Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 2

Hôm nay là Chủ nhật đấy, ngày anh phải tạm biệt nơi thanh bình này và trở về Hàn Quốc. Tuy anh sinh ra ở Trùng Khánh nhưng huyết thống là người Hàn và từ nhỏ lại được gia đình của mình cho theo học và sống ở Seoul. Trường anh nhập học có lẽ to gấp đôi các trường quốc tế khác, thành tích liên tục vang dội khắp cả nước _ trường S.E.B.T ! Đúng thôi! Có lẽ ai cũng muốn con cái có một nơi học tốt... Thật ra gia đình anh không chỉ đơn giản như vậy vào được trường danh tiếng như thế này không dễ! Rất khó nữa là đằng khác. Nhưng đối với cương vị Thái Tử của mình, anh hoàn toàn có thể. Vâng! Anh là Thái Tử của Đại Hàn Dân Quốc!

-Haizz...! Lại phải về nữa ... - Anh thở dài ngao ngán

Ngồi trên máy bay mà lòng anh như bị cả chục tảng đá đè lấy. Bất chợt nhớ ra điều gì đó hảo là quan trọng nha~ Chính là anh sẽ được gặp lại cậu bé hôm qua a~ Anh có để ý thấy cậu bé cầm trên tay bộ đồng phục của trường S.E.B.T nhưng thật ra anh chưa gặp cậu trước kia, có lẽ là học sinh mới! ~ mà thôi chỉ cần được gặp cậu là anh vui lắm rồi ~ Và cũng vì điều này mà Thiên Thiên ngồi cạnh anh phải cắn răng chịu đựng cái nhìn như vật thể lạ rơi xuống của mọi người xung quanh khi nhìn anh tự cười như... một tên điên!

*Tỉ's Pov : Con Cua khùng khùng điên điên, siêu tâm thần, siêu dở hơi kia~ nếu ngươi không là anh của ta thì ta thề sẽ đẩy ngươi ra khỏi máy bay ngay lập tức*

Và rồi , sau hai mươi mấy tiếng, kết quả là có một anh cao to đẹp trai bị sái quai hàm , anh còn lại thì biến thành gấu trúc do thiếu ngủ, mà nguyên nhân là tại vì điệu cười ghê rợn của ai đó =)) (tội Thiên Thiên quá a~)

~Sân bay Inchoen~

-Khải Ca! Thiên Ca! Bọn em ở đây! - một đứa trẻ vẫy tay chào anh và hắn . Bên cạnh nó còn có hai người nữa. Thiên đến , cười, vỗ vay tụi nó, hỏi han gì đó nhưng có vẻ thân thiết lắm.

-Chào mấy đứa, Tử Ngư, Nhất Lân, Đình Tín,mọi việc vẫn ổn chứ ? -Đôi má có đồng tiền hiện ra càng rõ hơn, anh cười rất đẹp, đến cả sân bay cũng bị anh mê hoặc cả rồi. Vài ba cô bánh bèo ở đâu đó đang phát cuồng vì cái "nhan sắc trời cho" của 5 con người phía trước, vội vội vàng vàng lấy điện thoại ra định rằng chụp lén. Nhưng đời nào có như là mơ , ai đó bị cái điện thoại phản bội , do khi chụp quên tắt âm thanh nên ...

-"TÁCH"

Anh, hắn và tụi nó quay đầu lại. Cái quái gì thế này? Từ vài ba con bánh bèo mà bây giờ trở thành 1 tập đoàn rồi a~ bèo lẫn ướt bu quanh tụi anh đông như kiến. Thật ra anh cũng đã quá quen với việc như vậy rồi, không cần nhắc cũng tự biết phải làm gì.

-Tránh ra...-anh nói, giọng nhẹ nhàng nhưng thập phần lạnh lẽo.

Mọi thứ vẫn như cũ , ồn đến nhức cả tai...

-TA BẢO TRÁNH RA MAU, CÁC NGƯỜI BỊ ĐIẾC SAO? - anh hét lên dữ dội, cuộc đời anh luôn phải như vậy, tạo cho bản thân mình một hình tượng lạnh lùng, soái khí. Nhưng anh thật sự rất mềm yếu, mềm yếu ở đây: trong tim này.

Từ ngày bà mất, niềm vui duy nhất còn sót lại trong anh cũng tan theo mây, theo khói. Làm Thái Tử là sung sướng lắm sao? Không! Thậm chí anh còn rất nhiều lần khao khát được sống một cuộc sống như bao bạn bè cùng trang lứa, anh có thể hát những bài hát mình thích, anh có thể xà vào lòng bà, anh có thể bán manh với mẹ, anh có thể đem lòng yêu ai đó mà không có sự ngăn cản nào...

Anh chán ghét cuộc sống này, anh muốn khuất đi , nhưng không! Anh đã hứa với bà là sẽ sống tốt , vả lại anh sống là vì một người mà sau này anh sẽ rõ hơn ai hết

~Quay lại với hiện thực ở Sân bay~

Đám đông tản đi đã 1 lúc lâu. Bốn người kia cũng không phải là xa lạ gì việc này nên vẫn thản nhiên lái xe đến đưa anh về...

Xe dừng lại, bước xuống, anh nhìn căn nhà của mình , thở dài rồi bước vào. Đối với anh là nhà nhưng thật ra nó là Hoàng Cung đó a~ Hoàng Cung của người Hàn thật sự rất đẹp, phong cách kết hợp giữa nét truyền thống Hàn Quốc và sự tinh tế, hiện đại của Châu Âu! Có thể thấy, người xây dựng nên nơi này thập phần tài năng nha~

Khi vừa bước vào thì liền có một đoàn giai nhân xếp thành hai hàng ngay ngắn cung kính đón chào. Anh lạnh lùng lướt đi đến chỗ ba mẹ của mình, gật đầu một tiếng cho có lệ.

-Tối nay, chúng ta sẽ tổ chức một buổi gặp mặt để chọn cho con một người vợ, bây giờ hãy mau chuẩn bị đi! - ba mẹ anh lên tiếng trước khi anh đến cầu thang.

-Gì cơ? - anh thật sự không hiểu, đã nói rồi , biết bao nhiêu lần , anh chính là không muốn lấy vợ a

-Con đến tuổi rồi, lấy vợ cũng là điều đương nhiên, ta cho con tuỳ ý trong hôm nay , bất kì người nào, nếu con muốn.(kết câu này của lão papa)

-Tuỳ ba mẹ - anh bất cần đáp rồi mau chóng về phòng. Ba mẹ anh cũng đến chịu với thằng con này ,nhưng thật sự là thương nhiều hơn giận. Là chính ông bà đã tạo nên anh nhưng hàng năm chỉ có thể về thăm anh vài lần do công việc bắt buộc, là chính ông bà bắt buộc anh nhất nhất bị ràng buộc bởi những qui định ngặt nghèo của Hoàng Gia. Tim ông bà cũng đau,.. Như anh vậy. Nhìn cảnh này , Thiên , Tử Ngư , Lân , Tín chỉ biết thở dài ngao ngán, chuyện trong gia đình anh, họ lấy gì mà xen vào đây...

Thay áo vest cực bảnh trai, bây giờ, anh phải xuống dưới kia rồi, nơi mà có rất nhiều người đang đợi nhân vật chính xuất hiện. Trong đó có nó - Vương thiếu gia Vương Nguyên. Nó thật ra chẳng biết anh và cũng chẳng muốn tham gia tiệc kén vợ của cái tên Thái Tử gì đó đâu! Chỉ là vì ba nó có quan hệ rất tốt với ba của tên đó, mẹ thì lại hy vọng mình gả cho tên đó nữa mới chết. Cái gì mà gả? Vương thiếu gia là con trai, con trai a~ (thế ai kêu Hoành là chồng thế?~)

Anh đi xuống , ánh đèn sáng rực, mọi thứ lung linh nhưng trong mắt Vương Thái Tử thì nó thật giả tạo. Đảo mắt qua một chút, anh sững người, là cậu bé hôm ấy, người mà anh đã luôn mong nhớ! Anh chính là đang đi tìm cậu, chưa từng nghĩ là cậu sẽ tự tìm đến đây. Bất giác , anh cười đến sáng lạng , bước đến bên người kia giơ tay ra trước nó, ngữ khí ôn nhu hỏi:

-Bé con, nhảy với anh đi.

Nó đang suy nghĩ thật nhiều thì có ai đó đưa tay ra trước mặt nó mời nhảy nhưng mà thật lạ, giọng nói này, bàn tay này ....

-Là Anh!!! -Nó hoảng hốt nhìn anh. Bốn mắt chạm nhau , mỗi người một suy nghĩ..

"Khải's Pov: Bé con, gặp lại em rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro