#Đừng khóc
(R): Rii Ahn #fb
Đêm khuya ở Konoha thật tĩnh lặng, chỉ có tiếng mưa rả rích gõ lên mái nhà, hòa cùng những cơn gió lạnh lẽo. Kakashi bước chậm rãi qua con đường vắng, chiếc mặt nạ như thường lệ che gần như kín cả khuôn mặt, nhưng bên dưới đó là đôi mắt trầm lặng đầy suy tư. Dù đã muộn, anh không thể không lo lắng về Neiko - cô học trò từng khiến anh băn khoăn về sự kiên định của mình.
Khi anh đến trước nhà của Neiko, ánh đèn trong nhà vẫn le lói. Kakashi đứng chần chừ một lúc, rồi quyết định gõ cửa. Cửa không khóa, anh nhẹ nhàng đẩy vào.
Neiko đang ngồi bên cửa sổ, ánh sáng từ ngọn đèn mờ chiếu lên gương mặt cô, khiến đôi mắt dị màu của cô trông càng bí ẩn hơn. Nhưng điều làm Kakashi khựng lại là những giọt nước mắt lăn dài trên má, phản chiếu ánh sáng yếu ớt của căn phòng.
"Nei-chan?" Anh gọi khẽ, giọng trầm nhưng đầy sự quan tâm. Neiko không quay lại, chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài trời mưa.
"Thầy Kakashi... Em không nghe tiếng thầy vào." Cô lau nhanh nước mắt, nhưng không thể che giấu được nỗi đau đọng lại trong giọng nói của mình.
"Em ăn tối chưa..." Kakashi ngồi xuống bên cạnh, mắt anh dò xét khuôn mặt cô, từng biểu hiện nhỏ đều không thể qua khỏi con mắt dày dạn kinh nghiệm của anh.
"Rồi ạ, chỉ là..." Neiko thở dài, tránh ánh mắt của Kakashi.
"Em đã làm mọi thứ, nhưng dường như vẫn không đủ. Không thể theo kịp thầy, không thể bảo vệ những người em yêu quý...!"
Kakashi nhíu mày, nỗi lo lắng từ sâu trong lòng dâng lên. Anh hiểu nỗi đau này quá rõ - cảm giác không đủ mạnh mẽ, không thể bảo vệ những người mình yêu thương, như những lần anh đã thất bại trước đây. Nhưng khi nghe Neiko nói điều đó, tim anh như bị ai bóp nghẹt. Anh không muốn cô phải trải qua điều tương tự.
"Neiko..." Kakashi nhẹ nhàng đặt tay lên vai Neiko, cảm nhận được sự rung động nhẹ khi cô cúi đầu.
"Em không bao giờ đơn độc. Sức mạnh của em không phải ở những gì em làm được hay không. Nó nằm ở cách em đối mặt với khó khăn và tiếp tục bước đi."
Neiko ngẩng lên nhìn anh, đôi mắt tím-đen long lanh dưới ánh đèn.
"Nhưng em không muốn làm thầy thất vọng, càng không muốn nhìn thấy mọi người hi sinh vì em."
"Em chưa bao giờ làm thầy thất vọng, và... không ai hi sinh vì em cả, đã là đồng đội thì phải biết vì mọi người, họ hi sinh vì họ cảm thấy xứng đáng và cũng là vì tin tưởng em. Em đừng trách bản thân." Kakashi đáp, giọng dịu dàng nhưng chắc chắn.
"Thực ra... em luôn khiến thầy lo lắng hơn bất kỳ ai khác."
Những lời nói của Kakashi khiến trái tim Neiko đập mạnh. Anh - người luôn giữ khoảng cách với mọi người, người không bao giờ thể hiện cảm xúc thật của mình, lại lo lắng cho cô? Nước mắt của cô lại bắt đầu trào ra, nhưng lần này không còn là vì nỗi đau hay sự yếu đuối.
Kakashi không thể chịu đựng khi nhìn thấy cô khóc. Anh cảm nhận được một nỗi đau sâu thẳm trong lòng, như chính cảm giác mất mát mà anh từng phải trải qua. Không nghĩ nhiều, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay Neiko, siết chặt nó trong lòng bàn tay ấm áp của mình.
"Đừng khóc, Neiko. Thầy ở đây mà." Kakashi nói khẽ, giọng anh trầm và dịu dàng đến lạ.
Neiko quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt của Kakashi. Giữa cơn mưa, trong căn phòng nhỏ ấy, không còn có gì ngăn cách họ. Mọi nỗi buồn, mọi đau đớn dường như tan biến đi, chỉ còn lại sự an ủi dịu dàng của sự hiện diện của người cô tin tưởng nhất.
"Em sẽ không đi đâu cả, thầy Kakashi." Neiko thì thầm, và cô ngả đầu lên vai anh, lắng nghe nhịp tim đều đặn của người thầy mà cô đã thầm yêu từ lâu.
Kakashi chỉ im lặng, nhưng trong khoảnh khắc này, anh biết rằng mình sẽ không bao giờ để cô rời xa.
writer: ttn
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro