Cô nhi viện
Sau khi Kakashi quay lại trụ sở ANBU, anh gục xuống giường và ngủ một mạch cả ngày suốt đêm và mơ màng như một khúc gỗ. Một Shinobi cần phải ngủ nhiều nhất khi có thể, đó là quy tắc bất thành văn của Shinobi ngay cả khi trái tim anh đang bị rối bời.
Vào buổi sáng hôm sau, Kaeru phục kích anh ở hành lang và hỏi cô gái đeo mặt nạ chim ở đâu.
"Cô ấy được cử đi làm một nhiệm vụ bí mật rất đặc biệt vậy nên cô ấy sẽ phải mất một thời gian dài để trở lại." - Kakashi nghiêm nghị nói mặc dù anh không thể không nở một nụ cười khi nhìn vẻ mặt háo hức của chàng trai trẻ.
"Ồ không, thật sao?"- Kaeru hỏi, có vẻ rất thất vọng. Có lẽ cô gái đeo mặt nạ chim sẽ chết trong nhiệm vụ của mình, Kakashi nghĩ. Cảm giác khó xử của Kaeru không thể tiếp tục lâu hơn được nữa vì một ANBU bị mất tập trung sẽ là trách nhiệm của Kakashi vì anh là đội trưởng, và đội trưởng thì phải có trách nhiệm để đảm bảo rằng không ai bị phân tâm quá mức .
Sau khi uống trà, trái cây và thức ăn bổ sung, Kakashi đến gặp Iruka tại Học viện. Tất cả các giáo viên và Jonin, nhiều người trong số họ đã từng là đồng đội của Đội 7 đang rất hào hứng để gặp Kakashi và cầu xin anh giảng một bài giảng nhỏ cho lớp trẻ nhỏ nhất và anh đã đồng ý để nói về tầm quan trọng của tinh thần đồng đội, chứ gì nữa. Những đứa trẻ mắt to và mũi tẹt, dễ bị ấn tượng bởi những câu chuyện của một người phong trần như anh, Kakashi đoán chúng bằng tuổi Sarada và nếu mọi việc diễn ra suôn sẻ thì con bé sẽ sớm tham gia Học viện cùng chúng.
Kỳ thi Chunin được diễn ra và Kakashi miễn cưỡng đồng ý làm giám thị trong phần thi thứ hai.
"Xin đừng khiến mọi người thất vọng, Kakashi Sensei," - Shikamaru trêu chọc anh và đó chính là lý do tại sao ngay từ đầu Kakashi đã miễn cưỡng tham gia. Ngôi làng đang rất cần thêm những Shinobi nhưng anh vẫn chưa sẵn sàng để hạ thấp tiêu chuẩn của mình. Anko mỉm cười và nháy mắt với anh từ phía bên kia phòng như thể đang ra hiệu hãy gọi cho cô và anh sẽ làm vậy vì cô ấy có kinh nghiệm và anh cần lời khuyên của cô.
Lý do thực sự cho chuyến thăm của Kakashi là nói rõ với Iruka rằng anh cần được hướng dẫn cách để dạy một đứa trẻ năm tuổi và anh ấy đã đồng ý cùng Kakashi đón Sarada vào lúc 11 giờ vì Iruka có một lớp học mà anh ấy không thể hủy trước đó.
Thấy mình có chút thời gian rảnh rỗi sau chuyến thăm Học viện, Kakashi quyết định đến bệnh viện để gặp Sakura. Anh muốn xin lỗi cô một lần nữa vì đã khờ khạo gợi ý những gì Sarada cần mà không nhận ra rằng Sakura là một gợi ý hoàn hảo trong khi sự tồn tại đơn thuần của đứa trẻ chắc chắn giống như một cái gai trong mắt cô.
Trước sự thất vọng rõ rệt của anh, Sakura rõ ràng không có mặt. Cô đang thực hiện một ca phẫu thuật phức tạp và một y tá đã nói với anh rằng sẽ phải mất đến vài giờ. Sakura thế nào rồi? Kakashi tự hỏi khi anh bước ra ngoài. Cô có ngủ ngon không? Lẽ ra anh nên mang cho cô thứ gì đó từ tiệm bánh. Anh lo lắng cô sẽ không ăn uống đầy đủ sau ca phẫu thuật và chỉ ăn thuốc thực phẩm, thứ không tốt cho một phụ nữ trẻ như cô.
Mới thoáng nghĩ qua, anh đã đến tiệm bánh nhưng khi vào trong thì anh nhận ra mình không biết cô thích ăn loại bánh gì. Sau khi xem xét 1 vòng các loại bánh được trưng bày, Kakashi quyết định mua ba chiếc Melonpan ( bánh mì hình dưa lưới ) và được người chủ cửa hàng trẻ tuổi bọc chúng bằng giấy hồng. Sau đó anh cũng mua bánh sữa khi nghĩ về lần họ đến thăm Kurenai. Đứa con nhỏ của cô ấy đã cảm thấy đói và đã khóc thét lên cho đến khi Kurenai hâm nóng một bình sữa cho nó no bụng.
Kakashi đặt Melonpan trong văn phòng của Sakura, trên bàn làm việc của cô và chọn lối đi qua mái nhà thay vì cửa trước. Ít nhất thì anh cũng không ngại nghe những lời đàm tiếu về bản thân nhưng Sakura có thể không thích điều đó khi cô sẽ phải đối phó với những quyết định kỳ lạ của Sasuke như thế nào. Anh có nên để lại lời nhắn hay điều đó không? Suy nghĩ về những gì sẽ viết, Kakashi cuối cùng quyết định ghi "Trong trường hợp em đói, lời chào từ Kakashi" vào sổ ghi chú của cô.
Kakashi đã đi được nửa chừng ra đến ngoài cửa sổ thì anh quay lại để ghi thêm "Ta nhớ em".
Anh đang ở trên sân thượng và cảm thấy vô cùng xấu hổ về điều đó nên đã quay lại để xé toàn bộ tin nhắn thành những mảnh giấy nhỏ.
Nhìn những đoạn tin nhắn nằm trong thùng giấy khiến Kakashi thở dài. Một ANBU bị mất tập trung là trách nhiệm của đội trưởng sao? Trước tiên anh nên đính chính lại rằng mình không phải là một trong những người trước đó trước khi chọn Kaeru. Cậu ta có thể nghĩ rằng mình thực sự may mắn khi không có nhiệm vụ nào dành cho cậu ta hoặc nếu có thì nó có thể trở thành một vấn đề thực sự.
Nói về nhiệm vụ... anh phải làm gì đó và tốt hơn hết là anh nên hoàn thành nó trước khi kiếm cớ để bao biện.
Cô nhi viện nằm ở vùng ngoại ô của làng Lá, nơi nhà cửa thưa thớt và nhiều cây cối nhưng Kakashi nhận thấy có nhiều tòa nhà hơn trước đây. Sự phát triển của trại trẻ mồ côi tất nhiên là một điều gì đó rất tích cực nhưng thật đáng buồn là còn rất nhiều đứa trẻ không còn cha mẹ. Cuộc chiến cuối cùng đã trôi qua sau một thập kỷ nhưng những vết thương vẫn còn quá mới.
Kakashi được chào đón ở cửa bởi một người phụ nữ lớn tuổi trông nghiêm nghị trong bộ quần áo sẫm màu và đeo kính, người có vẻ quen thuộc với anh. Anh đã không sống ở đây khá lâu rồi, có thể là vài tháng? Hay một năm trước khi anh có được một căn hộ trong làng sau khi gia nhập ANBU chăng? Những ký ức mờ ảo... gần như ẩn sau một bức tường sương mù trắng. Nhớ lại những gì Sakura đã nói với anh, Kakashi nghi ngờ mình có thể đã phong ấn ký ức khỏi trại trẻ mồ côi, nhưng tại sao? Nhìn chằm chằm vào tấm biển phía trên cửa trước, Kakashi cố gắng buộc bộ não của mình phải cho anh một vài gợi ý nhưng rốt cuộc vẫn là sự trống rỗng.
"Tôi là quản giáo ở đây, tôi có thể giúp gì cho cậu?" - người phụ nữ nói sau khi quan sát anh trong im lặng.
"Tôi đang tìm Kabuto?" - Kakashi lịch sự nói.
"Ồ, thằng bé đang gặp rắc rối chăng?" - người phụ nữ nói, hơi tái mặt.
"Không," - Kakashi nói, hơi ngạc nhiên trước phản ứng bảo vệ của người phụ nữ. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có bất kỳ ai trong làng này quan tâm đến Kabuto.
"Vậy thì tôi rất mừng. Thằng bé sống trong ngôi nhà bên dưới cái cây khổng lồ ở phía sau. Chỉ cần đi xung quanh tòa nhà chính và chắc chắn cậu sẽ thấy nó, Kakashi." - người phụ nữ nói với một nụ cười nhỏ.
Kakashi gật đầu cảm ơn và tự hỏi khi anh bước đi liệu người phụ nữ ấy biết đến tên anh và bỏ hết kính ngữ đi nhờ những người dân trong làng hay thực sự biết anh là ai.
Ngôi nhà nhỏ mà người phụ nữ ấy đã chỉ ra trông giống như đang dựa vào cái cây khổng lồ cao chót vót. Xung quanh nó có những bông hoa loa kèn hoang dại mọc lên cùng những đốm màu sặc sỡ trên nền cỏ xanh. Hầu hết các cánh cửa đều được trượt mở ra để đón ánh nắng và gió nhẹ vào và khi Kakashi bước lên hiên nhà, anh nghĩ rằng đây hoàn toàn không phải là ngôi nhà mà anh mong đợi một người nào đó như Kabuto sẽ ở. Kabuto đang ngồi bên ngoài uống trà và xem xét một số loại giấy tờ.
Hắn ta giật mình trước sự xuất hiện đột ngột của Kakashi nên đã đánh rơi chiếc cốc đang cầm trên tay nhưng đã kịp đỡ lấy trước khi nó kịp vỡ tan dưới nền. Một người đàn ông không thể coi thường và Kakashi sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm đó nữa.
"Thông thường mọi người sẽ thể hiện sự hiện diện của họ khi họ đến thăm," - Kabuto gầm gừ, khuôn mặt méo mó vì tức giận.
"Không phải vấn đề của tôi nếu cậu bị điếc," - Kakashi nhún vai, trừng mắt nhìn nhà khoa học. Đúng là anh không hay phát ra nhiều âm thanh khi bước đi nhờ vào việc huấn luyện để trở thành sát thủ từ khi còn nhỏ và nó đã trở thành thói quen.
"Anh muốn gì?" - Kabuto hỏi một cách không thân thiện và đứng dậy, phủi sạch quần tây với vẻ thờ ơ có chủ ý.
"Câu trả lời," - Kakashi đáp trả.
"Và anh nghĩ rằng anh sẽ nhận được chúng bởi vì..." - Kabuto nhướng mày với sự tò mò chế nhạo.
"Một người tình nguyện chăm sóc trẻ em bị mất cha mẹ không thể là người xấu."
"Cho tha, tôi không cần anh thông cảm."
"Tôi đã không đề nghị bất kỳ điều gì cả. Bất cứ khó khăn nào cậu có trong quá khứ đều là quá khứ. Từ chỗ tôi đang đứng cho thấy cuộc sống của cậu ở Konoha trông cũng khá ổn. Vậy là cậu đã chấp nhận nơi đây là nhà của cậu?" - Kakashi chỉ về ngôi nhà và cảnh vật xung quanh.
"Tôi thấy thật khó tin khi thấy anh đến đây chỉ để giảng đạo cho tôi. Anh! Và tất cả mọi người. Anh thực sự nghĩ rằng anh có quyền làm vậy với tôi?" - Kabuto gầm gừ.
Thái độ nói lên mối hận thù cá nhân. Kakashi thở dài, anh không có thời gian cũng như năng lượng để tìm hiểu xem điều đó đến từ đâu trừ khi sự thù hận đó cần một lý do chính đáng.
"Nghe này, Kabuto. Tôi không rảnh để chơi trò chơi với cậu. Cậu có biết Sasuke có một người con gái không? Một đứa trẻ vô tội có liên quan đến vụ lộn xộn này và con bé năm tuổi. "
Không, Kabuto đã không biết gì vẻ mặt kinh ngạc của hắn.
"Mẹ con bé đã đưa con bé đến Konoha để chúng ta... chúng ta... có thể bảo vệ con bé. Vậy nên tôi... tôi xin cậu một cách rất lịch sự rằng làm ơn hãy khai sáng cho tôi về những gì cậu đã nói với tôi trước đây. Rằng tôi ... tôi sẵn sàng tham gia vào ... thí nghiệm? Có liên quan đến Sharingan. "
"Anh đã nói làm ơn phải không? Tôi không nghe rõ lắm." - Đôi mắt của Kabuto chuyển hướng.
"Làm ơn," - Kakashi nói một lần nữa, nuốt xuống sự chán ghét và niềm tự hào của bản thân, mặc dù đó là một điều rất khó khăn.
Kabuto nhìn anh một cách kỳ quặc và thở dài. - "Được thôi. Anh đã tham gia vào các thử nghiệm Sharingan nhưng người duy nhất biết về nó là anh, tôi và Sasuke. "
"Tiếp tục đi," - Kakashi thúc giục sau khi Kabuto im lặng.
"Chính anh đã đến và yêu cầu nó với tôi."
"Tại sao... tại sao tôi lại làm vậy?" - Kakashi cảm thấy đầu mình quay cuồng. Vậy là anh đã thực sự đi sau lưng Tsunade? Thật không thể tin được anh đã làm điều đó! Thể hiện lòng trung thành với Kage của một người... đó là quy tắc số một trong Bộ Quy tắc Ứng xử của Shinobi. Nếu không có lòng trung thành vậy thì cuộc sống của một Shinobi có mục đích gì?
"Vì gia tộc Uchiha tất nhiên, còn gì nữa. Anh luôn cảm thấy mình cần phải bảo vệ cậu ấy, phải không? Cậu ta - hay đúng hơn là cả gia tộc đã bị xóa sổ của cậu ta. Tội lỗi to lớn của người sống sót mà anh vẫn mang theo bên mình... nó giải thích cho khá nhiều điều mà anh đã làm. "
"Làm thế nào mà những thí nghiệm này giúp...,
Ồ không .
"Có gì đó không đúng với Sasuke?"
"Anh thông minh đấy, tôi đã nghe rất nhiều người ca ngợi về kỹ năng suy luận của anh và anh thậm chí còn không cần đến Sharingan để làm điều đó! " - Kabuto nói, nghe có vẻ không chân thành.
Kakashi đã cảm thấy có điều gì đó không ổn vào ngày hôm đó tại quán bar. Sakura đã nói là chỉ bị sốt nhưng Kakashi đã nhìn thấy thứ gì đó khác lạ trong mắt Sasuke.
"Nó là gì? Cậu biết phải không?" - Kakashi hỏi với một cảm giác chìm đắm.
Kabuto nhún vai. - "Không nhiều lắm. Sasuke nghĩ đó có thể là căn bệnh giống như căn bệnh mà Itachi mắc phải ".
Sasuke chắc hẳn đã tâm sự với hắn. Đó là lý do duy nhất anh có thể nghĩ ra để chứng minh việc anh tình nguyện tham gia các thí nghiệm trên người mà Tsunade sẽ không bao giờ chấp nhận. Nếu Sasuke mắc bệnh nan y, nếu Sasuke chết trước khi huyết thống được bảo toàn...
"Có vẻ như bây giờ anh đã hiểu. Tôi đã làm thí nghiệm với máu của gia tộc Uchiha trong nhiều năm và gần đây tôi đã cố gắng cung cấp cho anh khả năng kích hoạt Sharingan thay vì luôn phải mang theo một miếng hút chakra khổng lồ được kích hoạt sau băng bảo vệ trán của anh."- Kabuto nói.
"Điều đó là không thể," - Kakashi nói một cách quyết liệt.
"Cảm ơn anh vì đã chia sẻ kiến thức chuyên môn của mình. Tôi không nghĩ rằng anh sẽ là kiểu người từ chối những điều hiển nhiên." - Kabuto lạnh lùng nói.
"Và ... nó cần đến mắt của Uchiha?"
"Quả nhiên là một chuyên gia. Đúng vậy, nó yêu cầu mắt và máu của tộc Uchiha cho đặc điểm huyết thống, đó chính xác là những gì tôi đã nói trước đây. Đó là lý do tại sao anh lại có con dấu máu đó" - Kabuto chế nhạo.
"Nhưng tôi..."
"Có hai con mắt của Uchiha trong đầu của anh, đồ ngốc. Anh không nhận thấy khi nhìn vào gương à? Chà, đôi mắt đó là một điều bí ẩn, ai mà biết được, chúng có thể dùng Ảo thuật vào vật chủ để khiến anh quên đi mọi thứ. "
Kakashi cảm thấy rất muốn ngồi xuống nhưng chỉ có mái hiên và anh không chắc mình muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt người đàn ông này. Nhưng rồi một lần nữa... Kakashi đột ngột ngồi xuống và lấy tay che mặt.
"Là mắt của ai...," - anh hỏi, cảm thấy buồn nôn.
"Của Uchiha Fugaku. Cha của Sasuke. "
Nhưng bằng cách nào? Làm sao?! Đôi mắt này đến từ đâu ?!
"Tôi đã tiêm huyết thanh cho anh vào ngày hôm trước và anh đã có một con dấu mới nhờ nó. Chỉ biết rằng cơ thể anh đã liên tiếp từ chối dòng máu Uchiha một cách khá dữ dội vậy nên hãy uống thuốc đi, được chứ? Tôi không thích anh nhưng tôi đã đầu tư rất nhiều thời gian vào nghiên cứu của mình và tôi không muốn đối tượng thử nghiệm đầu tiên của mình chết ".
"Lấy chúng ra, ngay bây giờ."- Kakashi nói, ngẩng đầu lên, cảm thấy suy sụp đến mức anh đã sẵn sàng để tự mình móc mắt ra.
" Bây giờ sao? Điều đó là không thể. Tôi đã nói với anh rồi, sử dụng hai Mangekyou Sharingan đã thay đổi cấu trúc tế bào của anh. Tôi không biết làm thế nào để đảo ngược những điều đó ... Anh có thể đã chết nếu không có tôi." - Kabuto cười.
"Tôi sẽ nói với Tsunade về tất cả những điều này," - Kakashi nói. Anh đã sẵn sàng gánh chịu hậu quả từ cơn thịnh nộ của cô.
"Đừng là một tên ngốc. Cô ta sẽ cấm cửa chúng ta ngay lập tức, chúng ta đã đi được rất xa rồi! Chính anh đã nói rằng cô ta sẽ nhanh chóng bỏ qua cơn giận dữ một khi chúng ta giới thiệu cho cô ta công nghệ để biến tất cả các Shinobi của cô ta thành những người có thể sử dụng Sharingan. Hãy tưởng tượng điều này có ý nghĩa lớn lao thế nào đối với Konoha!" - Kabuto đáp lại một cách gay gắt.
"Sasuke có một đứa con. Hiện tại huyết thống đã an toàn vậy nên chúng ta phải dừng lại. Chúng ta không thể làm điều này sau lưng Tsunade! Nó là sai trái ."- Kakashi nói nhỏ.
"Anh biết chính xác rằng một đứa trẻ không có khả năng tự vệ là không đủ. Con bé sẽ là mục tiêu của những kẻ thèm muốn Sharingan. Anh muốn bảo vệ con bé? Chúc may mắn, một mình anh là không đủ để làm điều đó. "
"Chỉ có cậu, tôi và Sasuke biết về thí nghiệm này thôi phải không? Tôi không nghĩ điều đó đúng, chắc hẳn ai đó khác cũng đã biết về nó. Ai đó có Mangekyou Sharingan và có thể tạo ra các bản sao Susanoo. Ai đó..." - Kakashi trầm ngâm.
"Cậu cũng đã được huấn luyện bởi Danzo, phải không?" - Kakashi hỏi Kabuto. Có điều gì đó... điều gì đó mà anh không thể chạm tới được. Điều gì đó đang làm phiền anh, điều gì đó không đúng . Có gì đó đang ẩn náu sau làn sương trắng.
"Vậy thì sao?"- Kabuto hỏi lại.
"Ông ấy cũng đã dạy cậu cách để quên chưa?"
Kakashi nhìn thấy trên khuôn mặt của Kabuto là một người đàn ông đeo kính hiểu rất rõ ý của anh, một điệp viên nguy hiểm và xảo quyệt nhất, một người đàn ông không có danh tính thực sự, một người đàn ông sẽ phong ấn bất cứ thứ gì có thể làm tổn hại hắn khi ở trong tay kẻ thù hoặc bất cứ lúc nào hắn muốn.
Xóa bỏ tính cách của ngươi. Xóa bỏ quá khứ của ngươi. Xóa bỏ tương lai của ngươi. Ngươi không là gì cả. Nhiệm vụ là tất cả .
Điều gì sẽ xảy ra nếu nhẫn thuật đó được sử dụng lên một người để khiến họ quên đi? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu...
Kakashi đột ngột đứng dậy.
"Tôi sẽ đi sâu vào vấn đề này. Tôi cảnh báo cậu, nếu cậu đang chống lại lợi ích của Konoha theo bất kỳ cách nào ..." - anh lạnh lùng nói.
"Tốt thôi. Tôi rất vui vì chúng ta cuối cùng cũng đã ghét nhau trở lại , tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều." - Kabuto chế nhạo.
Hắn ta đang che giấu điều gì đó, Kabuto biết nhiều hơn những gì hắn thừa nhận và điều đó có nghĩa là... hắn ta là là kẻ phản bội như hắn đã từng... hoặc hắn đang bảo vệ thứ gì đó hoặc ai đó.
"Tên của người quản giáo là gì?" - Kakashi hỏi.
Môi Kabuto nhếch lên thành một nụ cười chế nhạo. - "Anh không nhận ra bà ấy sao? Tên bà ấy là Nohara . Tôi nghĩ rằng anh đã giết con gái của bà ấy thì phải? Đâu đó hình như... 30 năm trước? Nhưng đừng lo lắng, bà ấy đã tha thứ cho anh từ lâu rồi, Anh hùng của Sharingan. Những lỗi lầm chúng ta đã gây ra trong quá khứ... đều được tha thứ và lãng quên. Có phải không? "
Rin .
Đau nhói như từng cơn, được tha thứ và lãng quên? Không bao giờ, đơn giản là vì Kakashi sẽ không bao giờ để bản thân làm điều đó.
************************************
Chỉ có sự kiệt sức vô cùng mới khiến Sakura không thể chạy về nhà. Kẹp chặt bánh Melonpan trong tờ giấy màu hồng vào ngực, cô hy vọng mình sẽ có thể nhìn thấy người đã rất chu đáo đặt nó vào văn phòng của cô khi anh đưa Sarada trở lại Tháp Hokage trong đêm. Sakura chỉ muốn gặp Kakashi để nói lời chào và để đảm bảo với bản thân rằng anh vẫn khỏe và nghỉ ngơi đầy đủ sau những gì anh đã trải qua trong vài ngày qua.
Sasuke đã gặp cô ở cửa và nhìn cô bằng đôi mắt đen từ chiếc xe lăn.
"Chào, Sasuke," - cô nói, cởi giày và áo khoác. Cô đã quá mệt mỏi với ngay cả việc hình thành những từ ngữ trong đầu cũng là một nỗ lực. Cậu ta trông vẫn xanh xao và có biểu hiện đau đớn hiện rõ trên khuôn mặt. Cô y tá dường như đã rời đi nhưng cô ấy đã đắp chăn lên chân Sasuke như được chỉ dẫn. Hơi ấm sẽ giúp ổn định xương hơn.
"Xin chào Sakura, ngày hôm nay của em thế nào?" - cậu nói.
Rõ ràng là Sasuke vẫn còn sốc vì không nhớ rằng họ đã từng kết hôn và từ giọng điệu của cậu ta, cô đoán cậu thậm chí còn đang cảm thấy tồi tệ về điều đó.
"Sarada vẫn chưa về sao?" - Sakura nói lên hy vọng của mình.
"Con bé về rồi, họ đã đưa con bé về hơn một giờ trước."- Sasuke trả lời.
Sakura cảm thấy môi mình bắt đầu run lên và nhanh chóng cắn chặt nó. Cô đã rất muốn cảm nhận được vòng tay ấm áp của Kakashi, đó là điều duy nhất có thể trút bỏ trái tim nặng trĩu của cô trong ngày hôm nay. Anh là người duy nhất cô muốn nói về hoàn cảnh của mình, cô đã nhớ anh cả ngày đến mức cô muốn rời bệnh viện với một lý do nào đó để tìm anh.
"Con bé có nói gì không?" - Sakura hỏi, đi về hướng nhà bếp và theo sát là Sasuke, người có vẻ khá khó khăn khi di chuyển bằng chiếc xe lăn dù chỉ có một tay. Cánh cửa phòng khách lúc này đang có Sarada nằm bên trong đã được đóng chặt lại và một cách thận trọng, Sakura thăm dò không gian bên trong bằng giác quan của mình và tìm thấy sự hiện diện chakra nhỏ bé, mệt mỏi ở đó.
"Con bé chưa nói chuyện với anh, chưa một từ nào." - Sasuke nói.
Sau khi đặt bánh mì lên bàn, Sakura đi đến bên tủ lạnh và lấy ra những gì còn lại mà mẹ cô đã gửi tặng. Sakura đã vượt qua cơn đói, một phần là nhờ vào tác dụng phụ của thuốc thực phẩm, có lẽ cô sẽ chỉ ăn Melonpan.
"Các Sensei đã nói gì?" - cô hỏi, bước đến bồn rửa mặt để lấy nước.
"Họ đã có một cuộc tranh cãi."
"Tại sao?" - Sakura cau mày.
"Kakashi muốn kiểm tra khả năng biến đổi bản chất của Sarada vào ngày mai và Iruka phản đối ông ấy khá kịch liệt và nói rằng còn quá sớm, con bé còn quá trẻ và điều đó có thể dẫn đến nguy hiểm."
"Và?" - Sakura nói với một cảm giác chìm đắm.
"Khi thầy ấy lên tiếng phản đối Kakashi thì Sarada đã đẩy mạnh Iruka và chạy về phòng, nhốt mình và không ra ngoài kể từ đó."
Sakura thở dài. Một cuộc tranh cãi? Điều đó không giống với Iruka Sensei cũng như Kakashi chút nào. Rõ ràng là buổi tập sẽ diễn ra tốt đẹp nếu họ không mất bình tĩnh như vậy.
"Iruka sensei nói sẽ mất rất nhiều thời gian để huấn luyện con bé vì con bé không có kiến thức trước đây như việc chưa bao giờ nhìn thấy một chiếc shuriken hay một thanh kunai và đã khóc khi Iruka muốn con bé tấn công thầy ấy để thầy ấy có thể thể hiện những đòn Thể thuật cơ bản ".
Đứa trẻ tội nghiệp.
"Và Kakashi đã nói gì?"- Sakura hỏi.
"Thầy Kakashi," - cô nói thêm, nhưng tại sao cô còn bận tâm?
"Tại sao Kakashi lại có áo mưa ở đây?" - Sasuke hỏi đột ngột.
"Sao cơ?" - Kakashi rất có thể đã quên nó vào ngày hôm qua khi anh vội vã rời khỏi căn hộ vào buổi sáng và cô đã quá bận tâm với những suy nghĩ đen tối để nhận ra điều đó khi họ trở về nhà.
"Áo mưa của ông ấy".
"ANBU, thầy ấy đã trở lại ANBU."- Sakura nói.
"Đó là nơi ông ấy thuộc về, ông ấy không nên cố gắng trở thành một giáo viên vì ông ấy làm việc đó quá tệ. Ông ấy đã đến đây muộn hơn một tiếng vào sáng nay và Iruka đã chết lặng. " - Sasuke nói một cách hằn học.
"Đó là mệnh lệnh của Tsunade. Hơn nữa, Kakashi là người duy nhất mà đứa trẻ chấp nhận cho đến bây giờ." - Sakura nói, cảm giác tức giận lạnh lẽo bắt đầu sôi sục trong cô.
Nhưng con bé là của anh, của anh ! - Sakura muốn hét vào mặt tên Uchiha. Anh có một đứa con với một người phụ nữ khác và nghĩ rằng tôi sẽ ổn với nó ?!
"Thầy ấy đã ngủ ở đây vào đêm hôm trước, đó là lý do tại sao áo mưa của thầy ấy lại ở đây," - cô nói thêm với vẻ ác ý.
"Ông ấy ... cái gì?" - Đôi mắt Sasuke trở nên to tròn rồi nheo lại thành những khe hở đầy tức giận.
"Anh đã nghe tôi nói rồi đấy, thầy ấy đã ngủ ở đây và nếu anh nghĩ rằng anh có quyền được chỉ trích và cằn nhằn thì anh nhầm rồi. Tôi có lý do chính đáng để tin rằng anh không nhớ những gì đã xảy ra giữa chúng ta, nhưng hãy để tôi nói cho anh biết... Tôi hết chịu nổi anh rồi, tôi đã mất đến 10 năm nhưng cuối cùng thì tôi cũng tỉnh ngộ rồi! "
Sakura cảm thấy muốn ném những thứ trong tủ bếp vào người đàn ông trước mặt cô. Vẻ đẹp trai chết tiệt của cậu ấy và đôi mắt thôi miên chết tiệt của cậu ta trông đau đớn.
"Anh... anh xin lỗi, Sakura. Anh thực sự đã làm tổn thương em. Anh biết em đã luôn ... đứng về phía anh vậy nên anh thề, anh sẽ cố gắng hết sức để..." - Sasuke nói với vẻ khó khăn.
"Đừng tỏ vẻ quan tâm như vậy! Hãy để tôi một mình. Tại sao anh lại quay lại Konoha ngay từ đầu? Mọi thứ đang rất ổn với tôi kể từ khi anh ra đi! "
"Anh...," - Sasuke cắn môi.
Có một âm thanh đột ngột từ phòng khách và sàn nhà rung lên rất nhanh như thể có thứ gì đó rất nặng rơi xuống sàn. Tim Sakura muốn ngừng đập.
"Sarada? Nhóc có thể mở cửa không?"- Sakura vội chạy đến, nhưng cửa đã bị khóa từ bên trong.
"Sarada?" - cô hỏi lại và gõ cửa.
Không có câu trả lơi.
"Sarada?"
Sự hiện diện chakra của con bé đã biến mất.
Sakura truyền chakra vào nắm đấm của mình và tung vào cánh cửa để nó bật ra khiến ổ khóa bị xé toạc khỏi khung cửa.
Căn phòng trống rỗng.
Cảm thấy tim mình đập điên cuồng trong lồng ngực, Sakura quay gót đi một vòng với hy vọng có thể tìm ra manh mối, bất kỳ manh mối nào về việc làm sao một đứa trẻ năm tuổi có thể biến mất khỏi một căn phòng khóa kín như này. Có thể ai đó đã bắt cóc con bé? Nhưng cửa sổ đã được đóng chặt và có những ANBU canh gác xung quanh tòa tháp.
Họ không thể đánh mất Sarada. Và nếu họ làm vậy... thì liệu Sakura sẽ ổn khi thấy Sasuke sinh thêm con với những người phụ nữ khác chứ? Nếu thực sự ổn thì tại sao đứa trẻ này lại khiến cô bận tâm đến vậy?
Sau đó cô nhìn thấy tờ giấy trên sàn. Cô vội vàng chạy tới và nhặt nó lên, có một chữ ký trên đó và cô nhớ đã từng nhìn thấy thứ này đâu đó trước đây.
"Kakashi có giới thiệu với Sarada về Bát Khuyển không?" - Sakura thở hổn hển hỏi, nghe thấy tiếng Sasuke xuất hiện sau lưng cô. Phải, Kakashi chắc chắn đã làm điều gì đó như này vì những con chó không chỉ mang lại niềm vui cho một đứa trẻ mà chúng còn có thể giúp bảo vệ con bé.
"Có, Iruka đã đề cập đến những điều như vậy," - Sasuke nói.
"Con bé có thể thực hiện một thuật triệu hồi không?" - Sakura ngạc nhiên hỏi.
"Không. Nhưng Kakashi đã cho con bé một cái còi chó?" - Sasuke nói.
Sarada đã tìm cách gọi cho Pakkun để Pakkun dẫn cô đi. Một đứa trẻ lạc lõng và buồn bã như Sarada sẽ đi đâu vào lúc này? Sakura không khó để tưởng tượng vì đó cũng là nơi mà cô muốn đến.
"Tôi sẽ đưa con bé trở lại, tôi biết con bé ở đâu." - Sakura thở hổn hển.
"Sakura, hãy để anh giúp. Anh biết mình đã làm rối tung lên nhưng anh muốn..." - Sasuke nói.
Nhưng Sakura không muốn nghe những gì cậu muốn. Cô ra khỏi cửa và chạy xuống cầu thang. Rốt cuộc thì cô cũng có thể nhìn thấy Kakashi, cô cần gặp anh. Có anh bên cạnh thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Hoặc ít nhất là vậy, cô tin là sẽ như vậy.
[Còn tiếp...]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro