Sai lầm
"Ouch, anh đang khiến em bị thương đấy! " - Sakura phàn nàn. Cô rất thích những ngón tay của mình và không muốn chúng bị gãy chút nào dù có ở trong ảo giác hay không. Ngoài ra, cô cũng đang rất bực mình với tình huống này vì chúng không giống như những gì đã được mô tả trong cuốn sách!
"Cô là một ninja trị thương từ Konoha?" - Kakashi hỏi với đôi mắt không tương thích của mình lướt qua băng bảo vệ trán của cô để kiểm tra và liếc nhìn ququan sát trên trán cô có một chấm hình thoi màu tím.
"Rõ ràng là vậy rồi, Kakashi. " - Sakura nói, cố gắng vùng vẫy để thoát ra nhưng anh lại không lỡ bỏ con dao trên cổ cô xuống và cũng không buông tha cho cánh tay đau đớn của cô mà hoàn toàn ngược lại.
" Làm sao cô biết được tên tôi? " - anh giận dữ nói rồi ấn lưỡi dao xuống sâu hơn. Cơn đau buốt và yếu ớt được truyền xuống cổ họng báo hiệu cho cô biết rằng anh đã cắt vào da của cô.
"Ouch! Anh bị mất trí à? Tất nhiên là vì chúng ta quen biết nhau rồi! Em là Sakura!" - cô khóc.
"Đó là một lời nói dối. Tôi chưa bao giờ gặp cô trước đây và tôi cũng không thích tí nào khi mà cô biện minh giả vờ như thể cô thực sự biết tôi." - Kakashi lạnh lùng nói.
Ồ tuyệt vời, Sakura nghĩ, một lần nữa cô lại cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười. Kakashi này không hề biết cô. Cô đã tự đưa mình vào chuyện gì ... rốt cuộc ai mới là người đang điều khiển ảo giác này?
Sakura đánh mắt sang một bên để có thể nhìn thấy anh rõ hơn trong bóng tối của khu rừng xanh u ám đang bao quanh họ ngay lúc này. Một chiếc áo khoác màu xám không cổ, trên vai để lộ bắp tay vạm vỡ, cánh tay được đeo lớp giáp bảo vệ dài đến tận khuỷu tay. Mái tóc bạch kim bù xù như chưa từng được thấy trên chiếc mặt nạ ANBU che khuất toàn bộ khuôn mặt kia. Rõ ràng đây là một bộ đồng phục của ANBU. Trên người Kakashi cũng đang có rất nhiều máu và nếu cô không nhầm ...
"Anh bị thương rồi" -cô nói. Tệ thật, cô nhận ra với một cảm giác chìm đắm. Không phải ảo giác chia sẻ liên kết sẽ dễ chịu hay sao?
Bây giờ Sakura mới để ý đến, cô thấy cánh tay anh bắt đầu run rẩy một cách yếu ớt, Kakashi có lẽ đã yếu đi do mất máu quá nhiều. Cô có nên nhân thời cơ này mà thoát ra khỏi sự áp chế của anh không? Cô chắc chắn rằng cái chết trong ảo giác sẽ không có tác dụng với cô vì cô hoàn toàn nhận thức được rằng đây chỉ là ảo giác. Nếu Kakashi cắt cổ cô tuy nó có thể đau và khó chịu nhưng cô cho rằng mình sẽ tỉnh lại trong văn phòng chính của mình.
"Tôi vẫn có thể kết liễu cô một cách dễ dàng vậy nên đừng hòng nghĩ đến chuyện ấy" - anh lạnh lùng nói với cô.
'Hãy để em giúp anh,' - cô gợi ý thay vào đó, vì đây là một bản năng của một y nhẫn giả và cũng là cách tốt để cô có thể cho bản thân thêm thời gian để tìm hiểu về những gì đã xảy ra.
"Làm thế nào mà cô tìm được tôi?" - Kakashi hỏi, vẫn không buông tay.
"Em đã được gửi đến để giúp anh."- Sakura nói dối nhưng ngay lập tức cô lại cảm thấy hối hận vì đã không suy nghĩ kĩ về những gì mà cô đã nói. Kakashi có thể dễ dàng kiểm tra cô qua những loại mật mã mà các Shinobi thường dùng để trao đổi như một cách thức liên lạc an toàn cho những cuộc gặp mặt kiểu này.
"Ồ, vậy sao? Cô là một kẻ nói dối rất tồi đấy. Không ai biết tôi ở đây và cũng không ai quan tâm đến tôi vì tôi sống trong bóng tối. " - anh gầm gừ, thậm chí còn không bận tâm đến điều đó.
Sự run rẩy trên tay Kakashi ngày càng mạnh hơn và dường như anh đã đến giới hạn của mình. Chắc chắn việc kích hoạt Mangekyou Sharingan của anh đã không giúp ích được gì. Người này, rốt cuộc đây là Kakashi nào? Một Kakashi chuyên canh gác những con dấu bị phong ấn? Liệu ảo giác có sụp đổ khi anh ta 'chết' không?
Trước khi Sakura có thể đưa ra quyết định thì đã có một âm thanh sột soạt gần họ và Kakashi đã hoàn toàn cứng nhắc lại. Trong khoảnh khắc tiếp theo, cô được anh ôm thật chặt rồi nhảy lên phía trên sau đó nghiêng sang một bên, vừa kịp để có thể tránh được một cơn mưa shuriken. Một loạt những bước nhảy chóng mặt sau đó đã dẫn Kakashi đến điểm dừng trên cành rậm rạp của một cây đại thụ.
"Chết tiệt, tôi biết cô là một cái bẫy mà." - anh ho nhưng tay vẫn ôm chặt lấy cô.
"Thật là nhảm nhí! Chính mùi máu dày đặc của anh mới là cái bẫy ấy! Hãy để em chữa lành cho anh. " - Cô gắt lên phản đối.
Kakashi chỉ trừng mắt nhìn cô qua kẽ hở trên mặt nạ của mình. Dù là ảo giác hay không thì cô vẫn biết rằng anh là một kẻ rất cứng đầu khi nhận được lời giúp đỡ.
" Hãy tạo một ảnh phân thân chi thuật đi và kẻ thù sẽ bị bối rối. Chuyện này sẽ nhanh thôi vậy nên sẽ không mất quá nhiều thời gian. " - cô nói với anh.
Rõ ràng là anh đã nhận ra rằng anh nên làm theo những gì ninja trị thương bảo hơn là làm theo cách khác vậy nên anh đã buông cô ra và tạo ra 3 ảnh thân phân rồi cho chúng tản ra nhiều hướng khác nhau.
"Nằm xuống," - cô ra lệnh cho anh.
Việc kiểm soát các phân thân như này khi lượng chakra đã cạn kiệt quả thực là điều rất khó khăn và với một cái nhìn thoáng qua về khuôn mặt sau lớp mặt nạ của anh đã cho cô thấy anh đang đổ mồ hôi rất nhiều. Kakashi nằm xuống mà không có bất kỳ sự phản kháng nào, có vẻ như anh đã không còn tí sức lực nào để có thể chiến đấu với cô nữa rồi.
Rất nhanh chóng, Sakura cắt áo của anh bằng chakra của mình và phát hiện thấy một vết thương ghê rợn đẫm máu trên bụng anh, vết thương ấy vừa dài lại rất sâu. Những đường cắt qua da thịt của anh được cắt một cách gọn gàng và dứt khoát như nói với cô rằng đó là một thanh kiếm thực sự rất sắc bén. Lại nữa sao? Gần giống như tuần trước ... cô liền gạt ký ức khó chịu ấy sang một bên.
"Chết tiệt, làm sao mà anh vẫn có thể đi được với vết thương nghiêm trọng như thế này chứ?" - Sakura nói.
Không có câu trả lời cho cô, có phải là anh đã ngất lịm đi và mất ý thức rồi không? Phải, mắt anh nhắm nghiền lại, hơi thở gấp gáp ngày càng nặng trĩu thêm.
Sakura tập trung dồn chakra vào tay mình và cảm thấy mừng rỡ khi vẫn có thể sử dụng tất cả các kỹ năng của cô trong thế giới ảo giác này. Cô hàn gắn và chữa lành các vết thương của anh và may mắn thay trái tim của Kakashi vẫn còn nguyên vẹn. Anh đã được cô hồi phục lại hệ thống chakra, dây thần kinh và làn da đầy vết thương của anh một cách cẩn thận mà không để lại sẹo. Có rất nhiều tổn thương và Sakura phải đi sâu xuống tầng tế bảo để có thể đảm bảo rằng anh vẫn ổn. Có vẻ chuyện này mất nhiều thời gian hơn cô nghĩ và điều ấy dường như khiến cô ngày một lo lắng hơn khi kẻ thù có thể tìm thấy họ bất cứ lúc nào trong khi cô đang bị phân tâm, nhưng đã không có bất kì âm thanh lạ nào và cũng như tiếng chuyển động gần họ.
Sau khi mọi chuyện xong xuôi thì có lẽ cô phải nghỉ ngơi một chút. Hai tay đặt lên bụng anh rồi cúi đầu xuống, cô bắt đầu cảm thấy khá kiệt sức.
"Đau quá, cô có biết mình đang làm gì không hả?"- Kakashi rên rỉ.
"Câm miệng! Tôi đã cứu mạng anh đấy, ít nhất thì anh có thể tử tế mà nói lời cảm ơn với tôi không?"
"Không phải công việc của cô là làm những việc như vậy sao?" - Anh chỉ nhìn cô bằng con mắt bình thường và giữ bên mắt chứa Sharingan luôn đóng.
Sakura trừng mắt nhìn Kakashi của ảo giác và cân nhắc việc đảo ngược thuật chữa bệnh của mình chỉ để anh ta chết cho bõ tức. Hiện giờ cuộc chiến trước mắt đã được ngăn chặn, có lẽ cô chỉ nên tập trung vào việc tìm hiểu xem mình đang ở đâu và làm thế nào để có thể tìm ra con dấu bị phong ấn nếu không muốn mọi nỗ lực của mình trở nên lãng phí. Tại sao không hỏi thẳng anh ta nhỉ?
"Có con dấu nào quanh đây không?"
"Huh?" - anh hỏi với vẻ vô cùng khó chịu.
"Những khu vực cấm hay thứ gì đó, những cánh cửa khổng lồ với những con dấu trên chúng ấy. Anh đã thấy chúng chưa? " - cô yêu cầu được biết.
"Đang nói cái gì vậy, cô điên rồi hả?" - anh trả lời.
Vậy là Kakashi này không chỉ không biết về cô mà anh ta còn rất khó chịu và xấu tính, cô nghĩ khi nhìn chằm chằm vào mặt nạ của anh.
"Anh có thể cởi bỏ chiếc mặt nạ ngu ngốc của mình ra rồi đấy. Tôi biết anh là ai vậy nên không cần phải giấu giếm như vậy đâu." - cô nói.này."
"Tôi không biết cô là ai vậy nên tôi vẫn sẽ đeo mặt nạ của mình, miễn là nó vừa ý tôi!" - anh cãi lại và cố gắng ngồi dậy.
"Đừng nhúc nhích, đồ ngốc. Tôi sẽ đưa anh đến bệnh viện để chữa thương một cách đàng hoàng. Nhưng ít nhất từ giờ cho tới lúc đó thì hãy nằm yên ở đây một lúc." - cô hét lên.
Không thể, bọn chúng đang trên đường tới đây." - anh rên rỉ.
Tất nhiên rồi, hành động ngu ngốc này lại khiến vết thương của Kakashi một lần nữa rách thêm.
" Tôi không tin điều này. " - Sakura thở dài. Tốt nhất là cô cứ việc chấm dứt ảo giác này và có thể coi là xong việc với thí nghiệm này.
Cô có thể nghe thấy tiếng chuyển động của kẻ thù trước khi nhìn thấy chúng và chúng đang tiến đến đây nhanh như một cơn gió, chỉ để lại tiếng sột soạt đáng sợ nhưng một khi cô nhìn vào chúng thì cô đã chết đứng người vì sợ hãi.
Là mặt nạ quỷ.
Kakashi đã lao ra phi mình về phía trước giữa cô và những kẻ tấn công, anh truyền chakra vào kunai của mình rồi tấn công thật mạnh vào chúng với sự nhuần nhuyễn và tốc độ nhanh như chớp khiến bọn chúng ngay lập tức chết trong tức khắc.
Sau đó, Kakashi từ từ gục ngã.
Sakura vội ôm lấy cơ thể anh trong vòng tay cô trước khi để nó chạm xuống mặt đất, cô ôm anh vào ngực và nghĩ rằng có lẽ, rốt cuộc cô mới thực sự mới là người điều khiển ảo giác này ... bởi vì cứu được anh, chăm sóc anh, đảm bảo rằng anh sẽ không không chết ... nó làm cho cô cảm thấy thực sự rất hạnh phúc.
***************************************
Khi Sakura kiệt sức và khắp người ướt nhẹp vì mồ hôi, cô trở lại hang động đã được chính tay cô ngụy trang và che giấu một cách cẩn thận và đưa Kakashi vào, cô thả mình xuống nền đá lạnh để lấy hơi trước khi làm bất cứ điều gì khác.
Cô đã tìm thấy những điều phi thường.
"Tôi nghĩ tôi bắt đầu hiểu ra rồi," - cô nói như thể anh đang mặt đối mặt để lắng nghe, có lẽ do cô đã quá quá mệt mỏi để có thể quay đầu sang nhìn anh từ một bên.
Ngay khi Sakura chắc chắn rằng không có kẻ thù nào theo được dấu họ đến nơi này, cô quyết định nhìn xung quanh, biết chắc rằng Kakashi sẽ khó mà tỉnh lại được trong một thời gian. Việc sử dụng Sharingan lâu dài luôn khiến anh kiệt sức và anh cần phải nghỉ ngơi nhiều ngày mới có thể hồi phục đủ lượng chakra dự trữ của mình.
Sakura leo lên một ngọn cây cao đến đỉnh đã để lộ ra một khu rừng rậm rạp xa xa mà mắt thường vẫn có thể thấy với một vài đám mây mù phía xa, cô quyết định đi về phương Bắc một chút để xem liệu cô có bắt gặp được điều gì thú vị ở hướng này hay không và hy vọng điều thú vị ấy không phải là những tên sát thủ đeo mặt nạ quỷ.
Sakura đã băng qua khu rừng ấy rất nhanh với sự thận trọng của mình nhưng chẳng có gì lạ thường cả... chỉ có những cánh rừng và nhiều cánh rừng khác trong bóng tối u ám vô tận. Chẳng mấy chốc cơn mưa đã bắt đầu ập đến và mọi thứ bỗng hóa ảm đạm, tối tăm, ẩm ướt và rất trơn.
Sau một giờ hoặc hơn cô đã quay lại.
Sakura nhớ rất rõ đường về và đó là một điều may mắn vì bị lạc trong khu rừng rậm này là thực sự là một mối đe dọa đối với cô. Những người giỏi chỉ đường thường sẽ nhận ra và ghi nhớ các điểm mốc để họ có thể lần theo đường đi của mình. Nhờ vào nó mà cô có thể phát hiện ra một cái cây bị chẻ đôi ở giữa với một tổ chim trống bên trong thân cây. Khi Sakura bắt gặp một thứ trông giống như cái cây đó sau hai lần trên đường trở về thì cô bắt đầu nảy sinh nghi ngờ . Nhưng may mắn thay cô có mang theo shuriken trong túi sau lưng và cô có thể đánh dấu nó trên một trong những cành cây chỉ để chắc chắn và quả thật ... Sakura dù có đi theo hướng nào đi chăng nữa thì sớm muộn gì cô cũng quay lại chỗ cái cây đó.
Không còn nghi ngờ gì nữa: có một ảo giác khác đang được kích hoạt trong ảo giác này!
Khi Sakura luyện tập để giải Genjutsu, cô đã học được rằng một số loại ảo giác có thể tiếp xúc xen vào ảo giác khác bằng cách cắt bỏ các dòng ảnh bởi vì đa số Genjutsu đều được thực hiện qua đôi mắt. Đi dạo quanh một khu rừng rậm rạp đáng sợ với đôi mắt nhắm nghiền không phải là điều mà cô cho là sẽ thích, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác nếu muốn đến tận cùng của nơi kỳ lạ này. Tạo lên một sợi chỉ chakra vô hình để dẫn đường cho cô, Sakura nhắm mắt lại và bắt đầu bước đi với hai cánh tay dang rộng.
Và khoảng nửa giờ theo một hướng, ngón tay của cô đã chạm phải thứ gì đó giống như bức tường.
Điều này cũng tương đồng với tất cả các hướng khác và xung quanh chúng đều có những rào cản vô hình không thể xuyên thủng. Cô bắt đầu nghi ngờ về ý nghĩa của nó, tất cả những gì cô cần làm bây giờ là đợi Kakashi của thế giới ảo giác tỉnh dậy để cô có thể xác nhận lại một lần nữa.
Sakura ngủ gật trong khi chờ đợi, cô có chút tò mò sau khi chạy khắp nơi xung quanh và cô đã có một giấc mơ kỳ lạ, trong đó cô đang đuổi theo mèo, chó và ếch trên các con đường ở Konoha, cô không biết tại sao nhưng lại cảm thấy cần phải bắt chúng để ngăn chặn thảm họa xảy ra. Sakura thức dậy một lần nữa và dường như chỉ cách có vài giờ sau đó với cái cổ họng cứng đơ và rùng mình vì lạnh, cô lập tức nhận thấy bên ngoài trời đã tối hơn nhiều, có phải là đã tới buổi tối rồi không?
Kakashi bắt đầu cựa quậy.
Cô lập tức ngồi bật dậy và anh quay đầu sang để cảnh giác ... và sau đó quay đi.
"Anh ngủ có ngon không?" - Sakura nói.
"Tại sao cô vẫn ở đây? Và cô đã đưa tôi đến đâu thế này?" - anh nói.
Kakashi đứng bật dậy, nhìn xuống bộ quần áo hở hang và làn da không tì vết ở phần thân của mình.
"Phải rồi, cảm ơn y nhẫn giả Sakura tài giỏi từ Konoha vì đã cứu sống tôi!." - Sakura nói.
"Tôi đã không yêu cầu cô phải làm việc ấy." - anh thì thầm, nhìn quanh hang động nhỏ.
"Nếu có lần sau thì chắc chắn tôi sẽ để anh bị thương và mất máu đến chết." - cô cáu kỉnh.
"Tốt thôi," - anh gắt lại với cô.
"Chúng ta cần một ngọn lửa và tôi đã mang gỗ về, may mắn là đã lấy được trước khi cơn mưa bắt đầu" - Sakura nói, cố nuốt xuống cơn tức giận trong lòng.
Kakashi chỉ nhìn chằm chằm vào bức tường.
"Anh bao nhiêu tuổi?" - Cô hỏi anh một cách thẳng thắn. Thật khó để có thể biết khi anh cứ đeo chiếc mặt nạ ANBU ấy và dáng vóc của anh vẫn như mọi khi khiến cô nhầm tưởng rằng người ở trong thế giới ảo giác này là Kakashi của hiện tại chứ không phải là anh của cái thời mà anh từng mặc bộ đồng phục này trong quá khứ.
"Đủ lớn để biết cô không có nghĩa vụ gì ở đây. Biến đi "- anh trả lời cộc cằn.
"Anh đã ở ngoài này được bao lâu rồi?"
"Chưa đủ lâu," - anh trả lời.
"Nếu Konoha tha thứ cho anh thì liệu anh có quay lại không?" - Cô hỏi. Tìm kiếm thông tin mà cô hy vọng chúng sẽ thoát ra từ miệng của anh và cố gắng xác nhận linh cảm của mình.
Không có câu trả lời nhưng có một con mắt đang mở của Kakashi lại hướng về phía cô và sẽ không chịu rời đi trong một lúc lâu. Những cơn rùng mình của Sakura ngày càng dữ dội hơn khi cô cố gắng che giấu chúng. Trước sự ngạc nhiên của cô, anh đột nhiên di chuyển nhưng không phải để làm hại cô như cô đã lo sợ mà là để đốt lửa. Nhanh chóng hoàn thành nó và anh chỉ ra phía của cô để cô tiến lại gần hơn. Và cô đã làm vậy, biết ơn vì một chút vì sự ấm áp, mỉm cười và định cảm ơn anh nhưng Kakashi thô lỗ đến nỗi quay lưng lại với cô và nhìn chằm chằm ra bên ngoài màn tối kia, rõ ràng là anh không muốn động chạm hay gây sự gì với cô cả.
Đưa tay ra hơ về phía ngọn lửa, Sakura đợi cho cơ thể mình ấm lên và nghĩ xem nên làm gì tiếp theo. Cô đã có nhiều kinh nghiệm với những người đàn ông không muốn cô chú ý đến như với Sasuke, cô vừa kiên cường trở lại mỗi khi anh ta từ chối cô. Nhưng với người này thì cô không chắc là mình có đủ thời gian, vậy nên cô sẽ lao về phía trước và cố gắng phá bỏ lớp vỏ đó của anh một cách không thương tiếc.
Và rồi cô có thể xin lỗi sau đó.
Điều đó có thể giúp Sakura hiểu ra rằng tại sao Kakashi lại luôn ảm đạm và 'sống trong bóng tối' như vậy. Cô đã vô tình bắt gặp một thứ khác trong những thứ có vẻ như ở giữa không gian có tường thành này: Hai ngôi mộ tạm thời có hai chiếc băng bảo vệ trán nằm trên hai bên gò đá, bên cạnh có những bông hoa và chiếc lá bằng lăng đan thành những bó hoa.
"Đó là những ngôi mộ của ai?" - Cô hỏi anh.
"Hai người bạn duy nhất của tôi và tôi đã giết họ." - Kakashi vô cảm nói, biết ngay cô đang ám chỉ điều gì.
"Đôi khi, chúng ta không có lựa chọn nào khác ngoài việc phải làm những điều khủng khiếp như vậy" - cô nhẹ nhàng nói.
"Chúng tôi luôn có sự lựa chọn nhưng lại chẳng bao giờ thử." - câu trả lời của anh ngày càng gay gắt.
Ôi Kakashi, Sakura nghĩ, trái tim nhỏ bé của cô lúc này đang hướng về anh. Anh đang mang theo tội lỗi gì bên mình? Obito đã đến được một nơi tốt đẹp hơn, anh đã quên rồi sao?
Đúng vậy, đó chắc chắn phải là vậy. Kakashi không nhớ gì về việc mất Sharingan nên anh cũng không nhớ gì về những gì đã xảy ra sau đó. Một phần trong cô có lẽ đã hiểu quá rõ về điều này: Những cơn ác mộng kinh khủng nhất cũng chẳng là gì so với việc chiến đấu với những người như Uchiha Madara ở nhiều chiều không gian khác và quên được nó là một đặc ân may mắn.
"Tôi hiểu rồi, anh đến đây để cảm thấy tự thương hại cho bản thân. Được thôi" - cô nói với tông giọng lạnh lùng.
Cơn giận dữ dâng trào trong anh giống như một cái tát vào mặt và trong một khoảnh khắc ngắn ngủi Kakashi đã nghĩ rằng anh thực sự sẽ đánh cô. Nhưng Sakura vẫn giữ vững lập trường của mình, nhìn chằm chằm vào mắt anh với tất cả sự thách thức mà cô có thể có tới lúc này.
"Tôi tình cờ biết rằng bạn bè của anh chết không phải vì anh muốn giết họ mà là vì họ đã chọn cái chết. Vậy nên, tất nhiên là chúng ta luôn có sự lựa chọn. Nhưng đôi khi, con người thường đưa ra những lựa chọn có tính ảnh hưởng cao đến chúng ta. Tự trách mình vì những lựa chọn của những người đồng đội đều không có ý nghĩa gì cả. Vậy nên hãy vượt qua nó và hãy tiếp tục bước tiếp đi."
Một cách ngắn gọn và dứt khoát, Sakura cảm thấy mình như đang nói chuyện với một bệnh nhân nhưng đây không phải là bệnh nhân, đây là một mô phỏng bên trong tâm trí ai đó - người nào đó mà cô đã coi là một người bạn, và mọi người đều cần những người bạn trung thực.
"Cô là ai? Một trong những kẻ đang theo đuổi tôi và nghĩ rằng có thể tự mình bước vào cuộc đời của tôi sau khi Rin mất sao? " - Kakashi hỏi lại, dường như không hề bối rối trước sự gay gắt của cô.
Rin.
Anh đã gọi tên cô như vậy trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Cô ấy chắc hẳn là một trong những người bạn mà anh tuyên bố là đã giết. Liệu anh đã yêu cô ấy chưa?
"Nếu vậy thì sao? Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi thấy anh ở Konoha và bắt đầu nảy sinh tình cảm với anh? Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi đến tận đây chỉ để biết rằng anh sẽ không bao giờ đáp lại tình cảm của tôi nhưng vẫn bằng lòng giúp anh như thế này thì sao?" - cô hỏi ngược lại.
"Nếu vậy thì hãy biến cho khuất mắt tôi. Cô hoàn toàn không phải là mẫu người của tôi." - anh nói nhưng có chút khựng lại trước những lời mình đã nói như thể lời thú nhận của cô khiến anh ngạc nhiên. Anh đã nói cô ấy 'rất giống cô ấy', chưa?
" Tôi có khiến anh nhớ tới cô ấy không?", - Sakura hỏi để xác nhận.
Cô nhận ra đống phản ứng nhỏ của Kakashi và thực sự là cô đã khiến anh nhớ về người phụ nữ ấy. Với tốc độ nhanh chóng trong việc tạo ra một vết nứt trong vỏ thế này thì đáng lẽ ra cô nên cảm thấy hài lòng và thỏa mãn chứ không phải ngập ngừng . Dù có ở trong ảo giác hay không thì cô cũng không muốn làm tổn thương anh một chút nào và Kakashi đang trở nên quá dễ bị tổn thương một cách nhanh chóng.
"Tôi biết đường tới khu mộ từ đây và tôi có thể chỉ cho anh vào ngày mai." - cô nói.
"Bọn chúng cũng biết và tôi không muốn cô đến đó, nó quá nguy hiểm." - anh trả lời.
Tất nhiên là chỉ có kẻ nào đó cứng đầu như Kakashi thì mới có thể tiếp tục tôn trọng Kakashi. Có khả năng là hàng ngày lực lượng đồng minh của kẻ thù về cơ bản đều đang chờ anh xuất hiện ở đó.
"Những kẻ này là ai?" - Cô đã hỏi anh.
"Hannya Black Ops," - anh trả lời.
"Họ phục vụ ai?"
"Tất nhiên là Thổ Quốc rồi" - anh nói, nhìn cô đầy nghi ngờ.
"Đây là ... chúng ta đang ở Thổ Quốc?" - cô hỏi.
Tôi chỉ đang cân nhắc về việc có nên tin cô hay không, nhưng bây giờ tôi lại nghĩ có khi cô là một gián điệp rất vụng về." - Kakashi nói một cách nguy hiểm.
" Tôi chỉ hay đãng trí thôi! " - cô nhanh chóng nói dối, rũ mắt nhìn anh. Cái quái gì mà Thổ Quốc cơ chứ? Xa hơn cả Hỏa quốc sao? Chắc phải là một đất nước nhỏ bé lắm mới không có tên trên bản đồ.
"Tôi biết không có người phụ nữ nào ngu ngốc đến mức theo tôi đến đây chỉ vì cô ấy phải lòng tôi" - Kakashi chế giễu nhưng có vẻ như anh thực sự mừng vì rốt cuộc cô cũng không phải là một trong những người phụ nữ kiểu kia.
"Cô có thể đi ngủ và tôi sẽ canh gác." - anh nói với cô ngay sau đó.
Thật hào hiệp làm sao. Bây giờ anh đã có thể yên tâm với bản thân rằng Sakura không phải là một fangirl loạn trí, anh sẽ trở nên nhã nhặn hơn. Hoặc ...
"Nếu anh muốn bỏ trốn trong bí mật thì anh có thể muốn cân nhắc về việc tôi đã đặt rất nhiều loại bẫy để chống lại kẻ thù như anh. Tôi đoán anh là một shinobi rất giỏi giang và tài năng nhưng việc tìm kiếm và tháo gỡ tất cả chúng vào ban đêm ... anh sẽ phải mất kha khá nhiều thời gian đấy. Sẽ thông minh hơn nhiều nếu chúng ta lên đường cùng nhau vào ngày mai. " - cô nhẹ nhàng nói.
"Giờ thì tôi thấy rồi," - anh ta khịt mũi nói.
"Thấy gì cơ?"
"Sự giống nhau." - anh nói, rồi nằm cạnh đống lửa mà không có nói thêm bất cứ lời nào.
Ngay sau đó, nhịp thở đều đặn của anh như nói với Sakura rằng anh đã đi vào ngủ. Tốt thôi, cô mỉm cười nghĩ. Cô không ngại khi phải canh gác chút nào.
***************************************
Sakura không quên rằng đây chỉ là ảo giác mà cô tự nguyện bước vào dù chỉ một giây. Tuy nhiên, điều khá lạ đối với cô là cô đã quen với nó trong những ngày sau đó, gần như thể cô không muốn nhận ra rằng mình sẽ không thể ở đây lâu hơn nữa. Con người có khả năng đặc biệt là thích nghi, cô đã từng thấy nó ở nơi làm việc của mình nhiều lần trước đây và thậm chí khả năng ấy còn không cần đến sự nỗ lực hay tốn tí sức lực nào và đó là điều đã xảy ra. Đó là một chút gì đó giống như một kỳ nghỉ kỳ lạ. Rất tiện lợi, cô không bao giờ cảm thấy đói trong thế giới này và cô cũng không phải đi vệ sinh và có thể chắc chắn rằng cô không thể đột nhiên đến tháng hoặc gặp bất kỳ sự bất tiện nào khác. Ngoài ra, khu rừng này cũng không phải là nơi quá tồi tệ như cô đã nghĩ ban đầu.
Đặc biệt là sau khi trời tạnh mưa, ánh sáng mặt trời vượt qua được những tán cây hùng vĩ vàng rực suốt cả ngày và trong hơi ấm dịu dàng của nó, khu rừng như bùng cháy trong một đám mây mùi hương gỗ thông thơm nhất.
Những thay đổi trong cách ứng xử của Kakashi đã tinh tế hơn nhiều so với những thay đổi của thời tiết và dường như cuối cùng họ cũng đã có mối liên kết với nhau. Sakura có thể thề rằng mưa sẽ ngừng lại ngay lập tức khi cô nhìn thấy mắt anh nhăn lại.
Cô đi cùng anh đến những ngôi mộ mỗi ngày. Đó là nơi anh sẽ tháo chiếc mặt nạ ANBU ra và đứng hàng giờ với tư thế cúi đầu và đút tay vào túi quần. Cô chấp nhận sự đau buồn và những lời cầu nguyện của anh, luôn để mắt đến kẻ thù và sẵn sàng bảo vệ sau lưng anh.
Nhưng chúng dường như đã biến mất hoàn toàn.
Và họ đã nói chuyện.
Kakashi dường như bị mắc kẹt trong khoảng thời gian sau cái chết của Hokage đệ tứ và sau cả khi Đệ tam đã tiếp quản Konoha một lần nữa. Cô kể về những cuộc chiến với anh - Đại chiến Ninja toàn thế giới lần thứ ba mà cô chỉ biết trong sử sách nhưng anh thì đã trải qua. Họ đã nói về cảm giác mất đi những người đồng đội của mình, nói về cảm giác bất lực khi phải đối mặt với nguy hiểm, nói về việc chiến đấu cho đến khi mọi sức mạnh cạn kiệt dù biết là không đủ, không bao giờ là đủ, nhưng bằng cách nào đó vẫn có thể hy vọng rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn. Họ nói về việc giết người, về những cảm giác tội lỗi, về việc nỗi đau sẽ nuốt chửng thế giới và chôn vùi hoàn toàn hy vọng của họ. Nhưng Sakura cũng đã nói chuyện với Kakashi về việc tìm kiếm những người bạn tâm giao hay những người đồng đội mới, về những người mà đã kéo anh ra khỏi bóng tối, về những người luôn tin rằng sẽ luôn có sự cứu dỗi.
"Anh không đơn độc," - cô đã nói với anh rất nhiều lần cho đến khi anh chỉ biết gật đầu mà chấp nhận, dù chỉ là một chút.
Một số điều anh nói với cô thật đáng ngạc nhiên. Sakura không nhận ra Kakashi đã quen biết Itachi như thế nào trước khi bi kịch của gia tộc Uchiha ập đến và cô cũng không nhận ra rằng anh đã quan tâm đến mình nhiều đến nhường nào. Nhưng từ kinh nghiệm xương máu của mình, Sakura vẫn có thể biết rằng thật khó để không thể ngưỡng mộ hay thậm chí yêu mến các Uchiha vì tình yêu công bằng và hòa bình dữ dội của họ - và sợ hãi họ vì những cảm xúc tột cùng có thể dễ dàng dẫn đến sự hận thù đen tối trong tim họ.
Chính trong câu nói buồn bã của Kakashi đã nói rằng : "đôi khi những kẻ không muốn gì ngoài hòa bình phải trở thành những kẻ giết người ghê rợn nhất",Sakura đã nắm lấy tay anh để nhấn mạnh điều gì đó và Kakashi thì dường như cũng không lỡ mà chối bỏ cái nắm tay ấy. Họ ngồi nắm tay nhau im thin thít trong sự tĩnh lặng khá lâu.
Đã có một lúc nào đó mà Sakura vô tình vấp phải một gốc rễ khi họ đang cùng nhau đi dạo trong rừng và anh đã nhanh chóng ôm lấy cô vào lòng để tránh một cú ngã đau đớn. Sự gần gũi khiến trái tim cô loạn nhịp và lần đầu tiên kể từ khi đến đây cô nghĩ rằng có lẽ, cô không thể kiểm soát được nhiều như cô đã nghĩ. Cô thực sự không muốn anh buông tay, nhưng anh đã làm vậy, nhẹ nhàng đặt cô lên lưng và xoa đầu cô. Có lẽ việc cô gặp phải Kakashi phiên bản nào cũng đã không còn quan trọng nữa rồi..
Nhưng Sakura bắt gặp chính anh đã nhìn cô trong những ngày sau đó và cô thực sự rất thích nó.
Kakashi cũng đã không còn đeo mặt nạ ANBU nữa và mặc dù chiếc mặt nạ da còn che giấu nhiều hơn những gì nó lộ ra nhưng cô có thể thấy được bóng tối trong anh đang bắt đầu nhường chỗ cho ánh sáng. Và mặc dù cô biết người đàn ông này không phải là Kakashi thật nhưng điều đó vẫn thực sự khiến cô hạnh phúc.
Trong đầu Sakura không hề có chút hoảng hốt nào, kể cả khi anh có nói : "Anh đã nói dối. Em thực sự là mẫu người mà anh rất thích" thì cũng như khi chân cô trở nên chai sạn và không còn cảm giác nữa rồi.
"Có ai đó ...," - anh hỏi một cách thận trọng, quan sát kĩ càng khuôn mặt cô với sự khao khát lặng lẽ khiến trái tim cô co thắt lại.
"Đó ... là ...," - cô cố gắng nói, nhưng nó khiến cô cảm thấy thật tồi tệ dù cô biết mình sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho bản thân nếu cô nói dối.
"Vậy thì tôi xin lỗi," - anh nói và cố gắng nở một nụ cười buồn bã khiến đôi mắt cô gần như rơi lệ.
Chết tiệt, Sakura, cô tự mắng mình, rốt cuộc cô đang làm gì vậy?
Kakashi từ đó cũng bắt đầu giữ khoảng cách hết mức có thể với cô khi cả 2 sống cùng nhau trong một hang động nhỏ, nhưng tại thời điểm đó, cuộc sống của họ cũng đã trở nên phức tạp hơn nhiều, đúng hơn là bị đảo lộn hoàn toàn. Sakura chưa bao giờ nghĩ rằng anh thực sự cần cô đến vậy, cô cũng không nghĩ rằng anh cần cô để có thể chia sẻ và nói về những nỗi sợ trong quá khứ của anh, cũng không nghĩ rằng anh thực sự cần cô để có thể an ủi và trấn an anh bằng cách nói với anh rằng mọi thứ sẽ ổn thôi, rằng anh có bạn bè, rằng có rất nhiều người thực sự quan tâm đến anh.
Rằng anh cũng muốn cô ... rằng đôi mắt anh không thể không nhìn theo cô mỗi khi cô xuất hiện hay đi xung quanh, rằng anh đã làm tất cả mọi điều kể cả những điều nhỏ nhặt nhất để khiến những ngày của cô trở nên vui vẻ và dễ chịu,rằng đôi khi trông anh rất ngại ngùng mỗi khi cô chú ý đến anh... cô chưa bao giờ nghĩ về những điều này.
Liệu Sakura đã làm được những gì cô cần phải làm khi đến đây chưa? Cô có nên phá bỏ ảo giác lúc nãy để biết rằng những gì cô đang làm là ... không ổn không?
Không.
Cô đến đây để nghiên cứu về ổ khóa nhưng tất cả những gì cô có thể tìm thấy cho tới giờ chỉ là một Kakashi đang cần cô để đưa anh ra khỏi bóng tối. Cô có thể bị đổ lỗi vì đã giúp anh và điều đó sẽ đồng nghĩa với việc cô phải bám sát lấy anh mọi lúc chỉ để chắc chắn rằng anh sẽ không bị kéo trở lại bóng tối nữa sao? Cô nghĩ là không.
Là kẻ nào đang điều khiển thế giới ảo giác này? Cô không hề có manh mối. Có lẽ, chỉ có thể thôi, chỉ có hai kẻ cầm quyền mà thôi và có vẻ như cả hai đều muốn cùng một thứ.
Đó là điều không thể tránh khỏi.
Đó là một đêm tĩnh lặng, một trong những đêm hè đầy tiếng côn trùng kêu vang khắp trời và nếu chìm vào giấc ngủ thì có vẻ như đang lãng phí cơ hội. Là cô đã tự ý di chuyển đến gần anh hay là cả hai người họ cùng di chuyển đến bên nhau cùng một lúc? Là cô đã vô thức quay đầu lại nhìn anh hay là cả hai cùng vô thức quay đầu về phía nhau cùng lúc? Có phải là cô đã nằm xuống? Có phải là cô đã nắm lấy chiếc mặt nạ của anh và kéo nó xuống?
Nó có còn quan trọng không?
Khi môi cô chạm vào môi anh thì đã có một thứ gì đó giống như một dòng điện chạy qua cô, khiến tất cả các dây thần kinh của cô đang tỉnh táo bỗng giật mình gần như đau đớn. Tiếng dòng máu chảy trong tim bắt đầu đập thình thịch bên tai cô như tiếng trống trận cổ đại. Đôi môi anh mềm mại và nhẹ nhàng nhưng nụ hôn của anh lại ngập ngừng - tất nhiên rồi, có lẽ anh đã bối rối. Điều này thực sự không giống Sakura một chút nào nhưng cô đã rất nóng lòng và mong muốn được nếm thử nhiều hơn, có lẽ bởi vì trong sâu thẳm cô biết rằng điều này phải kết thúc và sẽ kết thúc ... sớm thôi. Môi cô hé mở như mời gọi lưỡi anh tiến vào, và vì lời mời không được đáp ứng ngay lập tức nên cô bắt đầu chủ động, cô liếm lấy môi dưới của anh và dùng răng sượt qua da, dùng đầu lưỡi để trêu chọc anh. Khi anh hít một hơi thật sâu và mở to miệng theo phản xạ, cô ngay lập tức đã ép người về phía trước, đưa lưỡi của mình vào miệng anh để khám phá. Cô thấy lưỡi anh như đang chờ đợi cô sẵn từ bên trong
Một tiếng rên rỉ thoát ra từ cổ họng cô, vừa dài lại đứt quãng. Tại sao cô lại cảm thấy như đã chờ đợi nụ hôn này từ lâu lắm rồi?
Cô muốn ngủ với Kakashi nhưng rồi cô nhận ra, cô cần phải dừng lại. Điều này không thể xảy ra.
Nhưng cô không thể dừng lại được. Kakashi chưa bao giờ sửa lại chiếc áo sơ mi của mình sau khi cô cắt nó ra. Đôi tay cô thậm chí còn không cần phải tốn bất kỳ sức lực nào để tìm kiếm hơi ấm từ da thịt của anh, cảm nhận được sức mạnh cơ bắp của anh, sự hoàn hảo của anh. Sakura muốn anh khỏa thân bên dưới cô, bên trong cô, tất cả của anh đều chỉ phục vụ cho riêng mình cô mà thôi và cô muốn điều đó rất nhiều, cô không thể ngừng gầm gừ và rên rỉ liên tục như một con mèo rừng.
Ah, nhưng quá nhiều là quá nhiều. Ảo giác xung quanh cô bắt đầu dao động rồi vỡ vụn. Điều đầu tiên biến mất là Kakashi và nó đã để lại trong cô một cảm giác vô cùng tiếc nuối. Sau đó, cô đứng ở nơi đó với nhiều cánh cửa và những âm thanh khó chịu. Cô muốn khóc nhưng thay vào đó cô lại kết ấn để có thể đưa bản thân ra khỏi đó.
Nó đã hiệu quả ngay lập tức. Sakura mở mắt với hơi thở rùng mình.
Đồng hồ trong văn phòng của cô đã chỉ đến 6 giờ 25 phút chiều.
Chuyện gì đã xảy ra vậy? Nó có hiệu quả không? " - Kakashi sững sờ trước mặt cô hỏi.
Đôi khi, phạm sai lầm là một điều tốt. Đôi khi, thừa nhận sai lầm là điều xấu. Đôi khi, tốt và xấu lẫn lộn rất nhiều, những những điều đó giờ đây đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi.
"Chà, em nghĩ là đã có tiển triển. Có nhiều điều em chưa thể hiểu, nhưng em nghĩ ... " - Sakura nói, cố gắng kiểm soát giọng.
Cô đang làm cái quái gì thế này?
" Em có muốn ta quay lại vào ngày mai không? "
Kakashi dường như không nhớ gì cả và nó hoàn toàn giống như những gì cuốn sách đã mô tả: cô là người đã kiểm soát, cô là người đã hướng dẫn anh. Tất nhiên cô sẽ phải nói không vì cô đã ở trong tâm trí anh quá sâu đến nỗi không biết đường nào mà lần.
"Vâng, nếu có thể thì hẹn gặp anh lúc 6h chiều mai" - cô nói.
Có vẻ như Kakashi đang muốn hỏi thêm điều gì đó nhưng trông cô có vẻ run như cô đang cảm thấy ngay lúc này không? Cả 2 đã ngồi rất gần với nhau.
Hãy về đi! cô ước vì cô thực sự muốn anh ở lại rất nhiều.
Và Kakashi đã rời đi một cách đàng hoàng, anh đã sử dụng cửa chính và cô cảm thấy như có chút tiếc nuối. Sakura cứ ngồi yên một chỗ như vậy và cố gắng suy nghĩ về mọi thứ.
Ổ khóa và con dấu sao?
Đã không hề có ổ khóa kể từ khi cô bước vào nơi ấy. Và cuối cùng, khi nhìn về phía sau cô trong căn phòng đó đã có rất nhiều cánh cửa khác nhau và cô đã tìm thấy một cánh cổng rộng lớn, nó đã dẫn cô đến một khu rừng đầy ánh nắng mặt trời.
Một điều dường như đã được làm sáng tỏ với cô. Kẻ đã đặt con dấu ấy ngay từ đầu chính là Kakashi. Còn ai khác ngoài anh có thể mời gọi cô vào những nơi đã bị phong ấn trong tâm trí của anh cơ chứ?
[Còn tiếp...]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro