KaiYuan Shot - Nợ - part 3
Cả ngày hôm đó, anh và cậu ở cùng nhau, anh không về nhà nên bà rất tức giận, cứ đi đi lại lại, còn ông ngồi đó, mặt đăm đăm nhìn vào bảng chứng khoáng
" Ông này, thằng quý tử nhà ông đi đến giờ vẫn chưa về? Ông không lo à?
" Cái bà này, nó lớn đầu lắm rồi"
" Tôi nghĩ nó đang ở chung với Roy.."
" Bà nói cái gì? Roy? Bà có nói là hôm nay nó phải gặp mặt Jell chưa?
" Rồi"
Hai ông bà bắt đầu tranh cãi, ông kêu người đón anh về. Mặt ông lúc này giận dữ hẳn lên: " Lại là cậu Roy nữa à? Nó điên à? Lỡ để bên kia biết chuyện thì không xong đâu"...
****
" Ting..Toong.." Tiếng chuông cửa vang lên, cậu từ tốn ra mở cửa, cậu thật sự hốt hoảng vì có một đám người mặc áo đen tiến đến cậu, cậu lùi về phía sau, vấp phải chân ghế, cậu ngã khụy xuống, kêu lên một tiếng: " Á..." . Anh trong phòng bất ngờ chạy ra, thấy cậu ngã, lại có đám người đứng đó, đoán chắc là người của ông, anh đi đến hỏi có chuyện gì đang xảy ra và đỡ cậu đứng dậy nhưng họ không trả lời mà lại chia nhau ra, một bên bắt lấy anh, một bên ngăn cậu lại. Anh và cậu với lấy tay nhau nhưng không thể, họ lôi anh ra ngoài, còn cậu chỉ biết nhìn trong nước mắt....
" Sầm" Cánh cửa đóng lại, chỉ còn hình dáng bé nhỏ ấy....
****
Về nhà, sau một trận cãi nhau với ông bà, cuối cùng anh cũng đồng ý gặp Kim Hoa. Anh lặng lẽ lên phòng, mặc vào người bộ âu phục màu da pastel nhạt, có chút kiêu hãnh của vị tổng giám đốc, có chút thờ ơ và có chút cảm thấy bất an....
Anh đến nhà hàng hạng A* ở dãy đường XYZ , đến nơi anh vào thẳng phòng vip - mà cô đã liên lạc với mẹ anh. Anh đứng trước cửa, hít thật sâu, anh mở cửa bước vào. Thật ngạc nhiên là dáng người và gương mặt quen thuộc ấy, một người con gái mặc bộ phục thời thượng theo kiểu Mỹ, đầu tóc khá gọn gàng được búi cao rất năng động...
" Jell?" - anh mở lời, gương mặt vô cùng kinh ngạc
" A, chào anh Karry, lâu quá không gặp anh" - Cô lịch sự, lễ phép đứng dậy, cúi nhẹ người chào anh, đôi môi được đánh son bóng nhẹ cong lên, đôi mắt kẻ nước híp lại. Thật rạng rỡ.
" Là em thật sao? Lớn quá nhỉ"
Jell hay còn gọi là Kim Hoa, là người từng là bạn thuở nhỏ khi còn ở bên Mỹ của anh, anh xem cô như em gái của mình, lúc nào có bánh kẹo đều nhường cho cô. Dần dần cô thích anh, cô từng bày tỏ nhưng anh đã thẳng thừng, anh bảo cô còn nhỏ, tình cảm này chỉ là thoáng qua thôi. Anh cũng thích cô nhưng là tình cảm của vị anh trai đối với em gái.. Sau khi về tiếp quản công ty, thì anh cũng không thể liên lạc với cô. Đúng là định mệnh cô lại là vị hôn thê của anh được hai ông bà nhắc tới khi còn bên Mỹ.
" Chẳng lẽ anh muốn em cứ như con nít hay đòi ăn kẹo à.. Lại đây ngồi đi" - Cô kéo lấy tay anh đến chiếc ghế đối diện. Hỏi anh có bạn gái chưa, anh ậm ừ. Hỏi anh cảm thấy như thế nào khi cô là người sắp kết hôn với anh, anh bất chợt nhìn cô, làm cô giật mình
" Sao vậy? Anh không thích?" - Cô chớp nhẹ đôi mắt rồi nhìn chỗ khác hỏi anh
" Anh xin lỗi, anh có người yêu rồi..."
Câu nói của như xoáy vào tâm can của cô, cô là yêu anh thật. Cô cũng biết người mà anh đang nói tới là ai..
" Đúng sự thật rồi"
" ? "
" Em biết người mà anh đang nói đến là ai. Thừa biết người đó rất quan trọng với anh. Nhưng sao em vẫn cảm thấy trái tim mình đau nhói hơn khi chính anh nói ra điều này.. - Cô rớm nước mắt
" Xin lỗi nhưng em đừng làm gì người đó nữa, người đó bị tổn thương nhiều rồi... E hèm, anh có việc, anh xin lỗi, anh phải đi.."
Anh vội vã mở cửa đi thẳng ra ngoài, cô đứng đó cười trong nước mắt, trong đầu óc cô lúc này toàn những điều xấu xa nhất
" Rồi có ngày anh phải đồng ý lấy em thôi.."
Cô cầm chiếc điện thoại nói chuyện với một người nào đó. Rồi cô tắt máy, cười nham hiểm...
****
Anh về đến nhà, như thường lệ anh thường chào hai ông bà trước khi lên phòng nhưng hôm nay có vẻ không thoải mái, anh đi thẳng lên phòng không nói chuyện với ai cả. Tháo nhẹ chiếc cà vạt, anh như điên loạn, vật vờ " Tại sao lại là Jell? " Anh huơ tay làm rơi những thứ trên bàn xuống kêu loảng xoảng, ông bà ở dưới nghe thấy lắc đầu vì tính tình khác thường này. Cũng chịu thôi, anh cũng đáng thương vậy, bị sự ràng buộc khó gỡ giữa gia đình. Con trai của vị Chủ tịch là như thế....
" Ting..toong..ting.." Âm thanh quen thuộc ừ chiếc điện thoại reo lên, anh chẳng thiết nghe máy, mặc nó, anh muốn được nghỉ ngơi và anh thiếp đi...
****
Đường phố buổi chiều khá đông đúc, người xe đi lại tấp nập, có chút ồn ào của thành phố, gió thổi nhè nhẹ đưa mùi hoa tử đinh hương bay nghi ngút. Vương Nguyên đang đi trên đường, bỗng chợt nhớ ra điều gì đó. Là chuyện của Jell hẹn gặp cậu. Cậu suy nghĩ nên đến hay không. Vội vã đón xe đến chỗ hẹn, vẫn là nơi mà Jell đã gặp anh trước đó. Cậu đến phòng mà cô chờ, mở cửa.
" A, cậu đến rồi. Mời ngồi" - Cô cầm ly rượu vang trên tay, lắc nhẹ, đôi mắt dễ thương lúc này thay cho đôi mắt sắc sảo đang nhìn cậu..
" Cô hẹn tôi ra đây có việc gì sao?" - Cậu từ tốn lịch sự
" Chắc cậu cũng biết tôi là ai đúng không?.."
" Nhanh đi, tôi không có nhiều thời gian" - cậu chau mày, giọng nặng với cô ta
" Được rồi, tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề chính. Tôi khuyên cậu nên rời xa Karry. Lí do hết sức đơn giản nhưng không kém phần phức tạp: nếu cậu tiếp tục đeo bám anh ấy thì anh ấy sẽ không có kết cuộc tốt đâu, vì khi lấy tôi Karry mới được lợi từ gia đình tôi, còn không anh ấy không những mất tất cả mà còn bị đuổi ra khỏi nhà nữa.. Chuyện chỉ có thế" - cô nhếch môi ác ý, nghiêng cổ chờ đợi câu trả lời từ cậu
" ............................. "
" ................................"
" Sao rồi? Cậu đang làm mất thời gian của tôi đấy"
" Tôi sẽ không từ bỏ..." - câu nói của cậu làm cô khựng lại, đôi mắt cô nheo lại tỏ vẻ không hài lòng. Cậu là như thế, ương ngạnh như thế. Phỏng cậu có suy nghĩ?
Cậu lạnh nhạt đứng lên và đi ra ngoài, không một lời chào từ biệt, cái cách đó làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, gương mặt trầm lặng. Bên ngoài cũng đã tối mịt, lại còn mưa. Mưa hòa vào không khí làm cho ngột ngạt hơn. Ánh đèn mờ ảo kia cũng không thể tỏa sáng. Cậu đi từng bước nặng nề dưới ô. Cậu đau khổ đến phát thét. Cần ai đó hiểu cho tâm cậu lúc này...
Về đến nhà, bất chợt cậu hoảng lên, ai đó đã đem đồ đạc cậu ra ngoài, chốt cửa đã bị đổi. Cậu há hốc mồm, đập cửa. Bà chủ nhà đi ra nói với cậu về căn nhà. Số cậu thật đen đủi. Cậu cùng chiếc vali màu xanh nhạt, cậu không cần ô che nữa, một mình bước đi dưới mưa. Bây giờ cậu chỉ còn con số không, cậu đến trạm xe buýt ngồi ở đó, cậu không đón xe, chỉ là ngồi-ở-đó thôi. Điện thoại của cậu cất trong vali vì vậy cậu không biết anh đang gọi. Lo lắng cho cậu, anh chạy thật nhanh ra ngoài, chạy hết mức có thế, lội mưa tìm cậu, anh chạy đến những nơi cậu thường đến, không thấy. Vội vã chạy đến nhà tìm cậu, lại được bà chủ nói rõ sự việc. Anh như muốn vỡ òa. Cậu có thể đi đâu vào giờ, cái tấm thân nhỏ bé kia không sợ nguy hiểm sao? Toàn tâm toàn ý chỉ nghĩ cho cậu....
Tuấn Khải là yêu Vương Nguyên thật sự.....
~~~~~~~~~~~~~~~~~~ TO BE COUNTINUED ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro