Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15

Ăn cơm xong Vương Nguyên bị Vương Tuấn Khải kéo vào lòng cùng ngồi trên giường xem tivi.

"Tiểu Nguyên anh nhớ buổi sáng em đâu phải mang bộ quần áo này" Vương Tuấn Khải suy nghĩ gì đó nổi hứng lên trêu chọc Vương Nguyên.

"Em..em làm đổ nước lên quần áo" Vương Nguyên có hơi chột dạ khi nói ra, dù gì cũng không phải nhà mình chẳng lẽ nói mình đi tắm ôn tuyền nên mới thay đồ? Mặt cậu không dày đến mức đó.

"À" Vương Tuấn Khải à lên tiếng môi nở nụ cười gian xảo.

Vương Tuấn Khải mắt chăm chú nhùn vào tivi đến khi trên tivi xuất hiện một chiếc vòng pha lê đang được bán đấu giá.

Anh vốn muốn hỏi Vương Nguyên có thích không ai dè nhìn xuống thì đã thấy Vương Nguyên thiếp đi.

Từ góc độ của anh có thể thấy được hàng lông mi cong vút như hai chiếc bàn chải nhỏ cùng sóng mũi thẳng tăm tắp tinh tế của cậu.

Anh nhẹ nhàng đỡ Vương Nguyên nằm xuống giường, chính mình nằm bên cạnh để đầu cậu gối lên cánh tay, ôm sát cậu vào lòng ngực.

Nhìn lồng ngực phập phồng theo hơi thở của Vương Nguyên anh bỗng nhiên lại thấy cổ họng mình khô khốc.

Anh kề sát mặt với Vương Nguyên nhẹ nhàng áp môi lên môi cậu mút nhẹ một cái.

Dường như cảm thấy chưa đủ anh dùng lưỡi phát thảo lại từng đường nét trên đôi môi dịu dàng hết sức có thể để Vương Nguyên không bị tỉnh giấc.

Trong vô thức Vương Nguyên hừ nhẹ một tiếng Vương Tuấn Khải liền hoảng sợ buông cậu ra.

Cũng may là cậu chưa có tỉnh, anh kiềm nén dục vọng của người chỉ đơn thuần ôm cậu chìm vào giấc ngủ.

Vương Nguyên mơ màng tỉnh dậy cậu nặng nề nâng mí mắt quan sát xung quanh.

Đập vào mắt cậu là chiếc cằm tinh xảo của Vương Tuấn Khải.

Hô hấp anh đều đều đôi mắt nhắm nghiền, khác với hàng ngày khi ngủ gương mặt anh trở nên dịu dàng ôn hòa hơn hẳn.

"Em làm anh tỉnh sao?" thấy đôi mắt anh dần mở ra Vương Nguyên hỏi.

"Không có chắc có lẽ là tâm linh tương thông" Vương Tuấn Khải cười một cái mê hoặc hôn lên vầng trán của Vương Nguyên.

"Tâm linh tương thông cái gì chớ, dẻo miệng" Vương Nguyên nũng nịu nện nhẹ vào lồng ngực to lớn.

Vương Tuấn Khải chỉ cười cười ôm cậu thật chặt, anh mong khoảnh khắc này mãi mãi dừng lại nó thật bình yên.

"Khải"

Vương Nguyên bỗng nhiên gọi tên anh.

"Có chuyện gì sao?"

"Không, chỉ là đột nhiên muốn gọi tên anh"

Vương Nguyên cũng không hiểu nổi chính mình chỉ là trong tâm trí cậu luôn xuất hiện từ "Khải" nó cứ lởn vởn trong đầu cậu.

"Nguyên"

"Hả?" Vương Nguyên ngẩng đầu nhìn anh.

"Không, chỉ là đột nhiên muốn gọi tên em" Vương Tuấn Khải lập lại câu nói của cậu.

Cả hai cùng bật cười, hạnh phúc đôi khi thật đơn giản.

"Em muốn đi đâu không? Chiều nay Vương tổng sẽ rộng lượng dẫn em đi" Vương Tuấn Khải nhướn mày hài hước nói.

"Tiểu nhân viên nhỏ bé này nào dám làm phiền anh" Vương Nguyên dùng tay chọt vào lồng ngực rắn chắc cười tinh quái.

"Anh đùa thôi hôm nay anh nghỉ em muốn đi đâu anh liền dẫn em đi đó" Vương Tuấn Khải vuốt ve mái tóc mềm mại có chút rối của cậu.

"Anh đi đâu em liền theo đó" Vương Nguyên vòng tay sang ôm anh, người này cho cậu một cảm giác thật an toàn.

"Cái miệng bé nhỏ này sao lại ngọt như vậy? Phải chăng nó ngậm đường, để anh kiểm tra tí nào" Vương Tuấn Khải vừa dứt lời liền hôn cậu.

Cái lưỡi tinh ranh của anh tách hàm răng trắng tinh của cậu ra, kéo lấy chiếc lưỡi đinh hương của cậu cùng khiêu vũ.

Vương Nguyên thuận anh theo cùng hôn môi nước bọt nuốt không kịp liền theo khéo môi chảy xuống vô cùng gợi tình.

Đến khi Vương Nguyên sắp hết hơi anh liền buông ra sau đó đợi cậu lấy lại hô hấp thì lại một lần nữa môi kề môi lưỡi kề lưỡi.

Hành động này lập đi lập lại không biết bao nhiêu lần chỉ biết đến khi Vương Nguyên gần như kiệt sức anh mới buông cậu ra.

"Miệng nhỏ ngọt như vậy hèn gì nói lời nào cũng ngọt" anh dùng tay quệt đi vệt nước bọt bên khóe môi cậu âm thầm sung sướng.

"Vương Tuấn Khải" Vương Nguyên dùng đôi mắt ướt át nhìn anh khiến tâm tình anh trở nên hỗn loạn.

"Em...đói" Vương Nguyên nhương chín cả mặc nhưng cái bụng của cậu thì lại phản chủ không ngừng kêu réo.

"Được rồi anh dẫn em đi ăn" anh mỉm cười xoa đầu cậu, người này thật đáng yêu anh tìm thấy bảo vật rồi.

End chương 15

Mn thi sao rồi đã có điểm chưa? Tui thì tui tạch môn Anh rồi đó còn mn thì sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro