Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Giấc mơ để nhớ


Mưa đã tạnh. Sakura đang cầm ô dưới cánh tay, ném những cái nhìn khó hiểu về phía Kakashi, người đang chạy đến bên cạnh cô cùng chiếc áo choàng mưa dày cộp khoác trên tay. Cô sẽ thích nắm lấy tay anh ấy hoặc ít nhất là chạm vào nó nhưng anh đang nhìn thẳng về phía trước và nói rõ rằng anh không muốn điều đó. Kakashi trông hơi khác so với cô tối nay, có lẽ là vì chiếc áo khoác màu xám của ANBU mà anh đang mặc? Hay vì tóc anh còn ướt và bết? Hay vì anh không đeo băng bảo vệ trán? Hay vì cô đã nhìn thấy khuôn mặt bên dưới chiếc mặt nạ của anh?

Hay vì... vì họ đã ngủ cùng nhau.

Ký ức gần đây khiến Sakura như muốn ré lên trong lòng. Nó vừa hành hạ cô lại vừa thú vị. Cô biết mình đã làm rất tệ nên vẫn cảm thấy mình chưa bao giờ làm được gì tốt hơn.

Có thể chỉ là do cô ngốc nghếch, thiếu kinh nghiệm và nghĩ rằng sự thân thiết mà cả hai chia sẻ đã thay đổi mọi thứ giữa họ. Nó có lẽ ít có ý nghĩa hơn đối với một người như anh, người mà... rất nổi tiếng với phụ nữ. Một người với rất nhiều sự tự tin, không lần nào cô thấy anh phải do dự, kể cả với cô. Trong mọi tình huống, dù có khó khăn đến đâu thì anh đều biết chính xác những gì bản thân cần phải làm để  vượt qua.

Và giờ anh không nói chuyện với cô nữa - và rõ ràng là có lý do. Nhưng điều đó không thể thay đổi sự thật rằng tất cả những gì cô đang nghĩ tới là khi nào chúng ta có thể làm lại? , bởi vì nó quá rõ ràng với cô rằng chúng không phải là một trong những điều tồi tệ nhất. Chỉ sự hiện diện của anh bên cạnh cô thôi đã khiến chakra của cô rối loạn nhịp và thần kinh cô ngứa ran. Nhưng rốt cuộc cô muốn gì ở anh?

Thoải mái , là câu trả lời đầu tiên nảy ra trong đầu cô.

Không như những người khác, Kakashi luôn khiến cô cảm thấy dễ chịu về bản thân cô và về thế giới. Anh đã khiến cô quên đi nỗi sợ hãicủa mình, và có lẽ quan trọng nhất, anh có thể khiến cô quên Sasuke và mớ hỗn độn mà cô đang ở với anh. Một đứa trẻ với người phụ nữ đó ? Chết tiệt, nó giống như một cơn ác mộng tồi tệ nhất từ trước tới giờ đối với cô. Liệu Sakura có thể giữ bình tĩnh khi ngôi làng bắt đầu xôn xao với tin tức như vậy? Mọi người đều biết cô đã theo đuổi Sasuke một cách ngoan cố đến mức vứt bỏ liêm sỉ của mình. Có chuyện này xảy ra bây giờ... thật là quá xấu hổ!

Nhưng nhận lấy sự thoải mái như vậy cũng là điều ích kỷ nhất mà cô từng làm với bất kỳ ai khi Kakashi không thể cảm thấy như vậy. Khi anh gặp hoàn cảnh khó khăn gấp vạn lần cô lúc này, về việc mọi người liên tục thở dài và anh thấy mình đang bị nghi ngờ về một điều mà một người như anh sẽ không bao giờ làm.

Giúp Kakashi lấy lại trí nhớ là điều cô có thể làm cho anh và cô sẽ không cho phép mình mong đợi để đổi lại một điều gì đó vì lợi ích của bản thân.

"Vào đi," -  cô nói trước cửa căn hộ của mình và mỉm cười dũng cảm.

Anh gật đầu mà không nhìn cô và cài áo khoác vào móc treo đồ. Sau một lúc do dự ngắn ngủi thì anh cũng nhún vai và cởi giày ống.

Sakura  sẽ không để mình bị phân tâm bởi chiếc áo sơ mi cộc tay hay những cánh tay săn chắc, vạm vỡ của anh nhưng cô đã phải quay đầu lại để kiểm tra con dấu máu và phát hiện nó đã được giấu đi. Anh nhìn theo ánh mắt cô đến cánh tay của chính mình.

"Kakashi, Kabuto đã nói với em vài điều về phong ấn này..." - cô đánh bạo đề cập đến chủ đề này.

Lông mày anh co lại một cách tức giận.

"Em không tin một lời anh ta nói, nhưng... có lẽ em nên xem xét kỹ cánh tay của anh hơn, được không? Ý em là... không phải bây giờ! Ngày mai ở bệnh viện chẳng hạn. Em cũng... em vẫn còn những viên thuốc Tsunade đưa trong ở ví và em nghĩ... những viên thuốc đó, em có lẽ nên phân tích chúng?" - cô nhanh chóng trấn an anh. 

Kakashi gật đầu. - "Được thôi. Tại sao không."

"Em hy vọng nó không còn nguy hiểm nữa? Với con dấu đó... lần cuối cùng... " - ký ức chỉ khiến cô rùng mình.

Kakashi lại nhìn vào cánh tay của mình. - "Em đã lọa bỏ nó, phải không?"

"Anh ta nói nó đã trở lại. Anh ta  cũng nói... rằng anh sẵn sàng tham gia..." - Sakura nhẹ nhàng nói . 

"Ta tưởng em sẽ không tin cậu ta?" - Kakashi nói một cách sắc bén, ngẩng đầu lên. Đôi mắt anh đã được dè chừng nhưng Sakura vẫn nhìn thấy sự tổn thương trong chúng. Cô nghĩ rằng đó phải là do Tsunade, rốt cuộc thì ngài ấy đã tra tấn anh trong khi Kakashi đã làm rất nhiều điều cho tất cả bọn họ.

"Em không, nhưng em phải xem xét những gì anh ta nói một cách nghiêm túc vì nó liên quan đến mạng sống của anh." - cô nói.

"Cậu ta đã nói với ta về nó. Chính xác đó là dòng máu của gia tộc Uchiha và  ta cần nó để tồn tại vì việc sử dụng Mangekyou Sharingan... hai Mangekyu Sharingan đã làm thay đổi cấu trúc tế bào của cơ thể. "

"Gì cơ? Tại sao anh chưa nói với em điều đó trước đây?" - Sakura chết lặng.

Kakashi cười một cách cay đắng. - "Chính xác thì ta nên nói với em khi nào? Khi em lẻn vào phòng của ta? Hay khi chúng ta đang làm tình? Hay khi em biến mất trong khi ta đang ngủ vì tình địch của em xuất hiện với một đứa trẻ ? "

"Xin lỗi, ta không ... ta không muốn trở nên luẩn quẩn như thế này. Ta... ta thấy khó..."
- vài phút sau anh nói nhẹ nhàng hơn, miễn cưỡng chuyển mắt sang mắt cô. 

"Không sao đâu, anh  có biết nó là gì không?" - cô nói mặc dù cảm thấy rất kinh khủng. "

"Không, ta không biết. Ta không có manh mối nào và điều đó khiến ta phát điên. Kabuto nói rằng ta biết về nó? Phải, điều ấy có thể là thật nhưng ý nghĩ rằng ta đã tham gia vào một thử nghiệm nào đó để lấy lại Sharingan... và không nói cho ai biết về nó... nó... nó làm ta sợ hãi ." - Kakashi nói.

Anh trông lạc lõng, đau đớn và dễ bị tổn thương khi đứng đó ở lối vào căn hộ của cô, giống như cậu bé mà cô đã cứu từ cơ sở dưới lòng đất.

Mình sẽ ôm anh ấy ,mình không quan tâm anh ấy nói gì . Anh ấy có thể đẩy mình  ra xa nếu anh ấy không thấy cảm kích. - Sakura nghĩ. 

"Em xin lỗi,"-  cô thì thầm và bước tới quàng tay ôm chặt anh.

Phản ứng của anh không như cô mong đợi. Thay vì cứng người lên hay  đẩy cô ra thì cơ thể anh chùng xuống dựa vào cô như thể anh đột nhiên mất hết sức lực, như thể lời cái ôm của cô chính là điều anh cần. Kakashi vùi mặt vào cổ cô, cánh tay anh siết chặt lấy cô như thể anh đang chết đuối.

Có lẽ rốt cuộc Sakura cũng có thể an ủi anh một chút. Có lẽ chỉ cần họ an ủi nhau là được. 

"Này, đừng lo lắng quá, chúng ta sẽ tìm hiểu ra chuyện này, được chứ?" - cô thì thầm.

"Ta... ta xin lỗi," - anh thở dài và buông cô ra một cách đột ngột khiến cô gần như dựa lưng vào tường.

Kakashi còn xin lỗi vì điều gì nữa cơ chứ? Khẽ lắc đầu bối rối, Sakura nghiêng đầu sang một bên nhìn anh và những gì cô nhìn thấy trong mắt anh không phải là sự từ chối mà là... sự hối hận.

Hừm. Có lẽ rốt cuộc Kakashi cũng biết nói dối?

Nhưng Sakura chưa kịp quyết định sẽ nói gì thì bụng anh đã réo ầm ĩ. Hai tay anh đưa lên đặt vào giữa như thể điều đó có thể che cơn đói. Anh có lẽ đã không ăn gì kể từ khi trở về Konoha, Sakura nghi ngờ về điều đó. Tên ANBU đó đã không làm tốt công việc chăm sóc anh chút nào!

"Vào bếp đi!" - cô nghiêm khắc ra lệnh cho anh trước khi anhcó thể giả vờ rằng mình không đói.

"Ta  thực sự không muốn trở thành một ..."

"Anh không phải là một gánh nặng. Thật may mắn khi em đã về thăm cha mẹ cách đây vài ngày và tủ lạnh của em có đầy đủ những món ăn mà mẹ đã nấu cho em." - Sakura nói, nhìn lại để chắc chắn rằng anh đang đi theo cô.

"Ta không thể ăn món..."

"Tất nhiên là anh có thể ăn  và anh sẽ làm được," - Sakura ngắt lời anh, trừng mắt đầy uy quyền.

"Ngồi xuống." - Cô chỉ ra một trong những chiếc ghế ở bàn bếp.

Các căn hộ ở tháp Hokage là sự kết hợp thẩm mỹ giữa thiết kế nội thất truyền thống và hiện đại, ngoại trừ nhà bếp là hiện đại hoàn toàn. Cũng giống như trong căn bếp cũ của cô, nơi này có một chiếc bàn ở giữa cho những bữa ăn nhanh chóng và thân mật. Kakashi ngoan ngoãn ngồi xuống và nhìn cô như thể đang chờ đợi những chỉ dẫn từ cô.

Anh và cô ở trong một căn bếp như thế này... bây giờ có thể hoàn toàn khác nhưng nó vẫn khiến cô nhớ về đêm đầu tiên đó. Sự khủng khiếp của nó ... nhưng cũng là trên tầng thượng.

Nó đã xảy ra trên sân thượng, phải không?

"Em rất vui vì anh đã trở lại cuộc sống của em"-  cô thốt lên và thậm chí không đỏ mặt vì đó là sự thật mà cô cảm thấy thoải mái nhất.

Mặc dù trông Kakashi có vẻ khó chịu nhưng cô không nghĩ đó là do anh bị lời nói của cô làm cho mất hứng. Anh trông có vẻ ngại ngùng như thể anh không biết phải làm thế nào để đối phó với nó. 

Sakura đã học cách lắng nghe những người trong nghề của mình bởi vì cách lựa chọn từ ngữ của họ sẽ tiết lộ điều gì đó về trạng thái tâm trí của họ một cách vô thức.

Cô đã sai khi cho rằng Kakashi đang nói với cô rằng những bước tiến của cô là một điều phiền toái. Nhưng thật ra là do anh đang bối rối và không chắc chắn mà thôi.

Kakashi cũng đang rất, rất mệt, và điều đó có thể giải thích một phần cho sự bối rối của anh, cô quyết định nhìn anh từ khóe mắt khi lấy vài món ăn từ tủ lạnh. Không đời nào cô để anh thực hiện bất kỳ loại nhẫn thuật nào với cô tối nay. Người đàn ông này cần phải ngủ trong rất nhiều giờ.

"Chúng ta bắt đầu thôi. Không có cơm, trừ khi anh muốn đợi cho đến khi cơm chín." - cô nói, bày tất cả thức ăn ra trước mặt anh và đặt đũa vào tay anh. 

"Đồ ăn rất phong phú, cảm ơn rất nhiều," - Kakashi trả lời.

Thật vui khi thấy anh đã từ bỏ sự phản kháng, cơn đói của anh rõ ràng là đang dần trở nên tốt hơn. Và tất cả điều này đã xảy ra mà không có mặt nạ của anh, Kakashi đã gỡ nó ra mà không do dự và nó khiến cô rất hạnh phúc.

"Họ bỏ đói anh  trong ANBU sao?" - cô hỏi.

"Ta rất đói sau khi cạn kiệt chakra," - anh trả lời.

"Không có gì trong tủ lạnh và chỉ có một chút hoa quả trong căn bếp đó," - cô phàn nàn.

"Bọn ta chỉ ăn thuốc thực phẩm và thuốc bổ." - Kakashi nhún vai.

"Làm thế nào để khiến anh rời khỏi ANBU?" - Sakura không quan tâm đến sự nhạy cảm của anh về cuộc sống riêng tư của anh lúc này. Cô cảm thấy sự tức giận của mình đang tăng dần khi nhìn thấy anh ăn như chưa bao giờ được ăn trước đây trong đời.

"Tại sao ta lại phải rời khỏi ANBU?" - Kakashi thì thầm.

"Bởi vì họ không đối xử tốt với anh ? Và bởi vì nó quá nguy hiểm?"-  cô đáp trả. 

"Ta cần ở đó," - anh nói.

"Tại sao anh không muốn trở thành Hokage? Em biết anh đã được đề nghị cho vị trí này vài lần! "

Kakashi không trả lời ngay, anh có vẻ đang suy nghĩ. - "Ta không phải hiện thân của Hokage," 

"Điều đó hoàn toàn nhảm nhí và anh biết điều đó."

Lông mày anh nhướng lên.

"Thành thật và thẳng thắn, nhớ không? Có lẽ anh đang nghĩ rằng anh không xứng đáng với nó vì quá khứ của anh. Có thể anh đang nghĩ rằng chăm sóc toàn bộ ngôi làng là quá nhiều trách nhiệm. Nhưng đó chỉ là cái cớ mà thôi " - Sakura cười với anh một cách ngọt ngào. 

"Này, đủ rồi," - Kakashi nói và cau mày.

"Anh không thích người khác đến quá gần với mình bởi vì anh sợ mất họ, giống như mất đi bạn bè của mình. Nếu anh trở thành Hokage, anh sẽ phải để mọi người thân thiết với mình hơn vì hokage phải luôn ở đó vì người dân của mình. Được mọi người yêu quý và yêu thương mọi người như nhau" - Sakura quan sát, nói ra sự thật.

"Có lẽ ta không thể yêu như vậy," - Kakashi thì thầm.

"Em có một ấn tượng khác về anh," - Sakura nói.

Mắt họ khóa chặt với nhau, cảm giác như thời gian đứng yên. Một khoảnh khắc đông cứng trong đó cả hai đều nín thở và thở ra cùng một lúc, sau đó trái tim cô bắt đầu đập thình thịch trong lồng ngực. Đúng là Kakashi không bị ảnh hưởng, đúng là anh không nghĩ mọi thứ đã thay đổi giữa cả hai. Nhưng... anh vẫn vạch ra một ranh giới mà cô phải chấp nhận ngay cả khi cô không muốn.

"Chắc anh khát lắm," - Sakura nói với giọng run rẩy vì giờ chính cô mới là người không thể đối phó với ánh mắt của anh.

Cô sắp làm một việc mà anh có lẽ sẽ không dễ dàng tha thứ. Nhưng anh quá mệt, mệt đến mức không thể mở mắt. Nhúng thuốc ngủ vào cốc nước không hề dễ dàng để bắt anh vào phòng ngủ.

Cô cẩn thận đưa anh vào phòng ngủ sau khi kéo người đàn ông của cô lên và cúi xuống đặt lên trán anh một nụ hôn nhẹ.

"Ngủ ngon. Đừng lo lắng về một điều gì đó." - cô nói. 

Cô tắt đèn và đi ra ngoài để qua đêm trên ghế sofa.

***************************************

"Đừng cử động nhiều," - Rin nói và ấn hai tay vào vai anh để cầm máu.

"Uh," - Kakashi rên rỉ. Có phải lúc nào vết thương cũng đau như nhau hay sẽ có lúc anh quen với cơn đau?

"Đừng liều lĩnh nữa. Điều gì sẽ xảy ra nếu tớ không có mặt để chữa thương cho cậu?"-  Rin lạnh lùng với anh, bắt đầu chữa vết thương bằng chakra. 

"Ý cậu là sao?" - anh hỏi, trộm nhìn khuôn mặt nhăn nhó của cô. Cho đến giờ cô ấy là người đáng yêu nhất khi tập trung chữa bệnh như thế này. Giữa lông mày cô ấy có một đường nhăn nhỏ, gần giống như một dấu chấm than, thật là hấp dẫn.

Kakashi nhanh chóng nhìn đi chỗ khác trước khi bị bắt gặp ánh mắt.

"Tớ bắt đầu nghĩ rằng cậu bị thương chỉ vì sự chú ý. Có lẽ tớ cũng nên thử nó?" -  Obito chế giễu từ một nơi nào đó và ném một khúc gỗ vào lửa để tia lửa bùng lên trong không khí.

"Cậu dám thử xem! Một trong số hai cậu đã đặt mạng sống của cậu ấy lên dây cót đã là quá đủ rồi." - Rin cáu kỉnh với cậu ta. 

"Tớ đã bị cắt vào ngón tay khi kiếm củi, cậu có thể xem qua nó được không?" - Obito trầm ngâm.

"Cậu không thể nghiêm túc sao! Kakashi suýt bị chém đứt cánh tay đấy!" - Rin thở dài. 

"Xong rồi," -  Rin nói và mỉm cười với anh một cách ngọt ngào, cuối cùng là truyền thêm một ít chakra để chữa lành mọi thứ. Nó khiến anh có cảm giác như đang lơ lửng trên mây trong giây lát.

"Cảm ơn," - anh thì thầm một cách cộc cằn, kìm chế ham muốn đưa tay ra với cô.

"Tớ không muốn thấy cậu bị thương. Hãy nhẹ nhàng với cơ thể của mình, được chứ? " - cô nhẹ nhàng trả lời. 

"Pah! Trong vài năm nữa, họ có thể tạo ra bao nhiêu cơ thể thuộc bất kỳ loại nào họ muốn. Cậu ấy thậm chí sẽ không cần năng lực chữa bệnh của cậu nữa. " - Obito giận dữ nói.

"Không, họ không thể làm điều đó! Đừng nói về những điều mà cậu không hiểu." - Rin trả lời một cách nhiệt thành.

"Tớ biết về nó! Họ bắt những đứa trẻ từ trại trẻ mồ côi  để làm thí nghiệm."

" Mẹ tớ làm việc ở trại trẻ mồ côi, bà ấy sẽ không bao giờ dung thứ cho một hành động xấu xa như vậy." - Rin giận dữ nói.

"Có nhiều cách để làm những điều sau lưng mọi người," - Obito thì thầm, nhưng rõ ràng anh không muốn tranh cãi.

Vấn đề với Obito là bất chấp sự ganh đua mà gia tộc Uchiha có sẵn trong mình, Kakashi thực sự thích anh chàng này. Cậu ấy giống như bản ngã đã thay đổi của anh, về mặt lười biếng, vô tư, luôn tình cảm, chính trực, yêu thương...nhưng cũng vô cùng trung thành. Bất chấp những lời lẽ gay gắt thường nói giữa họ, Kakashi sẽ không ngần ngại đặt tính mạng của mình lên vì cậu ta và chắc chắn Obito cũng sẽ làm điều tương tự với anh.

Nhưng có một điều với Rin bây giờ.

Obito thích cô ấy và cậu ấy khá nghiêm túc về điều đó. Thật không may, Rin dường như không có tình cảm với cậu và cô thường tỏ ra khó chịu với Obito và càng khó chịu hơn khi cậu ta cố gắng thu hút sự chú ý từ cô.

Tình hình khiến Kakashi cảm thấy không thoải mái, đặc biệt là việc Rin đang dành cho anh sự chú ý mà Obito vô cùng muốn. Anh thậm chí đã cân nhắc về việc nói chuyện với Minato Sensei về điều đó nhưng anh đã không thể tự giải quyết. Không phải anh không thích sự chú ý của cô, chỉ có kẻ ngốc mới cảm thấy vui mừng trước sự chú ý của một cô gái tốt bụng, thông minh và tài năng như vậy.

Sự phân tâm này, đó là một điều cực kì nguy hiểm đối với một shinobi. Giữ cô ấy cách xa anh càng xa càng tốt là cách tốt nhất để hướng về phía trước và tiếp tục nhiệm vụ và điều đó có thể có nghĩa là sẽ không ai bị thương nữa. Nhưng lúc này cô ấy đang ở gần... cô ấy đang ở rất gần. Mất tập trung. Quá nhiều sự phân tâm.

"Có lẽ tớ có ác cảm. Có lẽ tớ không thể tránh xa cậu vì nó mang lại cho tớ sự hài lòng lớn nhất khi nhìn thấy một người bình thường mạnh mẽ như vậy lại trở nên bất lực" - cô thì thầm vào tai anh.

Kakashi cố gắng quay đầu đi nhưng cơ thể của anh nặng nề và bất động, bị kìm hãm bởi những sợi xích trấn áp chakra thuộc loại mạnh nhất. Anh đang nằm trên một bề mặt cứng nào đó trong một căn phòng rộng lớn, hay một hang động? Nó dường như rất quen thuộc theo cách nào đó.

"Rin? Đây là đâu? Cậu là... không phải cậu đã..." - Kakashi nói, cảm thấy bối rối. 

"Đừng gọi tôi bằng cái tên đó," - Rin tức giận nói.

Một tia sáng chói lọi chiếu vào mắt anh khiến anh đau đớn. Kakashi đóng chúng lại và nhìn thấy một bức màn màu đỏ.

"Cậu biết Mangekyou Sharingan của tớ thức tỉnh sau... sau khi..." - anh không thể nói ra.

"Lần này, tôi sẽ đảm bảo rằng cậu không thể chạy trốn trước khi tôi kết thúc với cậu" - Rin cười khúc khích. 

Ninja trị thương có kỹ năng với dao mổ và cô ấy cũng  vậy.

Không, một người chẳng bao giờ quen với nỗi đau. Trên thực tế, nó chỉ trở nên tồi tệ hơn mỗi lần khi cơ thể có một ký ức đặc biệt khi bị đau và... chỉ có các chuyên gia mới biết cách làm điều đó, những kẻ tra tấn giỏi nhất thực sự là những ninja trị thương.

"Có một điều tôi không hiểu về cậu," - Rin nói một lúc sau, mài dao trên một viên đá mài mà cô lấy ra từ tay áo. Cô dừng lại để chờ những gợi ý từ anh rằng "một việc" đó có thể là gì, nhưng anh đã quá kiệt sức để nghĩ.

"Làm thế nào mà cậu có thể xoay sở để sống tiếp? Làm thế nào mà cậu lại biết yêu? Cậu không biết sao? Cậu không biết rằng tất cả những người mà cậu yêu thương cuối cùng đều phải chết sao? Điều đó là không thể tránh khỏi. " - cuối cùng cô lên tiếng.

Sakura , Kakashi nghĩ với một chút hoảng sợ, nhưng đây không phải là nơi cô có thể lui tới. 

"Ngươi không phải Rin," - anh nhấn mạnh.

"Tôi có và tôi không, vậy nên đừng cố gắng mà thử vì cậu sẽ không thể nhớ ra đâu. Tôi có thể chắc chắn về điều đó" - người phụ nữ nói.

"Sakura...,ta nghĩ..." - anh thì thầm.

Chính tiếng nói của anh đã đánh thức anh. Cái gì...

Kakashi bật dậy. Ánh nắng tràn vào qua khung cửa sổ. Mấy giờ rồi? Và... ngày nào? Tại sao anh lại... ở... Tháp Hokage?

"Sakura?" - anh gọi vang vào căn phòng yên tĩnh. Không có câu trả lời, các giác quan của anh cho rằng anh đang ở một mình.

"Chết tiệt," -  anh thầm rủa.

Đứng dậy thật khó khăn, chân anh như bị gãy và đầu thì nặng như một phiến đá.

Sakura đã để lại một mẩu giấy nhắn cho anh trên bàn bếp. - "Kakashi, em rất xin lỗi vì đã cho anh uống thuốc ngủ nhưng anh cần ngủ hơn bất cứ thứ gì khác. Em đang ở bệnh viện vì Sasuke đã tỉnh. Còn rất nhiều đồ ăn trong tủ lạnh vậy nên anh có thể ăn bao nhiêu cũng được ".

Kakashi nắm lấy chiếc áo khoác và đôi ủng của mình và rời đi nhanh nhất có thể.

Anh đã mất quá nhiều thời gian để về đến căn hộ của mình nhưng ít nhất cuối cùng anh cũng đến được.

"Karin?" - anh gọi ở cửa. Nhưng anh đã biết rồi, phải không? Karin đã biến mất và chỉ có cặp mắt quen thuộc của tộc nhân Uchiha đang sợ hãi nhìn anh từ bên dưới lớp chăn.

"Nhóc có thể ra ngoài, Sarada. Ta sẽ bảo vệ nhóc cho đến khi chúng ta có thể tìm lại mẹ của nhóc." - Kakashi nói, cố làm cho giọng nhẹ nhàng nhất có thể.

Bảo vệ con bé sao? Kakashi muốn cười nhạo chính mình. Anh đã quên rằng không nên thực hiện lời hứa đó thêm lần nào nữa hay sao? Rin trong giấc mơ đã nói ra sự thật, dù có cố gắng đến mấy thì Kakashi cũng không thể bảo vệ được những người mà anhyêu thương. Chết chóc và đau khổ, thế giới này chỉ dành cho những người như anh mà thôi.

[Còn tiếp...]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro