Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Một cuộc đời dựa trên một lời nói dối


Đó không thể là Rin.

Anh đã giết cô, tàn nhẫn bóp chết ánh sáng rực rỡ nhất của cô. Thế giới của Kakashi đã tan vỡ khi anh ôm lấy cơ thể cứng đờ của cô trong vòng tay và sau đó tỉnh dậy trong bệnh viện của Konoha với một cơn đau không thể tả được khi nhớ lại từng chi tiết về cái chết của cô khiến bàn tay anh co giật với ký ức đẫm máu của chính mình.

Ta xin lỗi ,-  Minato Sensei đã nói với nước mắt trong đôi mắt của mình. Ta xin lỗi vì ta đã không thể ở đó vì em. Em không đáng để  phải chịu đựng sự mất mát từ tất cả những người em yêu thương khi còn nhỏ như vậy. Ta rất xin lỗi .

Đó không thể là Rin.

Họ đã chôn cất cô tại nghĩa trang của Konoha trong khi anh trốn sau những tán cây ở phía sau. Anh không thể đến gần cái hố trên mặt đất vì chân anh run dữ dội đến nỗi anh khó có thể đứng vững. Phải mất nhiều ngày trước khi anh có thể đến thăm mộ cô và thậm chí nhiều tuần để  anh có thể tìm được lời để nói.

Đó không thể là Rin.

Tuy nhiên, trong sâu thẳm trái tim Kakashi biết chắc chắn rằng đó chính cô.

Một Shinobi không bao giờ được thể hiện sự gắn bó. Một Shinobi không bao giờ được bộc lộ cảm xúc. Một Shinobi phải luôn đặt nhiệm vụ của mình lên hàng đầu. Một Shinobi luôn phải thực hiện nhiệm vụ được giao. Một Shinobi phải ...

Các quy tắc của một Shinobi liền vụt qua đầu anh trong tuyệt vọng và Kakashi không thể làm gì để ngăn cản bản thân ngừng nhớ đến nó. Anh phải đi gặp cô, đi ôm cô, đi nói chuyện với cô ...

... nhưng anh sẽ nói gì đây?

Tớ  xin lỗi. Tớ rất xin lỗi .Hãy lấy mạng sống của tớ để bù đắp cho những gì tớ đã làm với cậu được không?

Tốt hơn rồi. Nhưng cuộc sống của anh có thể cho đi một cách tự do và dễ dàng như vậy không? Nghĩa vụ của anh đối với ngôi làng có cho phép anh đưa ra quyết định như vậy không?

Đã có chuyện gì xảy ra với cậu vậy, Rin?

Không có băng đeo trán mà chỉ có một khuôn mặt cứng như đá thay vì khuôn mặt đã từng ánh lên sự nhân hậu và hiền dịu nhất. Cô ấy đã phải chịu đựng bao nhiêu, rốt cuộc là đã chịu đựng bao nhiêu? Biết cô vẫn sống sót trong ngần ấy năm mà không có sự bảo vệ của ngôi làng chỉ mang đến nỗi đau mới và khiến mặc cảm của anh ngày càng lớn hơn những gì đã xảy ra. Anh nên biết, đáng lẽ ra anh nên...

"Kakashi, dừng lại!"

Có một bóng đen đang cố gắng cản đường anh nhưng Kakashi đã né sang trái và coi đó là một phiền toái nhỏ, mắt anh nhanh chóng liếc qua lại để tìm kiếm con đường nhanh nhất từ ​​mái nhà đến quán trà. Anh không quan tâm đến việc ẩn nấp vì điều đó sẽ chỉ làm anh chậm lại mà thôi.

"DỪNG LẠI!"

Đòn tấn công sau đó đã diễn ra một cách nhanh chóng và mạnh mẽ nhưng anh lại né được một lần nữa. Thô bạo đẩy kẻ khó chịu sang một bên, Kakashi nhắm vào một điểm gây áp lực trên cánh tay đang tấn công nhưng một tia xanh ngạc nhiên xuyên qua điểm mù của anh và lòng anh co thắt đau đớn, đưa nhận thức trở lại vào tâm trí của anh.

Nhưng những ngón tay đang dang ra của anh đã chạm vào cơ thể Sakura và cảm giác về những mẩu xương gãy bên dưới da khiến cô ớn lạnh ngay lập tức. Kinh hoàng, anh cố gắng bám lấy cô để cô không bị ngã và tự làm tổn thương mình nhiều hơn nhưng khi BAM , nắm đấm truyền chakra của Sakura đập thẳng vào ngực anh, hất tung mọi luồng gió ra khỏi anh và khiến anh đập người về phía sau trên mái nhà với sức lực ghê gớm.

Đáng đời Kakashi, anh lại một lần nữa làm tổn thương cô.

"Anh đang tính làm gì vậy? Đó chắc chắn là một cái bẫy!" - Sakura rít lên với anh và tức giận xoa xoa cánh tay bị thương của mình với biểu hiện đau đớn trước khi truyền chakra vào đó để tự chữa lành.

Kakashi đang cố gắng để thở nhưng có một cơn đau nhói ở ngực truyền đến cổ họng đã ngăn anh lên tiếng. Anh rất muốn nói cho Sakura biết rằng anh đang cảm thấy áy náy thế nào nhưng không có âm thanh nào được phát ra từ miệng anh mà thay vào đó chỉ có thể là sự thở gấp.

"Em có thể đã ra đòn mạnh hơn mức cần thiết nhưng anh đã làm em hoảng sợ,"  - Sakura thì thầm, nắm lấy tay anh và kéo anh ra khỏi tầm mắt và sau đó cô ngồi xổm xuống để kiểm tra đường phố bên dưới.

"Anh  không nghĩ rằng những kẻ đó đã từ bỏ việc truy đuổi chúng ta một cách dễ dàng như vậy sao? Bà Nohara có lẽ chỉ muốn tách anh ra khỏi Sarada mà thôi!"

Kakashi cố gắng để ngồi dậy nhưng mọi chuyện không được suôn sẻ cho lắm. Và tất nhiên rồi, làm thế nào mà anh lại không nhận ra điều đó? Một người từng dày dạn với Danzo sẽ không ngại lợi dụng con gái ruột của mình để đạt được điều mà bà ta muốn.

"Nằm im đi! Nó sẽ khỏi nhanh hơn theo cách đó vì em đã không làm tổn thương đến bất cứ cơ quan quan trọng nào nhưng sẽ có khá nhiều vết bầm."-  Sakura nói.

Bây giờ cô trông thật tội lỗi. Đột nhiên cảm thấy xấu hổ tột độ nhưng Kakashi vui mừng vì cổ họng của mình chưa thể nói thành lời. Nếu may mắn thì anh sẽ có thể đưa suy nghĩ của mình vào trật tự trước khi tiếng nói trở lại với anh.

"Đó chắc chắn không phải là Uế Thổ Chuyển Sinh, phải không?" - Sakura trầm ngâm, cùng anh ra sau ống khói. 

Không phải là Uế Thổ Chuyển Sinh? Thật vậy, mắt Rin trông vẫn rất bình thường. Orochimaru và Kabuto sẽ biết cách làm thế nào để thực hiện được cấm thuật đó và mặc dù anh không thể nghĩ ra bất kỳ tình huống nào mà họ phải sử dụng nó lên Rin nhưng anh gần như ước gì họ có. Đơn giản là vì anh không thể đối mặt với việc nhìn thấy Rin còn sống và già đi một cách tự nhiên, đi cùng với kẻ thù trong khi anh đã nghĩ ... suốt ngần ấy năm ... nước mắt cay xè.

"Em rất tiếc" - Sakura nói và nhấc tay lên, có lẽ là để an ủi anh.

Kakashi không đáng để được cảm thông như vậy. Anh quay đầu đi và nhắm mắt lại trong sự đau đớn lặng im, giá như lúc này anh đang đeo mặt nạ vì điều đó ít nhất cũng giúp anh có chút riêng tư.

Không nói nên lời, tay Sakura với lấy chiếc khăn quàng cổ anh quàng qua và kéo nó lên để che nửa khuôn mặt và chỉnh nó cẩn thận trước khi quay mặt đi.

"Đó thực sự là cô ấy, phải không? Anh hẳn phải sốc lắm." - cô bất mãn nói. 

Cô đã che mặt cho anh.

Trước đó tại quán trà, Sakura đã đứng về phía anh một cách không sợ hãi, thách thức một người như bà Nohara, người tỏ ra uy quyền khi nói về mối quan hệ giữa cô và anh - Cho dù tôi có thích anh ấy hay không thì liên quan gì đến bà? Thật dũng cảm và cũng thật là dại dột nhưng cô đã nói điều đó như thể cô thực sự có ý đó.

"Đừng tiêu cực, Kakashi. Em là bác sĩ và em phải xin lỗi anh nếu em có vượt quá giới hạn của mình khi nói ra điều này nhưng khi đó anh đã bị chấn thương tâm lí. PTSD của anh đã không được điều trị bởi vì không có ai ở Konoha biết cách đối phó với những người có đầy vết sẹo bởi hậu quả của các cuộc chiến tranh. Anh vẫn còn chúng  và Tsukuyomi của Sasuke đã khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn rất nhiều. Việc nhìn thấy người phụ nữ ... có ý nghĩa với anh đến mức khiến anh choáng váng là điều hoàn toàn bình thường, nhưng này! Vừa rồi không có chuyện gì xảy ra cả, anh được an toàn rồi." - Sakura nói và đôi mắt cô nhìn anh với vẻ dịu dàng.

Làm thế nào mà một người như em còn có thể tồn tại trên thế giới này? - Kakashi nghĩ với sự kinh ngạc. Ai đó thật tốt bụng và vị tha, một người luôn nói rằng 'anh được an toàn' khi nhiệm vụ của anh là giữ cho cô được an toàn? Anh không đáng để cô quan tâm.

Kakashi không chắc Sakura đã nhìn thấy gì trong ánh nhìn của anh nhưng cô đã đỏ mặt và bắt đầu nghịch lấy mái tóc màu nâu của mình. Trái tim Kakashi đau đớn khiến anh rùng mình, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì Sakura cũng phải được an toàn, cả Sakura Sarada. Ngay cả khi toàn bộ thế giới của anh sụp đổ thì anh cũng sẽ sống chết để làm điều đó.

Vẫn còn rất nhiều sự đau đớn ở ngực nhưng Kakashi đã đứng dậy và nắm lấy tay Sakura, cố gắng không lắc lư hay lảo đảo. Ngay cả khi kẻ ngốc trong anh khao khát được ở lại và tệ hơn nữa là khao khát được xông vào quán trà để gặp Rin và để được biết sự thật về những gì đã xảy ra thì kẻ ngốc trong anh đôi khi cũng biết khi nào nên nhường nhịn và rút lui.

***************************************

Cô đã đánh anh rất mạnh.

Để mắt đến Kakashi khi họ rời thị trấn nhanh chóng nhưng cẩn thận để không bị nhìn thấy, Sakura tự trấn an rằng cô đã không đánh quá mạnh và anh có thể thở lại mà không bị thương quá nặng. Lẽ ra cô nên đề nghị chữa lành cho anh, anh hẳn phải đau đớn lắm nhưng cô biết anh đủ rõ rằng anh sẽ từ chối ngay lập tức.

Kakashi vẫn im lặng mặc dù cô chắc chắn rằng anh đã lấy lại được hơi thở và giọng nói của mình. Đôi mắt anh hiện lên rất nhiều tổn thương và sự tội lỗi khiến cô cảm thấy xúc động muốn được ôm anh và nói với anh rằng mọi thứ sẽ ổn thôi, nhưng cô vẫn cố gắng kìm chế bản thân để không làm điều đó vì cô biết anh muốn được ở một mình.

Giữ Sarada tránh xa khỏi vòng tay của bà Nohara là mục tiêu chính của họ lúc này nhưng Kakashi có lẽ chỉ muốn một điều duy nhất đó là  được đoàn tụ với người phụ nữ mà anh đã nghĩ là mình đã giết.

Người phụ nữ đó .Nohara Rin.

Làm thế nào và tại sao cô ấy còn sống là điều mà vẫn còn nằm ngoài khả năng và sự hiểu biết của Sakura nhưng với bất cứ lý do gì đi chăng nữa thì đó vẫn là một tin xấu rất lớn và cô không thể nghĩ ra cách nào khác.

Cô đã hoảng loạn và đánh Kakashi rất mạnh vì cô sợ mất anh và nó chỉ đơn giản là vậy mà thôi. Vừa đơn giản nhưng vừa phức tạp.

Sakura thậm chí còn không biết tình cảm của anh dành cho Rin là gì ngoài tình bạn thân thiết giữa họ vì đó không phải là chủ đề cho phép cô được hỏi và anh chưa bao giờ nói về quá khứ của mình. Chưa hết, cô đã ở trong tâm trí của anh hai lần, đằng sau những con dấu đó đã sống lại những ký ức rất thân thiết mà anh khóa chặt nhưng anh đã để cô vào đó trong khi anh là người kín đáo nhất mà cô biết - à, ngoài chồng cô ra. Cô biết rằng Kakashi đã mang trên mình những vết sẹo rất lớn từ khi còn trẻ và cô có thể hiểu được vết sẹo lớn nhất, đau đớn nhất của anh cũng không phải là cái chết của Obito, ngay cả cái chết của cha mình cũng không. Kakashi đã học được cách làm hòa với những linh hồn đó từ quá khứ của mình nên không, vết sẹo lớn nhất và gây ảnh hưởng nhất tới anh lúc này có lẽ là Rin.

Rằng cô đã chuẩn đoán Kakashi mắc chứng PTSD ngay trước mặt anh mà không cần đến sự xin phép của bệnh nhân là điều vượt quá ranh giới y đức của cô, nhưng điều đó cũng xuất phát từ nỗi sợ hãi của cô rằng thế giới của họ đang trôi đi và bằng cách nói với anh tình trạng của anh, bằng cách nào đó cô sẽ có thể ràng buộc anh với cô.

Tất nhiên là cô muốn anh trở thành Hokage vì anh xứng đáng với điều đó hơn ai hết , và Konoha xứng đáng có một vị Hokage như anh. Hatake Kakashi là Shinobi của Konoha, một shinobi thông minh nhất, giàu kinh nghiệm nhất, có năng lực nhất, đã phục vụ ngôi làng suốt cả cuộc đời với sự cống hiến hết mình. Nhưng nếu có những người như bà Nohara đang cố gắng kéo anh vào vũng lầy đó ... có lẽ rốt cuộc bà ấy là người không muốn anh trở thành Hokage.

Và thành thật mà nói, có lẽ Sakura không muốn anh trở thành Hokage vì cô sợ rằng với tình cảnh hiện tại của họ đang quá khác nhau thì khoảng cách giữa họ sẽ trở nên không thể kiểm soát nếu anh lên ngôi.

Sakura thở dài, cô thật tự phụ làm sao khi có những suy nghĩ như vậy. Để đánh mất một ai đó thì trước tiên bạn phải có được người ấy đã. Hoàn toàn không bị cấm đoán, những lời của Anko liền hiện lên trong đầu Sakura: "em không thể buộc được gió nếu nó không muốn và Hatake Kakashi là một trong những loại người như vậy, anh ấy không phải là người mà ta muốn hay ép buộc là được, không bao giờ là vậy"

Và sau đó là lời nhận xét khó hiểu của Ino: - "Cậu không thể yêu thầy ấy được, điều đó sẽ trở nên quá lộn xộn."

Chà, không có ích gì khi từ chối sự thật rằng cô đã yêu anh. Sakura của mọi người nên biết tốt hơn là chạy theo một người đàn ông sẽ không bao giờ có thể là của cô vì cô ghét sự tổn thương và sự thiếu thốn mà nó đem lại. Cô đã dành toàn bộ phẩm giá của mình để đuổi theo một người đàn ông rồi thì liệu cô có thể làm điều đó cho một người khác dù biết rằng nó sẽ vô ích như thế nào không?

Đó là một chuyến đi đầy đau đớn ra khỏi thị trấn để chuẩn bị cho những lễ hội vui vẻ, với những suy nghĩ tiêu cực ngày càng đen tối hơn và hy vọng càng ngày càng xa khi cô càng nghĩ nhiều về tình hình hiện tại của họ, nhưng ít nhất Kakashi dường như biết chính xác nơi họ sẽ đi và phải làm gì khi nói với cô rằng anh tin tưởng vào khả năng của Kaeru để giữ cho Sarada được an toàn.

Trời đã tối khi họ dừng lại trong rừng ở một nơi nào đó ở phía Tây Nam của thị trấn. Bầu trời không còn mây và mặt trăng đã tỏa sáng đủ để nhìn thấy trong bóng tối. Họ đã đi được một nửa quãng đường và Kakashi thường xuyên kiểm tra xem họ có bị truy đuổi hay không, điều mà dường như không phù hợp trong lúc này nhưng anh cũng đã triển khai ít nhất hai mươi phân thân cùng một lúc.

Điều gì sẽ xảy ra nếu Sakura hỏi anh rằng liệu cô có thể có một trong những phân thân của anh không? Chỉ để giữ an toàn cho cô khi anh quyết định đi đâu đó mà cô không thể đi theo.

Kakashi huýt sáo nhỏ và vài giây sau, Kaeru thả mình từ trên cây xuống.

"Sensei! Em đã vô cùng lo lắng, sao thầy lại mất nhiều thời gian đến vậy?"

"Tôi sẽ canh gác phiên đầu, đồ của chúng ta ở đâu?"-  Kakashi trả lời. 

"Ở đằng kia," - Kaeru nói, chỉ vào một bụi cây.

Kakashi đi tới và lục tung chiếc ba lô mà anh kéo ra khỏi nơi ẩn nấp và bắt đầu lột đồ.

Đôi mắt của Sakura trở nên to tròn và giống như một cô gái ngoan hiền khi thấy cảnh tượng ấy, cô liền quay mặt đi khi chiếc áo sơ mi được cởi ra nhưng tất cả những gì Kakashi làm là loại bỏ lớp ngụy trang Sukea của mình. Sau khi đeo mặt nạ và cất gọn gàng mọi thứ với vẻ tức giận, anh bước vào rừng và mái tóc bạch kim dần biến mất theo trong bóng tối.

"Cô ... cô đánh nhau với thầy ấy à?" - Kaeru cau mày lo lắng hỏi cô.

"Không, tất nhiên là không rồi! Nhưng có một điều gì đó khá điên rồ đã xảy ra." - Sakura quay lại, trái tim cô co thắt đau đớn vì lo lắng cho Kakashi. 

"Ồ ... là điều gì?," - Kearu mở to mắt.

"Tôi có thể đặt câu hỏi trước không? Sarada đâu?" -  Sakura hỏi. 

"Trên một cái cây, bọn tôi đã đợi ở đây khá lâu rồi." - Kaeru trả lời.

"Nếu con bé ngã thì sao?" - Sakura lo lắng, nhìn lên nhưng không thấy gì.

"Đừng lo, tôi đã làm cho con bé một chiếc giường nhỏ và buộc con bé vào đó bằng dây chakra của mình. Con bé đang ngủ và chúng ta cũng nên đi lên vì ở dưới này quá nguy hiểm. Cần giúp gì không?" - Kaeru cười.

"Không!" - Sakura xuýt xoa và chắc chắn rằng sẽ chạy lên cái cây mà anh ta chỉ nhanh hơn và thanh lịch hơn nhiều so với những gì cô thường làm.

"Hãy cứ thừa nhận rằng cô đã rất ấn tượng khi thấy nó đi," - anh cười sau khi ngắm nhìn khuôn mặt khá háo hức của cô.

"Anh! anh mới là người tôi phải nói đấy, đồ nghiện ngập cờ bạc! Anh có ĐIÊN không hả? Màn đóng thế ngu ngốc của anh trước đó đã gây nguy hiểm cho tất cả mọi người đấy!"-  Sakura phát điên lên, nhận ra sự tự mãn của anh ta là sự xúc phạm đối với cô.

"Suỵt, cô sẽ làm Sarada thức giấc mất." - Kaeru thúc giục cô và tránh xa cô ra vì sợ cô sẽ đánh.

Quá muộn rồi.

Một sự hiện diện khuấy động trong cái tổ nhỏ làm từ túi ngủ và dây chakra liền có một cái đầu xuất hiện.

"Cô Sakura?" - Sarada ngáp, lần mò tìm kính.

Sakura nghe thấy liền co rúm người lại trước phản ứng của chính mình và Kearu cười mãn nguyện trong khi Sakura cảm thấy mặt mình nóng bừng. 

"Rất vui vì nhóc không sao," - cô thì thầm với bản thân. Có vẻ như Kakashi và Kaeru đã đồng ý về địa điểm gặp mặt này từ rất lâu trước khi sự việc ngày hôm nay xảy ra. Có vẻ như Kaeru đã lấy lại tất cả tài sản của họ kịp thời và tất nhiên, Kakashi đã biết họ đang bị truy đuổi và đã đề phòng từ trước mà không hề nói cho cô biết. Sakura cảm thấy hơi hụt hẫng nhưng cô cũng đột nhiên cảm thấy quá kiệt sức để quan tâm đến điều này.

"Ai sẽ ăn đống thức ăn mà người phụ nữ đã mua cho chúng ta khi chúng ta đi?" - Sarada ngáp.

"Tại sao? nhóc chưa ăn no sao?"-  Sakura hỏi sau một tích tắc vì không hiểu cô bé đang ám chỉ điều gì nhưng rồi lại nghĩ rằng cô không muốn bàn đến việc cho Sarada ăn vì điều đó chỉ nhắc cô rằng cô cũng chưa ăn đủ. Sakura sẽ phải ăn viên thực phẩm nếu không muốn khổ sở suốt đêm, và Kakashi thì sao? Anh đã không ăn gì cả ngày hôm nay, liệu anh có mang theo thuốc ăn không?

"Cháu muốn ăn đồ ngọt," - Sarada nói một cách buồn tẻ và có chút bĩu môi.

"Cô sẽ mua cho nhóc đồ ngọt vào lần tới khi chúng ta dừng chân ở đâu đó," - Sakura hứa với cô bé. 

"Bánh sữa ạ?" - Sarada hỏi với ánh mắt đầy hy vọng.

"Chắc chắn rồi, bánh sữa có vẻ ngon. Loại có quế và đường phải không? Cô cũng thích lắm." - Sakura gật đầu.

"Loại mà chú Kakashi đã đưa cho cháu  lần trước phải không?"-  Sarada nói và đôi mắt của con bé đang tìm kiếm một bóng người không có ở đây.

"Kakashi đang bảo vệ chúng ta, ngày mai nhóc sẽ gặp được chú ấy." - cô trấn an cô bé.

Sarada gật đầu và gục xuống, rúc vào chiếc giường nhỏ trên cây cao. "Chúc ngủ ngon,"  - cô nhóc nói.

"Chúc ngủ ngon," - Sakura vọng lại và chỉ trong vài giây, Sarada đã chìm vào giấc ngủ.

 Sakura thở dài.

"Chuyện gì đã xảy ra thế?"-  Kearu thúc giục cô, chỉ tay về một nhánh cây, nơi họ có thể nói chuyện mà không đánh thức Sarada. Nhiệt độ đã tăng lên khá đáng kể trong một thời gian rất ngắn mặc dù màn đêm đã buông xuống hơn một giờ trước nhưng nó vẫn đủ ấm để ngồi ngoài trời mà không cần thêm lớp quần áo để giữ ấm.

"Tôi vẫn chưa xong chuyện với anh đâu,Hiroto phải không? Có thể anh muốn giải thích đôi điều về cái tên này đấy." -  Sakura nghiêm nghị nói với anh ta khi họ đã ổn định. 

"Bà Nohara là quản giáo ở trại trẻ mồ côi," - Kaeru nói nhỏ, khuôn mặt của anh ta rất tĩnh lặng, không để lại một chút tự mãn nào.

"Có phải ... giáo phái đã bắt trẻ em đi không?" - Sakura hỏi.

 "Làm thế nào mà cô biết được điều này?" - anh ấy thì thầm.

"Tôi thực sự không biết gì cả nhưng nó nằm trong ký ức của Kakashi và tôi nghĩ ít nhất thì tôi cũng bắt đầu nhìn thấy một vài phần của câu đố trong đó." - Sakura giải thích nhưng điều này chỉ khiến Kearu bối rối thêm vì anh ta không biết gì về các buổi trị liệu sử dụng Ảo thuật của cả hai. 

Kearu thừa nhận: - "Tôi là một trong những đứa trẻ mà họ bắt cùng với em gái của mình. Họ đã làm ... thí nghiệm...tôi không nhớ được nhiều, có lẽ là do tôi muốn quên hoặc ... bị buộc phải quên? Bà Nohara biết chuyện nhưng bà ấy không thể làm gì để ngăn chặn nó."

"Có phải Danzo không?" - Sakura đoán.

Kaeru gật đầu. - "Phải. Và cũng như những người khác, tôi được chọn vào một nhóm ANBU đặc biệt nào đó mà không nhiều người may mắn được như vậy. Tôi đã mất một thời gian dài để nghĩ ra một kế hoạch ngu ngốc,  để đưa em gái tôi ra khỏi phòng thí nghiệm và nó thành công và chúng tôi đã bỏ trốn. "

"Vụ việc đó xảy ra khi nào?"

"Mười năm trước, có lẽ là lâu hơn một chút," - Kaeru trả lời.

"Anh đã đi đâu?" - Sakura hỏi, nghĩ lại khoảng thời gian đó. Đó là trước khi chiến tranh xảy ra, khi cuộc sống của cô và những người bạn chỉ xoay quanh việc làm thế nào để đưa Sasuke trở về cho ... dù sống hay chết.

"Bất cứ nơi nào và không ở đâu cả. Bọn tôi sống trên đường phố, trong rừng., trong những tòa nhà bỏ hoang và bọn tôi kiếm tiền bằng cách đánh cờ bạc. Khi chiến tranh bắt đầu thì mọi thứ trở nên tồi tệ hơn nhiều, một nhóm cướp đã bắt chúng tôi để kiếm thu nhập cho chúng... và sau chiến tranh, tôi vẫn tiếp tục đánh bạc cho chúng cho đến khi mọi thứ trở nên tồi tệ và... chính Kakashi Sensei đã cứu chúng tôi. Thầy ấy đã tự mình chống lại tất cả bọn họ và đã có hơn ba mươi người bị gục dưới tay thầy ấy. "  - Kaeru nói rất nhỏ. 

Kaeru trở nên yên lặng, rõ ràng là có rất nhiều điều anh ấy không muốn nói ra nhưng vẫn giữ đúng với lời hứa trước đó của Sakura .

"Anh đang lo lắng cho em gái mình sau những gì mụ già đó nói?"-  thay vào đó cô hỏi.

Kaeru gật đầu. "Tôi không biết tại sao bà ấy theo dõi chúng ta và tại sao bà ấy lại quan tâm đến vậy?" - anh nói.

"Tôi chưa từng gặp bà ấy trước đây nhưng tôi đã gặp loại người kiểu bà ta khi tôi và Tsunade đến thủ đô để xin tiền cho bệnh viện vài năm trước. Bà ấy dường như rất giống loại người như vậy khi nói chuyện với kiểu kiêu ngạo đó." - Sakura thở dài.

"Tôi hơi lo lắng và xin lỗi vì đã vô dụng, nhìn thấy bà ấy xuất hiện bất ngờ như vậy quả thực đã khiến tôi đóng băng hoàn toàn ... Thầy Kakashi rất giận tôi, phải không" - Kaeru thừa nhận và thở dài. 

Sakura cũng thở dài. Một người khác bị PTSD và cô thậm chí đã không hỏi anh ta tại sao họ lại lớn lên trong trại trẻ mồ côi. Có vẻ như đang có rất nhiều việc cần phải làm với  một người muốn chuyên khoa về sức khỏe tâm lí, phải không?

"Không phải vậy. Trong quán trà đó, Kakashi đã thu thập được thông tin nhiều nhất có thể từ bà Nohara nhưng chúng tôi chưa nói về điều đó nhưng tôi khá chắc rằng một cuộc họp nhỏ sẽ rất hữu ích. Kakashi biết nếu chúng ta rời khỏi làng sẽ kéo theo một vài người thú vị ra khỏi nơi ẩn náu vậy nên cuối cùng, người gây rối là tôi chứ không phải anh. "

"Thầy ấy thực sự rất thích cô." - Kaeru nói một cách ủ rũ như thể điều đó đã thay đổi sự thật rằng Sakura lẽ ra không bao giờ nên rời khỏi Konoha với Sarada theo sau.

"Tôi cũng rất thích anh ấy," - Sakura đáp, cao giọng hơn để đảm bảo rằng Kaeru hiểu mọi âm tiết. 

Kaeru không trả lời nhưng anh ta lại thở dài, nhìn lên mặt trăng, hơi nghiêng người lên cành cây bên cạnh cô.

 Kaeru nói, - "Tôi nghĩ tốt hơn hết vẫn nên quay trở lại Konoha ngay lập tức."

"Tôi sợ Sarada không còn được an toàn khi ở đó nữa," - Sakura nói.

"Vậy chúng ta phải làm gì?" - Kaeru hỏi.

"Tôi không biết nữa. Có lẽ tôi sẽ phải nói chuyện lại với Kakashi vì tôi muốn biết anh ấy đang có kế hoạch gì."

"Vậy thì cứ thế mà làm, dù sao thì tôi cũng rất lo cho thầy ấy" - Kaeru nói.

Đúng là như vậy.

Sakura thở dài một lần nữa. - "Chúng tôi đã thấy Rin. Rin Nohara - đồng đội của anh ấy và có vẻ như cô ấy còn sống."

"Ôi chết tiệt , CHẾT TIỆT." - Kaeru tóm lại bằng một câu văn ngắn gọn khiến anh ta suýt chút nữa đã ngã khỏi cây.

************************************

Tức giận là một cảm xúc của lẽ thường tình, nó đè nén người khác như sự buồn bã, lo lắng, bất lực và không cho họ khoảng trống. Kakashi giỏi một cách đáng ngạc nhiên trong việc khơi dậy ngọn lửa giận dữ trong mình khi được biết đến như một người dễ dãi, có xu hướng lười biếng nếu hoàn cảnh cho phép.

Vấn đề của sự tức giận là ngọn lửa bùng cháy càng to thì nó càng nhanh chóng kết thúc, có rất nhiều người mà anh có thể đổ lỗi cho tâm trạng hiện tại của mình và nhưng chủ yếu đến cuối cùng vẫn là bản thân anh là người phải chịu sự đổ lỗi hết lần này đến lần khác.

Nhưng Kakashi không lạ gì với việc tự ghê tởm bản thân vì đó là thứ đã định hình anh từ thời trẻ và đưa anh đến bờ vực của sự tuyệt vọng, nơi ước muốn tự sát chính là thứ đã giữ anh sống sót khi tất cả những gì anh thực sự muốn là chết.

Anh ném một viên đá nhỏ vào một cái cây khiến nó bay như một viên đạn và Rip - chất nhựa chảy ra từ vỏ cây bị hư hại trong chốc lát trông giống như máu đặc. Những cảm xúc giờ đây với anh dường như ngu ngốc biết bao, đau khổ ,ích kỷ, thật nực cười.

Một trong những bản ngã của Kakashi đã cắt ngang sự sôi sục của anh bằng cách thì thầm rằng anh đã gặp nhiều người nhưng ở rất xa phía Nam và có vẻ như đó là một nhóm cướp không liên quan gì đến vấn đề hiện tại của họ. Kakashi đã ghi nhớ lại vì nhóm cướp này khá lớn và Konoha sẽ phải chịu trách nhiệm nếu không để ý đến sự bất an như vậy ở Hỏa Quốc.

Sau đó không có sự cố nào nữa, chỉ có một khu rừng đầy âm thanh càng ngày càng vắng lặng.

Anh đã mong đợi Sakura sẽ đến và khi cô đến , được hộ tống bởi một phân thân khác thì tim anh bắt đầu đập nhanh hơn. Tại sao? Bởi vì anh là một kẻ ngốc sẵn sàng túm lấy một người phụ nữ trẻ hơn anh chục tuổi chỉ để làm niềm an ủi. Vùi đầu vào cổ cô là điều anh muốn làm, quên hết mọi thứ càng lâu càng tốt.

"Anh là Kakashi thật phải không? Em nghĩ em có thể nhận ra nhưng điều này biết đâu thứ này sẽ lại đánh lừa em..." - cô hỏi khi ngồi xuống cạnh anh trên cành cây của anh. 

Sakura nhìn bóng lưng của phân thân đang rút lui với vẻ bĩu môi và không thèm nhìn lại. Tất nhiên rồi, vì tất cả bọn chúng đều có chung một tâm trạng tồi tệ, rất nhiều phân thân trong số đó cảm thấy có lỗi với bản thân và trạng thái tâm lý buồn cười của chúng, phân thân của anh, một phân thân đầy đủ chức năng cho dù nó được duy trì liên kết chakra trong bao lâu đi chăng nữa.

"Có vấn đề gì không?" - anh hỏi một cách ủ rũ hơn. Anh có thể nói gì với cô đây? Anh đã khiến cô thất vọng cũng giống như anh đã khiến họ thất vọng, vậy nên anh muốn được ở một mình.

"Hừm,em đoán là có. Anh có muốn ăn viên thuốc thực phẩm không? Em không chắc là anh đã mang theo bất kỳ thứ gì bên mình vậy nên em đã mang theo một ít chỉ để đề phòng." - cô nói và tiến lại gần hơn.

"Ta hy vọng chúng không phải là hàng giả," -  anh nói.

"Này!" - cô phàn nàn.

"Thô lỗ đấy. Đây ...Ăn đi,"-  cô lấy một viên từ chiếc túi nhỏ đeo ở thắt lưng và đưa lên miệng anh. 

Kakashi đưa lưỡi ra và cô đặt viên thuốc ở đó với một nụ cười nhẹ. Khi thấy Sakura mỉm cười thật là một tín hiệu tốt đẹp biết bao ngay cả khi cô biết anh đã cảm thấy đau khổ đến nhường nào.

"Kaeru đang lo lắng cho anh," - cô bắt đầu cuộc trò chuyện.

Kakashi gật đầu.-  "Cậu ấy luôn như vậy."

"Anh ấy đã kể cho em nghe về quá khứ của anh ấy. Anh đã cứu anh ấy và em gái anh ấy dù điều đó cực kỳ nguy hiểm phải không?"

"Không nguy hiểm đến vậy," - Kakashi nhún vai. Thực ra anh chỉ bị thương một chút vì những tên cướp đó đã chơi bẩn.

"Anh quả là một người đàn ông tốt, cảm ơn anh."-  Sakura nói.

Kakashi khịt mũi. 

"Ta đã làm tổn thương đến em trên mái nhà đó, đáng lẽ ra em phải đánh ta mạnh hơn nữa." - anh nói thẳng.

"Anh ổn chưa? Nó có đau lắm không?" - Sakura hỏi.

Nó đã và nó nên như vậy.

"Em  có thể xem qua nó không?"

"Không," - anh nói.

PTSD - cô đã gọi ra nỗi đau của anh. Đó là thứ mà anh đã sống cùng cả đời và việc  lôi nó ra ánh sáng khi nó muốn ẩn nấp trong bóng tối là điều mà Kakashi chưa thể chấp nhận được. Anh đã học được cách duy trì cuộc sống và bất chấp nó đang ngày càng ảnh hưởng đến anh nhưng nhiêu đó vẫn không đủ mạnh, đó có lẽ là lý do tại sao anh là một trong những người cuối cùng của thế hệ còn hoạt động với những nghiệm vụ trong khi những người còn lại đã ổn định cuộc sống trong sự an toàn của ngôi làng.

Một người như anh đã có thể cay đắng hy sinh bản thân hết lần này đến lần khác để người khác được sống tốt nhưng có lẽ cay đắng ấy chưa bao giờ đến với anh vì đó là tất cả những gì anh có. Cuộc sống của anh chỉ có ý nghĩa khi anh đặt nó lên bàn cân mà thôi.

Nhưng có lẽ đó là một lời nói dối.

Nếu anh không nghĩ rằng Rin đã chết ... thì anh sẽ chẳng phải như ngày hôm nay.

Cuộc sống của anh từ trước đến nay rốt cuộc cũng chỉ... được dựng lên dựa trên một lời nói dối.

"Nhìn  này, em đã mang theo cuốn sách, cuốn mà em đã mua cho anh." - cô nói và rút nó ra khỏi túi sau.

"Trời tối," - anh  đáp.

"Hừm, nhưng em đã mang theo đèn pin, anh có muốn em đọc cho nghe không?" - cô nhẹ nói. 

Đôi môi anh muốn nói Không vì anh đang cảm thấy đau đớn và sẵn sàng làm tổn thương đến những người mà quan tâm đến anh, nhưng sao họ lại có thể dai đến vậy? Những gì Sakura đang trao cho anh là sự đồng cảm và toàn bộ trong anh đều đang  khao khát điều đó, sự ấm áp của cô, sự dí dỏm của cô, sức mạnh của cô, sự quyết tâm của cô , sự chính nghĩa của cô.

 Anh nói, - "Được thôi, nhờ em vậy."

"Được rồi! Hy vọng là anh thích nó!" - Sakura nói và bật đèn pin lên, đưa cho anh cầm trong khi cô mở cuốn sách ở trang một.

Kakashi nhìn môi cô chuyển động khi cô đọc cho anh nghe, thậm chí còn không cố giấu nước mắt. Anh không thực sự lắng nghe câu chuyện nhưng nó không quan trọng, tất cả những gì quan trọng ở đây là cô đang bên cạnh anh, mang đến cho anh niềm an ủi, mang đến cho anh ảo tưởng về một thế giới không sụp đổ. Có cô bên cạnh, anh có thể khiến bản thân tin rằng mọi thứ sẽ ổn.

[Còn tiếp...]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro