Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19

Vương Nguyên chớp chớp mắt tỉnh dậy nhìn trần nhà trắng xóa, ngửi thấy mình thuốc sát trùng mà mình chán ghét Vương Nguyên chắc chắc mình đang ở bệnh viện.

Cậu cảm thấy đầu mình đau như búa bổ còn có từ cánh tay truyền đến cảm giác đau rát khó chịu, Vương Nguyên nghiêng đầu liền thấy Vương Tuấn Khải một tay nắm tay cậu, ngủ cạnh giường.

"Em tỉnh rồi, có đau ở đâu không?" Vương Tuấn Khải bị động tỉnh làm đánh thức vừa mở mắt đã thấy Vương Nguyên đang cố ngồi tựa vào đầu giường liền nhanh chóng dìu cậu còn ân cần lấy gối kê vào.

"Không có, tại sao em lại ở đây?" Vương Nguyên không nhớ gì cả kí ức duy nhất còn sót lại trong cậu là một cánh tay vươn đến sau đó cậu ngã xuống mọi thứ chìm vào bóng tối.

Trước khi ngất đi thứ Vương Nguyên nhìn thấy được bàn tay đẩy mình có một hình xăm khắc ba chữ gì đó còn lại cái gì cũng không nhớ.

"Em không cần biết nhiều bây giờ lo dưỡng thương đi, bác sĩ nói không được ngồi máy tính quá lâu, em không được đi làm nữa, ngoan ngoãn ở nhà đi" Vương Tuấn Khải đều là lo lắng khắp nơi, anh lên ngồi vào bên cạnh cậu, ôm Vương Nguyên vào lòng, 15 năm là đã quá đủ rồi, anh không muốn đợi thêm nữa.

"Nhưng..."

"Không nhưng nhị gì hết, em...."

"Vương Nguyên cậu cậu sao rồi?" Lưu Chí Hoành tông cửa chạy xồng xộc vào liền bắt gặp cảnh tượng tình nồng ý mật thế này.

"Chí Hoành em đừng có nháo vậy chứ đây là bệnh viện đó" Ngạn Ngữ Hi đẩy cửa đi vào phía sau còn có thêm vài người, đều là người của phòng kinh doanh bị cảnh tượng này làm cho chết lặng.

Tổng giám đốc của họ, người không bao giờ chạm vào sắc vậy mà hôm nay lại đang ôm Vương Nguyên đồng nghiệp mới của họ.

Vương Nguyên cũng bị bọn họ làm cho giật bắn mình, nhanh chóng đẩy Vương Tuấn Khải ra ai dè do dùng lực quá mạnh ảnh hưởng đến vết thương ở tay liền không nhịn được "a" lên một tiếng.

"Sao vậy? Đau ở đâu?" bị đẩy ra nhưng anh cũng không có tức giận ngược lại quay sang lo lắng vết thương của cậu.

"Em không sao, Khải em đói gần đây có tiệm cháo rất ngon, anh mua giúp em nhé" Vương Nguyên biết cứ theo cái đà này sẽ bị đem ra tử hình mất.

"Được anh đi mua em có chuyện gì phải nhớ gọi cho anh đó" Vương Tuấn Khải vẫn là không yên tâm dặn dò thêm một tí mới chịu rời đi.

"Vương Nguyên à cậu sao rồi có thấy đau ở đâu không?" sau khi Vương Tuấn Khải rời đi người đầu tiên lên tiếng là Ngụy Tư An, cậu ta đi đến bên cạnh Vương Nguyên vẻ mặt đều là lo lắng.

"Không sao"

"Vương Nguyên à chuyện lúc nãy.....em vào Vương tổng...." Trương Vân vẫn là không nhịn được tò mò bắt đầu dò hỏi.

"Em và anh ấy đang quen nhau" biết hết đường chối tội Vương Nguyên đành cắn môi nói ra sự thật.

Lập tức phòng bệnh số 520 bệnh viện Tứ Diệp Thảo vang vọng tiếng hét.

Sau khi bình ổn lại lại mọi người bắt đầu vào công cuộc tra khảo.

"Em vào Vương tổng quen nhau bao lâu rồi?"

"Có phải hai người đã lén lút tâm tình gần nữa năm rồi không?"

"Tại sao em lại không nói cho tụi này biết?"

"Em và Vương tổng đã đến giai đoạn nào rồi, nắm tay? Ôm? Hôn hay làm chuyện kia kia rồi?"

Vương Nguyên bị hỏi một lượt mặt mày đều tái mét đến lúc tưởng chừng sắp bị bức chết thì liền được giải cứu.

"Các người hơi nhiều chuyện rồi đó" Vương Tuấn Khải ung dung đi vào phòng đặt hộp cháo lên bàn, đi đến quan sát Vương Nguyên đến khi thấy cậu không có vấn đề gì mới yên tâm.

Cả phòng kinh doanh nghe big boss nói vậy thì làm gì dám hé răng ai nấy đều im thin thít.

"Vương tổng chúng tôi xin phép về trước ở đây lại làm phiền Tiểu Nguyên nghỉ ngơi, Tiểu Nguyên bọn chị về đây" Ngạn Ngữ Hi nhanh chóng đứng lên nói, tra khảo có thể để hôm khác bây giờ còn tiếp tục nói sợ đến cái đầu cũng không giữ được.

"Được tạm biệt" Vương Nguyên vẫy vẫy tay.

Cả đám ào ạt ùa ra khỏi phòng thoáng chốc chỉ còn lại hai người là Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải.

"Em mau ăn kẻo lại đói" anh đem từng muỗng cháo đút cho Vương Nguyên mỗi động tác đều ôn nhu lại sợ cậu bị bỏng.

"Hihi" Vương Nguyên cười cười đón nhận muỗng cháo từ tay anh, việc này cứ lặp đi lặp lại đến hết.

"Ngoan ngủ đi" anh đỡ Vương Nguyên nằm xuống giường chỉnh chăn lại chi cậu.

Vương Tuấn Khải vốn định rời đi ai dè lại bị Vương Nguyên bắt tay lại.

"Em muốn anh ngủ cùng" Vương Nguyên giương đôi mắt to tròn lấp lánh ra, cậu chắc chắn nếu cậu khônh nói người này sẽ trông cậu đến thức trắng mất.

"Được" Vương Tuấn Khải được vậy còn gì bằng nhanh chóng ôm Vương Nguyên chìm vào giấc ngủ.

Ở ngoài cửa phòng bệnh Ngụy Tu An nắm chặt hai tay vành mắt đều đỏ lên, Vương Nguyên trông thật hạnh phúc, hắn không nên xen vào.

End chương 19

Chúc mn chiều mát nè, ở chỗ tui có mưa mát lắm luôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro