Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Thủ lĩnh của bầy đàn.


Kakashi đã có một giấc mơ rất đẹp.

 Và bởi vì điều này hoàn toàn là một trải nghiệm mới mẻ đối với anh nên anh đã luôn tự hỏi chuyện gì đang xảy ra, anh đang mong đợi một cuộc tấn công bất ngờ từ phía sau bụi cây hoặc nghi ngờ rằng anh là một nạn nhân của loại Genjutsu rất nguy hiểm. Những nghi ngờ này gần như đã phá hỏng sự dễ chịu của anh và một phần trong anh vẫn luôn nâng cao cảnh giác và không tin tưởng bất kì ai, nhưng phần lớn trong số đó đã hoàn toàn từ bỏ.

 Rốt cuộc thì anh cũng chỉ là con người, phải không? Và theo thời gian, con người cần được thích nghi để phát triển.

 Lưng Kakashi đang dựa vào một góc và anh đang vuốt ve mái tóc hồng suôn mượt của Sakura một cách rất nhẹ nhàng để không làm cô thức giấc. Cô được ôm ấp trong lòng anh và khi cô thở ra đã có một luồng không khí thoát ra từ miệng của cô khiến anh thoáng nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp ấy. Và Pakkun đang say sưa hạnh phúc trong vòng tay cô với tiếng ngáy như chỉ có loài chó mới có thể ngáy ra được, thi thoảng hai bàn chân trước của Pakkun lại co giật.

 Kakashi khao khát được hôn cô khi anh quan sát phần rìa môi của cô di chuyển với chuyển động nhẹ nhàng mỗi khi cô hít thở lấy hơi.

 Đó là một tình thế khó xử khi anh muốn áp môi mình lên môi cô nhất có thể nhưng anh cũng không muốn đánh thức cô . Sakura đã làm việc rất chăm chỉ và hầu như không được nghỉ ngơi chút nào trong suốt những ngày qua, vậy nên cô xứng đáng được ngủ nướng lâu nhất có thể.

 Mặc dù vậy, khao khát của anh lại ngày càng lớn mạnh hơn. Kakashi đã cố gắng để kiềm chế lại bản thân đến khi anh cảm thấy bình tĩnh nhất có thể, rất hiếm khi thấy anh bị mất kiểm soát rồi dẫn những hành động quá khích. Nhưng điều đó cũng có nghĩa là một khi cảm xúc của anh bị ngoài tầm kiểm soát thì anh sẽ không thể kiềm chế bản thân được nữa.

 Anh biết đôi môi cô rất mềm mại nhưng như vậy là đòi hỏi quá nhiều và điều đó có khả năng thắp lên ngọn lửa trong anh mà phải mất một lúc mới có thể dập tắt được. Sakura luôn tỏ ra ngại ngùng khi họ gặp lại nhau sau một thời gian nhưng chỉ cho đến khi anh chọc tức cô và anh mừng vì điều đó thật dễ dàng và anh thích nhất tính cách hung hãn, hơi bạo lực của cô. Nhưng còn hơn cả cái chạm môi, anh thích được chạm vào làn da trắng nõn nà trên cơ thể lộng lẫy của cô, thích được ngửi mùi hương đặc biệt nơi cô bé của cô khiến anh liên tưởng đến khu rừng thông sau trận mưa như trút nước giữa mùa hè khi anh để môi và lưỡi của mình đi qua. Nếu phải lựa chọn phần yêu thích thì có lẽ anh sẽ chọn chiếc rốn nhỏ nhắn dễ thương, nơi mà anh...

 "Chúng ta đang có một giấc mơ đẹp phải không?" - một giọng nói trầm ấm vang lên.

 "Cái gì... "Pakkun?" - Kakashi ngẩng đầu nhìn rồi rên rỉ một cách bất lực và mở to mắt.

 Bên ngoài trời chỉ vừa mới có một vài tia sáng xuất hiện, mọi thứ xung quanh vẫn còn màu xám u ám cho thấy một ngày mới vẫn chưa sẵn sàng để bắt đầu. Kakashi nhận ra rằng mình vẫn đang ở trong căn hộ của Sakura, nằm trên ghế sofa của Sakura, đầu của Sakura thì vẫn đang gác trên đùi anh. Chà, chính xác hơn là căn hộ của Sakura và Sasuke và chiếc ghế sofa của Sakura và Sasuke - và anh vừa có một giấc mơ mà không người đàn ông nào nên có về một người vợ không phải của mình.

 Pakkun nằm trên chiếc ghế bành gần giá sách và ngáp dài để lộ ra hàm răng sắc nhọn của mình.

 "Pakkun, ông đang làm gì ở đây?" - Kakashi thì thầm.

 "Cố gắng tìm hiểu xem tại sao một người như cậu lại giữ người phụ nữ đó như một món bảo bối," - Pakkun trả lời và nhìn vào Sakura với vẻ mặt nghi ngờ.

 "Tôi không...," - Kakashi rút lại bàn tay đang đặt trên tóc Sakura.

 Sau một lúc suy tư ngắn ngủi anh đã quyết định đặt nó lại chỗ cũ trên tóc Sakura. Anh đang nói chuyện với một con chó vậy nên không cần thiết phải biện minh cho bất kỳ hành động nào của mình với một con chó.

 "He he, cậu có vẻ dễ bị phân tâm hơn vào buổi sáng, ta sẽ ghi nhớ điều này" - Pakkun cười khúc khích.

 "Không phải chuyện của ông" - Kakashi nói một cách sắc bén và nghĩ rằng anh biết cách triệu hồi Ninken của mình nhưng lại không biết làm thế nào để khiến chúng biến mất.

 "Hả, cậu có cần cà phê không?" - Pakkun lớn tiếng nói rồi nhìn chằm chằm vào mặt anh.

 "Suỵt, trật tự đi" - Kakashi rít lên.

 "Cậu thực sự có thể tốt với tôi  hơn một chút không? Cậu có biết tôi đã phải làm việc vất vả như thế nào để  có thể tìm được cậu không? Tôi đã phải chạy khắp Konoha và thật sự rất mệt mỏi đấy! Đầu tiên, tôi đã đến văn phòng Hokage vì nghĩ rằng tôi sẽ gặp cậu ở đó nhưng cuối cùng chỉ có Tsunade - sama và bà ta có vẻ đang có tâm trạng rất tệ! Bà ta thậm chí còn hét vào mặt tôi chỉ vì tôi hỏi cậu đang ở đâu,  thậm chí bà ta còn cấm tôi gặp Tonton!" - Pakkun bắt đầu phàn nàn.

 "Được rồi, được rồi, ông có thể im lặng chút không!" - Kakashi rên rỉ.

 Chỉ cần nghĩ lại về những gì đã xảy ra vào đêm hôm trước thôi cũng đã khiến máu anh sôi lên ngay lập tức. Và may mắn làm sao, căn hộ này sẽ không thể ở được trong một thời gian dài và tất cả đều nhờ vào Chidori của anh. Kakashi sẽ phải dọn dẹp ngày hôm nay và sau đó đi tìm một nơi khác để Sakura có thể ở tạm, nơi mà thực sự an toàn hơn và gần anh hơn để anh có thể đảm bảo sự an toàn cho cô.

 Chidori... Kakashi cau mày nhìn vào tay mình. Không. Anh đã sáng tạo ra một tuyệt chiêu khác và nó được gọi là Shiden. Anh đã tạo ra nó kể từ khi Chidori gần như không thể sử dụng được nếu không có Sharingan và...

 "Chết tiệt," - anh nói.

 "Và bây giờ cậu thậm chí còn đang chửi bới tôi, ôi thật khốn nạn quá đi mà, không biết còn có ai khổ như tôi không"- Pakkun than thở.

 "Pakkun, tôi đã sai ông đi làm mấy công việc vặt à?" - Kakashi hỏi.

 "Tất nhiên rồi! Không thì tại sao tôi lại ở đây? Cậu nghĩ rằng tôi làm việc cho vui sao?" - Pakkun tròn mắt đáp.

 Kakashi nhìn Sakura đang gục đầu vào chân mình, rõ ràng là cô ấy đã hoàn toàn kiệt sức chứ nếu không cô ấy chắc hẳn sẽ bị đánh thức bởi những tiếng ồn ào mà Pakkun gây ra mất. Rất nhẹ nhàng, anh kê một chiếc gối bên dưới và nâng đầu cô từ chân mình và đặt sang bên để đứng lên.

 "Vào trong bếp với tôi," - anh nói với Pakkun.

 "Tôi nghĩ tôi sẽ về sớm và cậu có biết ở đây có mùi máu tanh nồng nặc không? Nó khiến tôi khá... khó chịu đấy. "

 "Một con chó với trí thông minh của mình sẽ có thể kiểm soát được bản năng của mình, phải không?"

 Kakashi nói và đi vào bếp. Anh cảm thấy tốt hơn nhiều một cách ngạc nhiên khi xem xét lại về những gì đã xảy ra vào đêm trước và không có đến một vết thương trên cơ thể của anh,cũng không phải thứ gì đó mà anh có thể tự hào về.

 Sau tất cả những lời phàn nàn thì Pakkun cuối cũng cũng làm theo những gì Kakashi bảo một cách ngoan ngoãn và leo lên ghế ngay sau khi Kakashi đóng cửa lại. Ở đây vẫn còn mùi rượu sake và súp udon với một chút tiếc nuối sau khi nhìn chiếc đồng hồ đang trôi tích tắc trên tường, Kakashi nhận ra rằng mới chỉ có vài tiếng trôi qua kể từ khi anh đặt chân đến căn hộ này lần đầu tiên.

 Sự hối tiếc của anh đến từ sự thật rằng anh không chắc sẽ có thể ở lại đây thêm lâu hơn nữa. Tuyệt vời, và giờ anh đang tự trách móc mình khi phân vân quyết định xem có nên vượt qua đống rắc rối này như cái cách anh phân vân xem có nên đi pha cà phê hay không. Liệu anh có thể chuyển đến ở với Sakura cho an toàn không?

 Pakkun đang thè lưỡi và nhìn về hướng của anh.

 "Ông có muốn một ít dạ dày heo không?" - Kakashi muốn được cho thêm thời gian. Mới sáng sớm đã chết tiệt, đầu anh đã không còn hoạt động bình thường nữa rồi. Anh thường không bao giờ dậy trước 9 giờ sáng nếu không có gì để làm nhưng lúc này mới chỉ hơn 7 giờ sáng. Nếu Tsunade đã ở văn phòng Hokage thì điều này có nghĩa là bà ta đã thức cả đêm để giải quyết mớ hỗn độn mà họ đã dính vào.

 Anh quyết định chắc chắn sẽ trì hoãn việc đến gặp bà ta thêm vài giờ nữa vì anh nghi ngờ rằng một phần rất lớn của mớ hỗn độn này có liên quan đến anh.

 Kakashi mở tủ lạnh và lấy cái chảo ra cùng với món súp udon rồi lấy những chiếc nĩa ăn xiên miếng thịt heo thừa trong đó ra.

 "Đây. Vì những mớ rắc rối của ông "- anh nói rồi giơ nó trước mõm Pakkun.

 Pakkun ngấu nghiến ăn hết đồ ăn trong vòng vài giây và một vẻ nghi ngờ liền hiện lên trên khuôn mặt chú chó pug của anh khi đang nuốt miếng cuối cùng.

 "Tại sao cậu đột nhiên lại tốt với tôi như vậy?"

 "Pakkun, tôi có một vấn đề." - Kakashi thở dài và dựa lưng vào bếp.

 "Về người phụ nữ sử dụng dầu gội đầu chung với tôi?" - Pakkun háo hức hỏi.

 Kakashi khịt mũi. Đúng vậy. Một chú chó biết phán đoán chính xác là điều anh cần vào sáng sớm.

 "Tôi thể không nhớ."

 "Huh? Cậu đã làm gì với cô ấy rồi?" - Pakkun hỏi.

 "Ông có thể thôi đi không! Chuyện này không hề liên quan gì đến cô ấy" - Điều đó chỉ đúng được một phần nhưng cũng không phải là điều mà anh đang lo lắng nhất lúc này.

 "Chỉ là tôi không thể nhớ. Tôi không thể nhớ rằng mình đã làm gì sau... cũng không thể chắc là khi nào, nhưng tôi không thể nhớ tại sao mình lại mất đi Sharingan." - Kakashi thốt lên.

 Pakkun nhìn anh với vẻ mặt lo lắng.

 "Điều đó cũng không hoàn toàn đúng, tôi có nhớ mọi thứ và cơ thể tôi cũng có cảm giác về những điều trước đây tôi đã làm. Tôi đã phát triển một tuyệt chiêu mới, phải không? Nó đã rất hiệu quả và mạnh mẽ. " - Kakashi lại nhìn vào tay mình.

"Phải, phải, một vài chiêu mới. Cậu đã hoàn toàn bị ám ảnh bởi nó sau khi mất đi sharingan và cậu đã không thể chịu đựng được sự thật ấy trong một thời gian dài nên đã dành hầu hết thời gian trong ngày chỉ để mài dũa và sáng tạo ra chúng ở sân tập . Hơn nữa hôm nay cậu lại tốt hơn mọi khi nên tôi đang nghĩ ... "
- Pakkun nói.

 " Tôi đã sai ông làm việc gì vậy? " - Kakashi cắt ngang sự trầm ngâm của Pakkun.

 "Tất nhiên là đi tìm Sasuke," - Pakkun trả lời ngay lập tức.

 Kakashi cứng người lại khi nghe thấy câu ấy. 

 "Chết tiệt,"

 "Đúng vậy, đó là một nhiệm vụ rất khó khăn."
- Pakkun gật đầu nghiêm túc.

 Kakashi nhận ra rằng đó không phải là một giấc mơ. Anh thực sự đã nhớ ra điều gì đó khi đang ngủ và kẻ đó đang bị giam giữ bởi những người đeo mặt nạ quỷ Oni giống như Nhóm bát nhã đã bị tiêu diệt tận gốc từ lâu bởi Danzou. Nhưng tại sao anh lại nói với họ rằng Sasuke đã trở lại Konoha khi đó rõ ràng là một lời nói dối cơ mà?

Có lẽ đó chính là lý do khiến anh đã phải nói dối phải không?

Kakashi thở dài, anh phải đi gặp Tsunade, có thể bà ta sẽ biết rõ hơn về những chuyện này và bây giờ ít nhất anh cũng đã biết rõ chúng là ai.

"... nhưng giờ tôi đã tìm thấy cậu ta, công việc của tôi đến đây là hết rồi, phải không?" - Pakkun nói.

"Gì cơ?" -  Kakashi hỏi.

"Tôi chắc chắn đã tìm thấy cậu ta và đó cũng là lý do tại sao tôi đi tìm cậu. Đó là lý do tại sao tôi ở đây, " - Pakkun nói.

"Cậu ta đâu?"

"Cậu ta đang hướng về Konoha khi chúng ta đang nói chuyện."

"Tôi có nói cho ông biết tại sao phải đi tìm cậu ta không?" - Kakashi hỏi.

"Không! tất nhiên là không rồi! Cậu chẳng bao giờ làm vậy, thậm chí cậu còn chẳng nói chuyện với tôi một cách không thân thiện"
-  Pakkun thốt lên.

 Kakashi đút tay vào túi quần và nhìn lên trần nhà, anh muốn chuẩn bị tốt hơn cho điều này nhưng nó không hề giống với những thứ mà anh chưa bao giờ phải đối mặt với những bất trắc trong cuộc sống của mình.

"Ông có muốn uống phê không?" - anh hỏi chú chó của mình và bắt đầu lục tung tủ lên và lấy ra những đồ cần thiết.

"Tôi thích uống trà hơn, nhưng vì tôi có thể chắc chắn rằng đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng cậu đối xử tốt với tôi như vậy nên tôi sẽ uống thứ khác."  - Pakkun nói.

"Những người khác thế nào? Bull thì sao? Có ổn không?"  - Kakashi nghĩ hỏi như vậy là điều lịch sự căn bản của một con người.

Chú chó lớn nhất, to nhất trong đội Bát Khuyển của Kakashi luôn là đứa có nhiều vấn đề trong đội của anh. Cậu ta là kẻ ăn bám nhất trong đàn và cậu ta luôn nhìn vào anh với đôi mắt to và buồn bã cùng trái tim đau khổ sâu thẳm trong lòng vì không thể phát triển khả năng nói như những người đồng đội khác.

"Thành thật mà nói cậu ta đã ăn quá nhiều và điều đó rất không tốt cho sức khỏe của ta một chút nào. Cậu nên triệu tập cậu ta thường xuyên hơn hoặc chỉ cần đưa cậu ấy đi dạo với cậu, tôi nghĩ cậu ấy sẽ thích điều đó - cậu ấy thích hợp để làm một chú chó bình thường hơn là một Ninken. Có thể lần sau cậu sẽ đưa cậu ta đi dạo cùng với người phụ nữ dùng chung dầu gội đầu với tôi" - Pakkun trả lời.

Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra -  Kakashi ủ rũ nghĩ. Quá đủ rồi.

"Đó là người phụ nữ khác, Anko Mitarashi, người đã cho cậu ta ăn quá nhiều " - Pakkung tiếp tục nói.

Huh?

"Cô ấy ... cô ấy đang chăm sóc đàn Ninken khi tôi không có nhà?" - Kakashi hỏi khá với vẻ mặt ngạc nhiên và nó nhắc anh về cuộc trò chuyện trước đó của anh với Sakura.

"Không! Hôm nay cậu có thể bị đần đến mức nào vậy? Chỉ là Bull đã thích cô ấy từ nhiều năm trước và thích được đi chơi với cô ấy vì cô ấy có rất nhiều đồ ăn! " - Pakkun kêu lên.

Kakashi lại thở dài, có vẻ như anh thực sự có một số việc phải làm để bắt kịp nhịp sống trước kia của mình. Nhưng trước tiên, anh cần cà phê, rất nhiều và rất rất nhiều cà phê là đằng khác.

************************************************

Sakura đã nghĩ đến chuyện khi cô mở mắt ra sẽ thấy Kakashi đi mất và đó là lý do tại sao cô không dám mở mắt trong một lúc lâu mặc dù cô đã nghe thấy tiếng trò chuyện của ai đó trong phòng bếp. Khi cô nhận ra rằng hành động này sẽ chẳng thể thay đổi được bất cứ điều gì trong thực tế nên cô đã quyết định mở mắt.
 
Anh ngồi đó. Trên chiếc ghế bành bên trái, gác một chân lên và chống cằm đọc sách.

Không phải là cuốn sách Icha Icha mà là cuốn sách cô đã viết cách đây hai năm về nhu cầu sức khỏe tinh thần của những đứa trẻ bị tổn thương.

Cô muốn hét lên vì phấn khích và xấu hổ cùng một lúc, cô muốn bật dậy và giật lấy cuốn sách khỏi tay anh và giấu nó trong một ngăn kéo bí mật, nhưng thay vào đó cô lại nằm yên và quan sát anh qua đôi mắt đăm chiêu.

Anh đã không đi. Anh đã ở đây rất lâu trong bộ trang phục màu đen như một bộ đồ thể thao và pijama, tóc của anh cũng đã khô và lộn xộn như mọi khi. Cô đã biết chắc chắn anh sẽ đi báo cáo với Tsunade về những gì đã xảy ra vào đêm hôm trước nhưng anh vẫn đang ở đây.

Chuyện gì đã xảy ra vào đêm hôm trước? Bọn ninja lưu vong đã xâm nhập vào Konoha dù điều đó là không thể xảy ra và 2 kẻ đi tìm Sasuke đã chết trong phòng ngủ của cô. Liệu đó có phải là mục đích duy nhất của bọn chúng không? Và tại sao bọn chúng lại làm vậy?

Nhưng nếu Kakashi vẫn còn ở đây thì tức là cuộc tấn công đã qua - cô kết luận.

Kakashi dường như đang hoàn toàn say mê với những gì mình đang đọc, anh liên tục dán mắt vào các trang sách với sự tập trung cao độ và anh có khả năng đọc được chúng trong mọi tình huống. Giống như khi anh vừa chiến đấu với đám genin ngốc nghếch của mình với suy nghĩ rằng bọn chúng sẽ có cơ hội để đánh bại được một jonin như anh.

Anh liệu có nghĩ những gì cô viết là có ích? Sakura luôn không chắc về cuốn sách đó vì chính Ino là người đã buộc cô phải xuất bản nó để đảm bảo cô sẽ được thăng chức và như một sự chuẩn bị cho ý tưởng lớn của họ... mở một phòng khám sức khỏe tâm lý chỉ dành cho trẻ em. Ah...  đó hẳn là một ý tưởng hay nhưng bằng cách nào đó họ đã không thể thực hiện nó vì một vài sự cố - Sakura buồn bã nghĩ. Cô đổ lỗi cho khối lượng công việc ngập đầu của cô như một cơn sóng thần đổ vào khiến cô chết chìm trong đó. Và Ino... Ino đã rất hạnh phúc với tình yêu của Sai mà không thèm để ý đến phần còn lại của thế giới. Đôi khi, Sakura đã rất ích kỷ và hy vọng rằng tình cảm ấy sẽ sớm kết thúc nhưng cô lại cảm thấy tội lỗi về điều đó, không phải là quá mỉa mai sao? Cô đã kết hôn với Sasuke, người được mọi người yêu mến và phục sát đất hồi còn ở học viện, chàng trai đã suýt kết thúc tình bạn đẹp đẽ giữa cô và Ino.

"Em cảm thấy thế nào?"  - Kakashi hỏi và cô gần như đã hét lên vì ngạc nhiên.

 Đôi mắt đen của anh đang lướt trên người cô thay vì cuốn sách trên tay và ánh mắt của anh đã khiến cô đỏ mặt. Liệu Sakura có thể ngưng cảm thấy như vậy đi được không? Anh đóng sách và cúi người về phía trước.

"Ta đã pha cà phê, em có muốn một chút không?"

"V... vâng," - cô lắp bắp nói. Liệu Kakashi có thể thôi khiến cô như vậy được không?

Kakashi nhẹ nhàng đứng dậy và đi vào bếp rồi nhanh chóng trở lại với một cốc cà phê bốc khói nghi ngút trên tay.

"Cảm ơn,"  - cô nói khi anh đưa nó cho cô.

"Đó là cà phê mà ta lục trong tủ của em, không cần phải cảm ơn đâu,"  - anh cười.

Sakura nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh qua vành cốc và cảm thấy... như thể cô sẽ phải giải thích với anh lý do tại sao cô lại đỏ mặt và nói lắp bắp trước anh vì nó đang ngày càng tệ hơn trước. Và chẳng bao lâu nữa có lẽ cô sẽ hoàn toàn co giật lưỡi và khuôn mặt bị đỏ như quả cà chua vậy.

"Sakura," - anh thở dài.

"Vâng! Em hoàn toàn hiểu rằng thầy cần phải rời đi ngay bây giờ và nếu thầy ở lại đây càng lâu thì Tsunade chắc chắn là rất tức giận và..."  - cô thốt lên.

" Chắc chắn là vậy nhưng bà ta có thể đợi được. " - anh cau mày cắt ngang cô. "

Sakura thở hổn hển và tất nhiên rồi,Kakashi luôn khiến mọi người phải chờ đợi, thậm chí đến cả Hokage của anh cũng phải chấp nhận điều ấy, chỉ bởi vì anh có thể. Và vì anh là nhân vật cực kì quan trọng nên mọi người không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đợi anh.

"Sakura, chúng ta cần nói chuyện." - anh lại bắt đầu lại.

Cô gật đầu, cảm thấy tim mình đập nhanh hơn bao giờ hết. Cô sẽ nói hết sự thật, cô đã tự nhủ rằng không hề có ích gì khi phải nói dối một người nhạy bén như anh. Cô là một người thực dụng và không có xu hướng làm những điều ngớ ngẩn.... Hừm. Có đúng là như vậy không? Cô đã cố gắng vì Sasuke rất nhiều năm qua, ngay cả sau khi anh ta cố gắng để giết cô. Có lẽ cô là nữ hoàng của những ảo tưởng ngớ ngẩn - cô nghĩ với cảm giác chìm đắm. Sẽ có ích gì nếu cô nói với Sensei cũ của cô rằng cô đang có một tình cảm to lớn với thầy ấy?

Kakashi.
Cô ấy đã thử nó trong đầu. Kakashi. Sẽ không sao cả nếu cô có thể bỏ được  từ Sensei trước khi nó tuôn ra ngoài.

"Đêm qua,"  - anh bắt đầu nói nhưng bằng cách nào đó, anh dường như đã quên mất những gì mình cần nói bằng cái cau mày ngày càng đăm chiêu.

"Đừng lo lắng quá về điều đó," - cô nhanh chóng đáp lại và nghĩ rằng anh chắc hẳn đã phải tự dằn vặt bản thân vì cô sau những gì đã xảy ra.

"Nhưng thầy phải lo vì đó là công việc của thầy" - anh nói và ngồi xuống sàn trước mặt cô.

Cô lại gật đầu, không biết phải làm gì khác. Nhìn lên khuôn mặt của anh không phải là điều mà cô thường làm và nó càng khiến cô bối rối hơn.

"Được rồi, hãy để thầy nói thẳng." anh bắt đầu lại.

Tốt rồi -  cô nghĩ.

"Em đang gặp nguy hiểm vì thầy vậy nên sẽ chẳng có ích gì và sẽ không có gì thay đổi nếu chỉ với câu xin lỗi, vậy nên hãy giúp thầy sửa chữa lại mọi thứ. Đầu tiên, em sẽ phải di chuyển sau S... " - anh nói sau khi hít một hơi thật sâu.

"Thầy đang nói gì vậy?" - cô vội vã bật ra.

"Bọn thầy cần phải đảm bảo rằng em sẽ ở một vị trí an toàn, nơi mà bọn thầy có thể bảo vệ cho em  một cách tốt nhất".

"Nhưng..."

"Em không còn lựa chọn nào khác vì đây là vấn đề liên quan đến an ninh của làng Lá."
- Kakashi nói.

Okay, tốt thôi,  giờ cô đã tức giận.

"Không được lựa chọn? Thầy nghĩ thầy là cái quái gì mà cấm được em? " -  cô hét vào mặt anh. 

"Sakura, thầy vẫn chưa nói xong!" - anh ngắt lời rồi nhấc tay lên.

"Em không quan tâm! Thầy biết em ghét điều gì nhất không? Em ghét nhất những người đàn ông chẳng bao giờ nói chuyện và luôn cho rằng họ có thể làm bất cứ điều gì họ muốn và bỏ qua mọi thứ nếu họ thích! Ít nhất thầy còn nợ em một..." - cô hét lên. 

" Một lời giải thích? Được thôi, thầy sẽ giải thích cho em trong khả năng của thầy. "

Sakura không chắc điều gì đã gây ra sự khó chịu trong cô, là sự điềm tĩnh đặc trưng của anh hay sự bộc phát cơn giận hoàn toàn phi lý và ngu ngốc của cô .

"Em đang nghe đây." - cô nói một cách cộc cằn.

"Tốt," -  anh nói và... mỉm cười. Tại sao anh lại phải mỉm cười với cô như thế này? như thể anh nghĩ  rằng cơn nóng giận vô lý của cô là đáng yêu?

"Bọn thầy đã cố gắng để xác định vị trí của kẻ thù với tế bào đặc biệt trong hơn ba năm qua ngay sau khi Sasuke nói với bọn thầy về chúng.
" -  anh bắt đầu mà không cần phải nói thêm.

Sakura chắc chắn đang lắng nghe từng từ một.

"Sasuke đã không thể nói cho em biết bất cứ điều gì về nhiệm vụ của cậu ta vì chúng là nhiệm vụ tuyệt mật cấp S," -  Kakashi giải thích và điều đó có thể lý giải cho những biểu hiện trên khuôn mặt của cô là những sự tổn thương thầm lặng về sự vắng mặt chồng mình. Đúng, cô đã bị tổn thương, nhưng điều đó không hề gây ra hậu quả gì vào lúc này.

"Và thầy có thể làm gì?"  - cô đột ngột cắt lời anh.

"Thầy đã phá vỡ giao ước." -  Kakashi trả lời một cách thản nhiên.

"Bọn chúng sẽ làm gì..."

"Đừng lo lắng, thầy sẽ đối phó với những hậu quả có thể xảy ra vì vị trí của thầy đi kèm với những lợi ích nhất định"  - anh cười.

Vị trí đó là gì?  Cô muốn được biết nhưng lại cắn lưỡi không cho bản thân được nói ra. Nếu anh tiết lộ thông tin mật cho cô thì anh có thể sẽ bị trừng phạt cực kì nghiêm khắc, và điều đó có biết chắc sẽ xảy ra nếu cô tiếp tục làm vậy.

"Bọn chúng muốn gì?"  - thay vào đó, cô hỏi câu hỏi khác mặc dù cô đã nghi ngờ câu trả lời dù là gì đi chăng nữa.

"Huyết kế giới hạn của tộc Uchiha như em đã đoán,"  - câu trả lời đã đến.

Quả thực là vậy, không có gì quá ngạc nhiên. Trong lịch sử của họ đã có rất nhiều tội ác được sinh ra vì những đặc điểm huyết thống này. Những người sở hữu những di truyền đặc biệt này luôn bị lạm dụng trong thời kỳ chiến tranh và bị đàn áp trong lo sợ. Đối với cô, huyết kế giới hạn là một lời nguyền. Một số gia tộc đã cố gắng hết sức để bảo toàn bí mật về khả năng đặc biệt của họ, còn một số khác lại...

Cô chợt nhớ ra tại sao người đàn ông trong ANBU tối qua lại hỏi cô có mang thai hay không.

"Bọn chúng sẽ làm gì em nếu chúng tìm thấy em đang mang trong mình một đứa trẻ?" -  cô hỏi thẳng thừng.

Kakashi mím môi lại khi nghe thấy điều ấy.

"Hãy nói cho em biết, em có thể chịu đựng được."

"Chúng sẽ lấy đứa trẻ ra khỏi em và mang phôi thai đến phòng thí nghiệm của chúng vì bất kỳ dòng máu Uchiha nào chúng có được đều có giá trị vô cùng lớn"  - anh nói với sự chắc chắn của mình, dường như anh cảm thấy rất đau lòng khi nói ra những lời này.

Cảm giác buồn nôn lại bao trùm lấy Sakura và cô phải hít thở thật sâu để bình tĩnh lại. Sasuke ... anh ấy vẫn ở ngoài đó, một mình, với những kẻ như vậy theo sau anh ấy?

"Chính bọn chúng đã bắt thầy làm con tin, thầy nhớ như in về điều ấy. " - Kakashi  nhẹ nhàng tiếp tục.

"Chúng đã làm gì với thầy?"  - cô phải thốt lên mặc dù đã biết về điều ấy khi đọc qua hồ sơ của anh.

"Ah. Chỉ là những điều mà ta vẫn thường hay làm khi phải chạm trán với một shinobi của kẻ thù tinh nhuệ, ta cho là vậy. " -  anh nói và mỉm cười mặc dù điều ấy cũng không thể đánh lừa được cô.

"Em ước gì tất cả mọi người có thể dừng lại, chúng ta không thể sống trong một thế giới hòa bình được hay sao?" - Sakura thì thầm ghê tởm với những thứ mà cô căm ghét.

Kakashi nhún vai, tất nhiên là anh sẽ nghĩ đây là một vấn đề không dễ gì để trả lời được ngay nên đành nhún vai để che đi sự rối bời đằng sau. Có bao nhiêu người mà cô biết sẽ sẵn sàng để bản thân bị bắt và bị tra tấn chỉ để thao túng tình huống vì lợi ích của họ?

"Và chúng ta đã thu được gì từ những chiêu trò này của thầy? Thầy đã nói dối bọn chúng, phải không? Để dụ bọn chúng ra? Và để bọn chúng đặt những con dấu phong ấn lên tâm trí của thầy?" - cô nói với giọng thách thức anh.
 
Kakashi lại nhún vai mặc dù đã thấy rõ sự khó chịu của cô. -  "Ta không chắc và điều ấy cũng không có khả năng xảy ra. "

Tuyệt vời!

"Em sẽ không chạm vào chúng! Thầy có nghĩ em bị mất trí không? Ai mà biết được sẽ có chuyện gì xảy ra nếu em loại bỏ chúng."  - cô ấy rít lên.

"Ta hiểu, ta sẽ đi gặp Tsunade để bàn về chuyện đó và chúng ta cần một biện pháp khác." - Kakashi gật đầu.

"Còn những viên thuốc thì sao? Đừng nói với em rằng Kohona đang làm thí nghiệm trên người. Đúng hơn là thí nghiệm trên người thầy vì hầu hết mọi người không ai ngu ngốc đến mức đi đồng ý với những thứ như thế này." -  Sakura muốn được biết trước khi tâm trí cô có thể nghĩ ra những 'biện pháp khác'.

"Em không phải là bác sĩ sao?"  - anh hỏi ngược lại.

Có phải Kakashi đang gợi cho cô biết về chuyện phi đạo đức như vậy này !? Chỉ có những kẻ như Orochimaru và Kabuto mới là những kẻ hay đi làm thí nghiệm trên người, cô chắc chắn Tsunade sẽ không bao giờ đồng ý với những thứ như thế!

"Thầy không muốn nói cho em biết hay thầy không nhớ? "  - cô hỏi một cách sắc bén.

Sakura nhìn thẳng vào mắt Kakashi để tìm sự thật nhưng cô không thể đọc được gì ở đôi mắt ấy. Cô đã mong đợi điều gì cơ chứ? Kakashi biết cách để giữ bí mật một cách thuần thục và điêu luyện nhất của riêng anh. Có thể cô sẽ không bao giờ bằng được như anh và chỉ có loại người ngây thơ mới đi tin rằng anh không hề biết về những viên thuốc đó và mọi thứ khác, bao gồm cả hình xăm trên cánh tay của anh.

"Chuyện gì đã xảy ra vào đêm qua?  Có phải thầy đã uống những viên thuốc đó và ra ngoài để tàn sát cả một đội quân shinobi của kẻ thù mà không quan tâm đến tính mạng của mình không? Thầy đang tự mình đâm đầu vào chỗ chết đấy thầy có biết không?" -  cô hỏi trong khi anh giữ im lặng. 

Sakura có thể đã nói quá thẳng thắn vì những gì cô nói đều đã khiến anh cảm thấy không làm hài lòng một tí nào. Đôi mắt anh nheo lại và cơ thể anh đã cứng lại.

"Cẩn thận," - Kakashi nói một cách nhẹ nhàng nhưng có pha một chút cảm giác như một lời đe dọa ngụ ý khiến ruột cô đông cứng trong một giây.

Và rồi anh đứng dậy.

"Cuộc trò chuyện này đã kết thúc và em đã biết những gì mình cần được biết" -  anh nói và nhìn xuống cô với vẻ mặt cứng rắn mà cô ghét phải nhìn thấy. 

Sakura cũng bật dậy theo anh.

"Không! Anh không thể tự mình quyết định những việc như vậy được, Kakashi. Có nhiều điều em muốn được biết nhưng anh vẫn không có ý định chia sẻ chúng và em không hề có ý thúc giục. Chỉ cần cho em biết liệu bọn chúng có quay lại tấn công nữa hay không? Và bọn chúng sẽ  tìm đến em một lần nữa phải không? Anh đã nói với bọn chúng rằng em đã có thai không? " -  cô nói một cách mạnh mẽ và nắm lấy tay áo của anh. 

Toàn bộ thái độ của anh đã thay đổi. Tội lỗi, trông anh có vẻ tội lỗi và bối rối  giống như một đứa trẻ bị mẹ la mắng vì ăn trộm bánh quy hơn là một shinobi ưu tú mắc lỗi.

"Không sao đâu, nếu anh đã làm vậy thì không sao đâu."  - cô thì thầm, trái tim đột nhiên co thắt lại vì cảm thông.

"Ta... ta không nhớ hoặc ta có thể nhớ. Ta không nghĩ rằng ta muốn gây nguy hiểm đến tính mạng của em nhưng..." - anh trả lời với một vết đau như cắt sâu trong lòng.

Sakura bước đến gần anh và đặt tay lên quanh eo của anh trước khi cô kịp nhận ra mình đang làm điều gì đó ngu ngốc.

"Đừng lo lắng về điều đó, không sao đâu, em tin tưởng anh" - cô nói rồi vùi đầu vào ngực anh.

Nhịp tim của Kakashi gần ngay sát bên tai cô và cô có thể nhận ra nó đang đập nhanh hơn. Trước khi cô tự hỏi bản thân với cảm giác hoang mang tột độ rằng mình đang làm cái quái gì thế này, liệu có phải cô bị điên rồi không?

"Sakura, đây không phải một ý hay" - anh nói với giọng khàn khàn.

Nhưng thay vì đẩy cô ra, anh lại vòng tay qua ôm lấy cô vào ngực mình. Cô thở dài trong mãn nguyện và rúc vào sâu hơn nữa, có phải trong vòng tay anh có phép thuật nào đó khiến cho cô cảm thấy được chào đón, an toàn đến thế này không? Không, đây thực sự là một ý rất hay.

Kakashi ôm cô trong lòng anh thêm khoảng bảy giây rồi sau đó dùng lực nhẹ nhàng đẩy cô về phía sau để cô đập đầu xuống gối của chiếc ghế sofa và bất giác ngồi xuống ngay sau  khi chiếc cửa của căn hộ được mở ra.

"Ta xin lỗi, Sakura," - Kakashi thì thầm nói nhỏ rồi quay lại đối mặt với chồng của cô đang bước vào với một cái cau mày sắc bén trên khuôn mặt tối sầm lại của anh ta.

[Còn tiếp...]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro