Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Mind-Kakashi Number Two

6 giờ 53 phút chiều.

Sakura kiệt sức đến nỗi cô không thể quay lại văn phòng của mình. Đó là một trong những ngày mà cô muốn xóa bỏ hoàn toàn khỏi cuộc đời mình với hy vọng không còn một mảnh ký ức nào về nó, nhưng cô biết rằng sẽ không hề tồn tại loại lòng thương xót như vậy nên tâm hồn cô vĩnh viễn đã bị hoen ố bởi những nỗi kinh hoàng mà cô đã trải qua.

Cô đã bị làm phiền trước khi mặt trời mọc bởi hai thành viên của ANBU, họ là những người đã liên tục gõ cửa với sự mất kiên nhẫn cho đến khi Sasuke phải ra mở cửa căn hộ. Họ thông báo cho Sakura bằng những lời lẽ cọc cằn rằng cô cần đến bệnh viện ngay lập tức, Hokage - sama đang đợi sẵn cô ở đó.

Chữa khỏi chứng nôn nao của chính mình thực sự rất dễ dàng đối với Sakura, nó giống như việc loại bỏ bất kỳ loại chất độc nào khác nhưng cô lại không biết phải làm gì để chuẩn bị cho bản thân thật tốt cho cuộc tàn sát đang chờ đợi cô trong phòng ICU kia. Hai thành viên của ANBU đã bị phục kích từ bên ngoài và cho dù là bất kì con quái vật nào đã gây ra tổn thương như vậy cho cơ thể họ thì có vẻ như nó đánh thức được nỗi sợ hãi và những cơn tuyệt vọng đen tối nhất trong cô, điều mà Sakura đã biết được quá rõ từ những cuộc chiến trong quá khứ. Nếu đây là cách con người đối xử với cuộc sống của mình thì còn hy vọng nào cho tương lai của cả nhân loại?

Điều đầu tiên cô nhận thấy khi mở cửa văn phòng ra đó là Kakashi đang ngồi bên ngoài cửa sổ, đọc một cuốn sách có vỏ bọc trông rất mờ ám.

Thực ra cô vẫn chưa quên về cuộc hẹn của họ, cô đã nghĩ về nó vài lần trong ngày nhưng với cảm giác hối hận ngày càng tăng thì chúng chỉ khiến cô thêm tuyệt vọng mà thôi. Sakura đã tin rằng cô sẽ không thể gặp anh và thậm chí còn nghĩ rằng cô có thể bận rộn tới mức sáng hôm sau mới có thể về được đến nhà, nếu đó là tất cả những gì cô dự đoán.

Nhưng anh đã ở đó, nhìn cô qua khung cửa sổ như thể một Shinobi cùng hàng ngũ và đẳng cấp với anh, đang ngồi trên rìa mép tường gần cửa sổ để đợi cô dù cô đã muộn gần một tiếng đồng hồ.

Chân cô bỗng run lên dữ dội vì kiệt sức và khi chân cô di chuyển để đi, khi chạm xuống đất đã có một sự đau nhức nhối khủng khiếp nhưng cô vẫn cố gắng bước đến cửa sổ và mở nó ra mà không để bản thân bị ngã rồi tự nhận mình là một kẻ ngốc.

"Anh không cần phải đợi em như vậy" - cô nói thay cho một lời chào sau khi anh leo vào rồi ngay lập tức cảm thấy ghét chính bản thân vì đã làm cho nó nghe giống như một lời khiển trách trong khi thật ra, cô không thể tưởng tượng được gì khác ngoại việc được gặp anh.

"Ta không có đồng hồ vậy nên ta đã hoàn toàn quên mất thời gian" - anh trả lời một cách trôi chảy.

Đó rõ ràng là một cái cớ và Kakashi thật sự rất dở tệ trong việc nói dối. Anh ấy đã chờ đợi và cho dù anh có tỏ ra thờ ơ đến đâu thì thực sự anh vẫn quan tâm tới rất nhiều thứ, và dường như anh quan tâm đến việc gặp cô hơn bao giờ hết. Điều gì đã khiến cô không thể vùi mặt vào ngực anh và khóc?

Không có điều gì cả.

Sakura loạng choạng đi về phía trước và đặt hai tay vào giữa Kakashi rồi áp mặt vào ngực anh. Những cơn đau tự kết tụ lại rồi hòa thành một quả cầu màu đỏ như đang bốc cháy trên cổ họng cô và nó như đang bóp lấy khiến cô nghẹt thở.

Kakashi không nói gì khi cô bắt đầu khóc nức nở không ngừng, toàn thân cô bỗng run rẩy đến mức dường như cô không thể tự mình đứng dậy được nữa. Anh chỉ đứng đó, ôm lấy cô, siết chặt vòng tay qua vai cô và sau đó dùng một tay vuốt tóc cô, đơn giản là để cô khóc cho nguôi, cho vơi đi những nỗi đau hay điều gì đó đã khiến cô bận tâm đến mức kiệt quệ như này mà anh không biết hay cũng chẳng hiểu. Kakashi ngửi thấy mùi cam quýt pha chút mùi cỏ mới cắt hay đơn giản là Sakura sẽ không buông tay khỏi anh, không bao giờ.

"Cảm thấy tốt hơn chưa?" - Anh hỏi khi nước mắt cô ngừng rơi và nhẹ nhàng tách vòng tay của cô ra khỏi vòng tay anh.

Không! - Cô đã cố gắng để rồi tuyệt vọng và cuối cùng đều là vô ích. Anh đã tạo ra một khoảng cách giữa hai người bằng cách giữ cô ngang tầm tay và chăm chú nhìn thẳng vào mắt cô với sự quan tâm âm thầm được giấu sau đôi mắt sâu thẳm như vô tận kia, ai biết được đôi mắt ấy đã giấu được những gì? Sự quan tâm ân cần hay sự lạnh lùng vô tâm? Ai mà biết được....ai mà biết được...ai mà biết...

"Lẽ ra ta không nên đến đây, ta đã thật ích kỷ. Em trông hoàn toàn kiệt sức rồi kìa, ta có nên đưa em về nhà không? " - anh nói.

" Không! " - Sakura kêu lên

" Em đã ăn gì chưa? " - Anh tiếp tục hỏi và Sakura liên tục gật đầu mặc dù với chỉ một ít năng lượng còn lại trong cơ thể như thể nó đi trái lại với câu trả lời của cô. Thuốc thực phẩm đặc biệt dành cho ninja trị thương, cô sẽ không thể xử lý bất cứ thứ gì trong ngày hôm nay mất.

Trông Kakashi vẫn rất hoài nghi với cô vì anh cũng lo lắng giống hệt như những người đang đợi bên ngoài phòng phẫu thuật để nghe về ca phẫu thuật đã diễn ra như thế nào. Phải rồi, sao cô có thể quên được cơ chứ? Những người mà cô đã tiếp nhận để điều trị có thể đều là đồng đội của anh và một số người còn có thể là bạn của anh.

Nhưng tại sao lại tìm đến với cô vì điều này? Anh ấy cũng có thể hỏi Tsunade hoặc Yamato cơ mà? Trừ khi ...

"Đã có ai nói với anh về những gì đã xảy ra vào đêm qua chưa?" - Sakura hỏi.

Kakashi lắc đầu với vẻ mặt đi ngược với hành động lại càng khiến anh thêm khó hiểu hơn.

Ah, vậy đó là lý do tại sao anh ấy lại ở đây. Tsunade vẫn trừng phạt anh vì những lý do mà Sakura không thể hiểu nổi, họ đã giữ anh trong bóng tối quá lâu như thể anh là một mối đe dọa đến an toàn của ngôi làng.

"Ngồi xuống đi, em sẽ kể cho anh tất cả những gì em biết. " - Sakura nói và chỉ vào chiếc ghế bệnh nhân.

Bản thân cô đã ngã xuống chiếc ghế của mình với một tiếng rên rỉ như phải cố để kìm nén và việc đứng dậy một lần nữa sẽ rất khó khăn. Cô thực sự không còn chút năng lượng nào cho ngày hôm nay.

"Em thực sự không cần phải làm điều này," - Kakashi nói sau khi ngồi xuống, một câu nói mà Sakura thấy quá đỗi quen thuộc và thẳng thắn đến khó chịu.

"Em không cần mà là rất muốn," - cô đáp lại một cách cộc lốc.

Sakura kể với Kakashi vài lời về những cánh tay bị xé toạc và những cơ thể đã bị chém nát bấy, về những tiếng la hét cầu cứu của những người bị thương, về việc phải kết hợp với Shizune và Tsunade để rồi bị kiệt sức sau hàng giờ đồng hồ vì đã tập trung ngốn quá nhiều chakra vào động mạch bị xé toạc và hệ tuần hoàn bị suy nhược. Ba thành viên của ANBU có thể sẽ sống sót trong khi 17 người khác chết trong thảm khốc và đau đớn.

Thật lố bịch làm sao khi Sakura kể lại những nỗi kinh hoàng này lại giống như việc cô đang tự mình tẩy sạch nỗi xấu hổ vì đã không thể cứu thêm người. Những lời nói vô cảm thẳng thừng của cô đã mang theo một số nỗi đau khi chúng rời khỏi miệng cô và có lẽ sẽ lại nảy nở bên trong anh, nó sẽ có ích nếu anh khóc lóc vì cô luôn bình tĩnh khi mọi người xung quanh cô đã mất. Nhưng Kakashi đã chứng kiến những nỗi kinh hoàng của chính mình hết lần này qua lần khác và điều này hầu như chẳng là gì đối với một ninja như anh.

Vậy mà khi cô nói xong, anh liền nhắm mắt lại. Cô không thể chịu đựng được khi nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng trên gương mặt anh.

"Em thực sự đã thử mọi cách nhưng rất nhiều người trong số họ đã chết. " - cô lầm bầm, cảm thấy thôi thúc phải giải thích cho bản thân.

"Đó không phải là lỗi của em, ta biết em đã làm hết sức mình và em luôn như vậy." - Kakashi cay đắng nói.

Nếu đó không phải lỗi của cô thì đó là lỗi của ai? Quá nhiều sinh mạng đã bị tước đi và đã có quá nhiều tương lai bị đánh mất. Điểm mấu chốt của việc thức dậy vào buổi sáng là gì nếu cuối cùng, chỉ có cái chết?

"Ta hy vọng Tsunade sẽ cho phép ta ra ngoài và đi bắt những lũ khốn ấy, ta đang phát điên lên vì không thể làm bất cứ điều gì trong lúc này" - Kakashi nói.

Trong một khoảnh khắc, Sakura đã lo sợ rằng anh sẽ nằm trong số những người bị thương trước khi cô kịp nhận ra rằng cô đã lầm một người tóc bạc với Kakashi và đã cầu mong cho anh ở lại mãi mãi,cô không muốn anh ở trên chiến trường, điều đó đã khiến cô nhớ lại cú sốc tê liệt sáng nay.

"Thứ gì ở ngoài đó cơ?" - Sakura hỏi anh vì cô không có thời gian để nói chuyện với Tsunade mặc dù họ đã ở trong phòng với nhau cả ngày và vì cô khá chắc rằng vị Hokage đáng kính của mình không muốn nói với cô về điều ấy.

Con vật có móng vuốt dài và sắc nhọn, có hàm răng để xé những cánh tay ra khỏi thân và đầu lìa khỏi vai. Nhưng nếu một con quái vật như vậy bị thả thì chẳng phải họ đã từng nghe nói về nó từ những ngôi làng khác sao?

Cái nhìn vô định của Kakashi đã đưa cô trở lại thực tại một cách nhanh chóng. Phải rồi, là anh không thể nhớ được nhưng tại sao? Chẳng phải chính anh là người đã tự mình phong ấn tâm trí của bản thân hay sao? Và tại sao? Cô không hề có manh mối.

"Chúng ta có nên thử Genjutsu một lần nữa không?" - cô hỏi anh và cố gắng để bước ra khỏi chiếc ghế và đi quanh bàn để ngồi đối diện với anh.

"Khi khác thì được nhưng hôm nay thì hãy quên chuyện đó đi vì em đã gần như cạn kiệt chakra của mình rồi kìa." - Kakashi nói.

Anh đang cố lừa ai vậy? Kakashi có thể sẽ đưa cánh tay phải của mình lên để có thể giải chứng mất trí nhớ và điều đó như thể đã được viết sẵn trên mặt của anh.

"Hãy để em làm việc này, làm ơn. Có lẽ em sẽ cảm thấy tốt hơn sau khi thực hiện chúng." - cô nói.

Biết đâu Sakura sẽ gặp lại bản ngã của anh trong rừng? Cô vẫn đang nuôi nấng cái hy vọng nhỏ nhoi mong manh ấy. Liệu anh ấy có nhớ ra cô là ai không? Sẽ không hẳn là quá tệ nếu anh không thể và tất cả những gì quan trọng và cần thiết để khiến anh nhớ ra chỉ là sự mở lòng của anh với cô một lần nữa như lần đầu mà thôi. Và phải rồi, tất nhiên là cô chỉ nghĩ về nụ hôn nhưng ngoài ra, việc trở thành người làm cho một người đau khổ, buồn bã có thể mỉm cười cũng đã làm cho cô cảm thấy rất hạnh phúc rồi.

Sakura biết rằng bản thân cô rất thích và rất muốn được giúp đỡ mọi người, giúp đỡ được càng nhiều thì niềm vui của cô khi thành công càng lớn. Hơn nữa, cô muốn mọi người cần cô, những người như Sasuke, những người đang có trái tim đập loạn nhịp và khác lạ với phần còn lại của nhân loại. Không còn nghi ngờ gì nữa, cô muốn Kakashi cần cô, cô muốn một người đàn ông không bao giờ thổ lộ hay biểu cảm những cảm xúc mạnh mẽ của mình trừ khi anh ta đang cố để bảo vệ cuộc sống của những người anh ta quan tâm, một người đàn ông luôn thân thiện nhưng không bao giờ để bất cứ ai đến gần mình, một người đàn ông đã từng trải qua những điều đáng lẽ phải khiến anh trở nên sa đọa và lạc lối nhưng đến cuối lại chọn sống với những vết sẹo cả trong lòng lẫn ngoài da hoặc với sự hối tiếc to lớn. Làm sao anh có thể làm được những điều ấy?

"Được thôi. " - Kakashi nói và di chuyển chiếc ghế của mình để cô có thể ngồi đối diện với anh như tối hôm trước.

Tất nhiên là anh vẫn nhớ được chuỗi thủ ấn mà không cần phải hỏi lại, có thể anh đã đánh mất Sharingan nhưng nó không hề khiến anh kém đi hay yếu hơn một chút nào: anh vẫn là một trong những Shinobi giỏi nhất của Konoha và với tình trạng say mê đắm đuối đến sai lầm hiện tại của Sakura thì điều đó dường như khiến cô cảm thấy tự hào một cách ngu ngốc khó tả.

Sau khi thủ ấn cuối cùng "Tori" được cất lên và họ nói cùng nhau, Sakura cảm thấy thấy mình như chìm trong bóng tối của một chiếc bao tải dày đặc kín mít.

Ngạc nhiên làm sao khi cô hít lấy một hơi thật sâu một cách run rẩy và trước khi cô có thể kịp điều chỉnh bản thân thì tiềm thức đã đưa cô đã trở lại văn phòng, nơi cô đang ngồi trên ghế với hai chân ép chặt trong chân Kakashi.

Chết tiệt.

"Có chuyện gì không ổn sao? " - Kakashi cau mày hỏi.

Sakura cũng lắc đầu, cau mày. Có phải do lượng chakra của cô quá ít mà cô đã bị đuổi khỏi ảo giác không?

" Hãy thử lại. "

Họ đã làm vậy và sau khi kết ấn xong thì đã có một màu đen quen thuộc lại một lần nữa nhấn chìm cô giống như tất cả ánh sáng đều đã biến mất chỉ sau một cái búng tay.

"Kakashi"? - cô hỏi trong bóng tối và nghe thấy giọng nói của mình dần vọng mất trong một căn phòng có vẻ rất lớn, trống không và được làm từ đá. Và trong nó ... có một sự hiện diện ẩn nấp ... - cô chớp mắt. Chết tiệt! Lại trở lại nơi có ánh sáng, trở lại văn phòng ấy rồi!

"Em dường như không thể tạo dựng một thế giới và mọi thứ cứ như lướt qua em vậy, " - cô thừa nhận.

" Ta biết là em đã quá mệt mỏi rồi và thật sự rất nguy hiểm khi phải thực hiện bất kỳ loại thuật nào mà chakra trong cơ thể còn rất ít, ta đã nói với em điều đó nhiều lần. " - Kakashi nói một cách nghiêm khắc.

Sakura ngay lập tức trừng mắt nhìn anh, có phải là anh vừa làm một trong những động tác " Tôi là thầy của em " phải không? Rồi sẽ có ngày cô thách đấu với anh trong một trận chiến Genjutsu! Sakura chắc chắn và tự tin rằng cô đã có những kỹ năng cần thiết và giỏi hơn anh trong loại nhẫn thuật này. Nhưng người đàn ông này lại rất nhạy cảm với việc bị phụ nữ lấn át vậy nên cô sẽ phải đợi thời điểm thích hợp để đề xuất điều này.

"Ai nói người đó là em cơ chứ? Có khi không phải do em mà là do anh đấy, anh mới là người đang chống cự lại ấy!"

"Do ta? " - Anh ngạc nhiên hỏi.

" Tất nhiên rồi, đây là một loại Genjutsu chia sẻ liên kết, nhớ không? Nếu tâm trí của anh không tập trung và để tâm vào nó thì nó sẽ không hoạt động được. "

" Được thôi. Ta hiểu ý em rồi, ta sẽ cố gắng hơn nữa. Chỉ là ... thật kỳ lạ khi không biết điều gì đang diễn ra trong tâm trí của bản thân khi có người khác ở trong đó." - anh gật đầu.

" Nếu chúng ta làm đúng thì anh sẽ nhớ lại được mọi thứ thôi, nó đáng mà phải không? Một lần nữa nào. " - cô nói với vẻ uy quyền, mặc dù có gì đó như cảm giác tội lỗi trong cô khiến cô bận tâm rất nhiều. Sakura biết bản thân nên nói với anh mọi chuyện đã xảy ra trong ngày hôm qua nhưng mọi thứ đã nhanh chóng trở nên quá muộn khi cô có thể đưa ra quyết định.

Nhờ vào sự kết hợp của người còn lại thì cô mới có thể khiến cho thứ này hoạt động được và đến cuối cùng, cô cũng đã thấy mình đắm chìm trong cùng một màu đen tối với những lần trước. Sakura tập trung cao độ vào việc cảm nhận thế giới xung quanh và lần này nó không hề biến mất, có lẽ chính Kakashi mới là người tạo ra sự khác biệt. Có một mùi hơi mốc, là mùi kim loại, niệt độ nơi này không quá lạnh và cũng không quá ấm, có vẻ sẽ hợp lý khi căn phòng này được đặt ở một nơi nào đó dưới lòng đất.

"Kakashi?" - cô hỏi.

Cô đã cảm nhận được sự hiện diện của ai đó những hai lần nhưng bây giờ, căn phòng xung quanh cô dường như trở nên trống rỗng. Cô có nên bước tiếp không? Sakura cảm thấy khá tự tin rằng cô sẽ không đột nhiên rơi vào một cái hố hay bất kì loại bẫy nào, kỹ năng chiến đấu của cô có thể bị bào mòn theo thời gian nhưng các giác quan của một kunoichi như cô sẽ không bao giờ khiến cô thất vọng.

Sau khi Sakura đi được năm bước thì một loại chất lỏng âm ấm, dinh dính từ trên cao chảy xuống và cô đã nhận ra nó gần như ngay lập tức bởi mùi vị của nó: là máu.

"Thật gớm quá đi. Kakashi, anh đang ở đâu ?" - cô bịt miệng lại.

"Cô là ai ? " - Ai đó lên tiếng hỏi ngay bên cạnh cô khiến cô nhảy dựng lên và hét toáng lên. Giác quan của một Kunoichi sao ? Cô hoàn toàn không cảm nhận được khi anh đến gần, anh biết cách che giấu đi sát khí của mình một cách hoàn hảo mặc dù giọng nói của anh... là giọng của một cậu bé.

"Tôi là Sakura, anh có phải là Kakashi không?" - cô nói, cố gắng bỏ qua những giọt máu vẫn còn đang nhỏ giọt xuống.

"Cô có tham gia huấn luyện không? Hay cô chỉ là một phần trong việc luyện tập của tôi? Tôi có cần phải giết cô không? " - Anh hỏi một cách thẳng thừng.

" Không! Tôi đến đây để tìm ... anh? " - Sakura hoảng hốt thốt lên.

Cô không chắc đó có phải là anh hay không nhưng chất giọng của anh và giọng điệu lười biếng ấy ... nó rất quen thuộc. Từ trong bóng tối được bao phủ, một tia sáng đỏ mờ nhạt bỗng lóe lên - là Sharingan.

"Anh có thể thấy tôi với thứ ấy sao? " - Cô hỏi.

'Dòng chảy chakra của cô, tôi phải kiểm tra xem cô là thứ gì trước tiên. Vậy cô muốn gì? " - anh trả lời.

Sakura ngập ngừng trước khi đưa ra câu trả lời cho anh và trong khoảnh khắc đó, cô đột nhiên cảm thấy sự gia tăng chakra cảnh giác cao từ phía anh.

" Nằm xuống! " - anh rít lên và đẩy cô thật mạnh khiến cô ngã ngửa ra sau một cách nhức nhối.

Trong một khoảnh khắc ngắn chỉ có hai người họ, nhưng trong giây tiếp theo thì đã là hàng trăm kẻ tấn công mà những chuyển động của chúng bao trùm xung quanh bằng một âm thanh sột soạt kỳ lạ hung hãn, giống như tiếng côn trùng và lời đe dọa .

Cậu bé ấy rút một thanh kiếm phát ra ánh sáng chói mắt và bắt đầu chém nhanh đến mức khiến Sakura liên tưởng đến tia sét đang chia cắt bầu trời. Tia sét ... nó có nghĩa là cô đã thấy được những gì anh đang chống lại. Ngay lập tức một cơn ớn lạnh bao trùm lấy cô khiến cơ thể cô lạnh cóng lại.

Mặt nạ quỷ.

Luôn luôn là chiếc mặt nạ quỷ.

Có rất nhiều ánh sáng từ thanh kiếm đã sớm bị phản chiếu bởi một bức tường trắng. Cô thấy đó là Kakashi đang chiến đấu với bọn chúng, là anh của một phiên bản trẻ hơn và kỹ năng của anh cũng đã rất phi thường. Trong một khoảnh khắc, có vẻ như anh có thể làm được điều mà tưởng chừng như không thể và đánh bại những kẻ thù thầm lặng đang lao vào mình - nhưng bọn chúng quá đông và đã khiến cho điều đó là không thể, anh gục xuống với một tiếng rên rỉ khi hàng chục kẻ trong số chúng đồng loạt nhảy lên tấn công cùng một lúc.

Anh ấy sẽ không chết trước mặt cô, phải không ?!

Sakura cố gắng di chuyển nhưng thời gian ở đây như thể trôi chậm lại hoàn toàn. Việc duỗi thẳng một cánh tay đã phải mất rất nhiều thời gian hơn bình thường gấp 5 lần và một khi cô khuỵu xuống thì mọi chuyện coi như kết thúc.

Những kẻ tấn công chợt biến mất trong làn khói và bóng tối lại bao trùm hoàn toàn.

"Kakashi? Kakashi?" - cô lo lắng gọi.

"Tôi ở đây," - cậu bé nói. Cô có thể nghe thấy từ giọng nói của anh rằng anh đang rất đau, nhưng lúc này cô lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn khi anh vẫn đang nói.

"Cô muốn gì?" - anh hỏi lại cô.

"Tất nhiên là đưa anh ra khỏi đây rồi! " - Sakura nói trong sự nóng nảy vì nếu không phải là những chiếc cổng hay những con dấu bị phong ấn thì Kakashi đang phải chịu nỗi đau cả về tinh thần lẫn thể xác ... phải có một cánh cổng lần nữa, phải có một cách để giúp anh thoát khỏi điều này.

" Điều đó là không thể vì bài luyện tập của tôi vẫn chưa được hoàn thành. " - nhóc-Kakashi nói với cô với vẻ khó chịu.

" Đây là bài luyện tập kiểu gì vậy hả trời!? " - Sakura kinh hãi hỏi, tiến lại gần nơi có giọng nói của anh đang phát ra để kiểm tra vết thương. Anh mới chỉ là một đứa trẻ thôi mà!

"Cô thực sự đến từ làng Lá?" - Anh hỏi.

"Tất nhiên rồi!" - Sakura gằn giọng

"Hãy để tôi xem chiếc băng đeo trán của cô như một bằng chứng," - anh yêu cầu.

Sakura cởi nó ra và tiến lại gần anh hơn. - "Đây"

Ngón tay anh tìm kiếm nó rồi chạm nhẹ vào tay cô, chúng lạnh như băng vậy. Cô nắm lấy chúng và mặc kệ nỗ lực rút chúng lại của anh, cô đã truyền một ít chakra vào cơ thể anh để tìm kiếm vết thương, không có gì. Điều đó chỉ có thể là một điều.

"Lúc nãy có phải là Genjutsu không?" - Cô hỏi anh.

Sakura di chuyển bàn tay của mình lên kiểm tra cơ thể ấy và không hề có đến một vết máu nào cả. Đó chắc hẳn cũng là một phần của Genjutsu! Genjutsu trong Genjutsu sao? Đây là lần đầu tiên cô được nghe và tận mắt chứng kiến về điều này.

"Phải, nếu không thì tôi đã chết rồi. Còn bây giờ tôi có thể lấy lại tay của mình không? Tôi không thích bị người lạ chạm vào." - cậu bé nói.

Vậy là nhóc ngồi đây, trong bóng tối, vì lý do tập luyện? " - Cô hỏi, buông tay anh ra và đeo lại chiếc băng đeo trán.

" Tai cô có vấn đề à? " - Anh giễu cợt.

" Để làm gì ?! " - Cô kêu lên.

" Làm thế nào mà cô thậm chí còn vào được đây? Tôi không tin tưởng cô vì cô hành động rất lạ. " - Nhóc-Kakashi hỏi một cách nghi ngờ.

" Ở đây có cửa không? " - Cô hỏi anh và nghĩ rằng cô cần một chút ánh sáng, thật kỳ lạ khi phải nói chuyện với anh trong bóng tối. Sakura tạo ra một ngọn lửa chakra nhỏ nhưng rất sáng trên đầu ngón tay trỏ của cô rồi nhìn vào khuôn mặt trước mặt cô. Đôi mắt to, một đen, một đỏ, mặt nạ đen che miệng và mũi, mái tóc bạc!

Sakura không nghĩ rằng Kakashi khi ấy lại là một cậu bé đáng yêu đến vậy, cô nghĩ và mỉm cười, cố chống lại sự chối từ vò tóc và véo má của cậu bé.

"Tắt ánh sáng đi, tôi phải tập luyện trong bóng tối tuyệt đối. Cô có mái tóc màu hồng sao? Thật là kỳ lạ vì tôi chưa từng thấy ai có bao giờ, nó đã được nhuộm phải không?" - anh nói một cách cộc cằn, mặc dù vẫn nhìn cô với vẻ thích thú.

"Không, không phải, mà nhóc có biết cách cư xử sao cho đúng không thế hả? Ta hơn hẳn gấp đôi tuổi nhóc đấy! Vậy nên hãy thể hiện một chút kính trọng đi! " - cô nói với vẻ khó chịu, trừng mắt nhìn anh.

"Ồ ... cô có muốn tôi gọi cô là Nee-chan không? Tôi nhớ là những người phụ nữ lớn tuổi thường hay thích được gọi như vậy thì phải? " - anh gật đầu.

Sakura quyết định phớt lờ anh. - "Ta đã hỏi nhóc là liệu nơi này có cửa không," -cô lặp lại một cách khó chịu.

"Chắc chắn là có rồi, không thì làm sao tôi vào được đây?" - anh trả lời.

"Vậy nhóc có thể chỉ cho ta biết nó ở đâu không? Có con dấu nào ở đó bị phong ấn không?"

"Tất nhiên là có rồi, không thì còn cách nào khác để họ có thể đảm bảo rằng tôi không thể thoát khỏi đây?" - anh trả lời.

Sự phấn khích ngay lập tức bao trùm lấy cô. Con dấu! Đã có con dấu! Cuối cùng thì điều mà cô tìm kiếm cũng đã xuất hiện! Cô cần phải nghiên cứu về chúng!

"Dẫn ta đến đó!" - Cô ra lệnh.

Tại sao? Nếu bọn chúng tấn công lần nữa ... " - Anh cau mày.

" Ta không quan tâm! " - Cô hét lên.

Nhóc-Kakashi lắc đầu với cô nhưng lại tuân thủ theo tiếng hét ấy bằng cách nhét lại kiếm vào vỏ kiếm mà anh mang nó trên lưng rồi bắt đầu bước đi. khi thấy anh đút tay vào túi quần y như người lớn thì Sakura đã nhân cơ hội mà đo qua chiều cao của anh bằng ánh mắt và cô thấy có vẻ như anh thấp hơn cô nhiều.

"Nhóc bao nhiêu tuổi rồi?" - cô hỏi anh. 10? Hay hơn? Cô chưa bao giờ biết rõ về những đứa trẻ cả.

"Đủ lớn để biết rằng việc này sẽ gây ra hậu quả vô cùng phiền phức và tôi ghét khi họ cứ thay đổi các quy tắc và luật lệ như thế này." - Nhóc-Kakashi càu nhàu mà không nhìn vào cô.

Khi cả 2 chưa bước quá năm mươi bước thì đã có một cuộc tấn công khác cũng nhanh và ghê rợn như lần đầu tiên - nhưng lần này, cô đã chuẩn bị sẵn sàng.

"Giải!" - cô nói và nhìn Kakashi phiên bản trẻ quay cuồng chém vào khoảng không.

"Nhóc chưa học được cách chống lại Genjutsu thì sao lại chiến đấu với bọn chúng?" - cô hỏi anh.

"Bởi vì tôi phải thế. Cô hút hết ánh sáng rồi, tôi đã nói là tôi phải luyện trong bóng tối cơ mà! Hơn nữa, lúc nãy nó còn làm tôi bị mù, khiến tôi mất tầm nhìn đấy!" - anh trả lời.

Cô lắc đầu. - "Nhưng ta không phải thực hiện những loại bài tập luyện ngu ngốc như này và ta không thích đi lại trong nơi này mà không có ánh sáng."

Anh hất mặt về phía cô trước khi quay lại và đi về phía trước.

"Ta chưa bao giờ nghĩ đến nhưng nhóc trông rất giống một Uchiha nào đó đấy !" - cô nói.

"Tôi không giống bất kỳ Uchiha nào!" - anh giận dữ.

"Đúng vậy đấy nhóc con," - cô vặn lại.

Cái bĩu môi, thái độ, sự kiêu ngạo, và rất có thể là ... sự cô đơn. Cha anh đã tự sát, để lại anh một mình trên thế giới này và với sự tổn thương khi bị bỏ rơi, những đứa trẻ đã phải trải qua nhiều điều tồi tệ và đôi khi chúng đang cố gắng đối phó với những điều ấy bằng cách tập luyện hết sức mình và trở nên mạnh mẽ hơn. Họ rất giống nhau là đằng khác.

"Vậy làm cách nào để chống lại Genjutsu? " - Cậu nhóc-Kakashi lên tiếng hỏi sau một hồi im lặng, bước chậm hơn để có lùi xuống đi cạnh cô.

" Aha, giờ thì nhóc muốn biết à? Được rồi. . Dễ thôi. Genjutsu là điều khiển chakra của ai đó vậy nên nhóc cần phải làm gián đoạn dòng chảy trong cơ thể với một thời gian đủ dài. Vậy đó. " - Cô không thể không trêu cậu nhóc.

Anh quắc mắt nhìn cô và cô phải bật cười, làm sao mà anh có thể được biết đến như một người thầy, một Shinobi thông thái như thế trong khi lại không biết những kỹ năng và khái niệm cơ bản như này.

"Hoặc nhóc có thể làm quá tải các giác quan của mình đến mức cơ thể tự bật ra khỏi Genjutsu." - Cô giải thích

" Làm đau bản thân?" - Anh hỏi, nghe có vẻ hấp dẫn vì đã thu hút được sự chú ý của anh.

"Đúng vậy, nhưng phương pháp đầu tiên hoạt động tốt hơn nhiều và có thể chống lại Genjutsu mạnh hơn. Ồ, và có một cách khác có lẽ là hiệu quả nhất. Nhóc phải lấy một nguồn chakra ngoại lai để phá vỡ sự cân bằng chakra bên trong của nhóc. "

" Nguồn chakra ngoại lai? "

" Từ một thành viên trong nhóm, một người mà không bị mắc kẹt trong Genjutsu."- cô nói.

" A, tôi không còn thành viên nào trong nhóm nữa rồi. " nhóc-Kakashi lạnh lùng nói.

"Nhóc sẽ có được họ một lần nữa và có thể là hơn thế nữa. Rồi nhóc sẽ tìm được người mà mình yêu thôi, Kakashi. " - cô nói.

Anh như chết đứng rồi trừng mắt nhìn cô như thể cô vừa xúc phạm đến anh. - "Yêu à? Thật là nhảm nhí. Tôi không muốn có thứ đó trong đời."

Sakura phải bật cười trước vẻ mặt cau có giận dữ của anh. - "Nhóc có nghĩ rằng mình có thể ngăn được nó không?"

"Tôi sẽ không cho phép nó xảy ra vì đó là điểm yếu nguy hiểm nhất của một Shinobi." - anh nói.

"Chúng ta không phải là con người nếu không có tình yêu, một Shinobi vĩ đại nhất là người được mọi người yêu quý nhất. Và rồi một ngày ... một ngày nào đó nhóc sẽ biết là ta đã đúng mặc dù nhóc thậm chí sẽ không thể nhớ rằng đã từng nói chuyện với ta." - Sakura nhẹ nhàng nói.

À, giờ thì tôi hiểu rồi. Cô là người từ giáo phái đã đến trại trẻ mồ côi " - anh nói, vẻ mặt lạnh đi.

"Uhm ... sao cơ?" - Sakura nói.

"Họ giảng đạo về tình yêu và tất cả những điều đó. Và sau đó mang theo những đứa trẻ để rồi chúng không bao giờ trở lại. Tôi không ngu ngốc và tôi biết cô sử dụng chúng để làm những thí nghiệm đó. "

" Nhóc đang nói gì vậy?! "

" Tất cả các người đều giống nhau. Cô giả vờ như mình quan tâm nhưng thật ra tất cả những gì cô quan tâm chỉ là chính mình mà thôi" - anh lẩm bẩm.

" Nhóc đang nói về giáo phái nào vậy? Chúng ta không có tôn giáo nào ở Konoha mà nhớ không?"

"Người mù sẽ không bao giờ thấy được điều ấy" - anh nói một cách ủ rũ và dừng lại.

" Cái gì? Tại sao cô lại dừng lại? " - Anh cáu kỉnh. Đứa nhóc này, đây có phải là kiểu mà cô vẫn luôn tưởng tượng về việc có một đứa em trai là như thế này không?

" Chúng ta đến nơi rồi. "

Sakura nhìn lên và nhận ra họ đã tới một bức tường được dựng bằng một viên gạch rất lớn và cánh cổng được dán đầy con dấu đã bị phong ấn.

"Chúng viết gì vậy? " - Sakura thốt lên sau khi không giải mã được ý nghĩa của các ký hiệu.

Nhóc-Kakashi nhún vai.

Sakura thậm chí còn bước lại gần để nghiên cứu các con dấu. Có ít nhất năm ký hiệu khác nhau và con dấu có hai màu: xanh lam và màu đỏ. Cô bắt đầu đếm : có bảy màu đỏ, tám màu xanh lam. May mắn thay, cô đã từng đọc một cuốn sách về Phong Ấn gần đây. Sự mất cân bằng ư? Có thể là đã có hai người khác nhau đã đặt chúng lên không?

"Nhóc có thể sử dụng Sharingan của mình để xem dòng chảy chakra của bức tường không? " - cô hỏi Kakashi.

Anh lại nhún vai nhưng vẫn bước đến cạnh cô và tập trung làm.

"Có 2 dòng chảy khác nhau - Một màu đỏ và một màu xanh lam. Màu đỏ chảy từ trái sang phải và xoay tròn xuống theo hình xoắn ốc. Màu xanh lam giống ... một con rắn? Hay giống như làn khói, nó cuộn từ dưới lên trên và lại rơi xuống." - anh nói với cô.

Hừm. Sakura cắn môi dưới. Cô có thể giải Ảo Thuật rất tốt và thuần thục nhưng Giải thuật Phong Ấn sao? Cô chỉ vừa mới bắt đầu nghĩ về nó gần đây thôi và chưa hề có ý định nghiên cứu sâu về chuyện ấy.

"Cứ để nó như vậy đi, bà chị. Nó đã bị cấm rồi còn gì." - cậu nhóc-Kakashi nói và kể từ khi cô đến đây thì có vẻ như cậu nhóc đang tỏa ra một sự sợ hãi.

"Nhóc có thể tin tưởng ta không? Ta sẽ bảo vệ nhóc." - cô nói.

Dù là đã nói như vậy nhưng cô chợt nhớ ra cuộc trò chuyện cách đây không lâu. Chẳng phải cô đã hứa với Kakashi rằng sẽ hỏi ý kiến của ​​anh trước khi giải bất kỳ loại phong ấn nào trong tâm trí của anh sao? Sakura đã hứa nhưng cô nên làm thế nào trong tình huống này đây? Cô đang rất mệt mỏi và không gì có thể đảm bảo rằng cô có thể trở lại nơi này nếu cô quay lại văn phòng để xin ý kiến để hành động. Bên cạnh đó, khi cô nghĩ về những con dấu bị phong ấn trong tâm trí của anh thì cô luôn cho rằng mình sẽ giải chúng từ bên ngoài chứ không phải từ bên trong như thế này, điều này hoàn toàn khác so với việc giải thoát cho Kakashi khỏi nhà tù tâm trí của anh.

Không ... thay vì gây nguy hiểm cho anh thì cô sẽ cố gắng ngăn cản dòng chảy chakra của các phong ấn ấy bằng cách truyền chakra của chính mình vào dòng chảy của nó. Kỹ năng điều khiển chakra của cô rất tốt vậy nên cô có thể cắt những chất cực nhỏ ra khỏi cơ thể người.

"Nói cho ta biết chính xác cách dòng chảy trên tường vận hành đi. Chúng có dày không? Chúng được kết nối với ai? "

"Bà chị đã không nghe tôi nói đúng không? Tôi ghét những người phụ nữ như thế " - Nhóc-Kakashi nói.

"Thôi nói nhảm đi thằng nhóc vô dụng này, nhóc không biết tí gì về phụ nữ đâu vậy nên cứ làm theo những gì ta bảo đi! " - cô mắng anh.

Điều đó đã khiến anh chìm trong im lặng.

Phải mất rất nhiều lần Sakura mới có thể đánh trúng một trong những luồng chakra theo đúng cách. Nếu cô đã từng nghi ngờ rằng mình có thể mệt mỏi trong Ảo thuật do chính mình tạo ra hay không thì bây giờ cô đã biết: chắc chắn là có rồi. Các ngón tay của cô bắt đầu đau nhói sau 30 lần thử và đến khi cô gần làm được thì chúng đã hoàn toàn bị tê liệt.

Phải mất nhiều giờ và thật khó để có thể biết được cách thời gian hoạt động ở nơi này, nhưng nhờ vào sự kết hợp giữa may mắn và kiên trì thì Sakura cuối cùng cũng đã có thể đồng thời phá vỡ dòng chảy của con dấu xanh và đỏ. Với một tiếng rít, các con dấu ấy tan biến và cánh cửa biến mất. Một luồng sáng mờ ảo tràn vào với một mùi hương của một khu rừng thoảng qua.

Cô đã làm được rồi! Sakura vui mừng và cảm thấy phấn khởi vì đã thành công. Nó trông giống như một nơi khác ngoài kia, "hành lang tâm trí" - nơi mà những cánh cửa và con dấu đều ở trong đó.

" Đi thôi! " - Cô nói với cậu nhóc-Kakashi và chìa tay ra.

Cậu nhóc trông rất kinh hãi.

" Đi nào,không có gì phải sợ cả! " - cô lặp lại.

Chà, cô không biết những kí ức ấy của Kakashi sẽ về đâu khi cô mở được những cánh cửa này. Họ dừng lại để tồn tại phải không? Dừng lại để hợp nhất với tiềm thức của Kakashi phải không? Nhưng tốt nhất vẫn là đưa họ ra khỏi nhà tù đáng sợ của họ, phải không?

"Thứ này trông không giống với bất cứ thứ gì tôi từng thấy trước đây, liệu đây có phải là Ảo thuật không? Để tôi... " - nhóc -Kakashi nói và thận trọng bước về phía trước để nhìn thoáng qua những thứ bên kia bức tường nhà tù.

Một ánh mắt tập trung sắc bén hiện lên trên khuôn mặt anh khi Kakashi khoanh tay lại và trước khi cô kịp kéo lấy anh thì đã có một luồng chakra rất mạnh gần như xé toạc bàn chân cô và đánh vào cô thật mạnh khiến cô kêu lên. Một lát sau đó cô bỗng trở lại nơi văn phòng ấy.

Lúc đó là 7 giờ 7 phút tối.

Sakura cảm thấy mình như già đi cả trăm tuổi, cô cần được ngủ và ngủ trong nhiều tuần liên tiếp. Thật là một ngày dài chẳng đi đến đâu.

Kakashi trưởng thành, người đàn ông của hiện tại đang ở trước mặt cô và đang hít thở thật sâu khi đã có lại được nhận thức của mình.

"Ouch, đau đấy" - anh nói.

Ôi, đã có chuyện gì xảy ra vậy?" - Sakura nói, trong lòng có chút lo lắng.

" Ta... hôm qua nó có cảm giác như đang trôi trên mây vậy. Nhưng vừa rồi ... giống như là ... rơi khỏi một vách đá và chết vậy. "

" Không sao đâu, em đã giải được một số con dấu rồi " - cô nói và ấn hai tay anh đang đặt trên tay cô.

" Em đã làm được? " - Anh nói và giọng điệu của anh lẽ ra phải là một lời cảnh báo, nhưng cô vẫn đang đắm chìm trong sự vui mừng và phấn khích sau thành công rực rỡ của mình.

"Em đã gặp một phiên bản của anh hồi còn là một đứa trẻ và anh có thái độ rất lồi lõm đấy nhé!" - cô nói với anh với một nụ cười trìu mến.

" Ở đâu? " - Anh hỏi, cau mày ngày càng sâu.

"Trong một cơ sở dưới lòng đất? Nó rất tối và anh liên tục bị tấn công. Còn hôm qua, em đã gặp anh trong một khu rừng rộng lớn, là một ANBU-phiên bản ít tuổi hơn của chính anh." - Cô trầm ngâm.

" Đó là ... ký ức, ta nghĩ, nhưng ta vẫn không thể hiểu được." - anh nói.

" Em nghĩ chúng có thể là các phiên bản của từng ký ức trong anh và em cũng không hiểu được. Em thậm chí còn không chắc về vai trò của mình trong Genjutsu mà em có cảm giác chính anh mới là người điều khiển chúng. Có điều gì đó rất lạ. Ví dụ như ở cả hai thế giới ấy, những kẻ đeo mặt nạ quỷ đều theo đuổi anh, vậy nó có nghĩa là gì? Và anh đã nói điều gì đó về một giáo phái chuyên đi bắt những đứa trẻ về để thí nghiệm? Và anh có biết tại sao anh lại phong ấn những ký ức này không? " - cô thừa nhận.

"Ta ư? " - Anh ngạc nhiên hỏi.

" Đúng vậy! Em có lý do để tin rằng chính anh là một trong những người đã đặt con dấu vào tâm trí của chính mình để khiến anh không thể nhớ ra chúng. "

"Sakura ..."

Khuôn mặt Kakashi bỗng chốc thay đổi.

"Có chuyện gì sao?" - Cô lo lắng hỏi.

" Chúng ta có thể đã phạm phải một sai lầm rất lớn, " - anh nói.

"Tại sao? Em đã làm gì sai? " - Cô hỏi, cảm thấy nóng bừng cả mặt.

" Cánh tay của ta ...đau, nó rất đau... " - anh nghiến răng.

Kakashi rút tay khỏi tay cô và nắm chặt lấy cánh tay trái của mình với một lực ép cực mạnh như bóp ngăn không cho dòng máu chảy qua , các khớp ngón tay của anh bắt đầu chuyển sang màu trắng kì lạ.

"Cậu ấy đã cảnh báo ta" - Kakashi thì thầm.

"Anh đang nói về ai vậy?"- Sakura hoảng hốt hỏi, kinh hãi nhìn khuôn mặt anh tái mét...

Kabuto. "

" Kabuto ?! Kakashi, chuyện gì đang xảy ra vậy? "

" Cậu ấy nói ... uống viên thuốc ... "

" Cởi áo ra để em xem qua! " - Sakura thúc giục anh, cố gắng xử lý lượng thông tin mà cô đang nghe.

Cô hơi đỏ mặt (thực tế là há hốc mồm :))) khi thấy anh để lộ phần ngực và khi cô để ý đến hình xăm trên cánh tay trái của anh.

"Chết tiệt," - cô thì thầm.

Từng là một ngọn lửa xoắn ốc nho nhỏ màu đỏ mang tính tượng trưng vậy mà bây giờ nó có kích thước bằng nửa cánh tay anh. Khi cô nhìn chằm chằm vào nó thì nó vẫn đang tiếp tục lan ra khắp cơ thể anh, những ngọn lửa như đói khát đang lan dần về phía trái tim anh.

Khi cô chạm vào nó, điều đầu tiên cô cảm nhận được là làn da của Kakashi đang nóng đến mức nào. Nhanh chóng đưa tay lên trán anh, cô nhận ra rằng anh đang sốt rất cao, Kakashi nhắm mắt lại, lắc lư rất nhẹ, có vẻ như anh sắp ngất đi.

"Chết tiệt, Kakashi, anh có thể đứng được không? Anh cần phải nằm xuống chiếc ghế dài ở đằng kia! " - Sakura nói.

Sakura kéo cơ thể nặng trĩu của anh đến chiếc ghế dài trị liệu, nơi anh gục xuống và nằm im bất động và thở một cách hấp hối. Chuyện này sẽ không xảy ra, phải không... cô nghĩ khi bắt mạch cho anh. Cơ thể anh đã bắt đầu yếu dần, cô cảm thấy mình không còn bắt được sự sống trong cơ thể của anh nữa. Sakura cảm thấy như mình không còn biết thực tại là gì nữa, như thể tâm trí của cô đã kiệt sức và đang hòa vào thành những giấc mơ.

"Đây là thứ gì!? Kakashi, anh có thể nói chuyện không? " - cô hét lên.

"Ta ... ta .... xin lỗi," - là tất cả những gì anh có thể nói.

"Em sẽ loại bỏ thứ này dù nó có là gì đi chăng nữa! Em không quan tâm nó có giá trị như thế nào hay ai đã đặt nó lên, được chứ? " - cô nói với anh.

Không có câu trả lời. Hơi thở của anh ngày càng trở nên bất thường hơn. Không ổn, không ổn chút nào.

" Kakashi! cố lên nào!" - Cô hét lên.

Sakura đã chuẩn bị sẵn chakra trong các ngón tay nhưng lượng chakra còn lại trong cô còn ít, rất ít. Nếu ... nhưng không, cô không thể nghĩ đến thất bại hay đây là lỗi của cô, tất cả là lỗi của cô. . Cô không thể để mình bị phân tâm, không phải lúc này. Cô cần tập trung để tìm ra chất độc trong máu của anh, tìm ra nguyên nhân khiến tình trạng của anh ngày càng xấu đi một cách nhanh như thế này. Hình xăm, một con dấu ... một con dấu bị phá vỡ đã ngấm chất độc vào trong cơ thể anh. Không, không phải là chất độc ..nó là một ... nó là ... máu! Là máu nhưng không phải máu của anh nên nó đã hoạt động giống như một chất độc.

Cảm thấy ghê sợ nhưng cô vẫn bắt đầu hút nó ra, hết gân này đến gân khác nhưng ngón tay của cô không đủ nhanh nên cô đã dùng miệng để hút nó ra khỏi anh rồi nhổ xuống sàn, sẽ rất nguy hiểm nếu không nhổ nó ra vì nếu nó thực sự là chất độc thì cô sẽ chết cùng anh ngay lập tức, điều mà ... cô nghĩ sẽ xứng đáng như một hình phạt dành cho cô.

Đây là lỗi của cô.

"Anh đáng lẽ ra không nên tin em. Em thật vô dụng, không, là tệ hơn cả vô dụng! Em đã giết người. Hôm nay, em đã giết 17 người đồng đội của anh và giờ thì em đã suýt giết chết anh. Em bỏ cuộc, em không muốn sống trong một thế giới chỉ có đau đớn..." - cô nức nở khóc, hoàn toàn kiệt sức sau khi cơn nguy kịch được ngăn chặn lại và hơi thở của anh đã dần được ổn định.

Không có manh mối, cô cũng không biết mình đang làm gì và tệ hơn là cô đã gây nguy hiểm đến tính mạng của anh bằng cách can thiệp vào loại Genjutsu mà cô không hiểu rõ. Những giọt nước mắt béo ngậy rơi xuống những bắp thịt rắn chắc ở phần trên cơ thể anh, để lại những vệt sáng lấp lánh trong ánh sáng của căn phòng, mọi thứ đột nhiên trở nên rất mờ ảo.

Bản thân mình đã hoàn toàn kiệt sức, Sakura nhận ra và điều này không tốt chút nào. Cô có thể bất tỉnh và nếu cô thả lỏng bản thân và để điều ấy xảy ra thì anh sẽ chết.

"Sakura, làm thế nào để ta có thể trả ơn em vì đã cứu mạng ta hết lần này đến lần khác? " - anh thì thầm, đôi mắt từ từ mở ra.

"Tránh xa em ra, càng xa càng tốt" - cô nhấn mạnh, đôi mắt lại ngấn lệ.

Có phải ... đây thực sự là điều em mong muốn không? Nếu vậy, ta sẽ ...sẽ tuân theo mặc dù ... " - Anh thì thầm, rõ ràng là quá khó để có thể mở mắt ra.

Kakashi nắm chặt tay cô với vẻ ngạc nhiên. Đan xen kẽ ngón tay của mình với của cô.

"Ta đã tin là mình sẽ chết nhưng đã có một điều.... Có một điều khiến ta không thể ngừng suy nghĩ, một điều ... " - anh ấp úng

" Có lẽ anh không nên nói vào lúc này" - cô nói rồi cúi người về phía trước, hít một hơi thật sâu, là mùi hương của anh, cảm giác choáng váng vô cùng nhưng được ổn định lại bởi bàn tay ấm áp của anh.

"Em nói đúng, ta không nên nói về điều đó. Ta không có quyền." - anh nói ngay càng nhỏ hơn.

Sakura đặt bàn tay còn lại của mình lên đầu anh để giữ thăng bằng. Tóc anh ở ngay đó, trong tầm tay cô và cô có thể chạm vào nó, mái tóc ấy mềm hơn nhiều so với những gì cô tưởng tượng. Luồn ngón tay qua nó rất dễ chịu, giống như khi cô chạm vào chiếc áo lụa mà mẹ cô đã mặc khi cô còn nhỏ.

"Dừng lại trừ khi em có rất nhiều nước trong tay," - anh thì thầm.

"Không một giọt nào,chỉ cần... ôm em. " - Sakura đáp, vụng về trèo lên chiếc ghế dài trị liệu.

Kakashi quay sang một bên không nói lời nào, xòe cánh tay phải của mình ra làm gối để cô tựa vào và rúc vào người anh,con người này thật ấm áp và biết cách an ủi một cô gái như cô. Sakura cảm thấy nước mắt trên khóe mi như vẫn còn muốn rơi thêm nhưng cô đã quá mệt mỏi để quan tâm đến những điều ấy. Anh choàng tay còn lại ra và ôm lấy cô vào ngực mình.

"Cảm ơn. Em chỉ cần ... nghỉ ngơi ... chút thôi..." - cô nói.

Sakura đã ngủ thiếp đi hoặc bất tỉnh lúc nào không hay nhưng trong một khoảnh khắc ngắn ngủi cô đã lo lắng về việc cánh cửa văn phòng không bị khóa và những người đi qua có thể tìm thấy cô và anh đang ở đây, đèn vẫn sáng, cả hai nằm dài trên chiếc ghế trị liệu và cô còn chưa tắm, quần áo còn chưa thay,mọi thứ ...

"Ta ở đây rồi, ta sẽ chăm sóc cho em " - anh nói bên tai cô.

Với một tiếng thở dài, cô buông bỏ tất cả và giống như một ngọn nến bị dập tắt, các giác quan và sự cảnh giác cao độ hoàn toàn rời khỏi cơ thể mệt mỏi của cô.

[Còn tiếp...]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro