Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Không đơn độc


Chỉ có vài tiếng trong đêm mà bóng tối đã thực sự bao trùm lên cả Konoha. Nó đã xảy ra vào lúc quá nửa đêm khi những chiếc đèn lồng đầy màu sắc trước các nhà hàng và quán bar được cất đi cho đến khi đêm xuống tiếp theo và đèn đường tắt ngay sau đó khiến cho ngay cả những người thích tiệc tùng cũng phải lên đường về nhà. Sau đó nó cũng trở nên yên tĩnh hơn, tiếng nói lặng dần, tiếng cười hả hê sau các bức tường liền trở thành tiếng thì thầm khúc khích. 

Rời khỏi Konoha không khó như khi vào làng mà không bị một trong những người gác cổng bắt gặp. Chưa hết, Kakashi đã hết sức cẩn thận để mở rộng cổng làng một cách kín tiếng hết sức có thể, rời khỏi làng Lá mà không có sự cho phép của Hokage là một tội ác nghiêm trọng đối với một shinobi vì hành động này được coi là phản bội vậy nên tốt hơn hết hãy đảm bảo rằng bạn phải thực sự hoàn thành những gì bạn đã lên kế hoạch trước khi ANBU của làng săn lùng bạn.

Chiếc ba lô dân sự màu đỏ hoen gỉ mà anh đang mang trên lưng không quá nặng nhưng nó xấu xí hơn nhiều so với chiếc ba lô quân sự của anh với phần quai cứa vào vai. Ngoài ra, chiếc áo khoác dài màu xanh lá cây mà anh đang mặc khiến việc di chuyển trong im lặng trở nên khó khăn hơn và chiếc khăn choàng dài mà anh choàng quanh mũi thì nóng nực và ngột ngạt, nhưng tệ nhất... là bộ tóc giả.

Sau khi đi xuống phía bên kia cổng làng cũng như im lặng đi lên, anh ngồi yên một lúc và lắng nghe trong màn đêm. Khu rừng rậm bao bọc ngôi làng từ mọi phía vậy nên chỉ có tiếng động vật ban đêm là tai anh có thể nghe thấy. Hai con cáo, một con cú và một con lửng mẹ đang gọi con của nó. Đó là những âm thanh mà anh rất quen thuộc và chúng cũng khiến anh nhớ nhà da diết trước cả khi anh rời đi.

Kakashi đã cố gắng hết sức để sắp xếp công việc của mình trước khi rời đi nhưng rồi một lần nữa, anh đã bị nhìn thấu những lời bào chữa của chính mình lúc nãy. Kakashi sẽ rời đi ngay bây giờ, ngay cả khi có quá nhiều thứ đòi hỏi sự chú ý của anh hoặc anh chỉ đơn giản là sẽ không bao giờ vượt qua nó.

Anh đã chơi đùa cùng với những nỗ lực tha thiết của Sakura để giúp anh chống lại hậu quả của Tsukuyomi. Cô giải thích rằng phương pháp điều trị này được gọi là "liệu ​​pháp thôi miên", cô đã có được kiến ​​thức cơ bản về cách thực hiện từ Tsunade và sẽ thử thêm một vài điều mà cô cho là hữu ích. Đối với anh, nó nghe giống như Ảo thuật nhưng cô đã nói rằng không phải vậy. Không ảo ảnh hay thao túng từ bên ngoài, không sử dụng chakra mà nó còn khó hơn nhiều so với gian lận bằng nhẫn thuật. 

"Ngày mai," - cô nói, tỏ vẻ hơi lo lắng nhưng cũng rất phấn khích. Anh sẽ rất thích hôn cô nhưng muốn tôn trọng mong muốn của cô. Cô là bác sĩ và anh là bệnh nhân và việc bác sĩ hôn bệnh nhân là điều bị cấm ở nơi này. 

"Ngày mai," - anh nói và mỉm cười.

Ngày mai, Sakura sẽ thấy giường bệnh trống không và cô sẽ tức giận và thất vọng. Có vẻ như cô cũng sẽ lo lắng và anh sẽ phải là người xin lỗi về điều đó. Kakashi nghĩ rằng anh nên nói với cô rằng anh sẽ ổn vì anh đã sử dụng thuật Phong ấn Tâm trí một lần nữa và nó có thể giúp anh đẩy những ký ức tàn khốc đi đủ xa để chúng không thể làm anh bị tổn thương nữa.

Có lẽ một ngày nào đó anh sẽ có cơ hội xin lỗi cô vì để cô ở cùng với Sarada một mình... sẽ rất khó cho cô. Nhưng anh tin chắc rằng có rất nhiều người ở Konoha sẽ sẵn sàng giúp cô : Iruka, Anko, Tsunade, Shizune, bạn bè của cô... Ino. Naruto, và cuối cùng... Sasuke.

Đó là điều Kakashi hối hận nhất, anh đã không thể đến gặp và nói chuyện với Sasuke trong tù. "Không có phong ấn, tâm trí của cậu ấy không bị ảnh hưởng bởi kẻ thù."-  một sứ giả đã thông báo trực tiếp cho anh từ Ibiki. 

 Tất nhiên đó là một tin tốt, nhưng Sasuke dường như cũng rất ngạc nhiên về cảm xúc và hành động của mình, như thể... như thể chúng không phải của cậu ấy .

Và có một điều gì đó khiến Kakashi cảm thấy vô cùng khó hiểu. Căn bệnh đó, Sasuke nghĩ đã khiến cậu đau đớn vậy tại sao cậu lại chỉ yêu cầu Kabuto giúp mình để làm các thí nghiệm và khiến Kakashi tham gia mà không tìm cách chữa trị? Nó có vẻ giống như tự hủy hoại bản thân nhưng Sasuke đã không từ chối để có được một cánh tay giả như Naruto? Niềm kiêu hãnh xen lẫn sự tin tưởng sâu sắc nhưng không được thừa nhận rằng bản thân đáng phải gánh chịu ... đó là những gì Kakashi nghĩ.

Anh sẽ không bao giờ có thể nhìn thấy Sasuke và sẽ không thể nhìn thấy cậu bé bị tổn thương, mất mát và cô đơn mà anh biết rằng cậu vẫn sẽ vậy. Trong tất cả những thất bại của anh với tư cách là một người thầy thì cho đến nay anh đã không thể giúp gia tộc Uchiha thoát khỏi lời nguyền của họ là sự thật bại tồi tệ nhất. Kakashi có thể làm gì khác ngoài đưa tay của mình ra hết lần này đến lần khác để chống lại tất cả và hy vọng bằng cách nào đó, một ngày nào đó anh có thể khiến cho mọi chuyện ổn hơn?

*Trước đó*

Naruto ngồi thụp xuống chiếc ghế cạnh giường, lông mày nhíu lại với những ngón tay bận rộn bóc những quả hạch mà cậu nhặt được từ một chiếc túi giấy trong lòng và bất cẩn làm rơi vãi những chiếc vỏ hạt trên chiếc bàn nhỏ đứng bên phải cậu.

"Thầy hẳn phải là shinobi mà em thấy xuất hiện trong bệnh viện nhiều nhất trong cái làng này đấy, Sensei. Có phải thầy đã làm việc quá sức chịu đựng của mình không??" - cậu nói với giọng khiển trách.

Kakashi cố nén một tiếng thở dài và ghi vào hồ sơ của mình rằng "giúp Naruto trở thành Hokage". Nếu Naruto sớm trở thành Hokage thì cậu sẽ phải thực sự hiểu rằng sẽ không có khóa huấn luyện sức chịu đựng nào trên thế giới này dành cho cậu và nguồn chakra khổng lồ của cậu cả. Nhưng nó đã xảy ra và cậu ấy dường như vẫn tiếp tục quên. Naruto cần một bài giảng khác.

"Hay... thầy thích ở đó? Nó không thể là thức ăn được vậy nên Oh. Sensei, có phải... là một y tá ?! " - Naruto thắc mắc. 

Kakashi chớp mắt.

"Người có mái tóc đỏ phải không? Em đã thấy cách cô ấy nhìn thầy khi cô ấy đến kiểm tra trước đó! Cô ấy có phải là mẫu người của thầy không?" - Naruto cười háo hức. 

"Thầy chắc rằng cô ấy chỉ đang làm công việc của mình mà thôi," - Kakashi nói một cách lảng tránh. Vậy có vẻ như còn mỗi Naruto là người duy nhất trong làng này chưa nghe về việc Sakura đã thể hiện tình cảm công khai trên đường? Kakashi bỗng cảm thấy nhẹ nhõm một cách kỳ lạ, không phải là anh đã nghĩ đến điều đó trước đó nhưng Naruto chắc chắn sẽ không xem nhẹ chuyện tình cảm giữa anh và Sakura vì cậu đã luôn ở bên Sasuke và cả hai đã vượt qua mọi chuyện cùng nhau.

"Hehehehe...hẳn là công việccccccc của cô ấy. Đó có phải là cách mà mọi người thường gọi trong ngày nay không? Ai cũng biết rằng thầy sẽ làm tan nát trái tim của mọi cô gái ở mọi lúc mọi nơi thầy tới, Sensei! Ồ... nhưng làm sao thầy có thể vượt qua quãng thời gian nhàm chán ở đây mà không có sách của Tiên nhân háo sắc cơ chứ? Thầy hẳn phải là người rất chán." - Naruto cười rạng rỡ.

"Không, thầy không phải..."

"Sensei, khi thực hiện nhiệm vụ cuối cùng, em đã đi ngang qua một thị trấn và ở đó có một tiệm sách. Họ có những tấm biển lớn treo bên ngoài để quảng cáo cho... cho... em không nhớ chính xác nó được gọi là gì nhưng em nhớ mình đã nghĩ  rằng"Thầy Kakashi có thể sẽ thích cái này"! "- Naruto nói khi cúi người về phía trước khi cậu đang nhét thêm một ít hạt vào miệng.

Oh? Kakashi nhướng mày. Anh đã luôn tìm kiếm một bộ sách có thể lấp đầy khoảng trống khủng khiếp mà Jiraiya để lại nhưng cho đến nay thì tất cả đều vô ích vì không gì có thể thu hút được sự chú ý của anh hơn bộ sách của Jiraiya - sama.

"Một cái gì đó giống như... 'Khiêu dâm cho người thiếu thốn nhu cầu'. Không ... đó không phải là tiêu đề. Nó không rõ ràng lắm, ý em là cũng có trẻ em ở thị trấn đó. "

Kakashi trừng mắt nhìn chàng thanh niên tóc vàng và nhiều lúc nghĩ rằng cậu ta thật cáu kỉnh.

"Những cái này là dành cho thầy sao, Naruto?"-  anh hỏi và chỉ vào các hạt. Naruto đã mang chúng đến như một món quà với một chiếc nơ gọn gàng trên đầu và giờ chúng gần như đã hết trong vòng chưa đầy mười phút.

Naruto nhìn xuống đùi mình và cau mày bối rối.

"Ồ, em xin lỗi Sensei. Hinata đã mua chúng cho thầy." - cậu nói và lấy ngón tay ra khỏi túi. 

"Em ấy vẫn ổn chứ?"-  Kakashi hỏi và nhận một hạt từ Naruto.

"Vâng, mặc dù những ngày này cha cậu ấy đang giao cho cậu ấy rất nhiều nhiệm vụ quan trọng và em không biết cậu ấy đã phải đối phó với tất cả những điều đó bằng cách nào nhưng cậu ấy thật tuyệt vời." - Naruto nở nụ cười hạnh phúc.

"Phụ nữ luôn là người tài giỏi hơn đàn ông chúng ta rất nhiều. Lấy ví dụ như Sakura, trong cả ba người, em ấy luôn là người ..." - Kakashi gật đầu. 

"À, thầy biết em đã nghe được gì không ?! Một điều gì đó thực sự rất đáng để lo ngại" - Naruto ngắt lời anh. 

Ồ. Vậy là rốt cuộc cậu ấy đã nghe thấy điều đó hay chưa?

"Ramen Ichiraku sắp đóng cửa trong 2 tuần lận vì họ muốn sửa lại tiệm và sau đó, họ nói họ muốn đi nghỉ! Em sẽ phải ăn gì đây !? "

"Đó thực sự là một vấn đề,"-  Kakashi thì thầm.

Ah, được cứu rồi.

"Em cũng đã nghe thấy điều gì đó khác nhưng em đã bảo những người đó im lặng và ngừng buôn chuyện."-  Naruto tiếp tục.

Không phải là cứu sao?

"Sakura sẽ không bao giờ làm những chuyện động trời như vậy. Cậu ấy sẽ không bao giờ làm tổn thương Sasuke, " - Naruto kiên quyết nói.

"Naruto..." - Kakashi bắt đầu một cách thận trọng.

"Thầy có biết Sasuke đang ở đâu không? Em đã cố gắng tìm cậu  ấy từ hôm qua để rủ cậu ấy đi uống cùng. Hay cậu ấy lại được cử đi làm nhiệm vụ rồi?" - Naruto hỏi anh.

"Không, nghe này, Naruto. Sasuke đang ở trong tù và đã có điều gì đó xảy ra vào ngày hôm qua và đó là lý do tại sao thầy thực sự cần em làm một vài chuyện cho thầy" - Kakashi nói.

*Hiện tại*

Kakashi rất hy vọng rằng Naruto sẽ có thể nói chuyện với Sasuke và giúp cậu ấy khỏe lại khi anh vắng mặt. Mặt khác, anh... rõ ràng là lại đình trệ vì nghĩ về điều này và điều kia trong khi tất cả những gì anh cần làm là rời đi. Nó gần như khiến anh hy vọng rằng sẽ bị bắt nhưng những người gác cổng chẳng hiểu sao lại đi dọc theo bức tường bên ngoài...

Bóng tối đã bắt đầu nhường chỗ cho những ánh sáng yếu ớt nhất hướng về phía Đông và Kakashi sẽ đi về phía Thủy Quốc với lộ trình đi vào ban đêm và ngủ vào ban ngày. Anh sẽ đi tìm Karin như anh đã hứa với Sarada và từ đó... có lẽ anh sẽ mất đi ký ức trên đường đi và sẽ lại tìm ra một số manh mối khác thì sao?

Hoặc... có thể rắc rối sẽ tìm đến anh như cách nó thường làm và anh đã sẵn sàng cho điều đó.

Kakashi đứng dậy và bước ra khỏi bóng tối của bức tường, đi vào rừng cây mà không ngoảnh đầu lại. Một khi đã đủ xa ngôi làng thì anh sẽ có thể sử dụng các con đường phụ nhưng khi bắt đầu hành trình thì tốt hơn hết anh nên tiến về phía trước trong khu rừng để ẩn nấp.

Cái áo khoác chết tiệt không phù hợp lắm cho việc này và anh đã phải thừa nhận sau khoảng mười lăm phút khi nó vướng vào mọi cái gai trên đường đi. Kakashi đang tranh luận xem có nên cởi nó ra vì sẽ không ai nhìn thấy anh hay không cho tới khi có một giọng nói cất lên khiến anh đóng băng khi đang di chuyển.

"Thầy nghĩ mình đang đi đâu vào thời điểm này trong đêm một mình vậy, Sensei?"

Kaeru thả mình từ trên cây xuống, bay lượn trên không và đáp xuống trước mặt anh với một âm thanh khó chịu.

Kakashi cảm thấy vô cùng khó chịu và... tự hào. Anh đã không nhận ra Kearu đang ẩn nấp trên cây cho đến giây phút cuối cùng. Điều đó đã được thực hiện rất tốt vì anh đang bận tâm đến những suy nghĩ đen tối một cách bất thường vào lúc này và sau đó anh nhìn thấy cậu bé ANBU đang mang trên mình một chiếc ba lô.

"Không," - Kakashi nói.

"Nhưng Sensei..."

"Không, cậu nghĩ mình đang làm gì ở đây?" - Kakashi nói một lần nữa và lần này nhấn mạnh hơn, nhìn chằm chằm vào hình bóng của Kaeru trong bóng tối. 

"Chà, không phải là điều hiển nhiên sao? Em sẽ đi cùng thầy."-  Kaeru nói.

Điều đó sẽ không xảy ra. Kakashi tấn công nhanh như chớp nhưng chiếc áo khoác chết tiệt đã khiến anh mất một vài giây để có thể tạo ra sự khác biệt và Kaeru đã tránh được rồi chạy và Kakashi theo sát phía sau. Kaeru chạy lên một cái cây và nhảy từ cây này sang cây khác một cách táo bạo và mạnh mẽ. Anh ấy thực sự rất tốt, Kakashi nghĩ với một niềm tự hào vì đã lựa chọn đúng và tuyển đúng người này vào ANBU.

"Sensei, em sẽ không để thầy làm điều này một mình đâu vậy nên cho dù bất cứ điều gì thầy đang làm, hãy cho em đi cùng với!"-  Kaeru hét lên một cách tuyệt vọng giữa không trung.

"Cậu sẽ làm theo những gì tôi nói với cậu và tôi ghét những đứa trẻ nghĩ rằng chúng thông minh hơn giáo viên của chúng." - Kakashi gầm gừ.

"Nhưng chính thầy đã dạy em rằng không được lao vào nguy hiểm một mình mà hãy làm việc theo nhóm, nhớ không? "

"Tôi cũng ghét những tên nhóc cố tỏ ra mình là người thông minh," - Kakashi thì thầm và nỗ lực gấp đôi cho đến khi cuối cùng anh cũng tóm được ba lô của Kaeru nhưng theo một cách hơi vụng về và họ ngã nhào từ trên không xuống đất, cả hai đã nhanh chóng chiến đấu để giữ thăng bằng để tăng cơ hội tiếp đất bằng đôi chân của mình thay vì bản mặt của họ. Kaeru vùng vẫy để cố gắng giải thoát bản thân khỏi sự kìm kẹp của Kakashi nhưng Kakashi đã tạo ra một sợi chỉ chắc chắn để quấn quanh Kaeru thật chặt.

"Tóm được rồi," - Kakashi nói khi hạ đất an toàn và nhìn về phía cái bóng đang chật vật trước mặt mình.

"Sensei! Thầy không thể làm điều này với em!" - Kaeru phàn nàn.

"Cậu liệu hồn với tôi."-  Kakashi thì thầm và dùng sức kéo sợi dây khiến cơ thể của Kaeru bị kéo về phía sau cho đến khi lưng anh ta đập vào một cái cây.

"Sensei, làm ơn, em chỉ muốn giúp thầy thôi." - Kaeru van xin, vẫn đang cố gắng để giải thoát bản thân. 

"Thật không? Vậy thì hãy cứ yên lặng ở đây đi."-  Kakashi gầm gừ.

"Sensei, thầy không được phép rời khỏi làng."

"Và Tsunade đã gửi cậu đến đây? "

Kaeru miễn cưỡng lắc đầu.

"Tôi cũng nghĩ vậy. Tôi sẽ viết cho họ một lá thư trong vòng một hoặc hai ngày nữa để họ biết cậu đang ở đâu và hãy nói rằng chính tôi là người đã ép buộc cậu phải ở ngoài này".

"Không! Không đời nào, thưa thầy. Làm ơn, nếu thầy làm điều này thì em sẽ chỉ còn cách là cho họ biết chính xác những gì thầy đang mặc và họ sẽ bắt được thầy nhanh hơn theo cách này! -  Kaeru phàn nàn.

Kakashi thở dài.-  "Tôi không muốn tranh cãi theo cách của mình. Tôi cần phải làm điều này và sẽ không ai có thể ngăn cản tôi ".

"Nhưng tại sao, Sensei? Làm ơn hãy giải thích cho em biết chuyện gì đang xảy ra với thầy?" - Kaeru nói. 

"Không, cậu đã biết quá nhiều rồi và tôi không muốn cậu bị liên lụy" - Kakashi nói một cách bướng bỉnh.

"Em biết thầy sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì gây nguy hiểm cho ngôi làng vậy nên ai đã làm điều này với thầy? Ai là kẻ đứng sau tất cả? Có phải là gã Uchiha không? Hắn ta đang âm mưu điều gì vậy?"-  Kaeru vội vàng nói.

"Tôi muốn cậu im lặng," - Kakashi mắng Kaeru.

"Vậy thì bịt miệng em đi!" - Kaeru thách thức anh.

"Chết tiệt," - Kakashi nhấc tay lên để thực hiện một nhẫn thuật trói buộc vào miệng của Kaeru. Đó không phải là một nhẫn thuật bị cấm và anh thực sự không muốn làm tổn thương hay khó chịu Kaeru quá nhiều. Họ đã cách làng đủ xa để lính gác cổng không thể nghe thấy nhưng con đường cách đó không quá xa và nếu ai đó tình cờ đi ngang qua...

"Tôi rất xin lỗi, Kakashi, tôi không thể cưỡng lại trước một yêu cầu đẫm nước mắt. Thành thật mà nói, tôi thực sự không muốn một chút nào. " - một giọng nói trầm ấm vang lên từ bóng tối.

Pakkun ?!

"Thưa thầy, có phải thầy đang ngược đãi một trong những học trò tội nghiệp của mình không? Thật là một tin sốc!"-  một giọng nữ đắc thắng cất lên.

Sakura?!

Tệ hơn nữa. Có hai nguồn chakra thoát ra từ bụi cây, là Sakura và Sarada.

"Tôi không tin điều này, chuyện gì đang diễn ra ở đây? Một buổi tụ họp à? " - Kakashi nói. 

"Thầy cũng định trói bọn em sao, Sensei?" - Sakura ngọt ngào hỏi. Vậy từ giờ sẽ là Sensei sao? Anh chắc chắn sẽ cho cô biết ai mới thực sự là Sensei ở đây.

Kakashi trả lời.- "Chắc rồi, em không cho ta sự lựa chọn."

"Hãy đến và thử đi,"-  Sakura thách thức anh. Chakra màu xanh lá cây bùng lên xung quanh nắm đấm của cô, tỏa ánh sáng rực rỡ lên khuôn mặt kiên quyết của cô.

"Tránh sang một bên đi, Sarada," - cô nói với cô nhóc mà không rời mắt khỏi Kakashi.

"Đừng đánh nhau, làm ơn!" - cô bé rên rỉ, bước tới trước mặt Sakura với vài bước chân một cách nhanh chóng. Cô bé đang mặc một chiếc áo choàng du lịch và một chiếc ba lô nhỏ trên lưng.

"Sao em dám đưa con bé đến đây!" - Kakashi hét vào mặt Sakura.

"Em không thể để con bé lại một mình trong căn hộ, phải không?"-  Sakura cáu kỉnh đáp trả.

"Em đã có thể không đi theo ta," - Kakashi giận dữ nói. Làm thế nào mà Kaeru và Sakura lại có thể phát hiện ra trong khi anh thậm chí còn không chắc cho đến vài giờ trước?

"Ồ, em biết là thầy đang định làm điều gì đó rất ngu ngốc đấy, Sensei. Em chưa bao giờ nhận ra khi em còn là một thiếu niên nhưng bây giờ thì khác rồi. Thầy thực sự rất đáng thương" - Sakura nói,  hài lòng với chính mình. 

Đáng thương.... Kakashi hít vào một hơi thật sâu. Anh không đáng thương!

"Hay có lẽ em nên nói rõ ràng hơn? Thầy đã cư xử rất kỳ lạ khi em nhìn thấy thầy lần cuối cùng ở bệnh viện! Tất cả những bài giảng về việc che giấu ý định của thầy và làm những điều bất ngờ, pah! "

Sakura vẫn đang tích tụ chakra vào nắm đấm của mình như thể anh sẽ tấn công cô trong khi Sarada đứng giữa họ và nhìn anh với sự không hài lòng và phán xét.

"Quay đầu là bờ, Sakura" - Kakashi nói một cách mệt mỏi, giọng anh như bị bóp nghẹt sau chiếc khăn quàng cổ.

"Ồ,  vậy sao? Em đã được cấp phép rời khỏi làng rồi, thầy thì sao?"-  Sakura nói.

Anh ủ rũ nhìn cô. Có đúng là như vậy không?

"Em đã đến gặp Tsunade và nói với ngài ấy rằng em sẽ cần phải thực hiện một chuyến đi nghiên cứu để thuyết trình tại một hội nghị uy tín ở Phong Quốc vào tháng tới. Em cũng nói với ngài  ấy rằng em muốn có một shinobi do đính thân em chỉ đạo đi cùng để làm người hộ tống. Đối với em và Sarada, người mà rõ ràng sẽ phải đi cùng trong một thời gian dài. "

Kakashi cau mày. Điều này thật điên rồ, Sarada là mục tiêu của...kẻ nào đó và con bé sẽ được an toàn nhất Konoha, trừ khi...

" Chết tiệt  Tsunade! Ngài ấy đã thực sự đang làm điều này phải không? Ngài ấy quả là người phụ nữ thật tàn nhẫn! " - Kakashi nói.

"Thầy đã ở đây rồi, thầy là người giỏi nhất Konoha, vậy thì có điều gì mà thầy phải sợ? Đây là một nhiệm vụ chính thức, thầy Kakashi, và ồ, thầy có thể cảm ơn em sau. Thầy có biết mức án tù cho tội phản quốc cao như thế nào không? " - Sakura cười ngọt ngào.

Như khách hàng, như học trò. Sakura rõ ràng không chỉ học y thuật từ Tsunade mà còn cả nghệ thuật lật mặt.

"Và em đoán chúng ta cũng có thể dẫn Ếch đi cùng? Em có một ý tưởng, Sensei, vì thầy đang ăn mặc lịch sự như một thường dân nên tại sao chúng ta không đóng vai một gia đình? Bố, mẹ và đứa con và Kaeru có thể là vệ sĩ chính thức của chúng ta" -  Sakura trầm ngâm, nhìn sang Kaeru đang chật vật giải thoát bản thân. 

Với một tiếng thở dài, Kakashi giải cho Kaeru khỏi thuật trói lưỡi và những mối ràng buộc của anh ta.

"Tôi chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc hơn khi gặp cô vào lúc này! Và thầy ấy đã lắng nghe cô!" - Kaeru kêu lên, lao về phía Sakura.

"Đó có lẽ là một lời nói quá và dù sao thì thầy ấy ít nhiều cũng có cho mình một vài lý do." - Sakura chua chát nói, vẫn nhìn anh chăm chú.

"Còn về sự cho phép của tôi thì sao?" - Kaeru hơi trầm giọng.

"Hmmm, tôi không biết sẽ còn ai khác ngoài anh đủ liều lĩnh và ngốc nghếch để lao ra khỏi làng tìm kiếm và bảo vệ người đàn ông này khỏi làm điều gì đó ngu ngốc hay không" - Sakura nói.

Kaeru há hốc mồm vì sự thiếu tôn trọng trắng trợn và nhìn Kakashi để kiểm tra phản ứng của anh. Chà, Kaeru không biết tí gì về Đội 7 huyền thoại và cách họ đã luôn đối xử với Sensei của mình từ trước đến nay. 

"Trò Haruno, đi theo tôi. Tôi cần nói chuyện với em." - Kakashi cáu kỉnh.

Uchiha. Cô là một Uchiha kể từ khi kết hôn với Sasuke , một giọng nói khó chịu vang lên trong đầu Kakashi nhưng anh đã quyết định phớt lờ nó.

"Sarada, ở lại với chú người ếch nhé, cô sẽ quay lại trong giây lát" - Sakura nói.

Chưa một lần Sakura để nắm đấm của mình hạ xuống vì quá tin tưởng anh, Kakashi cay đắng nghĩ khi anh dậm chân sau những tán cây và đợi cô đi theo. Nhưng đó chỉ là sự thận trọng và anh còn lâu mới đồng ý với sự điên rồ này.

"Bố, mẹ và đứa con của họ, hm?  Em nghĩ bản thân mình đủ thông minh một cách tuyệt vời, ta nói đúng chứ? Ta cá em cũng biết rằng Kaeru sẽ đuổi theo ta vậy nên em đã xin phép cho cậu ấy từ trước và giờ em đang dẫn đầu những chàng trai tội nghiệp đi theo mình sao?" -  anh thách thức cô ngay khi họ đến nơi. 

Nhưng Sakura chỉ nhìn anh chằm chằm với đôi mắt to.

"Sukea ư? Em ghét anh!" - cô lên tiếng sau vài giây im lặng đến choáng váng.

Chiếc khăn choàng đã tuột xuống để lộ ra khuôn mặt, ánh sáng từ chakra xung quanh nắm đấm của cô chiếu sáng bộ tóc giả và áo khoác của anh. Ah, điều đó khiến anh cảm thấy rất hài lòng khi thấy vẻ mặt tự mãn bị xóa sạch trên khuôn mặt của cô dù chỉ trong một thời gian ngắn.

"Ta đã đánh lừa được em, phải không?" - anh cười nhăn nhở.

Với tư cách là bản ngã đã thay đổi của mình,Kakashi đội một bộ tóc giả với mái tóc xù màu nâu xám, đeo kính áp tròng màu xám cùng với lớp trang điểm màu tím trên mắt và những mảng màu tím dưới chúng để che đi vết sẹo của mình. Với tư cách là nhiếp ảnh gia Sukea, anh đã diễn một trong những trò đùa hay nhất của mình từ trước đến nay với Đội 7 với mong muốn vạch mặt Kakashi.

"Làm thế nào ... làm thế nào anh ...?" - cô lắp bắp.

"Ồ, giọng nói phải không? Nó rất dễ dàng, ta chỉ cần điều chỉnh nó như thế này." - Kakashi mỉm cười. 

"Chà! Bọn em đã không hề hay biết. Nhưng bọn em đã từng thấy Sukea với Kaka.... Oh. Phân thân chi thuật?"- Sakura nhấn mạnh trông rất ấn tượng. Kakashi thích điều này hơn nhiều so với nụ cười nhếch mép của cô khi nãy. 

Snh nói với vẻ hài lòng.-  "Phải, ta đã cố gắng rất nhiều để đánh lừa em."

"Nhưng hôm nay anh đã không lừa em," - cô quay lại cuộc trò chuyện một cách nhanh chóng.

"Ta sẽ không làm bất cứ điều gì rõ ràng như vậy ," - Kakashi nói.

"Ồ, vậy sao? Anh đã nhìn em giống hệt như một chàng trai đang nói lời tạm biệt mà không nói lời tạm biệt anh biết đấy... và em có một ít kinh nghiệm về điều đó. " - cô nói. 

"Và ta phải làm gì bây giờ? Đưa mọi người đi cùng như thể điều này sẽ không khiến tất cả mọi người gặp phải nguy hiểm chết tiệt sao?" - Kakashi hỏi.

"Vâng, chính xác là vậy. Đây là một nhiệm vụ, Kakashi Sensei, và em biết thầy đang xem xét nó một cách nghiêm túc" - Sakura ngọt ngào nói. 

"Em là...em là đồ..." -  anh không nói nên lời.

"Tinh ranh? Xấu tính? Rất thông minh? Anh đang bối rối phải không? Em biết mà, đàn ông các anh thường rất ghét khi bị một người phụ nữ buộc phải thay đổi kế hoạch ngu ngốc của mình. Vậy chúng ta đang đi đâu đây?" - Sakura cười khúc khích. 

Bố, mẹ và đứa con của họ và không cần phải che giấu sẽ khiến cuộc hành trình dễ dàng hơn nhiều.

"Thủy Quốc,"-  anh nói.

"Ohhhhh, em rất thíchThủy Quốc đấy anh biết không? Đặc biệt là đồ ăn của họ! Cực kì thơm ngon." - Sakura vỗ tay.

"Đây không phải là một kỳ nghỉ," - Kakashi cau mày.

"Ồ, em biết rồi," - Sakura nói.

"Đây là một nhiệm vụ nhưng hãy cho phép em có một chút hào hứng về... về..., " - cô bước lại gần anh.

"Em định đánh ta?" - Kakashi hỏi với vẻ e ngại, nhìn nắm đấm đang vo ve nguy hiểm trước mặt mình.

"Em có nên không? Dù sao thì anh rất xứng đáng với nó. Anh đáng lẽ ra không nên đi lại mà phải nằm trên giường bệnh." - Sakura nói. 

"Em biết là ta rất ghét ở đó mà," - Kakashi cười khúc khích.

"Anh là một tên ngốc,"- Sakura dịu dàng nói và hạ nắm đấm xuống. 

"Về điều này ," - Sakura thở hổn hển nói và áp môi mình lên môi anh với sự say mê khiến anh gần như loạng choạng trước khi Kakashi kịp thở để đáp lại.

[Còn tiếp....]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro