Hãy quan tâm đến em
"Sasuke? Sasuke! Anh có thể nghe thấy em không? Xin hãy nói điều gì đó! "
Thật kỳ lạ và hơi sợ hãi, đôi mắt cậu mở to và long lanh trong ánh sáng đèn điện nhưng lại không có bất kì dấu hiệu nào cho thấy cậu nhận ra cô cũng như không thể cử động một ngón tay. Nhưng đôi mắt đang theo dõi cô khắp phòng khi Sakura bận rộn với việc kiểm tra tình trạng xương gãy của cậu. Cô ấy đã đi qua đi lại rất nhiều lần để chắc chắn rằng mình không mắc sai lầm trong lần đầu tiên. Cô cũng kiểm tra kỹ xương sống của cậu một lần nữa nhưng không có bất kì tổn thương nào. Có lẽ cậu đã quá mệt để di chuyển? Ít nhất cô có thể chắc rằng đó không phải là vì cậu đã bị liệt.
Sasuke đã tỉnh dậy sớm hơn so với những gì cô dự định và xương của cậu đã phục hồi rất tốt, không cần phải lo lắng quá nhiều. Vậy tại sao cô ấy lại phải làm vậy? Sasuke sẽ ổn thôi, cô và Tsunade đã làm hết sức mình cơ mà. Nếu không phải lúc nào cũng bất an như vậy thì Sakura có lẽ đã có thể thường xuyên thừa nhận với bản thân rằng cô là một y nhẫn giả rất giỏi và mọi người thậm chí từ những nơi xa xôi sẽ tìm đến để được chữa trị từ cô. Nhưng Sakura có đủ nhận thức về bản thân để biết về sự bất an nghiêm trọng gần như khiến cô bị tê liệt ... bùng phát mạnh nhất khi ở xung quanh Sasuke.
Lạ là bây giờ cô mới nhận ra điều này, khi anh đang nằm trước mặt cô một cách bất động và yếu ớt, vẫn xanh xao hơn bình thường và chắc chắn trông không đẹp trai trong bộ áo bệnh viện.
Sakura luôn biết rằng đến cuối cùng thì vẫn không có ai là đủ tốt với Sasuke. Các Uchiha không giống như những Shinobi khác, khả năng của họ giống như của thần thánh và họ đã chọn giữ nó cho riêng mình. Sakura đã đọc được rằng họ đã nghiêm cấm hôn nhân giữa các gia tộc trong lịch sử và sau đó tự nguyện tuân thủ quy tắc đó. Cô đoán đó là một phần của sự kiêu ngạo và một phần của sự thận trọng: Dòng máu đặc biệt của họ luôn được thèm muốn và đồng thời cũng vô cùng đáng sợ, nỗi sợ hãi luôn khiến con người làm những điều khủng khiếp giống như sự thù hận. Cho đến ngày nay, lối vào khuôn viên gia tộc Uchiha vẫn bị cấm như một lời nhắc nhở đáng buồn về những gì đã xảy ra với gia tộc hùng mạnh nhất của Konoha.
Sau này có lẽ Sakura sẽ cảm thấy tội lỗi vì nghĩ như vậy nhưng cô không thể ngăn bản thân mình. Kể từ khi có được điều mà cô luôn nghĩ là mục tiêu cuối cùng của đời mình thì cô càng không chắc chắn về những gì mình thực sự muốn. Cô sẵn sàng tiếp tục trao cho anh mọi thứ của mình mặc dù anh không thể trao cho cô dù chỉ một phần nhỏ.
"Ồ, Sasuke," - cô thở dài.
Khao khát điều gì đó khiến Sakura không thể ngừng lại cho tới khi cô đạt được nó. Tất cả những gì cô cảm thấy bây giờ là phẫn uất, xấu hổ và tức giận. Cô muốn hét vào mặt anh, lắc anh và đánh anh cho đến khi anh cầu xin cô dừng lại vì... anh đã ra ngoài và làm cha của một đứa con với một người phụ nữ khác? Nó có thể là ngay trước khi họ kết hôn hoặc có thể là sau... cô không thể biết chắc sự sỉ nhục đã đi sâu đến mức nào. Cô sẽ phải hỏi Sasuke nhưng cô không muốn nói về sự phản bội như vậy, Sakura lại cảm thấy như bị những đứa trẻ khác chế giễu vì có vầng trán to và rộng.
Không đủ tốt.
Cô đối với anh là không đủ tốt, chưa bao giờ và sẽ không bao giờ đủ. Anh ta đã đi và ngủ với một người phụ nữ khác vì điều đó, cô có thực sự nên ngạc nhiên không? Không. Nó hẳn là thú vị hơn nhiều so với với cô vì có vẻ như Sasuke và Karin đã trở lại với nhau khi họ là đồng đội của Akatsuki? Họ đã ngủ cùng nhau thường xuyên hơn chưa? Có khả năng vì Sasuke chưa bao giờ nói chuyện với cô về những khoảng thời gian mà anh đã trải qua khi xa Konoha và cô chưa bao giờ cảm thấy thoải mái khi hỏi về nó. Về thời kỳ đen tối, cô luôn nghĩ rằng những khoảng thời gian đen tối mà tốt nhất nên quên đi nhưng có lẽ họ sẽ không thể nào quên được.
Gạt những giọt nước mắt cay đắng, Sakura vội vã bước đến bên tủ thuốc để giữ cho mình sự bận rộn. Sasuke hẳn đang phải chịu đau đớn nên cô sẽ chọn một trong những loại thuốc giảm đau mạnh nhất. Nhưng trước khi đưa một viên thuốc vào miệng anh, cô đã do dự vì loại thuốc này có khả năng sẽ khiến anh bất tỉnh một lần nữa và Tsunade chắc chắn sẽ có thắc mắc. Sasuke có thể nói cho họ biết chuyện gì đã xảy ra sau khi những cỗ máy đó bắt Kakashi đi! Sakura hy vọng điều đó cuối cùng cũng sẽ chấm dứt được chuỗi nghi ngờ của Tsunade đang bùng lên trong những ngày này có thể khiến cuộc sống của Kakashi trở nên khó khăn hơn.
Nghĩ đến Kakashi khiến cô bình tĩnh lại một chút. Kakashi sẽ biết phải làm gì. Anh sẽ giúp cô và anh sẽ nói những điều tốt đẹp với cô để giúp cô thăng hoa cảm xúc. Có lẽ anh đã thức dậy và đang trên đường đến đây chăng? Cô sẽ thích điều đó.
Gần như được báo trước, những bước chân nhanh chóng từ bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt khiến Sakura vui mừng hớn hở nhưng chỉ có Tsunade và Shizune xông vào với vẻ mặt mong đợi.
"Sakura! Ta nhận được thông báo. Sasuke thế nào rồi?" - Hokage lên tiếng.
"Anh ấy đang hồi phục rất tốt ,thưa sư phụ! Nhưng anh ấy đã không nói bất cứ điều gì kể từ khi thức dậy." - Sakura trả lời, nuốt xuống sự thất vọng của bản thân.
"Oh? Việc chữa lành có vẻ diễn ra rất tốt. Sasuke? Chúng tôi có câu hỏi cho cậu." - Tsunade nói và cúi xuống kiểm tra Sasuke.
Ít nhất thì Tsunade cũng đủ chu đáo để không đưa Ibiki đến đây ngay lập tức, Sakura nghĩ.
"Đây có phải là Ảo thuật không?" - Sasuke lạnh lùng nói.
Sakura nhìn anh chằm chằm, cảm giác chìm trong tuyệt vọng. Cho nên đây là lí do trước đây anh mới lựa chọn không trả lời cô?
"Tại sao?" - Tsunade cau mày nhìn cậu.
Nhưng Sasuke dường như không tin tưởng họ. Cậu kích hoạt Sharingan của mình và rất có thể để kiểm tra xem những gì Tsunade đã nói với cậu có phải là sự thật hay không. Khi đôi mắt đặc trưng của gia tộc Uchiha quét qua Sakura nó đã khiến cô rùng mình.
"Hài lòng chưa?" - Tsunade hỏi sau khi mắt của cậu trở lại trạng thái đen bình thường.
"Chưa. Tôi đang làm gì ở đây?" - Sasuke trả lời.
"Cậu đang ở bệnh viện. Cậu đã thực hiện một nhiệm vụ với Kakashi, Kabuto và những người khác và cậu đã bị phục kích. Rõ ràng là cậu đã đi theo Kakashi khi anh ấy bị kẻ thù bắt và trong quá trình đó..." - Tsunade kiên nhẫn giải thích nhưng Sakura có thể thấy cách lông mày của cô chuyển động lại với nhau như có một phần của sự bực bội trong đó.
"Kakashi? Tại sao tôi lại phải đi theo Kakashi? Các người đang nói dối." - Sasuke hỏi và Sakura không thích giọng điệu đó của cậu ta chút nào.
"Chết tiệt, tốt hơn hết là cậu nên dừng trò chơi lố bịch này lại, Sasuke, nếu không tôi sẽ phải dùng đến biện pháp mạnh."- Tsunade quát tháo.
"Hãy làm những gì các người phải làm. Ai đã gỡ cánh tay của tôi? Các người muốn ngăn cản tôi luyện nhẫn thuật sao?" - cậu ta trả lời một cách nghiêm túc.
Sakura thở hổn hển.
"Điều cuối cùng cậu nhớ được là gì?" - cô nghe thấy mình nói nhưng đầu cô như đang quay cuồng.
"Đưa Kakashi đến đây ngay lập tức. Chúng ta có một vấn đề, lần cuối cùng cậu ta được nhìn thấy là bước vào Tháp Hokage" - Tsunade rít lên với Shizune bên cạnh.
"Sakura. Tôi luôn ghét khi cô giả vờ trong khi tất cả những gì cô thực sự muốn làm là quanh quẩn bên tôi và gây phiền nhiễu."- Sasuke nói với cô, đôi mắt anh lộ ra vẻ giận dữ.
Một khi tai cô đã quá quen với những lời lăng mạ của anh thì chúng chỉ đơn giản là lọc ra tất cả những điều khó chịu mà anh đã nói với cô. Giờ đây, lời nói của Sasuke thậm chí còn có thể khiến cô cảm thấy tệ hơn cả một nhẫn thuật gây chết người.
Sự căm ghét đã trở lại nhưng Sakura đã thực sự bắt đầu tin rằng Uchiha Sasuke có thể bỏ lại bóng tối phía sau vậy nên nhiều người đã tin tưởng vào cậu ta, rất nhiều người vẫn đang cố gắng giúp đỡ Sasuke cho đến ngày nay.
Điều gì sẽ xảy ra nếu thực sự không có hy vọng nào cả?
******************************************
"Chân của nhóc còn đau không?" - Kakashi hỏi đứa trẻ đi bên cạnh. Tóc cô bé đang rối bời nhưng anh không nghĩ cô bé sẽ đánh giá cao việc anh cố gắng khiến chúng vào nếp mà không có lược.
Sarada lắc đầu. Rõ ràng là con bé đang nói dối và đi khập khiễng một cách đáng thương. Kakashi giảm tốc độ và đi như một con ốc sên để thích nghi với con bé và nghĩ rằng họ sẽ mất cả ngày để đến được Tháp Hokage nếu cứ tiếp tục với tốc độ như thế này! Đôi giày của Sarada trông đã mòn và quần áo nhàu nhĩ, bẩn thỉu. Họ sẽ phải sắp xếp quần áo cho con bé, giày dép và những thứ khác mà đứa trẻ ở độ tuổi con bé cần, có thể là đồ chơi chẳng hạn?
"Ngôi làng này tên là Konoha. Ta lớn lên ở đây. Làng của nhóc được gọi là gì? " - anh nói với cô nhóc.
Nhưng Sarada chỉ nhìn xuống đường với đôi mắt đầy ám ảnh, hai vai con bé chụm vào nhau như thể sợ sẽ có một cuộc tấn công bất ngờ xảy ra. Hay lắm, ông chú đáng sợ! Có lẽ vẫn chưa phải lúc để moi thêm thông tin về con bé.
Không có nhiều người trên đường nhưng vẫn sẽ có những người nhìn vào Kakashi đang đi dạo quanh Konoha với một đứa trẻ vô danh kéo theo... ngôi làng sẽ sớm náo loạn với những lời đàm tiếu. Họ sẽ cho rằng mẹ của đứa nhóc là ai? Anh phải nghĩ ra một câu chuyện thật hay để lan truyền và đánh lạc hướng, một cái gì đó thật bi thảm!
Mặc dù vậy, những bước đi chậm chạp, vất vả của Sarada đã giết chết nụ cười của anh, đứa trẻ chắc đang đói, Kakashi nghĩ. Nhưng có lẽ con bé sẽ phủ nhận hoặc không trả lời nếu được hỏi.
"Ta đang chết đói, có lẽ ta muốn ăn ramen?" - anh thốt lên.
Không nhận được bất kì phản ứng nào. Hmm... con bé có thể thích gì được cơ chứ? Đứa trẻ duy nhất mà anh từng tiếp xúc gần gũi là Mirai, con của Asuma, nhưng điều đó đã xảy ra lâu lắm rồi.
"Không, ta nghĩ ta muốn ăn... bánh sữa?" - anh đã thử vận may của mình một lần nữa và Sarada chuyển mắt sang nhìn anh nhưng lại bỏ đi ngay lập tức.
"Nhóc cũng có thể đến, có một cửa hàng ngay đó," - anh chỉ tay vào đó. Thực ra, Kakashi không thích bánh sữa, chúng quá ngọt so với khẩu vị của anh nhưng điều quan trọng nhất là khiến cho đứa trẻ tội nghiệp này ăn một thứ gì đó và nếu bánh sữa làm được điều đó thì anh cũng sẽ không ngần ngại ăn chúng.
Kakashi đẩy cửa bước vào và chào hỏi người chủ đang trố mắt nhìn như thể anh đi dạo cùng một đứa trẻ không ai biết và gọi ba cái bánh tráng đường là điều bình thường nhất trên đời. Khẽ đẩy chúng về hướng của đứa trẻ, anh nhìn sang hướng khác để cho con bé có chút riêng tư và... những chiếc bánh liền biến mất trong nháy mắt.
"Tốt? Nhóc có muốn ăn thêm không?" - anh cười với cô nhóc.
Sarada ngượng ngùng gật đầu và Kakashi nhanh chóng gọi thêm trước khi con bé đổi ý. Trẻ con đã biết uống trà chưa nhỉ? Kakashi gọi món trà xanh ướp lạnh mà anh thích nhất và của Sarada thì thêm chút đường. Phải.. và nó cũng biến mất trong vài giây sau đó.
Có lẽ rốt cuộc việc chăm sóc một đứa trẻ cũng không khó đến vậy? Kakashi cảm thấy khá thành công nhưng khoảnh khắc tiếp theo, khuôn mặt con bé lại trở nên không vui.
"Nữa không?" - anh cau mày hỏi.
Sarada lắc đầu. Anh có đoán được vấn đề gì đang xảy ra không? Hừm... nếu không phải là đói hay khát, thì đó là...
"Vệ sinh?" - anh hỏi.
Sarada gật đầu và có vẻ như đã sẵn sàng để bật khóc.
"Không thành vấn đề," - Kakashi trấn an.
"Chủ cửa hàng! Tôi có thể làm phiền anh một lát được không? Cô bé này cần dùng nhà vệ sinh. " - anh hỏi.
"Tất nhiên rồi! Cháu có thể đi cùng chú, nó ở phía sau." - chủ cửa hàng nói.
Vài phút sau, khi chủ cửa hàng trở lại mà không có đứa trẻ đi cùng, Kakashi nhảy dựng lên vì cảm thấy mình là kẻ ngốc nhất từ trước tới giờ. Điều gì sẽ xảy ra nếu đó chỉ là một hành động để đánh lạc hướng và cô bé đã bỏ chạy ?!
"Con bé vẫn ở trong đó và có vẻ như đang phải giải quyết việc nặng" - người chủ mỉm cười với anh.
Ah,thảo nào con bé đã cảm thấy khó chịu, Kakashi thở dài trở về trạng thái thoải mái.
"Của tôi là bao nhiêu?" - anh hỏi, lục túi tìm đồng xu.
"Không có gì đâu, nó ở trên nhà chính." - chủ cửa hàng trả lời.
Kakashi thở dài. Lại một lần nữa, anh bắt đầu cảm thấy tội lỗi khi làm mất lòng cả làng, đó có lẽ là toàn bộ phần nằm trong kế hoạch của Tsunade, ngài ấy có nghĩ rằng anh sẽ phải chịu áp lực về lâu dài không? Ngài ấy đã đánh giá thấp sự cứng đầu của anh vậy nên càng gây sức ép với anh thì anh sẽ càng kháng cự.
"Mẹ của cô bé đó là...?"
"Đó là một câu chuyện rất bi thảm. Cô ấy là một người phụ nữ xinh đẹp và tôi đã gặp cô ấy ở Sóng Quốc. Nhưng cô ấy được sinh ra với một căn bệnh hiếm gặp và phải chết sớm và tôi đã không thể cứu cô ấy." - Kakashi thở dài.
"Oh! Thật bi thảm." - chủ cửa hàng thở dài, ném cho anh một cái nhìn đáng thương.
Kakashi gật đầu, vừa định bổ sung thêm một số chi tiết thì ai đó hét lên "Kakashi-san! Cuối cùng cũng tìm thấy anh! " như được nhìn thấy anh là điều tuyệt vời nhất trên thế giới.
"Shizune!" - anh chào cô sau khi quay lại.
"Tôi đã tìm kiếm anh khắp làng. Hokage muốn gặp anh ngay lập tức." - Shizune thở hổn hển.
"Có vấn đề gì không?" - Kakashi hỏi, mặc dù anh biết ít nhất có năm vấn đề xảy ra trong đầu và tất cả đều liên quan đến anh.
Shizune gật đầu một cách ảm đạm. - "Anh phải đến bệnh viện ngay bây giờ."
"Sasuke?" - bây giờ anh cảm thấy lo lắng. Sakura ổn chứ?
Shizune lại gật đầu, liếc nhanh về phía chủ cửa hàng, người dường như đang rất quan tâm đến chủ đề giữa cô và anh.
"Chờ một chút, tôi đang đợi một người." - Kakashi nói với Shizune.
"Ai?" - Shizune sốt ruột nhìn xung quanh.
Tiếng bước chân nhỏ vang lên từ phía sau cửa hàng khiến Kakashi mỉm cười. - "Con bé đây rồi. Shizune, hãy gặp Sarada! Sarada, người phụ nữ này chăm sóc một chú lợn con tên là Tonton. Khi chúng ta đến bệnh viện, cô ấy sẽ cho nhóc chơi với nó! "
Đôi mắt sợ hãi của Sarada liền chuyển sang tò mò và sau đó nhìn anh đầy thắc mắc.
"Chúng ta cần đến bệnh viện để gặp Hokage - sama. Ngài ấy là một người phụ nữ rất xinh đẹp và rất quyền lực. Nhóc không có gì phải sợ cả, ta hứa. Nhóc có muốn cưỡi trên lưng ta một lần nữa không? Ta sợ ngài ấy sẽ giận ta nếu chúng ta không nhanh chân ".- Kakashi giải thích và cúi thấp người xuống để mắt họ ngang hàng nhau
Và Sarada gật đầu.
"Tốt, leo lên nào." - Kakashi nói và anh quay lại để cô bé trèo lên lưng anh. Vòng đôi tay nhỏ và ấm áp qua cổ anh và giữ thật chặt. Nó khiến anh cảm động, niềm tin mà đứa trẻ này dành cho anh trong khi không có gì trên đời có thể đảm bảo với con bé rằng anh sẽ không phản bội con bé vào giây phút tiếp theo.
************************************
Chờ đợi Kakashi là một thói quen và là điều mà ai làm việc với anh cũng phải trải qua, nhưng những ngày này nó còn đau khổ hơn bao giờ hết.
Sakura muốn ở nơi khác, tốt nhất là với anh và xa khỏi mọi người. Mỗi giây phải ở cùng phòng với Sasuke thực sự khiến cô buồn nôn, làm sao anh ta có thể đối xử tệ bạc với cô như vậy sau mọi chuyện?
Tsunade đã hỏi anh ta về những ký ức của mình và có vẻ như Sasuke đã khôi phục hầu hết chúng vào lúc này, hay anh ấy đang nói dối? Câu trả lời của anh ta rất mơ hồ đối với Sakura và anh ta chỉ đang nói với họ về những gì anh ta đoán là họ muốn biết. Anh ta hoàn toàn phớt lờ cô như thể cô chẳng là gì đối với anh và có điều gì đó về anh ta lại khiến cô nhớ lại thời điểm đó... lần đó anh ta đã định giết cô. Đôi mắt của anh ta... bị ám ảnh bởi hận thù và không có bất cứ thứ gì có thể gọi là tình người.
Nhưng khi Kakashi cuối cùng cũng đến thì mọi thứ dường như còn tồi tệ hơn.
"Ngươi đã làm gì mà bây giờ mới tới?" - Tsunade thở dài khi thấy Kakashi bước vào phòng với Sarada trên lưng và Sakura nhận ra rằng họ đã quên thông báo cho Hokage về vị khách qua đêm. Nhưng tại sao Kakashi lại phải đưa đứa trẻ này đến đây?
"Đó là một tộc nhân Uchiha," - Sakura nói một cách chua chát, ném cho Sasuke một cái nhìn đen tối.
"Sao cơ?" - Tsunade hỏi, quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Sakura như thể cô vừa nói một điều gì đó hoàn toàn vô lý.
Kakashi đặt đứa trẻ xuống một cách cẩn thận và con bé nhanh chóng nấp sau anh ngay khi Tsunade quay lại nhìn về phía họ.
"Chà, Hokage-sama, chúng ta chưa thể biết chắc chắn được nên chúng ta không nên đi đến... " - Kakashi chậm rãi nói.
"Chúng ta phải kiểm tra con bé ngay bây giờ," - Sakura ngắt lời anh.
"Em không nên làm con bé sợ, nhất là lúc nó đang cực kỳ sợ hãi." - Kakashi cau mày với cô.
"Karin đâu?" - Sakura yêu cầu được biết. Nó khiến cô khó chịu khi thấy Kakashi đang bảo vệ đứa nhóc như thể nó có liên quan đến anh.
"Đi rồi. Nhờ ơn ai đó đã cho người ấy một lọ thuốc ngủ." - anh cáu kỉnh.
Sakura cảm thấy đầu mình đột nhiên trở nên nhẹ tênh và cô cần phải ngồi xuống.
"Báo cáo Hokage-sama. Vào đêm qua đã có người phụ nữ mà chúng tôi được biết là Karin đã xuất hiện trước cổng làng và yêu cầu được gặp Uchiha Sasuke và khi biết rằng cậu ấy không thể tiếp khách thì cô ấy đã yêu cầu tôi. Vì lúc đó đã quá nửa đêm nên tôi đã đưa họ về căn hộ của mình và vào sáng nay khi tôi đi kiểm tra thì Karin đã đi mất. Cô ấy đã để lại đứa con gái Sarada ở lại để chúng tôi chăm sóc và bảo vệ con bé khỏi kẻ thù ". - Kakashi nói.
"Không có lý chút nào cả. Karin? Cái đầu đỏ đã gây rắc rối cho Ibiki nhiều năm trước? Cô ấy làm gì... ohhhhhhhh" - Tsunade cau mày.
"Một Uchiha sao? Điều đó khiến con bé trở thành một người vô cùng giá trị. Khả năng của con bé là gì?" - Tsunade thì thầm.
"Tôi không biết và xin đừng nói về con bé như thể con bé không hiểu ngài đang nói gì. Sẽ có thời gian để xem khả năng của con bé là gì " - Kakashi nói.
"Chúng ta sẽ kiểm tra con bé." - Tsunade nói và ra hiệu cho Shizune chuẩn bị.
"Không!" - Kakashi phản đối nhưng Tsunade đã ném cho anh một cái nhìn cho đến khi anh nhìn xuống.
"Và ngươi đã gặp người phụ nữ tên Karin đó khi nào?"- cô lên tiếng khiến đứa trẻ bối rối và sợ hãi mà lấy tay che tai.
"Chà...," - Kakashi thở dài.
"Ồ, cho ta xin! Ngươi vẫn chưa lấy lại được trí nhớ sao? Sasuke đang ở đây và đã hồi phục khá nhanh. Ít nhất là hầu hết trong số chúng và Sasuke đã nói rằng cậu ta đã tìm thấy ngươi trong một cơ sở dưới lòng đất nào đó và khi cậu ta lôi ngươi ra ngoài thì cậu ta đã sa vào một cái bẫy " - Tsunade cáu kỉnh.
"Ngay cả khi có Sharingan nhưng vẫn bị rơi vào bẫy sao?" - Kakashi nói và ngửa cổ nhìn Sasuke.
"Lạm dụng quá mức và cậu ta nói mắt cậu ta bị đau." - Tsunade giải thích.
"Nhưng Sasuke có Mangekyou Sharingan vĩnh cửu vậy nên không hề có tác dụng phụ." - Kakashi nói.
Tsunade nhún vai. - "Sasuke cũng ủng hộ câu chuyện của ngươi và nói rằng không thể nào mà ngươi có được Mangekyou Sharingan trở lại, vì... điều đó là không thể nếu không phải là một Uchiha."
"Tôi tưởng rằng điều đó sẽ chấm dứt cho việc 'tất cả hãy tin tưởng vào Kabuto'?" - Kakashi khịt mũi nhưng Sakura đã thấy rõ điều đó vì bản thân anh cũng không biết nên làm gì trước những câu nói của Sasuke.
"Cậu ta sẽ bị thẩm vấn một lần nữa. Vậy nên bây giờ hãy bước sang một bên!" - Tsunade gật đầu.
Không đợi Kakashi tuân theo, cô chỉ đơn giản xoay shinobi tóc bạc sang một bên.
"Nhóc, ta sẽ cần phải chích ngón tay của nhóc để lấy một ít máu ra. Nó sẽ hơi đau một chút nhưng chúng ta sẽ băng bó và nhóc sẽ quên cơn đau ngay!" - cô nói với Sarada một cách nhợt nhạt.
"Sau đó, nhóc có thể chơi với Tonton. Được không?" - Kakashi mỉm cười với Sarada và làm rối tóc cô bé.
Cô bé ngước nhìn anh và gật đầu.
Sakura cảm thấy ghen tị, cô gần như phải bật cười với chính mình. Nực cười! Đây là một đứa trẻ , một đứa trẻ rõ ràng cần được quan tâm nhiều hơn và thậm chí cần được yêu thương nhiều hơn. Nhưng Kakashi đã không nhìn về phía cô dù chỉ một lần sau cuộc trao đổi ngắn ngủi và khó chịu của họ.
Lầm bầm một lý do nào đó trong hơi thở, cô nhanh chóng rời khỏi phòng và chạy vào phòng vệ sinh để tự nhốt mình lại vì cô không muốn ai nhìn thấy những giọt nước mắt của cô.
******************************
Kakashi lại gật gù chính mình và đôi mắt anh không thể tránh khỏi việc chúng nhắm lại với nhau và đầu ngả về phía trước. Anh vẫn còn cảm thấy buồn ngủ vì lọ thuốc ngủ mà Sakura đã cho anh và khiến anh phải cân nhắc việc nằm dài ra sàn và ngủ đi một lúc.
Nhưng anh cảm nhận được sự hiện diện của Sakura ở đâu đó gần đây, lưu luyến và ngập ngừng. Cô có lẽ nghĩ rằng anh đang giận cô như cách anh đã nói chuyện với cô, nhưng anh làm sao có thể làm điều đó trong khi cô đang trải qua thời kỳ khó khăn như vậy?
"Sakura? Em ở đó phải không?" - anh ngáp, mở mắt.
Mái tóc hồng của cô xuất hiện từ một góc. Cô đã khóc nhưng cố để che giấu chúng, mũi cô đỏ và tai cũng vậy, những dấu hiệu đáng kinh ngạc mà anh biết rất rõ.
"Lại đây. Kết quả kiểm tra đã có chưa?" - anh nói và vỗ nhẹ vào chỗ ngồi bên cạnh.
"Vẫn chưa, sẽ phải mất đến một vài giờ. Anh có giận em không? Em biết đáng lẽ ra em không nên cho anh một lọ thuốc ngủ nếu không có sự đồng ý của anh ..." - cô nói nhỏ.
"Không, ta không giận. Ta phải chúc mừng em vì đã đánh thuốc ta thành công . Thông thường ta có thể phát hiện ra các loại thuốc trong thức ăn của mình... hay đó là nước?" - Kakashi lắc đầu.
Sakura gật đầu rồi ngồi xuống, quay khuôn mặt đau khổ về hướng anh và nước mắt lại bắt đầu đọng lại trong đôi mắt to đẹp của cô.
"Này, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi." - anh nói, tim co thắt lại.
"Không, sẽ không ổn đâu. Không có gì là ổn cả " - cô nói, cố nén tiếng nức nở.
Trước khi có thể ngăn mình lại, Kakashi đã cúi xuống và đặt một nụ hôn lên đôi môi đang run rẩy của cô. Và bởi vì anh không còn chút tự chủ nào nên anh đã để nó như vậy thêm một vài giây khi cô không lùi lại. Không tự chủ và cũng không có quy tắc, phá vỡ các quy tắc của chính mình ngay giây phút đầu tiên khi cơ hội xuất hiện, nhưng... các quy tắc ngu ngốc có thể bị phá vỡ, đặc biệt nếu chúng là của riêng ai đó. Làm sao anh có thể không hôn cô khi cô trông như vậy?
Sau một vài phút ngạc nhiên, Sakura bắt đầu hôn lại anh với sự tuyệt vọng khiến anh mất hơi. Được rồi, anh chưa nghĩ kỹ về điều này, ra ngoài hành lang bệnh viện và làm điều này khi người chồng ở sau cánh cửa bên trái cùng một cô bé lạc lõng đang chơi đùa với một chú lợn con ở đâu đó và cấp trên của họ đứng đằng sau cánh cửa bên phải? Nó cực kỳ nghịch ngợm và nguy hiểm nhưng anh lại rất thích nó, nhưng...
"Sakura...,ta nghĩ chúng ta không nên..." - anh bắt đầu lên tiếng.
"Em cần anh đến văn phòng của em, ngay bây giờ." - cô nói.
Sakura nắm lấy tay anh và kéo anh theo cô với tốc độ của một Shinobi. Lên cầu thang, xuống một hành lang khác, vào một căn phòng mà anh trông rất quen thuộc.
"Anh đã nói là anh muốn được nhìn thấy em, xin hãy để ý và quan tâm đến em" - Sakura nói, cố gắng chống chọi với nước mắt.
"Ta đang làm đây, ta luôn để ý đến em khi em ở gần" - Kakashi trả lời.
"Như thế này. Em muốn anh nhìn em khi em trông như thế này, " - Sakura nói, cởi bỏ áo choàng y nhẫn giả và kéo áo qua đầu, cởi áo ngực, giày, tất, quần dài, quần lót.
Và Kakashi đã nhìn. Trước bộ ngực đẫy đà với núm vú nhỏ hồng hào, vòng eo, cái rốn của cô, trước đám lông nhỏ giữa hai chân cô, hình dáng của đùi, đầu gối, ống chân, bàn chân dễ thương của cô, trước khuôn mặt đỏ bừng, cương quyết của cô với chiếc lưỡi đưa ra liếm môi đầy lo lắng, trước cánh tay đang co giật như muốn che đi sự trần trụi của cô trước làn da không tì vết của cô.
Kakashi thở ra. - "Tìm kiếm có phải là tất cả những gì ta được phép làm không?"
"Anh... anh thấy gì?" - cô gằn giọng.
"Sự hoàn hảo. Sự hoàn hảo không thể chê vào đâu được. Em thật lộng lẫy." - anh thở và cũng phải làm ướt đôi môi của mình.
"Làm thế nào ... làm thế nào tuyệt đẹp so với ...?"
"Người phụ nữ đẹp nhất mà ta từng thấy. Người phụ nữ dũng cảm nhất, tài năng nhất, được khao khát nhất ở tất cả các vùng đất Shinobi" - Kakashi nói không chút do dự.
Sasuke, thằng ngu chết tiệt ,em đã có tất cả những điều này và em vẫn không thể hạnh phúc? - Kakashi nghĩ.
"Anh ... anh có muốn chạm vào em không?" - Sakura nói giọng khàn khàn.
"Em nghĩ sao?" - Kakashi nhấn mạnh.
"Làm ơn, hãy chạm vào em." - cô nói.
Đó là tất cả những lời mời mà anh cần. Kakashi nhấc bổng và đặt cô lên bàn làm việc trong cơn mê say khiến tài liệu và sách vở tung tóe khắp nơi. Họ cùng nhau đạt đến đỉnh điểm trong thời gian ngắn cùng với tiếng rên rỉ ngây ngất của cô và sự nhân đôi khoái cảm của anh.
"Em sẽ rời bỏ cậu ấy, Kakashi." - Sakura thở hổn hển vào tai anh.
Nó khiến anh vui sướng tột độ khi nghe thấy điều này, ngay cả khi anh biết ... nói thì dễ hơn là làm.
[Còn tiếp...]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro