Chap 9: Thử váy cưới
Đang ăn mà cũng dễ thương như vậy!
Cậu đang ăn thì thấy ai đó đang nhìn mình chằm chằm
" anh đừng nhìn tôi nữa được không? "- cậu nhíu mày khó chịu nói
" không thể! "- anh bình thản nói
Cậu thở dài, thật hết cách với con người này mà!
" em ăn xong rồi? "- anh hỏi
Cậu giật mình nhớ lại câu nói lúc nãy của anh: " đượcrồi, emănđi, emănxongthìtôiliềnănem ".
Cậu lắp bắp nói: " chư..a chưa xong "
" còn gì nữa đâu mà em bảo chưa xong? "- anh vừa nói vừa tiến tới chỗ cậu
" anh làm gì vậy? Tránh ra! "- cậu hét lên
" thì em ăn no rồi, nhưng tôi thì rất đói "- anh mỉm cười gian tà
Cậu nhìn nụ cười của anh thì ngây ngốc một lúc rồi đỏ mặt
" a..nh anh đói thì xuống nhà tìm đồ ăn đi "
" nhưng tôi muốn ăn em?! "- nói rồi anh áp môi mình lên môi cậu, nhấm nháp bên ngoài chán chê. Anh cắn môi khiến cô đau mà kêu lên.
" ưm.. aa "
Anh lợi dụng lúc cậu mở miệng liền đưa lưỡi ấm nóng của mình vào khoang miệng cậu mà hút hết mật ngọt.
Đến khi cậu tưởng chừng mình sẽ ngất vì hết hơi thì anh mới thả cậu ra.
Cậu hít lấy hít để không khí vào phổi
Anh nhìn thấy dáng vẻ dễ thương này của cậu thì không kiềm lòng được hôn lên má cậu tiếng " chụt " rõ to. Thì nhận lại được cái liếc cháy mặt của cậu.
" em mau đi thay đồ đi, tí nữa chúng ta sẽ đi thử đồ cưới "- anh vừa vuốt tóc cậu vừa nói
" tôi không đi đâu "
" được thôi, em không đi thì tôi ăn em vậy! "- nói rồi anh tiến tới áp sát mặt mình vào mặt cậu
" thô..ô.ii tô..i đ..i tôi đi "- cậu lắp bắp nói
" được, vậy mới ngoan. Em mau thay đồ đi "- anh mỉm cười nhìn cậu
Cậu lấy đồ rồi vào phòng tắm thay đồ.
15 phút sau cậu và anh cùng đến cửa hàng váy cưới
Marchesa. Marchesa là một trong những cửa hàng váy cưới bậc nhấc tại thành phố S.
Đến nơi đôi chân thon dài của anh bước xuống. Tiếp đến là thân thể cao lớn và khuôn mặt yêu nghiệt làm những nhân viên tiếp đón ở đó và những người phụ nữ xung quanh phải mê mệt. Nhưng bọn họ không dám hy vọng nhiều. Vì bọn họ biết rằng chẳng có quý ông nào còn độc thân mà đến tiệm áo cưới cả
Anh mở cửa xe cho cậu, vừa bước xuống xe liền bắt gặp những ánh mắt đố kị của bọn họ
Cậu nhíu mày tỏ vẻ khó chịu. Họ liền cuối đầu không dám nhìn. Không phải vì cậu mà là vì họ đều cảm nhận được ánh mắt sắt lạnh của anh đang lướt qua từng người khiến họ lạnh sóng lưng
Những ả lỳ lợm vẫn tiếp tục nhìn anh. Trong lòng cậu liền dâng lên một cỗ khó chịu. Cậu cố ý khoác tay anh như đánh dấu chủ quỳên(au: bb là đang ghen nha😁)
Hành động này của cậu làm cho anh cảm thấy rất hạnh phúc. Anh nhìn xuống bàn tay trắng nõn đang khoác lên tay mình hài lòng mỉm cười
Anh và cậu cùng bước vào, nhân viên phục vụ liền cuối chào: " chào Vương tổng! "
Tất cả mọi người ở thành phố S này đều biết anh không phải dạng tầm thường!
" ừ. Các người hãy mang bộ sưu tập váy cưới mới nhất ra đây "- anh lạnh lùng ra lệnh
" dạ. Phiền Vương tổng đi theo tôi ạ! "- quản lý rụt rè nói
Anh khoát eo cậu đi theo quản lý
" dạ đây là bộ sưu tập mới nhất của tháng này ạ! "- cô quản lý
" em chọn đi "- anh nhìn cậu ôn nhu nói
Quản lý bất ngờ với sự thay đổi của anh. Khi nãy chẳng phải ánh mắt của anh rất lạnh hay sao? Sau khi nhìn cậu trai này ánh mắt liền thay đổi?!
Cậu rời vòng tay của anh đến sờ vào những chiếc vest cưới, không kiềm được mà thốt lên:" oaa, đẹp thật nha! "
Vương Tuấn Khải khẽ nhìn lướt một lượt quanh cửa hàng, ánh mắt anh dừng lại ở một chiếc váy cưới. Trong đầu anh liền nảy ra một ý định rồi quay sang nói với cậu:
- Nguyên Nhi, tôi nghĩ em mặc váy cưới có vẻ hợp hơn.
Cậu nghe vậy liền tức dậy quay sang anh mà quát:
- Anh có giỏi thì tự đi mà mặc.
Anh thấy cậu không nghe lời liền vẫy tay cho mọi người lui ra ngoài rồi trong phòng chỉ còn lại anh và cậu. Anh liền bắt lấy cậu hôn ngấu nghiến đến khi cậu thở sắp không ra hơi. Nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí anh nhếch mép gian xảo nói:
- Nếu em không chịu mặc thì tôi sẽ ăn em.
Nói xong liền đè lên cậu. Cậu hốt hoảng nói:
- Đừng mà tôi mặc được chưa.
Anh hài lòng với câu trả lời của cậu rồi ra ngoài gọi mọi người tiếp tục vào làm việc. Bọn họ hiểu ý liền lôi một loạt váy cưới đủ các kiểu ra.
Cậu xem một lượt rồi dừng lại ở một bộ váy: " Bộ này thật đẹp! " Cảm cảm thán rằng nhưng lại bị mọi người hiểu lầm là cậu muốn thử bộ đó.
Quản lý lấy xuống dẫn cậu vào phòng thử mà chưa để cậu kịp ú ớ gì nhưng cũng không quên quay lại nói với anh: " phiền Vương tổng ngồi đây đợi một lát "
Cậu bị kéo vào phòng thử. Một lát sau khi mặc váy chỉnh chu và giả nữ, nhân viên phục vụ kéo màn ra
Anh không thể rời mắt khỏi cậu. Cậu thật sự rất đẹp, đến nữ nhân cũng không đẹp bằng cậu.
Bộ váy cưới không cầu kỳ nhưng rất đẹp. Hầu hết bằng vải ren làm lộ ra phần lưng trắng ngần. Và đôi chân thon dài
*hình minh họa*
Anh nhíu mày khó chịu về độ hở hang của nó, liền lên tiếng phản bác: " không được! Hở quá! Đổi cái khác đi. Tôi tìm được cái khác cho em rồi "
Nãy giờ anh không ngồi đợi mà tìm xem những mẫu khác. Cậu cảm thấy anh nói rất đúng bộ này đúng là hở hơi nhiều nên nghe lời anh vào thử bộ mà Vương Tuấn Khải đã chọn.
Quản lý nhận bộ váy của anh rồi kéo rèm lại. Anh ngồi xuống đọc báo trong thời gian đợi cậu. Hình như anh chắc chắn rằng cậu sẽ đẹp hơn lúc nãy với bộ váy của chính anh chọn
Anh nghe thấy tiếng rèm được kéo ra liền ngước lên nhìn. Quả thật không sai! Cậu còn đẹp hơn khi nãy
Lần nãy anh chọn cho cô bộ váy xòe. Để lộ ra đôi vai trần và nửa lưng. Nhưng đỡ hơn lúc nãy. Anh rất hài lòng với sự lựa chọn của mình. Nhìn cậu bây giờ giống như một nàng công chúa vậy
*hình ảnh minh họa*
Anh tiến tới chỗ cậu: " em rất đẹp! "
" thật không? "- cậu mỉm cười nói
Đây là lần đầu tiên anh thấy cậu cười với mình liền nói: " tôi có bao giờ gạt em chưa? "
" ai biết được "- cậu liếc anh, nói
Anh thật muốn chết dưới sự đáng yêu này của cậu! Đang định cuối xuống hôn câj thì bị đuổi ra
" thôi anh đi ra cho tôi thay đồ "- cậu nói rồi đẩy anh ra
Anh bất mãn ra ghế ngồi chờ.
Lúc này có một ả nhân viên không biết sống chết đến tiếp cận anh. Ả ta giả vờ mang trà đến rồi hất đổ lên áo anh.
Ả ta ríu rít xin lỗi rồi lấy khăn giấy lau cho anh. Anh muốn cự tuyệt nhưng ả ta cứ áp tới định lấy tay đẩy ả ta ra thì nghe được giọng của cậu.
" a..nh dá..m? " - mắt cậu lúc này đã đỏ ngầu
Nếu nhìn ở góc độ của cậu thì anh với ả ta rất giống như đang hôn nhau
Cậu nói rồi bỏ chạy ra ngoài. Anh lúc này mới định hình lại rồi hất ả ta xuống đất. Đôi mắt sâu không đáy nhìn thẳng vào ả khiến ả rùng mình. Anh nghiến răng nói: " cô đừng hòng sống yên với tôi! "
Anh bỏ lại ả ta đang ngồi dưới đất vẫn chưa tiếp thu được lời nói của anh
Khi cô ta hiểu được thì đã bị người của anh mang về căn cứ.
Cậu bắt taxi về. Vừa về đến nhà cậu liền chạy thẳng lên phòng đóng cửa mặc cho ba mẹ cậu hỏi gì.
Lúc này anh cũng vừa về đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro