Chương 8
Vương Tuấn Khải đi vào nhà, Dương Huân ngoảnh đầu nhìn cánh cửa nhà đối diện, nói: "Mấy năm qua nhà đối diện luôn bỏ trống, sao bây giờ lại đột nhiên có người vào ở thế? Hay là Vương Nguyên , à không, hay là Vạn Vi giở trò?"
Là một người đại diện có kinh nghiệm, lợi dụng Vương Tuấn Khải để Vương Nguyên nổi tiếng là việc mà Vạn Vi hoàn toàn có thể làm được, cũng rất hợp với phong cách của cô ta.
Anh mở tủ lạnh lấy chai nước lọc, vặn nắp tu mấy ngụm, "Trùng hợp thôi."
Dương Huân vẫn không yên tâm: "Cậu phải cẩn thận đấy, đừng để phóng viên chụp được ảnh hai người cùng ra vào tòa nhà, đến lúc đó lại có tin hai người sống chung thì khó giải thích lắm."
Vương Tuấn Khải ngồi xuống sofa, không tỏ thái độ gì: "Cậu yên tâm đi, cậu ấy sẽ tự động tránh xa tớ thôi."
Dương Huân cũng nghe đồn Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải không hợp nhau, nhưng thời gian này anh ta quá bận, nếu có đi đến trường quay thì cũng không có cảnh hai người diễn chung nên không biết rõ không hợp nhau là không hợp thế nào. Nhưng cũng phải nói đây là lần đầu tiên có diễn viên không hợp với Vương Tuấn Khải , những người khác chỉ ước được quen biết cậu ấy thôi.
Dương Huân bàn bạc công việc với Vương Tuấn Khải xong thì trời cũng đã tối, anh ta cầm điện thoại lên: "Tớ đặt đồ ăn cho cậu."
Vương Tuấn Khải đứng lên, "Không cần đâu, trong tủ lạnh còn sủi cảo."
Dương Huân không đồng ý: "Cậu không thể thương dạ dày của mình hơn một chút được hả? Lỡ như hôm nào lại bị xuất huyết dạ dày thì sẽ ảnh hưởng đến tiến độ quay phim, lịch trình làm việc,..."
Chuông điện thoại vang lên cắt ngang lời anh ta, Vương Tuấn Khải nhanh chóng cầm hộp sủi cảo đi vào bếp.
Dương Huân có việc gấp phải xử lý nên không thèm cằn nhằn anh nữa mà nói to: "Tớ đi đây."
Vương Tuấn Khải vừa gắp sủi cảo bỏ vào nồi nước vừa vẫy tay với anh ta.
Cửa thang máy mở ra, Dương Huân thấy Vương Nguyên xách túi thức ăn của nhà hàng, còn có cả trái cây nhập khẩu nữa, nghĩ đến Vương Tuấn Khải đang nấu sủi cảo đông lạnh, anh ta không khỏi cảm thán, "Cậu Vương sống thoải mái ghê."
Cậu ngơ ngác, không hiểu ý anh ta là gì. Cậu mua mấy loại trái cây này ở quầy hàng dưới khu chung cư, vì đều là trái cây nhập khẩu và tươi mới nên khá đắt, nhưng khu này toàn là người giàu nên chẳng ai để ý chút tiền lẻ đó.
Cậu giơ túi ra, lịch sự mời anh ta: "Anh ăn trái cây không?"
Dương Huân cười, lắc đầu: "Không đâu, cảm ơn cậu ."
Vương Nguyên thu túi lại, lúc Dương Huân đi qua chỗ cậu ,đột nhiên anh ta nói: "Hay là cậu qua mời Vương Tuấn Khải đi?"
Tại sao cậu phải mời Vương Tuấn Khải ăn trái cây? Anh ta muốn ăn thì không tự đi mua được à?
Dương Huân cười: "Cậu ta ít tự đi mua đồ lắm, nếu bị nhận ra thì phiền phức lắm, chỗ nào cũng có phóng viên cả."
Câu này là muốn nhắc nhở Vương Nguyên rằng cậu ở cùng khu chung cư với Vương Tuấn Khải thì phải cẩn thận, đừng để phóng viên chụp được.
Vương Nguyên hiểu ý anh ta, cậu cười trào phúng: "Được thôi, dù sao cũng là hàng xóm, giúp đỡ nhau mới phải lẽ."
Dương Huân sững sờ, anh ta có cảm giác như lời nói của mình bị phản tác dụng, cái gì mà hàng xóm nên giúp đỡ nhau?
Vương Nguyên thấy sắc mặt anh ta trở nên xấu đi thì vui thầm trong bụng, cậu cười với anh ta: "Em về đây, tạm biệt anh Dương."
Về đến nhà, cậu gọt trái cây rồi chia ra làm hai phần.
Vương Tuấn Khải đang ăn sủi cảo thì nghe tiếng chuông cửa, anh nghĩ Dương Huân quay lại nên đặt đũa xuống đi ra mở cửa.
Cửa mở.
Anh sửng sốt mấy giây, đôi mắt đen láy tĩnh lặng liếc đĩa trái cây trên tay cậu rồi lại nhìn cậu , tựa như muốn hỏi cậu có ý gì.
Vương Nguyên giơ đĩa trái cây ra, cười với anh: "Cho anh nè, người đại diện của anh nói hàng xóm phải quan tâm tới nhau."
Cậu cười rất đẹp, mắt híp lại như một con mèo lười nhác, bên má là cái lúm đồng tiền hơi nông, thấy anh nhíu mày thì cậu khẽ cười ra tiếng, nhẹ nhàng nghiêng người đi vào nhà, "Yên tâm đi, không có độc đâu."
Chàng trai này tự nhiên quá,anh còn chưa kịp ngăn lại thì cậu đã đi vào phòng khách.
Vương Nguyên đi tới bàn để đặt đĩa trái cây thì thấy trong bát còn mấy miếng sủi cảo, ngay cả nước chấm cũng không có, cậu ngoảnh đầu nhìn anh: "Anh ăn cái này?"
Vương Tuấn Khải ừ, lướt qua người cậu ngồi xuống bàn, cầm đũa tiếp tục ăn sủi cảo.
Vương Nguyên nhướn mày, đặt đĩa trái cây lên bàn, "Tôi về đây, anh cứ từ từ ăn sủi cảo của mình đi nhé."
Lúc xoay người bỏ đi, cậu nhìn bộ sofa làm bằng da thật hơi lâu. Cậu thích bộ sofa nhà anh.
Anh nghe một tiếng "ầm", biết rằng cửa nhà mình đã được đóng lại.
Cậu về nhà ăn thức ăn nhà hàng của mình, khẽ cười thích thú khi nghĩ tới cảnh Vương Tuấn Khải ngồi ăn sủi cảo. Cuộc sống của ảnh đế vô vị quá.
Trong căn hộ đối diện, sau khi rửa bát xong, anh đi ra phòng khách, nhìn đĩa trái cây được xếp ngay ngắn đặt trên bàn, anh bốc lấy một miếng bỏ vào miệng, ngọt ghê.
Đĩa trái cây bị anh tiêu diệt sạch sẽ trong khi đọc kịch bản.
***
Tới kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, số lượng khán giả tới trường quay còn đông hơn ngày thường gấp ba lần. Trường quay có ba, bốn đoàn phim nên số khán giả tới ngắm thần tượng của mình nhiều vô số kể. Từ lúc bắt đầu quay, thông tin về phim "Triều đại thái bình" đều được bảo mật nên fans không hề nghe ngóng được tin tức gì, ngay cả phóng viên cũng không được phép vào khu vực quay phim.
Buổi trưa Vương Nguyên tới trường quay, bảo vệ phải tốn rất nhiều thời gian mở đường, cậu mới lái xe vào được. Cậu nhanh chóng đi vào phòng hóa trang, thay trang phục rồi chờ thợ trang điểm hóa trang cho mình.
"Mấy bữa nay ngoài trường quay có nhiều fan lắm, một phần cũng vì ngày 1 tháng 10 này khai máy phim "Quyền mưu" của Lê Tranh. Năm nay anh ta đã vượt qua Khải ca để giành được giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất nên mức độ chú ý và fan tăng mạnh. Mà đoàn phim của họ cho phép tham quan trường quay nên phóng viên và fans đến đây càng lúc càng đông."
"Bởi vậy mà đoàn phim của chúng ta bị lộ rất nhiều ảnh, muốn giấu cũng không giấu nổi."
"Fans Lê Tranh cuồng thật đấy, hồi sáng la hét ầm ĩ muốn chết. Lê Tranh có đẹp trai bằng Khải ca không? Đàn ông phải như Khải ca thì mới hấp dẫn."
"Chính xác."
Hai thợ trang điểm nói chuyện cực kỳ hăng say, Vương Nguyên lười nhác nhắm mắt nghe họ nói, đến khi tám đã đời thì một người mới nói với cậu : "Cậu Vương , hôm nay phấn trang điểm là đều loại không thấm nước, nên lúc tẩy trang sẽ hơi phiền một chút nhé."
Vương Nguyên gật đầu: "Ừ, không sao."
Cảnh của cậu được quay vào buổi tối, là cảnh diễn khổ nhục kế, cậu bị rơi xuống nước.
Nữ nhân chốn hậu cung đấu đá nhau là chuyện hết sức bình thường, Ninh phi từ một người không muốn tranh giành với ai trở thành người đàn bà ác độc. Trước mặt hoàng đế, Cậu ta dịu dàng như nước, nhưng sau lưng ngài, từ những chiêu trò nhỏ nhặt đến giết người diệt khẩu, không việc xấu xa nào mà không dám làm.
Tính cách của nhân vật này thay đổi theo từng ngày, nên đó là thách thức lớn đối với tay mơ như Vương Nguyên .
Diễn xuất của Vương Nguyên rất thất thường, lúc hay lúc dở khiến đạo diễn Từ vô cùng đau đầu. Có hôm thì cậu diễn rất tốt, có hôm thì chẳng ra sao.
Ninh phi không thể tha cho Như phi hiện đang được sủng ái. Khi hai người đứng trên cây cầu nhỏ trên hồ, cung nữ thiếp thân của Ninh phi nói nhỏ vào tai nàng: "Hình như hoàng thượng đang đi về phía này."
Vẻ mặt của Ninh phi không hề thay đổi, cậu ta cười với Như phi: "Tỷ tỷ, không phải muội chê tỷ đâu, nhưng trang phục hôm nay của tỷ... Hoàng thượng ghét màu tím nhất đấy."
Lúc này, cung nữ của Như phi cũng nhìn thấy hoàng đế, vội nói: "Nương nương, hoàng thượng đang đi tới đây."
Ninh phi nhìn thái giám thân cận của hoàng thượng đi về hướng này, cười nói: "Tỷ tỷ, muội là người hiểu rõ sở thích của hoàng thượng nhất, có muốn muội chia sẻ với tỷ không?"
Như phi cảnh giác nhìn nàng ta, nửa tin nửa ngờ tới gần.
Không ngờ Ninh phi kéo tay nàng rồi ngã người ra sau, tựa như chiếc lông vũ rơi xuống hồ.
Mọi thứ bỗng chốc hỗn loạn, Ninh phi được người đưa lên bờ. Lúc tới đó, hoàng đế nhíu chặt mày, hắn cúi người bế Ninh phi đang bị ướt nhẹp, thân thể hai người dính sát vào nhau, y phục nơi lồng ngực của hắn cũng bị ướt theo.
"Tốt lắm!" Đạo diễn Từ gật đầu hô to, "Vương Nguyên cứ giữ trạng thái như vậy nhé, tới lượt Tuấn Khải !"
Trên màn hình máy quay hiện lên hình ảnh cao lớn uy nghi của hoàng đế. Hắn cúi đầu nhìn Ninh phi run rẩy vì lạnh, mày nhíu chặt lại, cúi người bế lên, "Truyền thái y!"
Ninh phi khép đôi mắt phượng, hai tay choàng qua cổ hoàng đế, giọng ấm ức: "Hoàng thượng..."
Đạo diễn Từ chau mày, vẻ mặt của Vương Nguyên càng lúc càng thấy sai, cuối cùng ông hô to: "Cắt! Vương Nguyên , cậu đừng tỏ ra đáng thương như vậy có được không hả? Ánh mắt sai rồi, là hốc mắt rưng rưng lệ đấy, hiểu không?"
Vương Tuấn Khải đặt Vương Nguyên xuống. Một cơn gió thổi qua khiến cậu phát run vì lạnh, "Đạo diễn Từ, quay lại lần nữa ạ."
Nữ hoàng NG tái xuất rồi.
"Cắt! Vương Nguyên , tay kìa! Nhớ phải choàng qua cổ Tuấn Khải !"
"Cắt! Vương Nguyên , cậu không rặn ra vài giọt nước mắt cho tôi được hả? Sau này còn có cảnh khóc nữa đó! Cậu có diễn được không đấy, hả?!"
"Thợ trang điểm đâu, trang điểm lại cho cậu ấy đi!"
Vương Nguyên thuộc thể hàn, mà lại mặc quần áo ướt sũng hơn một tiếng đồng hồ nên không chịu nổi. Cậu cắn chặt môi, cả người run lẩy bẩy.
Vương Tuấn Khải cúi đầu nhìn cậu mấy giây rồi xoay người nói với đạo diễn Từ: "Đạo diễn Từ, cho cháu xin mấy phút nhé."
Đạo diễn Từ ảo não khoát tay, "Nghỉ mười phút!"
Cứ mỗi lần diễn cảnh thân mật với Vương Tuấn Khải là thằng nhóc Vương Nguyên sẽ biến thành nữ hoàng NG. Nếu không phải biết cậu không ưa Vương Tuấn Khải thì ông sẽ nghĩ cậu nhóc đó mượn cơ hội sàm sỡ Vương Tuấn Khải .
Hai người đi tới mái che, có người đưa khăn tắm, Vương Nguyên nhận lấy lau khô mặt, sau đó quấn khăn quanh người mình.
Vương Tuấn Khải đang định nói chuyện thì Vương Nguyên ngẩng đầu nhìn anh: "Lát nữa anh véo tôi đi, eo của tôi sợ đau lắm, anh mà véo chỗ đó thì chắc chắn tôi sẽ khóc được."
Lâu lắm rồi cậu không khóc, những lúc gặp khó khăn trong cuộc sống thì cậu cũng không khóc, nên khi quay phim và biết rõ cũng chỉ là giả thôi, thật tình cậu không khóc nổi.
Vương Tuấn Khải nhíu chặt mày, anh chưa bao giờ nghe diễn viên nào phải bị véo mới khóc được. Cậu là người đầu tiên.
Vương Nguyên nói rất nghiêm túc: "Tôi nói thật đấy, anh đừng ngại."
Nếu cứ chịu lạnh như thế này thì cậu sẽ bị cảm cúm mất.
Bỗng nhiên anh cười: "Nếu cậu thực sự muốn vậy thì cứ làm thế đi."
: "... Anh đừng véo mạnh quá đấy!"
Quay lại lần nữa, Vương Tuấn Khải bế Vương Nguyên ướt sũng lần thứ mười một, trên mặt là vẻ uy nghiêm cần có của bậc đế vương, nhưng bàn tay đang đặt ở eo cậu từ từ khép lại, sau đó véo cậu một cái.
Sắc mặt của Vương Nguyên chợt thay đổi, cả người rúc vào lòng anh, đau đến mức muốn cắn lên cổ anh, "Đau chết mất! Vương Tuấn Khải , tôi có thù với anh à?!"
: "..."
Mọi người chẳng hiểu ra sao, ai cũng ngây ra như phỗng.
Sau mấy giây sửng sốt, đạo diễn Từ mới kịp phản ứng: "Cắt cắt cắt cắt! Vương Nguyên , có chuyện gì thế?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro