Chương 20
"Em muốn xuất viện" Vương Nguyên nũng nịu lắc lắc tay anh nói, cậu rất ghét nơi đây, ghét cái nơ đầy mùi thuốc sát trùng này vì mẹ người cậu yêu thương nhất đã ra đi ở đây.
"Ngoan nào em còn chưa khỏe hẳn" Vương Tuấn Khải xoa xoa đầu cậu hắn sắp đến điểm giới hạn rồi nếu bảo bối nhỏ này cứ làm nũng như vậy hắn sẽ không chịu được mất.
"Khải lẽ nào anh không thương em, có phải anh không thương em không?" Vương Nguyên cố níu tay anh hai mắt hạnh nhân to tròn rưng rưng nước như chỉ cần chớp mắt một cái nước mắt sẽ trào ra.
"Ấy ngoan đừng khóc anh liền cho em xuất hiện, ngoan nào đừng khóc" Vương Tuấn Khải vẫn là không cưỡng nổi sức hút của đôi mắt cún con kia đành cắn răng tự vả mình đi làm thủ tục xuất viện cho cậu.
Bởi vì Vương Tuấn Khải chắc chắn rằng sau khi xuất viện Vương Nguyên sẽ được voi đòi tiên mà xin anh cho đi làm nên anh đã chi ra hơn 5 vạn tệ để tổ chức một chuyến du lịch cho cả bộ phận kinh doanh với lí do "năm nay bộ phận kinh doanh có tiến bộ, hiệu xuất làm việc rất tốt nên tôi quyết định thưởng cho bộ phận kinh doanh một chuyến đi du lịch", một đích đầu tiên là cho nhân viên được nghỉ ngơi giảm stress mục đích thứ hai đương nhiên là để Vương Nguyên được nghỉ ngơi vui chơi tránh tình trạng cậu ngồi máy tính quá lâu.
Phòng kinh doanh cũng chỉ có 8 người cộng thêm Vương Tuấn Khải nữa là 9 người nhưng anh cố ý chỉ có 3 phòng đôi, một phòng đơn và một phòng tổng thống đương nhiên phòng đơn kia chỉ có thể ở một người nên Vương Nguyên nhất định sẽ qua ở cùng anh.
"Hình như tôi đặt nhầm rồi, thế này bây giờ cứ để Vương Nguyên qua phòng của tôi dù gì phòng tổng thống cũng rất lớn không vấn đề gì, còn lại mọi người tự chia phòng" sau đó anh một mạch kéo tay Vương Nguyên về phòng chẳng thèm để ý đến những người còn lại.
Mọi người đều hiểu ý chỉ cười cười đầy ám muội.
Chiều hôm đó sau khi mọi người chơi xong đều tụ tập về phòng của Ngạn Ngữ Hi và Trương Vân để chơi trò chơi, đương nhiên là không thể thiếu Vương Nguyên cùng Vương Tuấn Khải.
Buổi chiều Vương Tuấn Khải không cho Vương Nguyên xuống biển với lí do vết thương chưa lành Vương Nguyên hờn dỗi nữa ngày đến khi anh năn nỉ muốn gãy lưỡi mới nguôi ngoai một chút.
Mọi người thống nhất cùng chơi rút gỗ cởi đồ, mọi người ngồi theo vòng tròn, Vương Nguyên ngồi chính giữa từ phải qua là Vương Tuấn Khải cho đến người cuối cùng cũng là Ngụy Tư Tâm cũng chính là người ngồi bên trái cậu.
Lần đầu tiên Vương Nguyên may mắn thoát chết, Vương Tuấn Khải đương nhiên khéo tay anh chỉ cần nhìn sơ qua cũng biết rút cái nào sẽ đổ.
Đi hết một vòng ai cũng qua được đợi đến lượt Vương Nguyên thì chồng gỗ cũng đã thưa thớt, giống như chỉ cần thổi nhẹ một cái cũng cơ thể ngã.
Vương Nguyên tay run run rút khối gỗ bên cạnh Ngụy Tư Tâm khẽ cười lạnh.
Cậu ta xoay người đụng phải Vương Nguyên ngay lập tức khối gỗ đổ xuống.
Thời điểm khối gỗ ngã xuống thì mặt Vương Tuấn Khải xuất hiện vài vạch đen, cứ cái đà này cục cưng nhà anh sẽ bị lột sạch mất.
Vương Nguyên rất nhanh chóng cởi bỏ một chiếc cười đến lợi hại, muốn làm khó bổn bảo bảo đâu có dễ.
Đương nhiên bởi vì Ngụy Tư Tâm dở trò nên Vương Nguyên cũng dần dần bị lột hết chỉ còn chiếc áo thun trắng cùng quần thun dài.
"Tiểu Nguyên à chỉ cần một lần nữa là lột áo nhé" Trương Vân cười cười đầy ẩn ý.
Ngụy Tư Tâm lần này vốn định làm phân tán sự chú ý của Vương Nguyên khiến ngã ai dè lúc cậu ta chuẩn hét lên thì Vương Tuấn Khải đã xoay sang bịt hai tai Vương Nguyên lại ánh mắt rét lạnh nhìn Ngụy Tư Tâm.
"Yeah tôi qua rồi nhé" Vương Nguyên đắt ý huơ huơ khúc gỗ.
Đến lượt Vương Tuấn Khải thì làm ngã anh rất phóng khoáng cởi hẳn áo sơ mi lộ ra lồng ngực săn chắc cùng cơ bụng.
Trương Vân cùng Ngạn Ngữ Hi không hẹn đều hét lên đầy chói tai.
Vương Nguyên âm thầm cuối đầu hai vành tai đều đỏ rực, con người này thật không biết xấu hổ.
Đi hết một vòng lần này không ít người làm đổ, đến lượt Vương Nguyên đến lúc cậu rút gần hết thì cái bàn bị đẩy nhẹ dù không ai để ý nhưng vẫn khiến khối gỗ bị ngã.
Vương Nguyên mặt mếu máo tất cả mọi người cùng hô "cởi đi, cởi đi" không cởi cũng không được.
Chiếc áo thun vừa được cởi ra thì chiếc áo sơ mi trắng đã khoác lên người Vương Nguyên.
"Khuya rồi giải tán đi" Vương Tuấn Khải đương nhiên không để Vương Nguyên chịu thiệt sau khi nói liền kéo tay Vương Nguyên rời khỏi phòng.
Lúc nãy anh cố tình cởi áo sơ mi vì biết lượt tiếp theo Vương Nguyên sẽ bị ngã nên áo sơ mi được cởi dùng để khoác lên người cậu.
"Ây dô có gian tình, hai người này đang muốn chọc mù mắt chó đây mà" Lưu Chí Hoành chống cằm chán nản, sống 25 năm trời vẫn chưa có được mảnh tình vắt vai.
End chương 20
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro