Chương 7
"Hay tối nay mình vời cậu đi ăn, xem như báo đáp có được không?" Chí Hoành nắm lấy hai tay Vương Nguyên, ánh mắt cực kì đáng thương.
"Ayzzz được rồi, vậy tan làm rồi hẳn tính, xem chừng lại bị mắng bây giờ" Vương Nguyên có chút đùa giỡn, cậu bạn tên Lưu Chí Hoành này cũng không tồi nhỉ.
"Hảo, vậy sau khi tan làm chúng ta cùng đi ăn" Chí Hoành cười vui vẻ đi về chỗ.
Cả hai cùng về chỗ làm việc còn Vương Nguyên thì bắt tay vào viết "bản kiểm điểm"
Thật ra từ lúc đi học đến giờ cậu chưa một lần nào phải viết bản kiểm điểm vì vốn Vương Nguyên lúc còn đi học là kiểu học sinh gương mẫu, lại còn là lớp trưởng, đây cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời cậu viết bản kiểm điểm.
Nghĩ đi nghĩ lại Vương Nguyên cũng cảm thấy vị tổng giám đốc kia với mình hình như đặc biệt hơn so với những nhân viên khác.
Rõ ràng lúc nãy anh ta còn quát tháo với cô gái kia, thế mà lúc lên đến phòng tổng giám đốc lại dịu dàng với cậu như vậy, không lẽ nào......không thể nào!!!!!
Chắc chắn không thể, không bao giờ có thể, Vương Nguyên ơi mày bị cái gì thế hả? Tỉnh lại mau
Vương Nguyên tự lấy tay gõ vào đầu mình, sao cậu có thể nghĩ Vương Tuấn Khải thích mình chứ? Anh ta rõ ràng vừa đẹp trai, giàu có, gia thế lại tốt làm sao có thể yêu cậu? Trên đời này có biết bao nhiêu là người làm sao có thể là cậu được? Chắc chắn không được.
Nghĩ lan man một lúc Vương Nguyên lại trở về chủ đề chính là viết bản kiểm điểm.
Tờ giấy trắng được in lên bằng những nét chữ nắn nót, tỉ mỉ, trên từ giấy có ba chữ thật to khiến ai vừa nhìn vào cũng phải chú ý "BẢN KIỂM ĐIỂM"
Sau khi viết xong Vương Nguyên "soạt soạt" kí tên lên rồi cất vào ngăn bàn, bây giờ chỉ cần chữ kí của sếp nữa là xong.
Bởi vì lúc nãy Vương Nguyên đã tự nhận mình làm báo cáo tuần trước nên báo cáo tuần này cậu đành phải chuyển sang cho Lưu Chí Hoành.
Trong thời gian chờ dữ liệu được sao chép thì trí tưởng tượng của Vương Nguyên lại tiếp tục bay cao, bay xa.
Có thể Vương tổng cảm thấy hứng thú với mình rồi cố gắng lấy lòng mình nhằm mục đích muốn bao dưỡng mình không? Rồi sao đó cả hai bị người nhà Vương Tuấn Khải bắt gian tại trận, mẹ của anh không lưu tình ném một sấp tiền vào mặt Vương Nguyên "cậu lấy tiền rồi cút xa con trai tôi ra" có khi nào mọi chuyện sẽ xảy ra như vậy không?
Cũng có thể mình là em cũng cha khác mẹ của Vương tổng, anh ta biết điều này nên cố gắng chăm sóc, bù đắp cho mình, nhưng thật ra là để nhằm dụ dỗ mình kí tên vào hợp đồng chuyển nhượng tài sản không? Rồi sao đó không lưu tình vứt mình vào quán bar để làm MB* không?
*MB: Money Boy = trai bao
Ayzzz chắc không có đâu, nếu như thật sự mình là em trai cùng cha khác mẹ của Vương tổng thì anh ta chỉ cần giấu không nói ra là được, đâu cần thiết phải quan tâm chăm sóc mình?
Lúc Vương Nguyên giật mình hoàn hồn thì dữ liệu đã được chép xong.
Cậu bấm gửi vào máy của Chí Hoành.
Cậu vươn vai một cái, rồi lấy ra từ bóp da bức ảnh.
"Cua ngốc, khi nào em mới gặp lại anh, em nhớ anh" trong bức ảnh là hình hai đứa trẻ cùng đứng dưới gốc cây liễu, khoác vai nhau cười đến hạnh phúc.
"Ai đây? Là cậu lúc nhỏ sao? Người còn lại là ai?" Lưu Chí Hoành ghé sang nhìn vào tấm ảnh.
"Ayzzz nhiều chuyện quá, mau làm việc đi rồi chiều còn mời mình ăn" Vương bỉu môi cất bức ảnh đi, tên cua nhỏ ngốc nghếch, lâu như vậy còn chưa tìm được mình, hừ nhất định khi gặp lại ta sẽ chẳng thèm nhìn mặt mi.
Nói thế thôi nhưng trong lòng Vương Nguyên bây giờ đang mong lắm, mong được gặp lại người bạn của 15 năm trước, người bạn ngốc nghếch mang tên "Cua nhỏ"
Không biết Cua nhỏ bây giờ ra sao rồi? Có khỏe không? Sống tốt chứ? Có đang nhớ về cậu như cậu nhớ về cậu ấy không? Rất nhiều, rất nhiều câu hỏi hiện lên, nhưng tất cả đều chỉ liên quan đến một người đó là Cua nhỏ.
Mau mau tìm thấy tôi đi, Cua nhỏ ngốc nghếch.
End chương 7
Chương này tặng riêng cho cucnocuaanh chúc cô ngủ ngon nhé, chúc mn ngủ ngon, nếu có bạn nào mình hứa tặng chap mà chưa tặng thì các bạn cmt nha, mình nhớ mình có hứa tặng cho một bạn nào đó nhưng quên mất rồi, nếu có thì bạn í hãy cmt nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro