Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14

Vương Nguyên chột dạ dùng quả trứng gà đã luộc chín lăn lăn vào chỗ lúc nãy mình tát Vương Tuấn Khải.

"Em xin lỗi" Vương Nguyên khổ sở nói, mọi người hãy thử nghĩ xem bỗng nhiên một buổi sáng thức dậy lại nhìn thấy một người đàn ông bên cạnh, mình thì không một mảnh vãi che thân hỏi có ai không cư xử như cậu.

"Không sao, nếu anh không cởi quần áo em thì em cũng không tát anh" nói đi nói lại vẫn là tự mình hại mình, gương mặt đẹp trai của Vương Tuấn Khải nhìn có vẻ hơi sưng lại còn đỏ lên tất cả cũng do cái tát của Vương Nguyên.

"Nhưng anh không định đi làm sao?" Vương Nguyên chợt nhớ hôm nay là thứ 4 vẫn phải đi làm thế mà Vương Tuấn Khải mất cả buổi sáng ngồi đây với mình.

"Lát nữa anh đi, hôm nay em không cần đi làm, vẫn còn sốt nhẹ cứ ở đây nghỉ ngơi" Vương Tuấn Khải sờ trán Vương Nguyên, vẫn còn hơi nóng.

"Không cần em khỏe rồi có thể đi làm được, dù sao cũng phải đi để nộp thống kê" Vương Nguyên xua xua tay.

"Không sao mọi chuyện để anh xử lí em cứ ở đây nghỉ ngơi trưa anh sẽ về" không đợi Vương Nguyên phản bác anh đứng dậy đi lên phòng thay quần áo.

Vương Nguyên nhìn theo lại nhìn cái trứng trong tay, cậu bóc vỏ trứng ra bắt đầu ăn.

Vương Tuấn Khải mang giày xong đứng thẳng người hôn lên trán Vương Nguyên "ở nhà ngoan, trưa anh sẽ về"

Vương Nguyên vì nụ hôn của anh mà ngẩn ngơ sao cậu có cảm giác mình và Vương Tuấn Khải rất giống....một cặp vợ chồng mới cưới!

Vương Nguyên đỏ mặt ôm gối lăn lộn trên giường, trên giường vẫn còn lưu lại mùi hương nam tính của anh, thật dễ chịu.

Nằm một lúc Vương Nguyên bắt đầu cảm thấy nhàm chán, trong căn biệt thự rộng lớn này chỉ có duy nhất một mình cậu bảo sao không thấy chán.

Mình bây giờ là người yêu của Vương Tuấn Khải, tối qua mình đã ngủ ở đây, ăn ở đây, cảm giác này thật giống...ông chủ.

Vương Nguyên nghĩ đến đó liền vui vẻ lúc nãy anh có để vài bộ quần áo có size của Vương Nguyên vào trong tủ, cậu lấy một bộ chạy đến khu ôn tuyền.

Mình chỉ ngâm nước một chút chắc sẽ không sao đâu ha.

Vương Nguyên cởi quần áo, chiếc sơ mi trắng được cởi ra vắt trên giá treo đồ.

Vương Nguyên đưa một chân xuống dòng nước ấm áp lần lần cả người cậu đều được nước bao phủ.

Trong không khí có chút mờ ảo, Vương Nguyên tựa vào vách hồ, làn da trắng hồng có như không phơi bày ra trong không khí.

Vương Nguyên nhắm mắt tận hưởng sự thoải mái, cả người cậu như được massage vô cùng thư thái.

Ngâm mình một lúc Vương Nguyên rời khỏi suối nước nóng mặc quần áo vào, cậu mãi mê ngâm nước đến thời gian cũng không để ý, bây giờ cũng là 10 giờ mấy chắc Vương Tuấn Khải cũng sắp về.

Vương Nguyên mang tạp dề bắt đầu nấu ăn.

Cậu không biết Vương Tuấn Khải thích ăn những món gì chỉ biết anh cũng là người Trùng Khánh giống mình có lẽ nên nấu vài món của Trùng Khánh.

Cậu làm đậu phụ Tứ Xuyên, gà chiên ớt, thịt kho tàu cùng với canh xương hầm.

Mùi thơm của thức ăn lan tỏa trong nhà khiến Vương Tuấn Khải chỉ vừa mới về đến nhà bụng đã sôi sùng sục.

Nhìn Vương Nguyên chăm chú nấu ăn trong bếp anh lại cảm thấy ấm áp, cái cảm giác của gia đình này đã thật lâu rồi chưa có.

"Anh về rồi, em có nấu cơm trưa, anh thay đồ rồi xuống ăn" Vương Nguyên bị nhìn chằm chằm xoay người thì phát hiện Vương Tuấn Khải đã về còn đứng ở cửa bếp khoanh tay nhìn cậu.

"Được" anh mỉm cười đi lên lầu, em ấy thật giống một cô vợ nhỏ mỗi khi chồng về lại nói "anh về rồi" thật đáng yêu.

Nhưng anh không về phòng mà đi đến thư phòng.

Mở máy tính lên kiểm tra camera Vương Tuấn Khải bật cười vì những hành động của Vương Nguyên.

Rồi anh thấy cậu đi đến suối nước nóng chiếc áo sơ mi màu trắng dần tuột xuống lộ ra làn da trắng nõn cùng hai điểm hồng xinh xắn.

Hô hấp anh như dừng lại mũi cũng ở mũi truyền đến cảm giác ấm nóng.

Rồi anh thấy Vương Nguyên từ từ bơi trên mặt nước thân thể cậu có như không mà hiện ra câu dẫn, mê hoặc.

"Tách" một giọt máu nhỏ trên bàn phím máy tính.

"Chết tiệt" mình cư nhiên lại chảy máu mũi, anh đóng máy tính, chạy nhanh về phòng lấy đại một bộ quần áo rồi xông vào phòng tắm.

Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy rào rào nếu lắng nghe kĩ có thể nghe thấy tiếng thở dốc của đàn ông.

Vương Tuấn Khải đi xuống bếp vừa nhìn thấy Vương Nguyên thì hình ảnh lúc nãy lại hiện lên rõ như in.

Anh xua đi ý nghĩ đen tối của mình đi đến giúp cậu mang thức ăn ra bàn.

"Thật ra em còn ốm không nhất thiết phải làm" anh cướp lấy đĩa gà chiên ớt trên tay Vương Nguyên đặt lên bàn.

"Vậy anh biết nấu ăn?" Vương Nguyên như chọc trúng khuyết điểm Vương Tuấn Khải anh ho vài cái "khụ khụ ăn cơm đi"

Vương Nguyên cố gắng nén cười bắt đầu ăn cơm xem ra cậu trêu được anh rồi cơ đấy.

End chương 14

Dạo này lơ là bộ này quá từ nay truyện sẽ ra bình thường mn nhé.

Bộ Chúng ta là một CP của Trân bị mất rồi, trong thời gian sớm nhất Trân sẽ ra bộ khác bù cho mn nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro