Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Vương Nguyên nhìn người giao hàng vẻ mặt khó xử.

"Tôi thật sự không có đặt" Vương Nguyên bất đắc dĩ nhắc lại một lần nữa, cậu thật sự không có đặt mà.

"Không sao, cậu cứ nhận đi, đã có người thanh toán rồi" nhân viên giao hàng đưa túi sushi cho Vương Nguyên rồi quay người bỏ đi.

Vương Nguyên muốn gọi lại nhưng đã không thấy bóng dáng kia đâu.

Cậu đem túi sushi để lên bàn tiếp tục làm việc.

"Woa, Vương Nguyên cậu giàu thật đó, sushi này là của một tiệm nổi tiếng đó nha" Lưu Chí Hoành tròn mắt kinh ngạc, trên túi sushi có in logo hình một con cá chép cùng 5 ngôi sao, là logo của nhà hàng Kiiroi Koi* nổi tiếng nhất thành phố về đồ nhật.

*Kiiroi Koi : cá chép vàng

"Cậu thích sao? Cứ lấy ăn đi" Vương Nguyên đẩy túi sushi qua bàn Lưu Chí Hoành.

"Cậu cho mình thật sao?" Lưu Chí Hoành hai mắt sáng lấp lánh, một phần sushi ở Kiiroi Koi ít nhất cũng phải 800 trăm tệ, nói cho là cho?

"Ukm, mình không thích ăn sushi lắm" nói trắng ra Vương Nguyên bị dị ứng hải sản, không thể ăn những thứ như cá hồi hay là thanh cua.

"Vậy cám ơn cậu nha, cậu thật tốt với mình" Lưu Chí Hoành ôm chầm lấy Vương Nguyên lắc lắc.

Vương Nguyên mỉm cười, người bạn này thật đáng yêu.

Sau đó hai người nhanh chóng trở lại làm việc.

"Mọi người ơi, theo thông tin tôi được biết Vương tổng sẽ đến khảo sát phòng chúng ta" Diêu Tử chạy vào phòng vẻ mặt hốt hoảng.

"CÁI GÌ?" cả phòng không hẹn mà cũng đồng thanh hét lên.

Chưa đầy 5 phút sau, Vương Tuấn Khải đã có mặt tại phòng kế hoạch.

Mọi người trong phòng đều đứng lên chào.

Vương Tuấn Khải bỏ qua tất cả, từng bước từng bước đi qua các dãy bàn, vừa đi ánh mắt vừa đánh giá.

Ngay lập tức ánh mắt anh dừng lại ở túi thức ăn có logo Kiiroi Koi.

Ánh mắt anh ngay lập tức tối sầm lại, nhìn về phía Vương Nguyên.

Vương Nguyên bỗng nhiên bị nhìn liền cứng đờ người.

Vương Tuấn Khải hừ nhẹ rồi quay lưng bỏ đi, rõ ràng anh cố tình mua thức ăn trưa cho cậu thế mà cậu lại phũ phàng cho đồng nghiệp ăn.

Vương Nguyên mặt mày nhăn nhó, cậu làm gì phật lòng Vương tổng rồi sao?

Vương Tuấn Khải một mạch đi ra khỏi phòng nhưng vừa bước ra đến cửa lại không nhịn được ngoái đầu nhìn vào trong một lần nữa.

Haizzz anh phải cố gắng hơn thôi.

Giờ tan làm nhanh chóng đến, tất cả mọi người đều ra về.

Vương Nguyên đang đứng đợi xe bush thì bỗng nhiên một chiếc Rolls-Royace dừng lại trước mặt cậu.

Kính xe hạ xuống ngay lập tức hiện ra gương mặt băng lãnh của Vương Tuấn Khải.

"Sếp!!!" Vương Nguyên bất ngờ gọi một tiếng.

"Nhà cậu ở đâu? Tôi đưa cậu về?" giọng Vương có chút hạ thấp xuống.

"Không cần đâu, Vương tổng anh cứ về đi, tôi đợi xe bush cũng được" Vương Nguyên giật mình xua xua tay, sao tự nhiên vị tổng giám đốc này lại muốn đưa cậu về? Thật phi lý!!!

"Không cần khách sáo, lên đi" rõ ràng câu trước còn ôn nhu, thế nào câu sau lại như là ra lệnh?

"Vương tổng thật sự không cần đâu" Vương Nguyên thật sự bị làm khó chết, đây là sếp của cậu đó, vị tổng giám đốc cao quý đó!!!

Đôi lông mày của Vương Tuấn Khải nhíu lại tỏ vẻ không hài lòng lập tức Vương Nguyên mở cửa xe đi vào.

Lúc này lông mày anh mới giãn ra, người này lúc trước mạnh mẽ như vậy mà bây giờ lại như một chú thỏ ngoan ngoãn.

"Nhà cậu ở đâu?" Vương Tuấn Khải khởi động xe, bánh xe bắt đầu lăn trên mặt đường.

Đây là lần đầu tiên anh được cùng Vương Nguyên ở gần như vậy, thật sự rất hồi hộp.

"Đường xx, chung cư xx" Vương Nguyên nói.

Vương Tuấn Khải không đáp lại, nếu tinh ý sẽ phát hiện bàn tay nắm vô lăng của anh đang toát đầy mồ hôi.

Cuối cùng thì xe cũng dừng lại trước tòa chung cư của Vương Nguyên.

Cậu mở cửa bước xuống xe "tổng giám đốc, cám ơn anh vì đã đưa tôi về"

"Không có gì" Vương Tuấn Khải lạnh nhạt đáp rồi lái xe đi.

Vương Nguyên cũng quay người đi vào.

Nhưng đâu ai biết chiếc Rolls-Royace đã dừng lại ở một góc đường.

Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên đi vào chung cư rồi mới yên tâm, thật ra nhà anh ngược hướng với nhà Vương Nguyên, mục đích chỉ là muốn đưa cậu về tận nhà để biết nhà cậu thôi.

"Alo, cậu mau tìm cho tôi một căn hộ cao cấp gần trung tâm thành phố nhất, ngày mai phải tìm ra cho tôi"

Cúp máy một cái Vương Tuấn Khải lại nhìn vào khu chung cư.

Anh đã tìm được Vương Nguyên rồi thì từ nay anh sẽ không để cậu chịu ủy khuất nữa.

End chương 3

Do tối nay tui bận á nên viết không kịp mọi người thông cảm cho tui nha, chúc mọi người ngủ ngon

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro