Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23

Trên đường về nhà có hai người, một người thì luôn thầm lặng day dứt, luôn âm thầm, lén lút nhìn người kia,

Vương Nguyên ngồi riêng xe của Vương Tuấn Khải nên không biết đám người bị bị Lưu Chí Hoành trừng muốn rách mắt.

"Khải anh nói xem sao anh lại thích em?" Vương Nguyên vẫn thắc mắc, lần đầu tiên gặp là lúc đi phỏng vấn, sau đó cũng chẳng có nhiều cơ hội để gặp rốt cuộc tại sao lại yêu?

Vương Tuấn Khải hơi ngừng lại "chuyện này anh sẽ kể cho em nghe sau"

"Hảo, em thực buồn ngủ, lát đến nơi thì kêu em" Vương Nguyên đưa tay che miệng ngáp một cái khóe mắt hơi ươn ướt, chìm vào giấc ngủ.

Vương Tuấn Khải nhìn sang người bên cạnh, anh chuyển sang chế độ lái tự động, lấy áo khoác của mình đắp lên người cậu.

Vén vài sợi tóc rơi lòa xòa trên trán Vương Nguyên anh có chút đăm chiêu, không biết cậu sẽ nghĩ gì nếu biết anh chính là con cua nhỏ năm đó.

Có khi nào sẽ chán ghét anh không?

Bỗng nhiên trong lòng anh dâng lên một cỗ sợ hãi vô hình, rất sợ, sợ Vương Nguyên sẽ chán ghét anh, sợ Vương Nguyên sẽ rời bỏ anh, sợ Vương Nguyên sẽ hết yêu anh, thực sự rất sợ!

Nhìn chàng trai đang an tĩnh ngủ say Vương Tuấn Khải trong lòng bối rối cùng cực.

Chiếc Rolls-Royace chẳng mấy chốc về đến căn bệnh thự ở ngoại ô.

Vương Tuấn Khải mở cửa xe, nhẹ nhàng bế người đang ngủ say kia lên, đi thẳng vào nhà.

Đặt cậu lên chiếc gường êm ái, khẽ hôn lên vầng trán cậu một cái rồi mới an tâm rời đi, trước khi đi còn nấu vài món để lại một tờ note trên bàn.

Công ty còn có vài việc nếu không giải quyết nhanh sẽ ảnh hưởng rất lớn đến lúc đó bị tổng công ty bên Anh gọi đến thì thật phiền toái.

Khi Vương Nguyên tỉnh dậy thì trời đã chập tối, căn phòng vắng vẻ lạnh tanh không một bóng người.

Nhìn đồng hồ đã 7 giờ tối Vương Nguyên xốc chăn ra khỏi giường.

Ở thư phòng không có ở phòng khách không có, ở nhà bếp cũng không có.

Vương Nguyên lấy tờ note trên tủ lạnh xuống, đọc xong liền mỉm cười lấy đồ ăn từ tủ lạnh ra hâm nóng lại, thưởng thức một cách ngon lành.

Ăn xong rửa chén sạch sẽ Vương Nguyên lại cảm thấy nhàm chán liền đi vào thư phòng tìm vài cuốn sách.

Vương Nguyên ngó nghiêng một lúc lại thấy được cuốn sách "cuộc đời của Pi" cậu đã từng đọc cuốn sách này nhưng đọc được một nữa thì lúc đó gia đình đột nhiên chuyển đi, cậu đã tặng cuốn sách lại cho con cua ngốc nghếch kia, không ngờ Vương Tuấn Khải cũng có một cuốn.

Lúc Vương Nguyên rút cuốn sách xuống vô tình từ cuốn sách rơi ra vài thứ.

Vương Nguyên ngạc nhiên nhặt lên, thứ đầu tiên là một bức thư.

"Gửi bánh trôi nhỏ
Hôm nay lúc ở trường mình nghe cô nói bạn sắp phải chuyển đi, mình buồn lắm, ở đây chỉ có mỗi mình bạn muốn làm bạn với mình, muốn chơi với, chỉ có mỗi mình bạn xem mình là một người bình thường, bánh trôi nhỏ mình viết bức thư này là muốn gửi cho bạn nhưng rốt cuộc cũng không có can đảm gửi nó đi, không biết phải làm thế nào mình đành kẹp vào cuốn sách này, bánh trôi nhỏ nếu cậu có đọc được thì sau này hãy trở lại đây nhé, mình chờ cậu"

Kèm theo bức thư là một tấm ảnh hai đứa bé đứng cười thật tươi quàng vai nhau.

Vương Nguyên sững người hốc mắt chậm rãi đỏ lên, nước mắt theo đó chảy dọc xuống hai gò má trắng nõn.

Vương Tuấn Khải là Cua nhỏ, Cua nhỏ là Vương Tuấn Khải, Vương Tuấn Khải là Cua nhỏ, Cua nhỏ là Vương Tuấn Khải.

Những dòng suy nghĩ này lập đi lập lại trong đầu Vương Nguyên, nếu Vương Tuấn Khải thật sự là Cua nhỏ vậy tại sao khi gặp lại cậu anh ấy lại không nói ra?

Vương Nguyên mang theo nghi ngờ mở ra cuối trang sách nơi lưu lại dòng chữ "Cua nhỏ tặng cậu, xem như đây là kỉ vật của chúng ta, sau này mình sẽ quay lại tìm cậu, hãy chờ mình"

Vậy chắc chắn Vương Tuấn Khải chính là Cua nhỏ vì đây chính là cuốn sách cậu tặng cho Cua nhỏ trước khi rời đi.

Vừa vặn lúc đó từ phòng khách truyền ra tiếng mở cửa, và giọng nói của Vương Tuấn Khải.

"Vương Nguyên em đâu rồi?"

Giọng nói đó vô cùng nhỏ rồi lại dần dần lớn lên, chủ nhân của giọng nói đó đang đến gần đây.

Cuối cùng Vương Tuấn Khải xuất hiện ở cánh cửa ánh mắt lo lắng nhìn cậu.

Vậy là Vương Nguyên đã biết tất cả, anh chưa kịp giải thích bị Vương Nguyên nhào đến ôm chặt, từ nơi ngực anh truyền ra tiếng nức nở khiến người ta phải đau lòng.

Vương Nguyên cứ như thế ôm chặt anh, khóc nấc lên, Cua nhỏ ở đây, đang ở cạnh cậu.

"Vương Nguyên, xin lỗi em"

End chương 23

Chúc mn một buổi chiều mát nà, theo mn thấy mình nên để lịch ra truyện như thế nào, mình ra mới một bộ mới tên Bí ẩn học đương theo mình thấy mn khá thích bộ này nhưng lịch ra truyện của mình lại kín hết rồi, mình có 2 cách:

1. Truyện sẽ ra xen kẻ, 2,4,6 một bộ 3,5,7 một bộ và bộ Bí ẩn học đường sẽ ra vào chủ nhật.

2. 2,3 một bộ 4,5 một bộ và 6,7 một bộ

Mn thấy sao? Cmt cho mình biết với với nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro