhắn rụt rè.
"Với ... với đôi mắt phải không?" - Sakura hỏi một cách cẩn thận và ngồi xuống sàn. Sarada là nhân chứng cho nhiều điều nếu để cô nói chuyện cùng, Sakura cảm thấy rằng điều đó sẽ giúp làm sáng tỏ một vài điều mà họ không hề biết.
Sarada lại gật đầu.
"Đôi mắt đỏ."
"Vâng, chúng thật đáng sợ. Cháu không muốn nhìn thấy chúng nữa " - Sarada nói.
"Ồ, chúng không hẳn là xấu xa đâu. Nhóc biết gì không, ngôi làng của cô - Konoha - là một ngôi làng rất mạnh mẽ và nổi tiếng nhờ vào những người có đôi mắt như vậy đã làm lên điều đó đấy." - Sakura nói, tim cô đột nhiên đập nhanh hơn nhiều.
Có phải cô đang nói dối một đứa trẻ năm tuổi không? Mạnh mẽ và nổi tiếng... đáng sợ và khét tiếng. Chà, cô không thể kể cho cô bé nghe về những câu chuyện đẫm máu và cực kỳ bi thảm của Gia tộc Uchiha. Bản thân cô không có tình yêu với Sharingan, Byakugan hay Rinnegan và những thứ tương tự nhưng bây giờ có vẻ như Sarada đã đánh thức được Sharingan của chính mình và điều cuối cùng Sakura muốn là khiến cô bé hoảng sợ hơn nữa.
"Kakashi... ông chú tóc bạc, chú ấy rất biết cách sử dụng đôi mắt đó vậy nên chú ấy sẽ dạy cho nhóc cách sử dụng nó. " - cô nói với Sarada.
"Người xấu đi rồi ạ?"
Ý con bé là... Sasuke? Cha ruột của con bé. Trái tim Sakura nặng trĩu lại.
"Chú ấy không đến nỗi tệ đâu, Sarada. Sasuke ... chú ấy không tệ. Chú ấy chỉ vừa ... bị mất tích. Nhóc biết đấy, khi nhóc không thể tìm thấy đường về nhà trong bóng tối ấy? Đó là những gì đã xảy ra với chú ấy. Chúng ta vẫn kiên trì thắp sáng ngôi làng để chú ấy có thể nhìn thấy nó nhưng chú ấy vẫn bị lạc " - cô nói nhỏ.
Sakura thở dài.
"Và người ếch?" - Sarada bĩu môi hỏi.
"Pffft, cô đã dọa đánh anh ấy và anh ấy đang rất sợ cô. Thực ra anh ấy cũng không đến nỗi tệ, chỉ là... anh ấy cứng đầu và rất trung thành nhưng cô chắc rằng anh ấy cũng là một người tốt. Muốn cùng nhau đi mắng nhiếc anh ấy không?" - Sakura cười khúc khích.
Sarada do dự, rồi gật đầu.
"Tốt, chúng ta sẽ khiến nó trở thành một lời mắng nhiếc nặng nề hơn và sau đó, chúng ta sẽ bắt anh ấy xin lỗi, được chứ?"- Sakura nói, chìa tay giúp Sarada ra khỏi chỗ ẩn nấp.
Cô bé nắm lấy bàn tay và bò ra khỏi tủ.
"Này, Sarada, đừng bao giờ cúi đầu và đừng sợ. Bất cứ khi nào ai đó bắt nạt nhóc thì nhóc có thể tìm đến cô, được chứ? Cô sẽ dạy nhóc cách để trở nên thực sự, thực sự mạnh mẽ. " - Sakura nói và chải tóc cho Sarada.
Sarada lại gật đầu, hai môi mím lại. Con bé chớp mắt vài lần và sau đó mỉm cười dù chỉ một chút xíu nhưng Sakura đã nhìn thấy nó.
*********************************
Anh đã bị mắc bẫy. Bị mắc kẹt trong dòng xoáy cát lún, chân tay của anh trở nên nặng nề và vô dụng, những ngón tay gãy của anh điên cuồng cố gắng tìm kiếm thứ gì đó để bám lấy một cách vô vọng. Anh đang chìm dần xuống,càng xuống thì áp lực xung quanh càng tăng lên, nghiền nát xương của anh, âm thanh vỡ vụn của chúng trong giây lát đã át đi tiếng của những hạt cát lạo xạo trôi không ngừng xung quanh anh.. Không còn một chút không khí. Cát, chỉ có cát, nó đang trôi vào miệng anh, tệ hơn nữa, nó đang tìm đường vào phổi anh. Trong lúc nghẹt thở, anh có một suy nghĩ cuối cùng: Anh đã không ...... thể bảo vệ ... cô...
"Sarada!" - anh thở gấp liền mở mắt.
Không khí. Đó là không khí. Không còn cát. Thực sự là không khí. Mắt anh bỗng mở trừng trừng. Anh đang nằm đó trong một căn phòng, hít từng hơi thở thật sâu cho đến khi anh tin rằng mình đã không chết.
"Suỵt, anh sẽ đánh thức con bé mất."- ai đó thì thầm.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi và rất mất phương hướng, Kakashi đã không biết mình là ai, ở đâu. Nhưng rồi, một khuôn mặt xuất hiện trước mặt anh trong ánh sáng mờ ảo. Tóc hồng, đôi mắt xanh lục với một vết hình thoi trên trán.
"Sakura?" - Kakashi không thể không nhìn chằm chằm vào cô và lại có cảm thấy mất phương hướng một cách khó chịu khi anh ngạc nhiên trước vẻ đẹp của cô. Anh chớp mắt nhưng cảm giác ấy vẫn không biến mất. Có phải anh đã trải qua điều tương tự trước đây không?
Tay của cô di chuyển đến mạch của anh để kiểm tra và sau đó di chuyển qua lại trên cơ thể anh, ít nhiều nhẹ nhàng. Một y nhẫn giả. Cô là một y nhẫn giả và đây là bệnh viện. Trời đã về đêm và mọi thứ im ắng và tăm tối.
Làm thế nào mà anh đến được đây?
Sakura di chuyển một cách duyên dáng và đầy quyết tâm khiến trái tim anh đau đớn với một cường độ ngọt ngào nhưng vẫn đau đớn.
Tôi đang yêu , anh nghĩ. Tôi khao khát cô ấy .
"Ta đang mơ à?" - anh thì thầm.
Cô cau mày trước lời nói của anh. Kakashi nhớ anh thích lúc cô tức giận, có lẽ vì đó là lúc cô đáng yêu nhất. Có điều gì đó về đôi mắt của cô và cách chúng lấp lánh khi tính khí của cô nổi lên khiến anh thấy thật hấp dẫn.
"Anh nhìn thấy bao nhiêu ngón tay đây?" - cô hỏi một cách cộc cằn.
"Bốn?"- anh đáp.
"Anh có cảm thấy điều này không?"
"Ouch!" - anh thốt lên khi cô truyền chakra vào điểm nhạy cảm.
"Thấy chưa? Đây không phải là mơ và anh đã hoàn thành xong việc lẩm bẩm nhẫn thuật của mình chưa? " -cô nói.
Kakashi không hề biết Sakura đang ám chỉ điều gì, rốt cuộc không phải là một giấc mơ sao? Nó hẳn sẽ giải thích tại sao mọi thứ anh cảm thấy rất... giống như cơ thể anh vừa hồi phục sau một thử thách vô cùng đau đớn. Giống như tâm trí anh đang treo trên một sợi dây trên một vực thẳm bấp bênh.
"Anh đang mất phương hướng," - Sakura quan sát, vẻ lo lắng.
"Em có thể nói vậy," - anh thì thầm, quan sát đôi môi của cô khi chúng chuyển động.
Tuy nhiên, quan trọng hơn là anh có thể hôn cô dù có là mơ hay không. Đó là những gì anh muốn làm và anh không quan tâm đến bất cứ điều gì khác.
Anh móc những ngón tay quanh cổ cô và kéo miệng cô xuống miệng anh. Bỏ mặt nạ đi! Anh đã hôn cô trước đây và anh sẽ biết phải làm gì khi môi họ gặp nhau và lưỡi họ hòa quyện vào nhau, nhưng những điều này dường như là không đủ.
"Bằng chứng rằng Thiên đường thực sự tồn tại và được ẩn sau nụ hôn của một người phụ nữ" , ai đó đã từng nói.
Hôn cô khiến anh nhớ lại rất nhiều thứ. Sự mềm mại của cơ thể cô, kết cấu của làn da cô. Họ đã làm tình trước đó và ký ức về điều đó đã đánh thức một kiểu khao khát khác trong anh. Tay anh di chuyển từ cổ cô xuống lưng đến hông cô. Sakura đang mặc một chiếc áo choàng của bác sĩ, thứ đã ngăn anh tiếp cận bên trong cô một cách tự nhiên và nó khiến anh kéo nó một cách tức giận.
"Hãy dừng việc này lại, em đang trong ca trực của mình vậy nên không được ngủ với bệnh nhân. Và chúng ta sẽ đánh thức Sarada mất." - cô nói và đẩy mình ra khỏi anh.
Sarada.
Có một sự hiện diện nhỏ bé trong phòng cùng với họ, một đứa trẻ đang cuộn mình trong chăn trên ghế với hơi thở đều đặn cho thấy con bé đang ngủ rất sâu.
Sarada.
Con của Sasuke. Sakura. Vợ của Sasuke. Một cơn đau đầu đột ngột khiến Kakashi nhắm mắt lại.
"Urgh.." - anh rên rỉ.
"Chuyện gì vậy?" - Sakura hỏi và đặt tay lên trán anh.
"Ta nhớ ra rồi," - anh nói, mở mắt ra nhìn cô.
"Ồ, mọi thứ phải không?"- cô nói, có vẻ phấn khích.
Một lần nữa, Kakashi không chắc cô đang ám chỉ điều gì.
"Em đoán là không, nhưng bây giờ em đang đoán một thứ khác. Thứ nhẫn thuật mà anh đã thực hiện sau khi Sasuke tấn công anh là thuật phong ấn, đúng không? Anh có thể khóa ký ức về những gì cậu ấy khiến anh phải trải qua trong quá trình rơi vào Ảo thuật của cậu ấy phải không?" - cô thở dài khi liếc nhìn khuôn mặt không chút lưu tình của anh.
Trong chốc lát, thế giới trước mắt anh bỗng biến thành màu đỏ đậm nhất, có rất nhiều máu và anh đã chết chìm trong đó. Làm sao anh có thể quên được người dịu dàng nhất, yêu thương nhất mà anh từng biết? Làm sao anh có thể quên được?
"Ta đã rất cố gắng nhưng ta đã thất bại." - anh nói.
"Em rất tiếc, Kakashi."- Sakura nói.
Giống như một cơn sóng thần,một lần nữa những ký ức lại ập xuống anh.
"Hãy giúp ta," - anh muốn nói nhưng lại không thể, anh phải mím môi lại để ngăn bản thân hét lên thành tiếng.
Rin .
Bàn tay của anh, một thứ vũ khí chết người đã xé toạc một lỗ hổng trên cơ thể cô làm tan nát trái tim cô, xương sườn và xương sống của cô. Rút nó ra là rất khó như thể sinh lực cuối cùng của cô đang níu kéo anh lại. Kakashi cảm thấy như nó đang đâm xuyên qua cô một lần, âm thanh xấu xí, khó chịu vang vọng trong đầu anh với sự dai dẳng đến kinh người.
Đôi mắt cô ấy mở to với một chút ngạc nhiên, một chút đau đớn... và tức giận.
Lời cuối cùng của cô ấy.... "Kakashi. Tại sao cậu không đến và ôm tớ? Tớ ở đây, tớ đang đợi cậu, tại sao cậu lại ghét tớ đến vậy? "
"Ở đâu? Cậu ở đâu?" - anh hét lên nhưng thế giới đang dần đỏ và trở nên đỏ hơn. Có rất nhiều máu ... và anh đang chết chìm trong đó. Lặp đi lặp lại và lặp đi lặp lại...
Một bàn tay ấm áp và vững chắc đã nắm lấy cánh tay anh, giữ lấy anh, kéo anh lên và hướng về phía trước ánh sáng. Anh nắm lấy nó như một kẻ sắp chết đuối và tự hỏi liệu anh đã từng khóc trước mặt người khác bao giờ chưa? Những giọt nước mắt hằn lên má anh thật đáng xấu hổ và anh phải quay mặt sang một bên để che nó đi nhưng Sakura chỉ vuốt nhẹ mái tóc anh, vuốt nhẹ thái dương anh và dùng ngón tay cái gạt đi những giọt nước mắt cho anh.
Kakashi chợt nhận ra rằng Sakura cũng đang khóc. Một lần nữa, nó đã xảy ra, tất cả những gì anh có thể đem lại cho cho những người anh yêu thương lại là nỗi đau.
"Ta yêu em, ta yêu em rất nhiều vậy nên làm ơn đi, Sakura. Em phải tránh xa ta ra, em có nghe ta nói không? Tất cả những người ta yêu quý đều phải chết và ta... ta không thể... ngừng nghĩ đến việc em bị tổn thương..." - Kakashi nói.
"Suỵt, anh suy nghĩ vớ vẩn gì vậy? Bây giờ là 2 giờ sáng và anh nên đi ngủ, được không? Em sẽ cho anh một lọ thuốc ngủ và ngày mai, Tsunade sẽ cho em biết cách điều trị hậu quả của Tsukuyomi và anh sẽ ổn thôi. Nó không có thật, Kakashi. Đó chỉ là ảo ảnh mà thôi " - Sakura dịu dàng nói và vò đầu bứt tóc anh.
Nhưng nó không phải vậy.
Kakashi thề trong thầm lặng khi đang ngồi trên một hồ chứa đầy nước mắt mà anh chưa bao giờ rơi nhiều đến vậy về ký ức và nụ hôn của cô trên môi anh.
Tình yêu thường ích kỷ vì yêu một người là chỉ cần người đó mà thôi. Nhưng nếu cần một người có nghĩa là phải loại bỏ một người thì tình yêu sẽ phải thay đổi.
[Còn tiếp...]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro