Tình yêu có ích kỷ không?
"Chào," - Sakura cười với Kakashi.
"Chào," - anh thì thầm đáp lại khiến cô có những cái nhìn lướt qua khi anh tiếp tục đi nhanh để cô có thể thoải mái đi bên cạnh anh.
Vậy là anh vẫn còn đang giận cô.
Đó chỉ là chuyện tạm thời, cô tự nhủ vì Kakashi mà cô biết không phải là kẻ thù. Và ngoài ra... cô gần như bị choáng váng bởi sự hạnh phúc mà cách mọi thứ diễn ra. Không chỉ ở đây với anh, tránh xa mọi lo lắng mà Sakura còn cảm thấy tự hào về bản thân, hay người ta thậm chí có thể nói là tự mãn vì đã thành công ngăn cản nỗ lực của Kakashi để anh tránh làm những điều ngu ngốc. Tsunade đã bận rộn với mọi thứ trong những ngày này và điều đó bao gồm cả hành động của anh và anh sẽ rời khỏi làng mà không có sự cho phép ư? Hokage chắc chắn sẽ đóng đinh anh!
Đàn ông thường hay có xu hướng dồn nén lo lắng của họ... và sau đó sẽ làm những hành động anh hùng một cách thầm lặng... Sakura lắc đầu và liếc nhìn lướt qua.
"Xin chào," - cô lại mỉm cười với Kakashi như một phản ứng.
Và anh là người lắc đầu với cô lúc này, tỏ vẻ thích thú.
Thời tiết rất đẹp, không quá nóng, không quá lạnh, thực ra rất vừa phải và họ đang đi dọc con đường chính dẫn từ Konoha đến biên giới như những người dân thường, chỉ điều đó thôi cũng đã khiến cô cảm thấy hạnh phúc và mĩ mãn biết nhường nào. Tất nhiên, cô vẫn còn trẻ, nhưng trong bảy năm kể từ sau cuộc chiến tranh thì cô đã quen với cách sống của một người trưởng thành.
Kakashi đang che giấu khuôn mặt không -che -giấu của mình sau chiếc khăn quàng cổ màu tím mà anh đang đeo, đó chắc chắn là do thói quen nhưng nó không thể thay đổi sự thật rằng lần đầu tiên kể từ khi gặp anh hơn một thập kỷ trước thì Sakura đã có thể nhìn thấy toàn bộ anh. khuôn mặt và biểu hiện của nó mọi lúc, và đó là một khuôn mặt thật sự! Nếu cô không tin rằng anh khá nhạy cảm về điều đó thì cô sẽ công khai nghiên cứu về điều đó như niềm vui của mình.
"Trông anh thật hợp với mái tóc nâu,"- cô nói một cách bất chợt.
Và Kakashi cau mày.
"Thực ra thì với bộ tóc nào đi chăng nữa trông anh cũng sẽ rất đẹp trai", - cô nói thêm và giọng cô đột nhiên hơi rè. Khen ngợi anh giữa thanh thiên bạch nhật như này khiến cô cảm thấy... thật táo bạo.
"Sakura, ta sẽ thành thật. Ta cảm thấy không hài lòng khi em với Sarada ở đây. " - Kakashi nói một cách nghiêm túc.
"T ... tại sao?" - cô hỏi, cảm giác như ai đó đã dội một gáo nước lạnh vào mặt cô. Anh...không muốn cô ở bên?
"Bởi vì nó rất nguy hiểm, đặc biệt là với đứa nhóc" - anh nói, nhìn vào cô bé đang đi trước mặt họ bên cạnh Kaeru cao lêu nghêu.
"Sẽ không ai biết con bé là ai cả!" - Sakura nói. Cô đã suy nghĩ về điều này và Sarada đang đội một chiếc mũ che đi mái tóc của mình, mặc quần tây và áo dài của con trai bên dưới chiếc áo choàng du lịch.
"Chà, con bé là con của chúng ta, con bé chính là như vậy đấy," - cô nói thêm.
Kakashi cảm thấy có vẻ không thuyết phục.
"Và sẽ không ai biết anh là ai cả vì khả năng ngụy trang của anh rất tốt." - cô nói thêm, mắt lại chuyển sang anh.
"Còn em? ".
"Em? Em không nghĩ mình đang..." - Sakura đưa tay lên đội mũ của mình.
"Chúng ta nên làm gì đó với mái tóc đặc trưng của em, vậy nên chúng ta sẽ đi tìm thuốc nhuộm ở thị trấn lớn hơn tiếp theo." - Kakashi nói.
"Anh chắc chứ? Anh có muốn nói cho em biết về những gì anh nghĩ có thể gây nguy hiểm cho con bé không?" - Sakura nói.
"Những kẻ đang theo đuổi Sharingan?"
"Em tưởng anh đã giết gần hết bọn chúng trong đêm đó rồi?"
"Em có thực sự nghĩ rằng sẽ không có nhiều hơn chúng ta tưởng không?"- Kakashi nói khẽ nhưng cô nhận thấy anh vẫn đang đo bước chân của mình để đến bước của cô.
"Em... em đã không tính đến khả năng đó, em mới chỉ nghĩ..." - cô thừa nhận.
Sakrua biết mình phải đảm bảo rằng Kakashi sẽ không trở thành Ninja lưu vong vì viễn cảnh bị nhốt trong Konoha với một đứa trẻ cần sự hướng dẫn của một người hiểu ý nghĩa của việc có Sharingan ...nhưng với việc Sasuke trong tù vì đã làm tổn thương Kakashi theo những cách mà cô chỉ có thể tưởng tượng ra ...
Sakura nắm lấy tay Kakashi và ấn vào.
"Em nghĩ chúng ta nên nắm tay nhau vì chúng ta là ông bố và bà mẹ mà!" - cô nói trước khi anh kịp nghĩ đến việc rụt tay lại.
"Các cặp vợ chồng đã kết hôn không nắm tay nhau," - anh gắt gỏng.
"Bố mẹ em làm suốt đấy! "
Kakashi ném cho cô một cái nhìn kỳ lạ mà cô không thể hiểu được, nó chỉ khiến cô ấn tay anh mạnh hơn để nói với anh rằng ... em ở đây và anh sẽ không thể thoát khỏi em nhanh như vậy đâu .
Cứu anh khỏi những hành động anh hùng ngu ngốc là một chuyện, nhưng giúp anh theo cách cô đã hứa với anh là một chuyện khác. Cô muốn giúp anh rất nhiều vì anh đã luôn ở đó vì ngôi làng từ khi còn nhỏ. Nhưng kể từ khi làm điều đó thì anh chưa bao giờ biết cách chăm sóc bản thân đủ tốt và tệ hơn nữa là khi cô biết chấn thương trông như thế nào và dù cho anh có thể cố gắng đẩy nó xa ra thế nào đi chăng nữa và thông minh đến đâu với đủ mọi loại nhẫn thuật để buộc mình quên đi... thì nó vẫn ở đó.
"Sẽ ổn thôi," - cô nói với anh.
Sakura chắc rằng anh đã hiểu ra ý cô muốn nói gì vì đã có một chút mím chặt môi và anh đã không rút tay ra.
"Chúng ta sẽ đi tìm Karin và ta có lý do để tin rằng cô ấy đang ở Thủy Quốc." - anh nói với cô.
Sakura nhanh chóng quay đầu để nhìn bóng dáng gầy gò của Sarada trước mặt họ. Tốt. Một đứa trẻ ở độ tuổi này thì cần đến người mẹ chứ không phải ai đó xa lạ. Nhưng...
"Em không nghĩ Karin đủ tốt để chăm sóc một đứa trẻ," - cô lặng lẽ nói.
"Có lẽ là không nhưng ta vẫn cần nói chuyện với cô ấy. Sarada đã xác nhận rằng con bé biết ta từ trước đó vậy nên ta cần phải tìm hiểu về địa điểm, khi nào... và hoàn cảnh của cuộc gặp mặt đó. Ta cần phải..." - Kakashi đồng ý.
"...nhớ lại. Em đã hứa là em sẽ giúp anh và em vẫn còn giữ ý định đó, nhưng Kakashi ..."- Sakura kết thúc câu nói còn dang dở của Kakashi.
Liệu anh có nhận thức được rằng việc nhớ ra những gì quan trọng để hiểu những gì đang diễn ra có thể có nghĩa là nhớ ra những điều mà trước đây anh đã chủ động để không phải nhớ vì không muốn nhớ không? Và việc nhớ ra những điều đó rất có thể khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn với anh? Việc chữa lành vết thương tâm lý mà anh mắc phải... chắc chắn sẽ mất rất nhiều thời gian.
"Phải, ta biết." - anh nói.
***************************************
"Đã đến lúc cho câu chuyện trước khi đi ngủ thì phải?"- Kakashi hỏi và cười với Sarada, người đang quấn trong túi ngủ chỉ có khuôn mặt ló ra.
"Vâng, làm ơn đi chú," - Sarada nói, thoáng bồn chồn, giọng phản lại sự phấn khích của cô bé.
Hôm nay là một ngày dài mệt mỏi đối với một người có đôi chân ngắn như Sarada và nó như một cực hình đối với con bé. Sarada đã rất dũng cảm cho đến một lúc nào đó vào buổi chiều khi nỗi đau dường như không thể kìm nén được nữa và con bé đã bật khóc vì thất vọng. Kakashi đã đỡ con bé nằm ngửa với những tổn thương đã gây ra ...với vết phồng rộp đẫm máu khắp chân cô bé.
Sakura đã chữa lành vết thương nặng nhất nhưng tinh thần của Sarada thì không thể hồi phục theo cách đó. Để mang đến cho con bé một điều gì đó đáng mong đợi, Kakashi đã hứa rằng anh sẽ kể cho cô bé nghe một câu chuyện chúc ngủ ngon thật dài và sau khi ăn cá nướng xiên que và một số quả mọng để tráng miệng và tắm rửa sạch sẽ thì mọi người đều đã quây quần bên đống lửa để đợi Kakashi bắt đầu.
Kaeru sẽ canh gác phiên thứ nhất và sau đó sẽ là Kakashi và anh ấy đã từ chối trực tiếp để Sakura làm công việc đó và nói rằng cô đã trở thành thường dân và không có nghĩa vụ phải canh gác cho những shinobi như anh và Kakashi. Sakura nghĩ rằng việc có lính canh gác vào ban đêm là quá đáng vì họ vẫn đang ở trong lãnh thổ của Hỏa Quốc và dù sao thì chiến tranh cũng chỉ còn là một ký ức xa vời. Điều đó đã nói lên rằng cô không thích cách Kakashi và Kaeru sử dụng những mật mã tay mà cô không biết suốt cả ngày nay.
"Có chuyện gì sao?" - Cô hỏi Kakashi nhưng anh chỉ lắc đầu. Có thể có nghĩa là: không, nhưng cũng có thể có nghĩa là: không phải việc của cô.
"Đây là một câu chuyện mà cha ta thường kể cho ta nghe mỗi tối khi ta bằng tuổi nhóc, Sarada. Đó là một câu chuyện ma, nhóc có thích truyện ma không?"- Kakashi nói và thanh minh.
"Có ạ," - Sarada nói nhưng Sakura cau mày. Ai có thể nghĩ rằng kể một câu chuyện ma cho một đứa trẻ nghe trước giờ đi ngủ trong một khu rừng tăm tối đầy âm thanh rùng rợn là một ý kiến hay?
"Em không thích truyện ma vì chúng làm em sợ."- Kaeru nói với vẻ rùng mình.
"Đó là mục đích chính của câu chuyện, sẵn sàng chưa Sarada? Câu chuyện có tên là Chikaramochi Yurei : ngày xửa ngày xưa, có người vợ của một người nông dân nghèo sống trong một ngôi làng nhỏ nằm ẩn mình trong thung lũng hẻo lánh ở phía Nam của Hỏa Quốc. Cô ấy không bình thường vì một số lý do như thứ nhất, cô ấy có mái tóc màu hồng sáng. " - Kakashi thì thầm.
"Này, anh có chắc đấy là chi tiết có trong câu chuyện không? " - Sakura nói.
"Suỵt, yên lặng mà nghe đi. Thứ nhất, cô ấy có mái tóc màu hồng. Thứ hai, có vảy cá mọc dưới nách của cô ấy, nơi đáng lẽ ra cô phải có da. Thứ ba, núm vú của cô dài đến nỗi cô có thể vắt qua vai cho con của mình bú trong khi đứa trẻ vẫn đang nép mình trên lưng cô. " - Kakashi cau mày với cô.
"Hahaha, dù sao thì tôi cũng thích câu chuyện này." - Kaeru cười và ném cho Sakura một nụ cười tự mãn.
"Onii-san, anh không được ngắt lời chú Kakashi," - Sarada nghiêm nghị nói.
Huh, hai người này dường như đã trở nên thân thiết hơn chỉ trong một ngày, Sakura nghĩ.
"Cảm ơn Sarada, nếu họ vẫn tiếp tục ngắt lời như vậy thì chúng ta sẽ không thể hoàn thành câu chuyện trước khi mặt trời mọc mất. Vì vậy, người phụ nữ này, cô ấy có tất cả những đặc điểm ấy và trên hết, cô ấy còn có điểm thứ tư là cô ấy cực kỳ mạnh mẽ, người ta nói rằng vợ của người nông dân này có thể làm công việc của 4-5 người đàn ông trưởng thành và tất cả đều chỉ do một mình cô ấy làm." - Kakashi nói một cách u ám.
"Ồ," - Sarada nói với vẻ ấn tượng và đôi mắt tìm kiếm bóng hình Sakura.
"Người phụ nữ đó chẳng giống cô tí nào cả và như cô đã nói với nhóc rồi, Sarada, mạnh mẽ hơn những người đàn ông vẫn là điều tốt nhất." - Sakura nói.
"Hả," - Kaeru khịt mũi.
Sakura đã tuyệt đối bỏ qua anh ta.
"Tuy nhiên đáng buồn thay, ngay cả người mạnh nhất cũng không thể bất tử. Vào một mùa đông nọ, người vợ của người nông dân đã bị cảm và chết, nhưng vào ngày thứ 17 sau cái chết, cô ấy đã trở lại như một hồn ma và ám chồng mình cho đến khi anh ta chết và không ai thực sự biết anh ta đã làm gì để phải hứng chịu lời nguyền của cô ấy."- Kakashi tiếp tục.
"Tất nhiên là đã khiến cô ấy thất vọng vì sự ngu ngốc của anh ta rồi, giống như hầu hết những người đàn ông khiến phụ nữ phát điên vậy." - Sakura thì thầm.
Kaeru lên tiếng -"Không phải ai cũng có gu đàn ông cực kỳ tệ."
"Trật tự đi!" - Kakashi trách anh.
"Xin lỗi, xin lỗi,"- Kaeru nói và chọc một cây gậy vào lửa.
Con ếch này bị làm sao vậy? Cô tưởng họ đã làm lành với nhau vào ngày hôm nay rồi mà? Sakura quyết định lườm anh ta và bị bỏ qua.
"Xin hãy tiếp tục câu chuyện đi chú,"- Sarada ngáp.
"Vì những lý do mà không ai có thể hiểu được nên có vẻ như người phụ nữ ấy vẫn cảm thấy không hài lòng với cái chết của chồng mình. Thỉnh thoảng, hồn ma của người phụ nữ ấy lại xuất hiện trong làng và cô ấy cũng chính là người đã gây ra những trò nghịch ngợm với sức mạnh đáng kinh ngạc của mình để khiến mọi người sợ hãi. Dân làng ai ai cũng đều đau khổ và may mắn thay, có một nhà sư tên là Sakuzo đã ghé lại ngôi làng vào thời gian đó và sau khi nghe những câu chuyện được kể lại từ dân làng thì ông tự hỏi liệu có cái hố nào trong ngôi mộ của cô ấy hay không? Và từ điều này sẽ cho ông biết lý do tại sao linh hồn đã yên nghỉ của cô vẫn còn ám ảnh ngôi làng ngay cả khi cô đã giết chồng mình. Ông ấy không chỉ là một nhà sư mà còn là một thầy cúng vậy nên dân làng đã đi kiểm tra cho chắc ... thì thực sự đã có một cái hố sâu hun hút dưới mồ của cô! Sau đó, bọn họ đã cùng nhau lấp đầy lỗ hổng và che nó bằng một tảng đá lớn. " - Kakashi tiếp tục
Lúc này, Kakashi dừng lại để kiểm tra xem mắt Sarada có còn mở hay không.
"Đây không phải là giải pháp mà họ hy vọng và nó đã tạo ra một vài hiện tượng kỳ lạ. Mối hận thù của người phụ nữ ngay sau đó liền chuyển sang Sakuzo và ngay lập tức, cô bắt đầu hành hạ ông ấy nhiều như khi chồng cô còn sống. Đau khổ tột cùng, Sakuzo đã hành hương đến một ngôi đền gần đó mà ông biết và xin mượn một thanh kiếm nổi tiếng được cất giữ ở đó, thanh kiếm được biết đến là một lá bùa hộ mệnh chống lại những hồn ma với sức mạnh xua đuổi ma quái. Sakuzo đã giữ thanh kiếm đó bên mình suốt cả năm trời và quả thực, ông đã không còn bị hồn ma của người phụ nữ đó quấy rầy thêm nữa. Cảm thấy hài lòng vì cuối cùng cũng phá giải được lời nguyền, ông ấy đã trả lại thanh kiếm cho ngôi đền ".
"Ồ không," - Sarada buồn ngủ thì thầm.
"Chính xác! Nhưng hồn ma ấy không thể bị hạ gục dễ dàng như vậy được! Dù sao thì, nghĩ rằng việc xua đuổi ma quái đã kết thúc, Sakuzo bắt đầu hành trình trở về nhà dọc theo một con đèo dốc. Ông chưa đi được bao lâu thì liền cảm thấy có một sự hiện diện lạ lùng nào đó xuất hiện sau lưng mình và ông thậm chí còn chưa kịp phản ứng thì đã bị nhấc bổng khỏi mặt đất và bị ném xuống thung lũng bên dưới núi. Cú va chạm đã khiến ông ấy bất tỉnh và Sakuzo chảy máu trông như thể ông ta sắp chết. Hồn ma người vợ của người nông dân cảm thấy hài lòng khi nghĩ rằng mình đã giết được Sakuzo nên cô ấy biến mất và không bao giờ được nhìn thấy lần nữa và họ cho rằng hồn ma ấy đã được siêu thoát. Hết truyện." - Kakashi gật đầu.
"Gì cơ? Đó là một câu chuyện ngu ngốc. Vậy tại sao cô ấy lại làm điều đó? Đầu tiên là chồng cô ấy và sau đó là ngôi làng và nhà sư?"- Sakura cau mày.
"Ta không biết, câu chuyện không cho chúng ta biết thêm chi tiết. Và hơn nữa, phụ nữ cần phải cần lý do sao? Cô ấy chỉ đơn giản là... báo thù. " - Kakashi nhún vai.
"Điều đó chẳng hợp lý chút nào. Người chồng của cô ấy, anh ta đã làm gì cô ấy vậy? Cắm sừng? Có lẽ tất cả dân làng đều biết và quyết định không giúp đỡ cô ấy thì sao? Và nhà sư... nhà sư..." -Sakura phàn nàn.
"Cháu nghĩ cô ấy cảm thấy rất buồn vì cô ấy đã chết trước khi có thể sinh con." - Sarada nói với đôi mắt vẫn nhắm.
"Tại sao lại giết anh ta vì điều đó cơ chứ? Cái chết của cô ấy hoàn toàn không phải là do anh ấy cơ mà." - Kaeru trầm ngâm.
"Có lẽ cô ấy phải làm vậy vì ai đó đã ép buộc cô ấy," - Sarada thút thít nói.
Và sau đó, trong khi cả ba người trưởng thành đang nghiền ngẫm về ý nghĩa trong lời nói của cô bé thì Sarada đã nhắm mắt thật chặt lại và chìm vào giấc ngủ trong vài giây.
" Kakashi Sensei, em sẽ canh gác trước và em sẽ đánh thức thầy khi quá nửa đêm"- Kaeru thở dài và đứng dậy.
"Cảm ơn," - Kakashi gật đầu.
"Và đừng ngần ngại đánh thức tôi bất cứ lúc nào cậu nghĩ là cần thiết. Chúc ngủ ngon, " - anh nói với một cái gật đầu khác về phía Sakura và đi về phía túi ngủ của mình.
"Ngủ ngon, Kakashi," - cô nói và nuốt xuống sự thất vọng của bản thân. Cô đã hy vọng vào một điều gì đó khác nhưng tất nhiên ... không có chỗ cho sự riêng tư ở đây và anh có những thứ khác cần phải lo như ngủ đủ giấc.
Khi cô quay lại, cô bắt gặp Kaeru đang nhìn mình với vẻ không hài lòng trên khuôn mặt của anh ta trước khi anh ta quay lại và dậm chân đi với một cái nhìn giận dữ.
"Có chuyện gì với anh vậy?" - Sakura chạy theo Kaeru và nhỏ giọng thách thức anh ta. Bây giờ họ đang đứng trong rừng, nơi anh ta sẽ đứng lên cái cây để có tầm nhìn xung quanh tốt hơn cho việc canh gác . Ánh sáng của ngọn lửa không thể vươn xa hơn thế và điều đó đủ khiến cho cô thấy được vẻ mặt ủ rũ của chàng trai trẻ trở nên chua chát như thế nào.
"Hãy tránh xa thầy ấy ra."
"Huh?"
"Thầy Kakashi. Hãy tránh xa thầy ấy ra và để thầy ấy yên".
Cái gì...
"Ý anh là sao?" - cô rít lên và kéo anh ta vào sâu trong để không khiến Kakashi lo lắng.
"Tôi thề, nếu cô làm tổn thương đến thầy ấy thì tôi sẽ không đời nào bỏ qua cho cô đâu."
Sakura vô cùng ngạc nhiên và cô chỉ biết nhìn chằm chằm vào anh ta trong giây lát.
"Anh vừa đe dọa tôi đấy à?" - cô hỏi.
"Không. Nhưng tôi sẽ bảo vệ thầy ấy khỏi bất cứ điều gì được cho là cần thiết. Tôi nợ thầy ấy nhiều hơn mạng sống của mình và tôi sẽ không để ai làm hại đến thầy ấy" - Kaeru lắc đầu.
"Làm hại đến anh ấy là điều mà còn lâu tôi mới nghĩ tới và tôi không biết đầu của anh có vấn đề gì không khi nghĩ rằng tôi sẽ làm vậy."- Sakura cau mày.
"Ồ? Chà, vậy thì đây là những gì tôi biết : cô đã kết hôn với thằng nhóc Uchiha, kẻ mà theo như tôi biết là đã chống lại mọi lời khuyên tốt nhất từ mọi người trong làng. Và cô đã gặp lại thầy Kakashi sau nhiều năm và cô cảm thấy thích thú với thầy ấy vì thầy ấy quá tốt bụng và chu đáo, điều mà hoàn toàn trái ngược với tính cách của gã kia. Khi thiếu vắng thằng nhóc Uchiha ấy thì cô đã ích kỷ để mình trở thành người mà thầy ấy muốn chăm sóc và bảo vệ mà không hề nghĩ đến những gì thầy ấy muốn hay cần. Sau đó, gã Uchiha quay trở lại và cùng với gã ta là toàn bộ mớ hỗn độn chết tiệt của Gia tộc bị nguyền rủa và đoán xem điều gì đã xảy ra? Kakashi Sensei chính là người đã quên mình để dọn dẹp mớ hỗn độn đó với cái giá phải trả rất đắt cho chính mình. Còn cô thì sao? " - Cậu ANBU trẻ tuổi nói với khuôn mặt lộ rõ vẻ giận dữ.
Sakura cảm thấy tức giận và cơn thịnh nộ lúc này đang bùng lên trong cô nhưng cô đã cố gắng kiềm chế nó lại.
"Anh cứ đổ lỗi cho tôi về những thứ liên quan đến gia tộc Uchiha là sao? Vấn đề của tôi chính là tôi đã kết hôn với một người từ gia tộc đó chứ không phải từ của gia tộc của anh. Nhưng lịch sử của họ... cũng giống như của tôi và của anh và đó là việc của Konoha . Tất cả chúng ta đều phải sống với cảm giác tội lỗi... và cảm giác tội lỗi của họ chính là huyết kế giới hạn của họ. "
"Nếu cô đã sinh cho hắn những đứa con như nghĩa vụ của một người vợ thì thầy Kakashi đã không phải dính vào những thí nghiệm gây nguy hiểm đến tính mạng của thầy ấy như này."
Sakura tát anh chàng một cái thật mạnh với một tiếng kêu đau đớn và anh ta khuỵu gối xuống nhưng đã nhanh chóng đứng thẳng người lại.
"Đây là lần duy nhất tôi để cô đánh tôi. Điều này và tất cả những thứ về huyết thống của gia tộc Uchiha cần được bảo tồn, cô đã biết về điều đó ngay cả khi cô không dám thừa nhận. Quá nhiều người đã bị tổn thương và nó cần phải dừng lại. Và bây giờ chúng ta đã có đứa nhỏ rồi vậy nên nó có thể dừng lại."- Kaeru xoa má mình.
Vậy là anh ấy biết cô ấy là một Uchiha! Sakura rùng mình nghĩ. Đó là điều hiển nhiên phải không?
Cô nói. - "Con bé không thể dính líu gì đến chuyện này vì Sarada không có lỗi gì cả"
"Tôi sẽ không bao giờ làm tổn thương đến một cô gái mà tôi sẽ bảo vệ cô ấy bằng cả mạng sống của mình nếu điều đó là cần thiết. Nhưng cô... cô đang khiến tôi rất tức giận và tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra với Kakashi Sensei gần đây trước khi thấy cô để mắt đến thầy ấy hôm nay. Nhưng bây giờ tôi đã biết và tôi không thể chấp nhận nó vậy nên hãy để tránh xa thầy ấy ra và để thầy ấy yên! Thầy ấy không cần một người chỉ biết lợi dụng người khác để quên đi một cuộc hôn nhân tồi tệ" - Kaeru cười chua chát.
Lợi dụng Kakashi?!
"Tôi không..." - cô dựng đứng.
"Tôi đoán đó là lựa chọn của cô cho dù cô có muốn có con với gã đó hay không nhưng tôi sẽ không cho phép sự ích kỷ của cô làm cho cuộc sống của Sensei của tôi trở nên khó khăn hơn trước đâu. Cô biết tại sao mà, phải không? Vì thầy Kakashi xứng đáng được tốt hơn, thầy ấy xứng đáng với người chỉ yêu mình thầy ấy, một người luôn cống hiến hết mình cho thầy ấy, một người có thể khiến thầy ấy hạnh phúc hơn cô." - Kaeru ngắt lời cô một cách cộc lốc.
Và cùng với đó, Kaeru dậm chân tại chỗ và chẳng bao lâu đã bị khuất bóng bởi khu rừng.
Không, mình sẽ không khóc , Sakura tự nhủ, chết tiệt .
Nhìn chằm chằm vào bóng tối với đôi mắt cay cay, Sakura phải nhận ra rằng một phần những gì Kaeru đã nói với cô đã khiến cô cảm thấy rất kinh khủng vì đó là sự thật. Một người phụ nữ trẻ, ngớ ngẩn và đang phải vật lộn trong cuộc hôn nhân thất bại không phải là điều mà Kakashi cần trong đời. Nhưng phần khiến cô tức giận và càng ngày càng tức giận hơn đã từ chối chấp nhận rằng đây là điều duy nhất cô có thể làm cho anh.
Cô muốn trở thành người giúp anh cảm thấy tốt hơn, cô muốn là người xua đuổi những bóng đen đang phủ lên cuộc đời anh, cô muốn trở thành người khiến cho anh được hạnh phúc.
Những lời nói của Kakashi ... anh đã không hoàn toàn là chính mình khi chúng được tuôn ra từ miệng anh và nó khiến cô vẫn không thể ngừng nghĩ về chúng. Ta yêu em, ta yêu em rất nhiều vậy nên làm ơn đi, Sakura. Em phải tránh xa ta ra, em có nghe ta nói không? Tất cả những người ta yêu quý đều phải chết.
Cô bắt đầu nghi ngờ rằng anh đã thực sự nói tên cô và ngay cả khi anh đã nói thì liệu anh có thực sự muốn xưng hô với cô như vậy không? Cô biết rằng anh đã có một người phụ nữ khác mang trong lòng và tên cô ta là Rin.
Ta yêu em, ta yêu anh rất nhiều.
Yêu... ai?
Và sau đó Ino đã nói với cô: Nhưng cậu không thể yêu thầy ấy được vì điều đó sẽ trở nên quá rắc rối . Đứng ở đây trong khu rừng tối ngay lúc này cuối cùng cũng đã khiến cô hiểu được ý nghĩa của chúng. Phải lòng nhau, khao khát được yêu, lần lượt tạo ra những ràng buộc... nó như một lời hứa hẹn cho tương lai, nhưng chỉ có điều là cô đã hứa với một người khác là sẽ ở bên cạnh anh ta trong suốt quãng đời còn lại. Thật ngu ngốc làm sao nhưng một lời hứa như vậy liệu có thể tạo ra một mối ràng buộc mà không thể dễ dàng bị cắt đứt không?
Ích kỷ là để không phải đưa ra lựa chọn, nhưng sự lựa chọn thật khó ... quá khó và bởi vì bất cứ sự lựa chọn nào của cô cũng đều sẽ đem lại tổn thương cho người mà cô quan tâm.
******************************************
"Kakashi. Kakashi, em cần phải hỏi anh một vài điều. Kakashi chúng ta cần nói chuyện! " - Sakura quỳ xuống bên cạnh bộ dạng tĩnh lặng và nằm gọn trong chiếc túi ngủ của anh trong lúc không làm anh tỉnh giấc.
"Nói chuyện?" - anh mở mắt. Kakashi đã gỡ bỏ những thứ mà anh đeo cùng của bộ dạng Sukea và các mảng màu tím quanh mắt anh và cô cũng có thể nhìn thấy bộ tóc giả màu nâu trên mặt đất cùng với quần áo của anh.
"Tại sao em không đi ngủ đi,"- anh nói thêm và ngáp dài.
"Bởi vì nó rất quan trọng."
"Trời đang rất lạnh vậy nên hãy mặc thêm quần áo vào nếu không sau này em sẽ không thể ngủ được với thân nhiệt thấp như này," - anh nói.
Đó là sự thật, nhiệt độ đã giảm đi đáng kể kể từ bữa tối và ngọn lửa đang cháy rất bé. Sakura bắt đầu cảm thấy rùng mình ở đâu đó trên khắp cơ thể mình.
"Được rồi, ta dậy rồi đây, có chuyện gì vậy? Và xin đừng đánh thức Sarada, con bé cần nghỉ ngơi. "- anh nói khẽ.
"Em muốn biết liệu anh có thực sự có ý đó không," - Sakura nói trước khi cô có thể mất hết can đảm để hỏi anh.
"Ý gì cơ?" - Kakashi cau mày. Anh trông đặc biệt dễ thương với chiếc túi ngủ tạo thành một cái kén xung quanh anh và Sakura tiến lại gần hơn để đặt tay lên má anh. Cái cách anh rúc vào bàn tay ấm áp đó khiến cô trong lòng trở nên ú ớ.
"Điều... điều mà anh đã nói vào đêm hôm trước ở trong bệnh viện."
Anh có vẻ hơi bối rối rồi lắc đầu. - "Ta không nhớ là mình đã nói những gì vậy nên xin lỗi, ta đã không kiểm soát được bản thân tốt vào lúc đó và ta hứa sẽ không để nó xảy ra lần nữa vì ta đã kiểm soát được nó rồi".
Gì cơ? Không!
"Không phải... đó không phải là điều quan trọng! Anh đã... anh đã nói... " - nhưng vì lý do nào đó đã khiến cô không thể lặp lại lời nói với anh.
"Xin lỗi nhưng ta cần phải ngủ nếu không ngày mai sẽ là một ngày cực kì khó khăn. Em có muốn nằm cạnh không? Hay...em muốn sưởi ấm trong này?" - Kakashi ngáp và kéo túi ngủ của mình xuống nhiều hơn.
"Anh đang...đang ngủ khỏa thân ?!" - mắt cô tròn xoe khi nhìn thấy làn da để lộ của anh.
"Phải, ta đã quên mang đồ ngủ và đang rất lạnh." - Kakashi thở dài.
Không tính là sự ích kỷ nếu cô chấp nhận lời đề nghị của anh, phải không? Cả hai đều sẽ ấm áp. Được rồi, có lẽ hơi ích kỷ một chút khi cô cảm thấy rất vui khi tưởng tượng ra sự phẫn nộ của Kaeru khi anh ta tìm thấy họ trong cùng một chiếc túi ngủ.
"Có đủ chỗ không?"- cô thì thầm khi trượt mình vào bên cạnh anh.
"Luôn luôn," - Kakashi ngáp.
"Gì cơ?" - cô cười khúc khích.
"Vậy nên chiếc túi ngủ sẽ trở nên cô đơn trong những nhiệm vụ dài ngày," - anh thì thầm.
"Anh...!" - cô đang cố gắng tỏ ra phẫn nộ trước sự phù phiếm đó nhưng điều đó là không thể vì anh đã kéo khóa túi ngủ lại để ngăn không khí lạnh vào và làm cho những cử động đột ngột trở nên khó khăn. Cơ thể anh ấm áp, rắn chắc và... trần trụi.
"Chúc ngủ ngon," - cô nói, xoay người và nhắm mắt lại, quyết tâm chỉ nghĩ đến điều anh cần, đó chắc chắn là... ngủ?
Tuy nhiên, cơ thể cô đã có một tâm trí riêng và nó phản ứng với sự gần gũi, ấm áp với sự mong đợi ngày càng tăng. Nhịp tim của cô tăng lên khi hơi thở đều đặn của anh phà vào gần tai cô khiến toàn thân cô nổi da gà. Và cô trở nên ướt át, rất ướt.
"Có thứ gì đó mà em đang muốn sao, Haruno?" - anh thì thầm.
"K... không, anh nói rằng anh cần ngủ mà."- cô nói dối với cái miệng ứa nước khi chỉ nghĩ đến đôi môi đang thì thầm.
"Phải, ta thực sự cần." - anh thì thầm.
Kakashi liếm vành tai cô rất chậm, lưỡi anh cù và trêu chọc theo đường xuống cổ cô khiến Sakura rùng mình một cách dữ dội. Và sau đó, những ngón tay của anh nhẹ nhàng lướt trên đầu vú qua đến đầu cô, truyền sóng điện xuyên qua cơ thể cô và thẳng xuống giữa hai chân cô.
"Hhhhhhmmmng," - cô rên rỉ, bóp nghẹt âm thanh vào lớp vải của chiếc túi ngủ.
Ngón tay anh luồn vào trong quần cô và chạm đến nơi đau nhói giữa hai chân cô khiến Sakura háo hức đẩy chúng vào, lắc hông qua lại để ma sát và cảm thấy anh đang cương cứng dần phía sau cô. Điều này có phải là ích kỷ không? Cô sẽ không nói dối, cô rất thích ngủ với anh. Nhưng liệu anh có cảm thấy như vậy? Cô cũng đã mang theo thuốc tránh thai trong chuyến đi lần này. Ích kỷ ư? Chắc chắn là không rồi.
"Nhấc chân lên một chút," - anh thì thầm. Vậy ra anh là một chuyên gia trong việc này?
Sakura thoáng băn khoăn không biết liệu cô có muốn biết ai đã đồng hành giúp anh trong những nhiệm vụ dài ngày và cô đơn hay không nhưng anh đã kéo quần cô xuống và đang từ từ đút vào cô từ phía sau theo một góc độ kích thích tất cả những chỗ nhạy cảm của cô. Sakura cắn môi để ngăn thành tiếng rên nhưng khi anh dùng ngón trỏ búng nhẹ vào núm của cô thì cô đã rên rỉ thành tiếng trước khi nhận thức được.
Anh dừng lại và cười ngây ngô sau vai cô rồi lại tiếp tục công việc.
"Em sắp... sắp...ra....,đừng dừng lại... đừng... dừng lại, đừng..." - cô nói, cố gắng hạ giọng và bắt đầu siết chặt lấy anh.
"Hmmmm," - anh gầm gừ khi tiếp tục.
"Anh biết đấy, anh có thể ra nếu anh muốn, nếu anh cần ngủ..." - Sakura thì thầm.
"Không muốn," - anh trả lời cộc lốc, duy trì nhịp điệu chậm rãi và sớm đưa cô đến bờ vực. Sau lần cực khoái thứ hai của cô, anh thay đổi tư thế và đút vào sâu hơn và nhanh hơn và nó khiến cô cảm thấy vô cùng sướng. Có lẽ anh đang sử dụng chakra vì những làn sóng khoái cảm lần lượt tràn ngập trong cô trong những khoảng thời gian ngắn hơn bao giờ hết.
Anh dùng tay kẹp chặt miệng cô để ngăn tiếng khóc của cô nhưng cô đã không thể kìm được. Ích kỷ ư? Đúng. Cô đã không thể ngăn bản thân cảm nhận được khoái cảm này, cô muốn nhiều hơn nữa , cô muốn thứ khoái cảm này và hét lên với thứ khoái cảm này.
"Được rồi, giờ thì ta ấm rồi," - một lúc sau anh lên tiếng khi cuối cùng cũng cho phép mình kết thúc, nhân đôi niềm vui của cô với âm thanh thỏa mãn mà anh tạo ra khi đạt đến đỉnh điểm và khi anh ôm cô vào ngực sau đó.
"Anh có thích nó không?" - Sakura muốn biết.
"Em nói xem?" - anh hỏi ngược lại.
Nhưng có lẽ cô không thể ở bên anh. Có thể cô cho rằng anh có những kinh nghiệm và bí mật thời trẻ mà cô chưa hề biết đến.
"Em chỉ muốn chắc chắn thôi," - cô nói. Ích kỷ? Đúng.
"Ta thích nó."
Là vậy, phải không?
"Em..."
"Ta sẽ không so sánh em với bất kì người phụ nữ nào khác, đồ ngốc.Em thật lộng lẫy để nhìn, tuyệt vời để chạm vào và hoàn hảo trên giường. Và đẹp đẽ khi tắm, khi trên bàn làm việc và trong túi ngủ, em hoàn hảo ở mọi nơi "- Kakashi nói, đoán chính xác điều cô muốn hỏi.
"Em ... tuyệt vời?" - cô cười khúc khích, cảm thấy bản thân đỏ bừng lên vì sự pha trộn giữa sự nhút nhát và niềm vui.
"Nếu ta không phải thay ca Kaeru trong... khoảng 3 tiếng nữa thì ta sẽ lại làm tình với em ngay bây giờ," - anh nói.
Sakura nói, cười thật tươi. - "Em cũng vậy, anh... có kỹ năng điêu luyện trong việc... khiến em cảm thấy... rất tuyệt vời. "
cô thở dài, đau đớn, - " Em đang nói những điều rất ngu ngốc phải không? "
"Một chút nhưng rất dễ thương." - anh cười khúc khích.
Nhưng em có khiến cho anh cảm thấy hạnh phúc không? Thậm chí đó có thể là suy nghĩ ích kỷ. Có rất nhiều điều đã xảy ra trong cuộc đời anh, làm sao mà cô có thể nghĩ rằng cô có liên quan đến hạnh phúc của anh? Mới hôm qua anh còn sẵn sàng rời làng mà không có cô cơ mà.
"Em xin lỗi vì đã quá muộn. Có lẽ chúng ta có thể nghỉ ngơi lâu hơn một chút trong giờ ăn trưa và anh có thể ngủ bù vào giờ đó?" - Sakura thở dài.
"Có thể. Nhưng ta muốn tiếp tục công việc hơn, ta sẽ bế Sarada và ta có thể hoạt động trong một thời gian dài mà không cần ngủ một giấc nào" - Kakashi nói.
"Dừng lại, anh là con người chứ không phải máy móc." - cô nói.
"Đáng buồn là có đấy. Con người cần ăn và họ cần mua giày mới cho đứa trẻ vì chúng quá nhỏ so với con bé. Em có mang theo tiền không?" - anh thở dài.
"Có," - Sakura nói. Nhưng không nhiều.
"Chúng ta sẽ giải quyết vấn đề đó vào ngày mai. Có lẽ Kaeru cũng có một vài vấn đề tương tự với chúng ta mặc dù ta nghi ngờ điều đó."- anh nói và ngáp một lần nữa.
"Em sẽ đi lấy túi ngủ của riêng mình," - cô nói với anh.
"Ngại sao?" - anh bĩu môi.
"Kaeru không tán thành mối quan hệ giữa em với anh và em không muốn làm anh ta tức giận hơn." - cô nói với Kakashi.
"Cậu ta lại bất lịch sự à?"
"Không... phải, phải. Nhưng đừng nói gì cả, em sẽ tự mình giải quyết ".
"Được rồi, Kaeru rất nóng nảy và có thể hơi bốc đồng nhưng cậu ấy là người mà ta có thể tin tưởng nhất." - Kakashi thở dài.
"Và rõ ràng là anh ta đã sẵn sàng để dâng hiến mạng sống của mình cho anh bất cứ lúc nào. Câu chuyện về anh ta là như thế nào vậy?" - Sakura thì thầm.
"Hừm, có lẽ ta sẽ kể cho em vào lúc khác." - Kakashi nói một cách lảng tránh.
Sakura ngồi xuống bên cạnh Kakashi và ôm chặt lấy anh trong cái kén của chính mình.
"Đừng cảm thấy áp lực, ta không mong đợi bất cứ điều gì từ em vậy nên hãy giữ gìn sức khỏe, Sakura. Nỗi sợ lớn nhất của ta..."- anh thì thầm và nó gần như là một suy nghĩ muộn màng.
... là để những người mà anh yêu thương chết .
"Anh không biết em mạnh thế nào sao? Nhưng nếu em chết thì em hứa sẽ quay lại và ám anh như một hồn ma báo thù" - Sakura cười khúc khích.
"Thật an ủi làm sao," - anh thở dài và nhích người lại gần hơn.
"Kakashi, em muốn anh biết rằng... em không lợi dụng anh chỉ để quên đi cuộc hôn nhân thất bại của mình."" - Sakura nói.
"Một lần nữa, thật an ủi làm sao," - anh nói lại lần nữa và cười khẽ cho đến khi hơi thở của anh trở nên sâu và đều đặn và anh đã chìm vào giấc ngủ.
[Còn tiếp....]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro