Chương 10 : Gấp thế hay sao ?
Truyện chưa có sự đồng ý của tác giả , vui lòng không re-up hay mang ra ngoài khi chưa có sự đồng ý của tớ , cảm ơn !
----------------
B
ắt xe tới nơi được cho địa chỉ, Vương Nguyên thúc giục tài xế chạy nhanh hơn, tốc độ này quá chậm với cậu.
Hoàng Duệ Ấn Tượng là khu dân cư của những người giàu có tiếng ở thành phố Bạch Sa, phong cảnh đẹp đẽ, thiết kế xa hoa, nhưng cậu không có hứng thú mà thưởng thức, xuống khỏi xe là đi thẳng tới biệt thự của hắn.
Cánh cửa vân tay mở rộng, Vương Tuấn Khải chắc chắn cậu sẽ tới, cậu không có lựa chọn khác.
Vương Nguyên đứng trước cánh cửa gỗ lim khắc hoa, hắn khép hờ, bên trọng vọng ra tiếng dương cầm êm tai vô cùng.
Đẩy cửa ra, trong phòng khách rộng lớn, hắn quay lưng lại với cậu, mười ngón tay thon dài lướt trên những phím đàn đen trắng, hắn đã thay một bộ quần áo ở nhà dễ chịu hơn, ánh mặt trời hắt lại từ xung quanh bốn phía, hội tụ thành một cột sáng trắng, như thể hắn chính là trung tâm của vạn vật.
Vương Nguyên lóa mắt, khoảnh khắc này cậu bị Tuấn Khải mê hoặc, cuộn chặt nắm tay, cậu đi nhanh về phía sau lưng hắn.
Trên khung đàn đặt một hộp xì gà, có vài điếu điếu rơi rớt bên cạnh.
"Tôi biết anh muốn gì, nếu mà…"
" Lại đây," hắn ngắt lời cậu, giơ ra khuôn mặt tuấn tú, ý bảo cậu ngồi vào bên cạnh mình," Đàn với tôi một bản."
Vương Nguyên ngạc nhiên, khẽ nhíu mày, vẻ mặt đầy sốt ruột, "Anh biết rõ là chị tôi đang bị người của anh giữ, tôi không muốn lãng phí thời gian, chúng ta đều ở đây rồi, anh không thể nương tay hay sao?"
" Ngồi xuống." Hắn mở miệng lần nữa, thấy cậu vẫn đứng imthì kéo cậu ngồi xuống bên trái mình.
" Đàn bản nhạc hôm nay cậu dự thi đi." Vương Tuấn Khải khẽ lướt bàn tay phải trên phím đàn, ý muốn cùng hợp tấu với Vương Nguyên.
" Thật sự là không kịp đâu…anh…"
" Cậu không thể đợi được hả?" Hắn cầm lấy tay cậu, đầu ngón tay khẽ vẽ vòng tròn lên lòng bàn tay cậu, đôi mắt dần dần mờ mịt, làm người ta không thể chịu nổi.
" Đúng, tôi chờ không nổi," Vương Nguyên cố rút tay mình ra, " Được chưa hả? Đáp án như thế anh hài lòng chưa? Nếu người thân của anh đang gặp nguy hiểm, anh liệu có thể nhàn nhã đàn hát hay không?"
"Cậu gấp gáp thế hả?" Tuấn Khải không giận ngược lại còn cười, hắn cầm lấy một điếu thuốc trên khung đàn lên châm, khói thuốc từ trên tay hắn nhanh chóng đã loang ra khắp phòng, khiến Vương Nguyên khó thở , đôi mắt chua xót.
" Phòng tắm tầng hai, tắm cho sạch rồi xuống đây tìm tôi."
Vương Nguyên không do dự, đứng dậy, chạy thẳng lên cầu thang hình xoắn ốc.
Trong phòng có áo tắm rất rộng, cậu tắm rất nhanh, không cần lau người cho khô, vội vội vàng vàng khoác chiếc áo tắm rồi đi ra ngoài, không mặc quần áo, như thế ít nhất là tiết kiệm được chút thời gian cởi ra.
Vương Nguyên cảm thấy cậu như cái xác không hồn, không thèm nhìn cách bày trí trong phòng, cậu đi dép lê xông thẳng xuống tầng dưới.
Trên kệ đàn dương cầm có thêm hai ly rượu vang.
Cậu bước từng bước tiến lên trước.
Vương Tuấn Khải đưa cho cậu một ly rượu, Vương Nguyên nhìn một lúc mới nhận lấy rồi uống một hơi hết sạch, dù không uống quen hương vị cồn nhưng cậu vẫn cố nhịn không nhíu mày.
Còn hắn thì nhâm nhi nó một cách hết sức tao nhã, hắn dựa lưng vào đàn dương cầm, ánh mắt nóng bỏng dán vào xương quai xanh như ẩn như hiện của cậu, "Đàn cho tôi nghe một bản!"
Cậu ngoan ngoãn nghe lời, mười ngón thon dài mơ hồ chạm lên những phím đàn lạnh như băng.
Vương Nguyên không hề chú tâm vào bản nhạc, cho đến khi cần cổ bị hơi thở nóng bỏng nuốt lấy, tay cậu run rẩy, tiết tấu loạn nhịp, những phím đàn bị sức của ngón tay ấn chặt xuống, thanh âm đẹp đẽ biến thành dài vô tận làm người ta cảm thấy đinh tai nhức óc.
Mặt cậu kề sát sườn mặt Vương Tuấn Khải, cặp mi dày rậm của hắn như gần trong gang tấc, trong cặp mắt hiện rõ ngạo mạn và phóng túng, "Để tâm vào, tôi cam đoan là nhanh thôi."
Sắc mặt Vương Nguyên đỏ ửng, buộc bản thân phải bình tĩnh, cổ tay cậu run rẩy không ngừng.
" Nhanh hơn chút nữa, được không?"
" Cậu đúng là gấp thật, vừa rồi tôi đâu có cho cậu uống thuốc kích thích!" Hắn cười, hai tay ôm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của cậu, lòng bàn tay vuốt ve qua lớp áo trắng, quả nhiên mềm mại, nếu mà dùng sức, có khi còn bấm ra được nước.
Vương Nguyên nhắm mắt lại, trong đầu không muốn nghĩ đến bất cứ điều gì nữa, nhưng cảm giác toàn thân trong vòng tay Vương Tuấn Khải làm cậu không cách nào làm được.
Bàn tay hắn rời khỏi eo cậu, nhẹ xoa lên bụng, một tay mò thẳng lên ngực cậu.
Cả người cậu run rẩy, sợ hãi như cơn lửa bỏng trước đây từng thiêu đốt cậu.
Mặt cậu nóng bừng, tựa như từng tế bào đang bốc cháy.
Vương Tuấn Khải tháo dây lưng áo tắm của cậu, vậy là da thịt đã tiếp xúc với da thịt.
Ngày trước, lúc nhà Vương Nguyên bị dỡ bỏ và phải chuyển tới nơi khác, vì không thể thống nhất ý kiến bồi thường, một đêm mưa phùn mờ mịt đã mang theo trận hỏa hoạn kinh hoàng.
Đa phần các gia đình đã tháo dỡ nhà đi chỉ còn lại mấy hộ, ngọn lửa đêm đó rất lớn, mà bên ngoài khu là ngổn ngang vật liệu nên xe cứu hỏa đến không kịp, ba mẹ cậu liều mạng mới bảo vệ được hai chị em cậu, chật vật mãi mới lao ra từ cửa sau thì Vương Tâm vì Vương Nguyên đỡ một cây trụ đổ sụp xuống, chính nó đã lấy mất của cô một đôi chân.
Lửa cháy cả đêm, mấy hộ gia đình còn lại không thoát nổi, chết chóc, bi thương…
Hắn hôn mãi lên tai cậu, không phải là dịu dàng nhưng lại khiến người nào đó ngứa ngứa phát run.
Vương Nguyên không mặc gì bên trong, Tuấn Khải đặt hai tay lên bả vai cậu, nhẹ nhàng đẩy áo ra, chiếc áo tắm rơi xuống thắt lưng cậu.
Tiếng khóc than đêm đó, cũng đau đớn tê tâm phế liệt như thế này đây, cả đời này vĩnh viễn cậu cũng không quên được, không nỗi đau nào bằng tận mắt chứng kiến người thân của mình ra đi, mà trơ mắt nhìn họ bị lửa thiêu sống lại càng bi thảm hơn, hôm nay cậu như được trở về ngày hôm ấy, ôm Vương Tâm cả người toàn là máu, thất hồn lạc phách.
Một cánh tay Vương Tuấn Khải ôm lấy eo cậu, nhấc cậu về phía sau, đặt cả người cô lên kệ piano, hộp xì gà rơi đầy trên đất.
Mỗi lần hắn lại gần hơn cô đều run rẩy, và tiếng đàn vang lên càng nhiều. Cậu nắm chặt hai tay muốn bắt lấy một thứ gì đó, nhưng khung đàn quá trơn nhẵn, khiến cậu không tìm nổi cảm giác an toàn, hình bóng hắn phản chiếu trên những đường vân bóng loáng kèm theo là những hành động càng ngày càng đáng xấu hổ.
Hai mạng người, đổi lại một nhúm tiền bồi thường, trừ tiền mai táng ra, đã chẳng thể duy trì chi phí điều trị tối thiếu nhất cho Vương Tâm đến ngày hôm nay.
Sinh mệnh của kẻ nghèo hèn, luôn là hẹn mọn như vậy đấy.
Không cách kháng án, dù biết rõ thực hư của vụ hỏa hoạn, nhưng lúc nào cũng có một thế lực vô hình ngăn cản.
Xương quai xanh gợi cảm xinh đẹp dần lộ ra, da trắng mịn , bụng dưới hoàn mỹ…
Vương Nguyên nhắm mắt lại, hình ảnh ba mẹ chết thảm, Vương Tâm thống khổ tuyệt vọng vì gẫy hai chân lần lượt đẩy cậu vào góc chết, ngủ với hắn một lần, thì bất kể là cái gì đã xảy ra khẽ cắn môi cũng sẽ vượt qua được.
Cần cổ cậu mịn màng ,đẹp mắt, quyến rũ vô cùng, hai tay hắn trượt qua chân cậu, tỉ mỉ ve vuốt côn thịt nhỏ, mu bàn tay hắn khẽ chạm vào hậu huyệt đang e ấp .
Bên tai, tiếng hô hấp của hắn ngày càng nặng nề, chuyển tiết tấu thành khúc nhạc bi thương nhất thế gian, dài đến vô tận, mãi không phiêu tán.
Vương Nguyên cảm nhận rõ ràng dục vọng của Tuấn Khải áp lên phía sau lưng cậu, cuốn theo tất cả mạnh mẽ, cuồng dại cùng chuyển động lãnh liệt.
- End chap -
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro