Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9

Vương Nguyên cùng Vương Tuấn Khải ngồi trên sofa, đối diện là cha mẹ của Vương Tuấn Khải.

Vương Nguyên vô cùng không không tự nhiên.

Sáng nay cậu lên nộp bản kiểm điểm, bị Vương Tuấn Khải gọi lại, anh ta nói một câu khiến Vương Nguyên muốn cười cũng cười không nổi, muốn khóc cũng khóc không xong.

"Vương Nguyên cậu giả làm người yêu của tôi đi" Vương Tuấn Khải vẻ mặt bình tĩnh, uống một ngụm cafe.

"Người....người yêu?" Vương Nguyên trợn tròn mắt, cậu nghe lầm đúng không? Chắc chắn đang nghe lầm.

"Ừ, giả làm người yêu của tôi đi" Vương Tuấn Khải nhắc lại một lần nữa.

"Nhưng tại sao chứ? Vương tổng chẳng phải anh đã có....."

"Tại ba mẹ tôi" anh cắt lời của Vương Nguyên.

"Cậu nhớ cô gái hôm trước chứ? Mẹ tôi bảo tôi đi xem mắt cô ta, còn nói nếu lần này không thành sẽ bị đuổi ra khỏi nhà, tôi lại rất không vừa ý cô ta nên...cậu đóng giả làm người yêu tôi đi"

Vương Nguyên như chôn chân tại chỗ, dù sao anh ta cũng đã giúp Vương An nếu cậu không đáp ứng có lẽ là không hay cho lắm.

"Được" Vương Nguyên cắn môi đồng ý.

Vương Tuấn Khải mỉm cười đầy hàm ý, bước một thành công, thỏ nhỏ em chuẩn bị về nhà chồng đi.

Cho nên bây giờ Vương Nguyên mới phải đối diện với thế cục khó xử như thế này đây.

Vương Sa Chính hớp một ngụm trà, thằng nhóc này đi xem mắt không biết bao nhiêu lần lại không vừa ý ai, không ngờ có một ngày lại đem về một cậu bé dễ thương thế này.

Cung Thanh Hồng cũng khá vừa ý với Vương Nguyên liên tục gật đầu khen ngợi.

"Con tên Vương Nguyên đúng không?" Cung Thanh Hồng mỉm cười hòa ái hỏi.

"V...vâng" Vương Nguyên khẩn trương đến lắp ba lắp bắp, nói không thành lời.

Vương Tuấn Khải thấy vậy nhân cơ hội đưa tay ôm lấy vai cậu "mẹ à, mẹ đang dọa em ấy sợ đấy"

Vương Nguyên giật mình, từ nhỏ cậu chưa tiếp xúc với ai một cách thân mật như thế này trừ người trong gia đình, bây giờ bị Vương Tuấn Khải ôm quả thật có chút bài xích.

"Cái thằng, im lặng đi, Vương Nguyên à thế cháu năm nay bao nhiêu tuổi rồi?" Cung Thanh Hồng lườm đứa con trai mình một cái.

"Con năm nay 22" Vương Nguyên căng thẳng đến mồ hôi tứa ra từng dòng trên trán.

"Vậy là nhỏ hơn Tuấn Khải 2 tuổi, vậy cũng tốt" vì sao ư? Vì đàn ông đến 40 vẫn còn tràn trề sức sống nếu lấy vợ bằng hoặc lớn hơn thì làm sao đáp ứng nổi nhu cầu.

Vương Tuấn Khải thấy Vương Nguyên không mấy thoải mái cũng ra tay giải vây, tất cả cùng ngồi vào bàn ăn.

"Vương Nguyên xin lỗi cháu cháu đến đột ngột quá không chuẩn bị chu đáo, nếu cháu thấy không vừa miệng thì cứ nói nhé" Cung Thanh Hồng cười cười, thằng con trai 24 năm sống trên đời chưa một mảnh tình vắt vai bây giờ đột ngột dẫn người yêu về ra mắt đương nhiên không có bà mẹ nào là bình tĩnh được cả.

"Vâng, cháu cũng không kén ăn đâu ạ" Vương Nguyên nhìn một bàn ăn thịnh soạn nào là những món này có mơ Vương Nguyên cũng chưa từng nghĩ mình sẽ được ăn.

Vương Tuấn Khải gắp một miếng thịt cá, lấy hết xương ra rồi đưa đến bên miệng Vương Nguyên.

"Há miệng ra nào" câu nói thoạt nghe như bình thường nhưng đối với Vương Nguyên đó là một câu ra lệnh.

Vương Nguyên liếc nhìn hai ông bà Vương thấy họ không tức giận mới dám há miệng nhận lấy đặc ân.

Vương Tuấn Khải nhìn đôi môi đỏ hồng khẽ ngậm đầu đũa của mình rồi nhanh chóng dứt ra lại không nhịn được nuốt nước miếng, chắc chắn là rất ngọt phải tìm cơ hội để nếm mùi thôi.

Ông bà Vương dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn con trai mình, cứ như sắc lang không bằng.

Vương Nguyên nhai nhai miếng cá, mùi cá thơm lừng lan tỏa trong miệng, vị gừng nhẹ nhàng không quá nồng làm át đi mùi tanh vốn có của cá, quả thật là mĩ vị.

Ăn cơm xong Vương Nguyên nhất quyết tranh rửa chén với Cung Thanh Hồng dù gì cũng ăn một bữa của người ta, rửa chén là chuyện bình thường.

Trong lúc đang tập trung với đống chén bát bỗng một vòng tay ôm Vương Nguyên từ phía sau.

Cậu hốt hoảng xoay người lại muốn kháng cự.

"Ngoan, mẹ tôi đang nhìn" Vương Tuấn Khải thủ thỉ vào tai cậu, rồi áp môi lên môi cậu.

Vương Nguyên mở to mắt, nụ hôn đầu của cậu cư nhiên bị cướp mất.

Chiếc lưỡi của Vương Tuấn Khải luồn vào không ngừng đùa nghịch với chiếc lưỡi đinh hương của cậu, quả nhiên rất ngọt, không sai tí nào.

Đến khi Vương Nguyên mặt đỏ lên vì khó thở anh mới buông ra.

Ánh mắt lấp lánh nước như phủ một tầng sương, gương mặt đỏ ửng vì thiếu dưỡng khí, môi môi sưng lên đỏ như một trái dâu nhỏ, quả là gợi tình.

Vương Tuấn Khải vì vậy mà cư nhiên "cứng" lên.

Cung Thanh Hồng cười hài lòng rời khỏi bếp, xem ra hai đứa này thật sự là đang quen nhau, bà sắp có con dâu rồi.

End chương 9

Chúc mn ngủ ngon nhé >3<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro