Người mẹ và đứa con
Sakura đã đi mất.
Kakashi cảm thấy sự trống trải buồn bã trong căn phòng của mình ngay cả trước khi anh hoàn toàn tỉnh táo. Theo bản năng, anh biết rằng mình nên nhớ ra điều gì đó về giấc mơ mà anh đang có... nhưng anh không thể nắm lấy nó, dù cho nó có quan trọng đến mức nào. Những hình ảnh này lần lượt vỡ ra như bong bóng xà phòng, để lại cho anh một cảm giác khó chịu.
Mọi thứ đều có mùi của Sakura.
Anh muốn mùi hương này không bao giờ phai nhạt và đồng thời ước gì nó biến mất. Có một sự nhức nhối bên trong anh mà anh chưa từng trải qua, nhưng trớ trêu thay, nhờ đọc Icha Icha nên anh đã có thể trang bị tốt vốn từ vựng để gọi nó bằng tên riêng.
Sự khao khát.
Kakashi thật ngu ngốc làm sao khi rơi vào một cái bẫy như vậy. Anh đã không tự mình thề rằng sẽ không bao giờ có một kết thúc thảm hại như những nhân vật trong cuốn sách củaJiraiya phải không? Nằm quanh quẩn trong bóng tối nửa vời với sự đau khổ và nỗi cô đơn như một khối u đang lớn dần trong cổ họng, khao khát không ngừng về một người phụ nữ mà anh không đời nào có được?
"Sensei?"
Giọng nói quen thuộc ở cánh cửa được chào đón vì nó hứa hẹn sẽ giúp anh thoát khỏi sự tủi thân.
"Kaeru? Có chuyện gì ?" - Kakashi nói và ngồi dậy.
"Ồ, thầy tỉnh rồi. Thầy cảm thấy thế nào, Sensei?" - vị ANBU trẻ tuổi nói và thận trọng mở cửa.
"Tôi không sao," - Kakashi trả lời và thậm chí đó không phải là một lời nói dối. Mặc dù chakra của anh vẫn còn rất thấp nhưng lượng dự trữ của anh đã được bổ sung đủ để cho phép anh di chuyển mà không bị ngã. Quà chia tay từ Sakura chăng? Anh thường không thể đứng dậy nhanh như vậy.
"Vậy ...," - dường như Kaeru có điều gì đó muốn nói, nhưng không chắc làm thế nào để có thể truyền tải điều ấy tới người thầy của mình.
"Tôi cần đi tắm," - Kakashi thì thầm. Anh phải rửa sạch mùi hương nếu không sẽ không thể hoạt động một cách bình thường và đó có vẻ là điều tồi tệ. Nhưng ngay khi anh muốn vung chân ra khỏi giường thì anh chợt nhận ra mình không mặc quần dài nên đã dừng lại. Thay vào đó, anh lấy chai nước mà anh luôn để trên khung giường và uống một hơi thật sâu. Điều đó luôn xảy ra sau khi một người bị cạn kiệt chakra: anh bị mất nước khủng khiếp và sẽ sớm bị cơn đói chiếm đóng toàn bộ dạ dày anh.
"Em nghĩ thầy nên đến gặp Hokage," - Kaeru nói, mặc dù có vẻ nghi ngờ.
"Có chuyện gì xảy ra sao?" - Kakashi vểnh lên.
Anh đã chọn thà không gặp Hokage trong một thời gian nếu có sự lựa chọn. Phải, anh đã tức giận, đau đớn. Anh đã đặt cược cả mạng sống của mình vì ngôi làng này rất nhiều lần và ngài ấy vẫn không tin tưởng anh? Kakashi sẽ cần một lời xin lỗi để tha thứ cho hành động ấy.
"Không ...một cuộc nói chuyện trực tiếp," - Kaeru lảng tránh câu hỏi của mình.
"Cứ nói hết ra đi" - Kakashi thở dài.
"Em đã nói chuyện với tân binh ANBU vừa rồi," - Kaeru nói.
"Tân ANBU? Tôi không nghĩ chúng ta có ...,"
oh . Tất nhiên rồi.
"A. Người đeo mặt nạ chim?"
"Vâng! Chính là cô ấy! Cô ấy rất giỏi Genjutsu. Thầy đã thử với cô ấy chưa, Sensei? Em sẽ không ngại nếu phải thực hiện nhiệm vụ cùng cô ấy." - Kaeru háo hức xác nhận.
Kakashi khịt mũi. Tuyệt vời.
"Xin lỗi, em đoán là em đã hơi quá. Nhưng đó không phải là vấn đề. Có một vị khách ở Cổng làng nói rằng cô ấy muốn gặp thầy và cô ấy vẫn đang đợi."- Kaeru cười bẽn lẽn.
"Mấy giờ rồi?" - Anh hỏi vị ANBU trẻ. Bị phân tâm, Kakashi đang cố nhớ xem anh có đặt đồng hồ đeo tay ở đâu đó gần hay không, nhưng có vẻ như anh đã không.
"Gần nửa đêm. Và em đã nói với ANBU mới về người phụ nữ đó trông như thế nào và sau đó cô ấy đột nhiên trở nên hào hứng, nhưng không phải theo cách tốt đẹp gì và nói rằng cô ấy sẽ gặp Hokage và bây giờ em đang nghĩ ... "
"Không ai đến gặp Hokage lúc gần nửa đêm, trừ khi đó là tình huống sinh tử. " - Kakashi kiên quyết nói.
Tsunade đang ngủ và đánh thức một Tsunade đang ngủ là điều gì đó rất thiếu khôn ngoan. Sakura cũng biết điều đó vì cô là học trò của ngài ấy.
"Em biết! Ý của em là như vậy đấy! Nếu nữ nhân đến từ Kusagakure này muốn gặp thầy thì có lẽ đây là tình huống sinh tử, thầy nhất định cũng nên đến gặp Hokage! Em không muốn thầy gặp thêm phiền phức" - Kaeru tiếp tục bực tức.
Kakashi xoa trán bối rối. Người phụ nữ từ Kusagakure? Anh không quen ai đến từ đó.
"Tôi sẽ trực tiếp đến Cổng làng, sẽ rất thô lỗ nếu để một người phụ nữ đứng đó chờ đợi." - Kakashi nói.
Tại sao họ không cho cô ấy vào? Thực ra thì anh cũng biết được một phần. Với những cuộc tấn công gần đây thì họ cũng đã cảnh giác cao độ. Không có người lạ nào được phép vào và chỉ những người được giao nhiệm vụ mới được phép ra vào.
"Em xin lỗi vì đã gây rắc rối cho thầy, với tất cả những điều kỳ lạ đang diễn ra gần đây ..." - Kaeru nói một cách hối hận.
"Đừng lo lắng, người duy nhất có thể chịu trách nhiệm cho những rắc rối của tôi là tôi." - Kakashi nói với anh ta.
"Trời đang mưa, Sensei, em có nên đi cùng với thầy không?" - Kaeru đề cập, quan sát sự vật lộn của anh với vẻ thích thú.
"Không cần thiết," - Kakashi cau mày nhìn mình trong gương. Anh trông giống như đã bị một cơn bão cuốn vào.
Giày ống? Đằng kia. Không cần vũ khí gì cả, nhưng dù sao thì cũng không có hại gì khi mang theo kunai và shuriken bên mình, vậy nên anh nắm lấy hai chiếc túi để đặt quanh giữa hông và ống chân của mình.
"Em sẽ lấy một chiếc ô,"- Kaeru nói và biến mất nhanh chóng.
Kakashi nắm lấy chiếc áo mưa của mình từ móc treo đồ. Một người phụ nữ từ Kusagakure muốn gặp anh sao? Trong lòng Kakashi bỗng dâng lên một điềm báo lạ lùng, anh bắt đầu nghĩ rằng những rắc rối của mình chỉ mới bắt đầu.
***************************************
Konoha đang chìm vào giấc ngủ, không có ánh đèn từ các ngôi nhà và chỉ có một vài chiếc đèn lồng chiếu xuống con đường chính dẫn đến Cổng làng. Một cơn mưa đầu mùa hè điển hình đang trút xuống và Kakashi luôn thấy tiếng nước mưa rơi đập vào những mái nhà thiếc rất nhẹ nhàng và anh bước đi nhanh hơn bình thường rất nhiều. Đây không phải là thời tiết phù hợp để họ có thể đứng bên ngoài Cổng.
"Kakashi! Muộn thế này rồi anh còn làm gì ở đây?" - Những người bảo vệ Cổng làng hét lên từ nơi trú ẩn của họ khi họ nhận ra anh.
"Tôi được lệnh là có người ở đây muốn gặp tôi?" - anh nói.
"Ồ. Phải rồi! Tôi gần như quên mất. " - Izumo nhớ lại, đứng bật dậy.
"Cô ấy rất ít nói, có lẽ là đã rời đi."- Kotetsu trầm ngâm.
"Để tôi ra xem," - Kakashi thở dài hỏi họ.
Có một cánh cửa nhỏ bên hông cổng dành cho những trường hợp như thế này và nó hiếm khi được sử dụng đến nỗi lính canh gác phải mất một lúc để tìm chìa khóa.
Kakashi bước ra ngoài trời tối - ở đây không có ánh đèn và cũng không có ánh trăng nhưng mắt anh đã có thể tự điều chỉnh để có thể nhìn thấy hai bóng người đang co ro trong chiếc áo mưa dựa vào tường. Nhanh chóng, Kakashi mở chiếc ô mà Kaeru đã đưa cho anh và cầm nó phía trên họ.
Người lớn hơn trong hai người ngẩng đầu lên. Trời quá tối để anh có thể nhìn rõ các đường nét của người ấy nhưng anh nghĩ rằng người đó đang đeo kính.
"Kakashi? Ơn trời, là anh!" - Cô ấy kêu lên và bật dậy, đôi giày của cô tạo ra một âm thanh thảm hại và ướt át.
Trong khi anh vẫn còn đang nghiền ngẫm xem anh đã gặp giọng nói này từ đâu thì cô ấy đã nhảy vào vòng tay anh, khóc thút thít vào vai anh một cách đáng thương.
"Tôi không biết phải đi đâu nữa, tôi rất sợ. Tôi thích phòng giam ở Konoha hơn bất cứ nơi nào khác và ngay bây giờ! Xin hãy đưa chúng tôi vào đó" - người phụ nữ nức nở.
"Mẹ? mẹ đang khóc ạ?" - hình dáng nhỏ bes cũng ngẩng đầu lên.
Người phụ nữ buông anh ra và cúi xuống với đứa con của mình.
"Đừng lo lắng, con yêu, mẹ chỉ cảm thấy an toàn và nhẹ nhõm khi gặp lại người đàn ông này thôi. Anh ấy sẽ giúp chúng ta. Anh ấy đã hứa với mẹ như vậy. " - cô sụt sịt.
Kakashi lại nâng ô lên để che mưa cho cả hai. Sao dạo này mọi thứ cứ như một giấc mơ kỳ lạ hay một trò đùa xấu xa với anh vậy?
"Xin mời vào," - anh nói vì dù họ là ai đi chăng nữa thì anh cũng không thể để một người phụ nữ và đứa con đợi dưới trời mưa.
"Cảm ơn, tôi biết anh sẽ làm đúng với lời của mình. " - người phụ nữ nói và hít một hơi đầy run rẩy.
Kakashi liền nhận ra cô chỉ khi cô trừng mắt nhìn những người bảo vệ ở phía Cổng làng như thể cô muốn xé xác họ.
Là Karin.
Kakashi ngậm miệng lại trước khi mọi người có thể nhìn thấy anh đang nhìn chằm chằm vào họ. Karin với một đứa trẻ nhỏ , khuôn mặt của nó đã bị che khuất bởi một chiếc mũ trùm đầu khổng lồ. Tất cả những gì anh có thể làm được bây giờ là nâng chiếc ô của mình lên lần nữa để che mưa cho họ, bộ não của anh một lần nữa phải hoạt động quá mức để có thể nhớ lại, nhớ lại bất cứ điều gì, bất cứ điều gì ngoài việc đưa cô ấy đến Konoha và để bị tống vào tù.
Bước chân vội vã khiến anh phải quay về phía làng. Mái tóc hồng đã nói ngay cho anh biết đó là ai. Sakura đi chậm lại khi nhìn thấy anh, khuôn mặt lộ rõ vẻ khó hiểu và sau đó là một điều gì đó rất đáng lo ngại.
"Kakashi?" -cô hỏi, mắt cô nhìn vào mặt anh như thể nó có thể cho cô câu trả lời.
"Sakura! tôi rất vui khi gặp được cô!" - Karin nức nở.
Sakura rời mắt khỏi anh và anh ngạc nhiên khi thấy sự sợ hãi trong đó. Kakashi cũng quay đầu lại, nhưng giờ đã có cách để biết đứa trẻ này bao nhiêu tuổi cũng như giới tính của nó.
"Karin, tôi rất ngạc nhiên khi gặp cô ở đây." - Sakura nói với một giọng rất lạnh.
"Sasuke đang ở đâu? Làm ơn, Sakura, họ nói rằng anh ấy không được khỏe, có phải không? Tôi có thể giúp được gì không?"- Karin nói.
Đôi mắt của Sakura lại hướng về phía Kakashi, nhưng cô cảm thấy mình như một kẻ ngốc nhất từ trước đến nay. Cô nghĩ việc hướng về phía anh sẽ có thể đưa ra một quyết định sao?
"Nếu cô ấy được phép đến thăm ...," - anh thận trọng bắt đầu.
"Anh ấy đang hôn mê và chắc chắn rồi, tôi có thể đưa cô đến đó. Nhưng trước hết, chúng tôi cần tìm cho cô một nơi để ở ..." - Sakura nói với giọng lạnh lùng như trước.
Một lần nữa, cô nhìn về phía Kakashi.
Một nơi để ở? Căn hộ cũ của anh đang trống, anh nghĩ. Anh có nên đề nghị không?
"Căn hộ của tôi đang trống,"- Kakashi thốt lên trước khi anh có thể cân nhắc xem đó có phải là một ý kiến hay không.
Cái nhìn mà Sakura tặng anh trông thật nguy hiểm. Vậy đây không phải là một ý tưởng hay sao? Nhưng căn hộ luôn trống rỗng, tại sao lại không thể? Anh nhướng mày về phía cô, muốn hỏi cô rằng anh đã làm gì sai.
"Cảm ơn,cảm ơn rất nhiều, nó rất có ý nghĩa với tôi." - Karin nói, đôi mắt cô lại ngấn lệ.
"Chúng tôi sẽ cần thông tin của cô để báo lại với Hokage, tên của cô là gì ?"- Izumo nói.
"Karin, không có họ vì không thuộc gia tộc nào được biết đến." - kunoichi nói với giọng chắc nịch.
"Và con của cô?" - Người bảo vệ hỏi, bận rộn ghi tên cô vào cuốn sách trước mặt anh ta.
"Đây là Sarada, Chỉ là ... Sarada thôi." - Karin nói, giọng cô đột nhiên nghe rất dịu dàng và thân thương.
[Còn tiếp...]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro