Chương 22
"Vương Nguyên đây là em khiêu khích anh trước" sợi dây lí trí cuối cùng của Vương Tuấn Khải đứt phăng.
Anh áp môi lên môi cậu cùng dây dưa tạo nên những âm thanh ám muội.
Vương Nguyên có lẽ vì say nên cũng rất phối hợp chủ động cuốn lấy lưỡi anh cùng khiêu vũ.
Vương Tuấn Khải rời môi cậu hôn dọc theo sườn mặt dừng lại ở vành tai ngọc, không ngừng cắn mút.
Chỉ vài động tác thuần phục của Vương Tuấn Khải chiếc áo sơ mi trắng của Vương Nguyên đã bị ném sang một bên.
Trên làn da trắng nõn của cậu lần lượt xuất hiện các dấu hôn đỏ hồng nổi bật.
"Ư...Khải...a...ưm" Vương Nguyên bị anh trêu chọc trong miệng phát ra toàn tiếng rên rỉ.
"Tiểu Nguyên, cho anh nhé?" Vương Tuấn Khải vẫn sợ, sợ Vương Nguyên khi tỉnh dậy biết anh làm vậy sẽ chán ghét anh, anh thật sự rất sợ.
Vương Nguyên trong mơ hồ khẽ gật đầu, tiếp theo đó một trận khoái cảm xông lên khiến cậu hoàn toàn mất đi lí trí.
Trong căn phòng sang trọng bây giờ tràn ngập những âm thanh ám muội.
...
Vương Nguyên nặng nề nâng mí mắt khẽ quan sát xung quanh.
Trước mắt cậu là lồng ngực màu mật ong rắn chắc, Vương Nguyên khẽ ngước đầu liền thấy gương mặt đẹp như điêu khắc của Vương Tuấn Khải.
Chợt nhận ra điều gì đó cậu lật chăn lên thì thấy toàn thân mình trần trụi, trên làn da in đầy các dấu hôn, lại thấy trên giường có vài bông hoa hồng đỏ rực cùng thứ gì đó màu trắng đục.
Cả mặt Vương Nguyên chuyển từ trắng sang đỏ.
"Bảo bối em dậy rồi" Vương Tuấn Khải rất vô tư mỉm cười.
Vương Nguyên thật sự không biết bây giờ mình đang nghĩ gì, cảm xúc vô cùng hỗn loạn đến nỗi cả con au này cũng không biết viết gì.
"Khải, tối qua...chúng ta..." Vương Nguyên bỏ lửng giữa câu chăm chú chờ đợi đáp án.
"Anh sẽ chịu trách nhiệm" Vương Tuấn Khải siết chặt Vương Nguyên, dù sao đây cũng là lần đầu không biết cậu sốc đến mức nào.
Vương Nguyên cũng không nói gì chỉ vòng tay ôm lấy người mình yêu, thực ra chuyện gì đến cũng sẽ đến cậu vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lí rồi, chỉ là có hơi kinh ngạc.
Phải mất tận một tiếng sau cả hai mới có thể vệ sinh cá nhân chuẩn bị hành lí và trả phòng.
Khi Vương Nguyên cùng anh xuống đại sảnh thì thấy bầu không khí vô cùng quỷ dị.
"Chị, rốt cuộc có chuyện gì?" Vương Nguyên kéo tay Ngạn Ngữ Hi hỏi.
"Đêm qua Thiên Tỉ say rượu loạn tính, đem Chí Hoành ra "ăn sạch" đến sáng nay thì làm ầm ĩ cả lên" Ngạn Ngữ Hi lại không ngờ rượu có thể đem lại kết cục thê thảm như vậy.
"Ấy Vương Nguyên trên cổ là gì thế?" Ngạn Ngữ Hi tinh mắt phát hiện trên cổ Vương Nguyên xuất hiện hàng loạt vết đỏ đỏ hồng hồng.
Vương Nguyên ngượng chính cả mặt, nhanh chóng lấy tay che cổ.
"Xem ra tối hôm qua có đến tận 2 người bị "ăn sạch" chứ đâu chỉ 1" Ngạn Ngữ Hi cùng mọi người cười bí hiểm.
Vương Nguyên không để ý lắm, đi đến chỗ Chí Hoành đang ngồi gặm gặm bánh mì.
"Cậu...không sao chứ?" Vương Nguyên dè dặt lại sợ đụng đến nỗi đau của ai kia.
Lưu Chí Hoành ngẩn đầu hai viền mắt phiếm hồng, úp mặt vào vai Vương Nguyên mếu máo.
Vương Tuấn Khải thì đi đến nơi Dịch Dương Thiên Tỉ đang vò đầu bức tóc.
"Tổng Giám Đốc xin lỗi tôi lúc đó say quá nên..."
"Ngoài công ty không cần gọi Tổng Giám đốc, cứ gọi Tuấn Khải là được" dù gì họ cũng là bạn học cao trung gọi Tổng Giám đốc hay Vương Tổng này nọ nghe xa lạ quá.
"Người cần xin lỗi không phải là tôi, là cái người đang ôm vợ tôi kia kìa" Vương Tuấn Khải ánh mắt không mấy thiện cảm hướng đến chỗ Lưu Chí Hoành.
"Tôi đã xin lỗi rồi, cũng sẽ chịu trách nhiệm về việc này" Thiên Tỉ cuối gầm mặt xuống.
"Chịu trách nhiệm? Dịch Dương Thiên Tỉ xem ra cậu quá non nớt đi, cái gì là chịu trách nhiệm? Lưu Chí Hoành không cần nó" Vương Tuấn Khải nói xong liền đứng dậy, đêm qua anh có đòi hỏi bảo bối hơi nhiều, vẫn là nên mua cho cậu ít thức ăn.
Vương Nguyên dỗ Lưu Chí Hoành khóc cả buổi sáng lúc ngẩng đầu lên lại thấy một chai sữa cùng một phần bánh ngọt.
Vương Nguyên cùng anh đi ra một chiếc bàn khác cùng ăn.
"Anh xem Lưu Chí Hoành đều đau khổ như vậy, chắc hôm qua cậu ấy sốc lắm"
"Chuyện của cậu ta với Dịch Dương Thiên Tỉ cứ để họ tự giải quyết, tốt nhất đừng xen vào như vậy họ mới có thể trưởng thành được"
"Trưởng thành....sao?" Vương Nguyên có hơi kinh ngạc xoay đầu nhìn hai người kia mỗi người một góc.
Xem ra anh nói cũng đúng đi, không nên xen vào.
End chương 22
Chắc mn mong H lắm nhỉ, thôi đành hẹn mn lần khác nhé, *đập đầu* chân thành xin lỗi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro