Ngoại Truyện 1
Ánh nắng ấm áp đầu xuân len lỏi qua từng khe lá mang theo hơi thở của sự sống lan tỏa khắp căn phòng nhỏ. Tôi nghiêng người ngắm nhìn thân ảnh nhỏ nhắn đang yên giấc trong lòng. Em như mèo nhỏ cứ cọ cọ vào lòng tôi tìm hơi ấm. Tôi hiểu ý liền ôm em chặt hơn, không nhịn được cúi xuống hôn một cái.
“Ưm…”
Em cuối cùng không chịu nỗi nữa liền ngọ nguậy muốn thoát ra. Mắt hạnh ngập nước chớp chớp nhìn tôi, xem chừng chỉ chút xíu nữa là khóc thật. Em ủy khuất đánh vào người tôi một cái rồi giận dỗi quay đi. Tôi bật cười vươn tay ôm lấy em dỗ dành.
“Anh xin lỗi…Đừng giận anh nữa mà.”
“Bảo bối…”
Tay tôi vén áo em lên lần mò vào trong vuốt ve phần eo nhỏ không chút mỡ. Em rùng mình một cái, lập tức kéo tay tôi ra.
“Mới sáng sớm anh đừng có ở đó mà làm bậy.”
“Anh ôm vợ anh là làm bậy sao?”
Nói rồi tôi vươn cả người lên đè em xuống dưới. Thỏ nhỏ thật là đáng yêu mà, cưới nhau hơn 2 năm rồi vẫn còn ngại ngùng như vậy. Em đỏ mặt lấy tay liên tục đánh vào ngực tôi bảo tôi mau xuống.
“Em ngại cái gì hả?”
“Ai…ai ngại chứ? Anh mới ngại, cả nhà anh mới ngại.”
Lại tạc mao rồi. Kể ra thì tôi cũng không dễ dàng gì a…Vợ nhỏ không còn ngoan ngoãn như lúc trước nữa mà lại dữ lên thấy rõ. Nếu tôi làm em buồn thì em sẽ giận tôi 1 tuần. Chẳng những không nói chuyện mà còn cấm luôn chuyện kia. Tôi tốt nhất không nên chọc giận em nếu không nhất định sẽ nghẹn chết.
“Vợ…anh muốn…”
Không đợi em đồng ý, tôi đã chiếm lấy đôi môi ngọt ngào vốn chỉ thuộc về mình tôi. Em không phản kháng lại còn vươn tay ôm cổ tôi kéo cho nụ hôn thêm sâu. Dây dưa đến khi hết hơi thì quần áo cũng yên vị dưới đất. Tôi hôn lên chóp mũi đỏ ửng vì ngại của em rồi mỉm cười. Bắt đầu thác loạn triền miên trên thân thể em.
Sau bữa sáng được ăn no nê, em vì mệt mà ngủ thiếp đi mất, tôi vui vẻ đến công ty. Tâm trạng thoải mái thì việc gì cũng dễ dàng. Cả chồng tài liều, kế hoạch chỉ trong một buổi sáng tôi đã xử lý xong hết. Anh trợ lý ngạc nhiên không thôi, cứ vài phút lại liếc nhìn tôi một cái.
Cuối cùng thì một ngày làm việc cũng kết thúc. Tôi vội vội vàng vàng trở về nhà gặp vợ nhỏ. Chắc bây giờ em đang nấu cơm chờ tôi về. Vừa mở cửa nhà, một hương thơm quen thuộc xông thẳng vào mũi tôi. Trong căn bếp nhỏ có một thân ảnh đang chạy qua chạy lại nấu ăn không hay tôi đã về. Bỏ giày lên kệ, tôi đi thẳng đến nhà bếp ôm lấy em vào lòng.
“A…anh về rồi. Mau đi tắm đi, em sắp nấu cơm xong rồi.”
“Cho anh ôm một chút.”
“Ăn cơm trước rồi anh muốn ôm bao nhiêu cũng được.”
Tôi cười thầm trong lòng. Nếu em đã nói như vậy thì tôi làm sao từ chối được. Hôm nay là em tự nguyện, đừng trách tôi làm càn. Tôi đi tắm sau đó cùng em ăn cơm. Từ khi kết hôn, số lần tôi ăn ở ngoài chỉ đếm trên đầu ngón tay. Trừ những hôm xã giao với đối tác, tôi ngày thường luôn về nhà sớm ăn cơm cùng em. Em cho tôi biết thế nào là hạnh phúc gia đình, là ý nghĩa cuộc sống. Thử hỏi làm sao tôi có thể ngừng yên em đây.
Như lời em nói, sau khi rửa chén xong tôi liền ôm em một mạch đi lên phòng. Đặt em xuống giường, tôi nhanh chóng nằm xuống ôm lấy em, không cho em phản kháng. Em cũng ngoan ngoãn vòng tay ôm lấy tôi, đầu nhỏ cọ cọ trong lòng ngực như mèo con đang làm nũng. Vợ nhỏ đáng yêu quá mức cho phép!
“Em là đang câu dẫn anh hay sao?”
“Không có, anh cho em ôm một chút.”
Âm giọng em nhẹ nhàng cầu xin khiến tôi mềm nhũn trong lòng, nằm yên cho em ôm thỏa thích. Dường như có gì đó rất khác thường ngày, em rất ít khi chủ động như vậy. Tôi định hỏi nhưng lại thôi, chắc do tôi suy nghĩ nhiều quá rồi.
“Tiểu Khải…”
“Sao thế?”
Em ngồi dậy mở hộp tủ bàn lấy ra một tấm thiệp đưa đến trước mặt tôi. Tôi cầm lấy mở ra xem, bất ngờ khi thấy tên người trên tấm thiệp. Là Tử Hiên, cô ấy cùng với một người khác sắp kết hôn. Tôi vui mừng quay sang thì bắt gặp vẻ mặt buồn rầu của em.
“Đây là chuyện vui mà. Sao em lại ủ rủ như thế?”
Em ngước mắt nhìn tôi với ý thắc mắc. Em hỏi tôi không buồn sao, người tôi từng yêu sâu đậm sắp kết hôn cùng người đàn ông khác sao tôi lại vui như vậy. Bao nhiêu hỏi cứ dồn dập đến nỗi tôi không kịp trả lời. Tôi bật cười xoa rối mái tóc rồi hôn lên trán em một cái.
“Sao anh phải buồn chứ? Đúng là trước đây anh rất yêu cô ấy…”
Nghe tới đây mặt em buồn xuống thấy rõ. Đôi mắt long lanh lại dâng lên một tầng nước mỏng.
“Nhưng người anh yêu hiện tại và sau này là em, không phải cô ấy. Có biết không đồ ngốc?”
Tôi gõ đầu em một cái rồi lại không nỡ nên xoa xoa lên chổ vừa bị đánh. Em ngoan ngoãn cúi đầu cho tôi xoa, miệng đã thấp thoáng nụ cười.
“Em biết rồi!”
“Không được nói suông như vậy. Em mau dùng hành động chứng minh đi.”
Tôi chỉ dùng chút sức lực đã áp chế em dưới thân. Em đỏ mặt đánh tôi một cái rồi cũng thuận theo tôi, trao nhau nụ hôn triền miên, nóng bỏng. Đêm còn dài.
******************************************
Hai tuần sau.
New York, Mỹ.
Trong lễ đường trải dài một màu trắng tinh khôi. Tử Hiên nắm tay người đàn ông cô ấy thương bước đến trước mặt cha xứ, trao nhau lời thề nguyện trong năm, chính thức trở thành vợ chồng sau nhiều năm theo đuổi.
Vương Nguyên ngồi bên cạnh bỗng nắm chặt lấy tay tôi. Chưa kịp để tôi thắc mắc em đã ôm lấy tôi bật khóc. Tôi lo lắng dỗ dành em hỏi đủ thứ nhưng em chỉ lắc đầu không đáp. Nước mắt cứ rới thấm ướt một mảng áo tôi. Buổi lể kết thúc tôi dẫn em ra ngoài. Đưa tay lau đi những giọt lệ còn vương trên đôi mắt xinh đẹp, tôi hỏi.
“Khó chịu ở đâu phải không? Anh đưa em về khách sạn nhé?”
Em lắc đầu nói không phải rồi tiến đến ôm lấy tôi.
“Em nhớ đến lúc chúng ta kết hôn cũng từng thề nguyện như vậy bỗng dưng muốn khóc.”
Thì ra là vậy. Làm tôi lo muốn chết được. Cứ tưởng em bị bệnh rồi nên mới khóc như vậy. Ôm em vào lòng vừa an ủi vừa vỗ về mong em có thể vui lên một chút. Tâm can bảo bối của tôi khóc thì người đau lòng nhất là tôi đây.
“Ngày vui của tôi sau cậu lại khóc thành thế này rồi?”
Tử Hiên từ xa đi đến nhìn thấy em liền bật cười trêu chọc. Em buông tôi ra ngại ngùng nhìn cô ấy không biết trả lời thế nào thì Tử Hiên đã lên tiếng trước.
“Tiệc sắp đầu rồi. Hai người mau vào trong thôi.”
Tôi gật đầu đồng ý rồi nắm tay em đi vào. Sau buổi tiệc, tôi và em về khách sạn. Do bị ép uống rượu nên em vừa đến phòng liền ngủ mất. Tôi vẫn còn rất tỉnh táo, thay đồ cho em rồi mới chui vào chăn. Em cảm nhận được hơi ấm liền rút sâu vào lòng tôi ngủ thật ngoan. Tôi cũng vui vẻ ôm lấy em chìm vào giấc ngủ sâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro