Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13

Vương Nguyên mím môi đứng nhìn Vương Tuấn Khải.

Còn Vương Tuấn Khải thì đang cố gắng nén cười lại.

Quần áo của anh được Vương Nguyên mặc vào cứ như mặc váy vừa dài còn vừa rộng thùng thình, vừa đáng yêu vừa buồn cười.

"Anh cười cả gì hả" Vương Nguyên bị anh cười đến tức giận, Vương Nguyên rất hiếm khi tức giận nhưng một khi đã tức giận lên rồi cho dù có là ngọc hoàng thượng đế cũng không làm được gì.

"Kh....ha....anh không có..haha..cười" Vương Tuấn Khải dùng tay tự nhéo vào đùi mình nhưng vẫn không nén được cơn buồn cười.

Vương Nguyên thật sự nổi giận, cậu ném cái khăn tắm vào người anh, hậm hực đi ra khỏi phòng, còn đóng sầm cửa một cái.

Vương Tuấn Khải ngơ ngác nhìn hành động của cậu, một lúc sau mới hoàn hồn vội đuổi theo, nhưng lúc ra đến hành lang thì đã không thấy ai.

"Tiểu Nguyên à, tiểu Nguyên" anh biết mình lúc nãy mình đúng là hơi quá đáng, đáng nhẽ không nên chọc cậu.

Đi tìm hết mọi ngóc ngách trong nhà vẫn không tìm thấy Vương Nguyên anh bắt đầu lo lắng.

"Tiểu Nguyên à, anh sai rồi, em làm ơn ra đây đi" Vương Tuấn Khải thật sự hối hận, anh không nghĩ mọi chuyện sẽ xảy ra đến mức này.

Anh tìm khắp nơi phòng khách, nhà bếp, phòng tắm, vườn hoa, suối nước nóng nhưng vẫn không thấy.

Không lẽ em ấy giận quá mà bỏ về rồi?

Vương Tuấn Khải cấp tốc lái xe đến nhà Vương Nguyên, lúc chạy trên đường cũng không quên quan sát khắp nơi.

Anh vứt xe bên lề đường chạy thẳng vào chung cư, anh có cho người điều tra, cậu ở phòng 569.

"Tiểu Nguyên mở cửa cho anh, tiểu Nguyên" Vương Tuấn Khải không ngừng đập cửa rầm rầm.

"Cậu tìm ai?" một bác gái hàng xóm mở cửa ra hỏi.

"Cháu tìm Vương Nguyên" Vương Tuấn Khải gấp rút nói.

"Nhưng thằng bé tối nay vẫn chưa về" bình thường Vương Nguyên về dù có là 3 giờ sáng đi chăng nữa vẫn đi ngang gõ cửa để cô yên tâm nhưng hôm nay không có, vậy là thằng bé chưa về.

"Dạ? Chưa về?" Vương Tuấn Khải trừng lớn mắt.

"Đúng vậy"

"Cháu cám ơn"

Vương Tuấn Khải lâu xe về nhà, tìm lại một lần nữa vẫn không thấy.

Anh bất lực ngồi ở cầu thang.

"Vương Nguyên em đang...."

Bỗng nhiên nhớ sực lại, anh vẫn chưa tìm trên sân thượng.

Anh với tốc độ nhanh nhất chạy lên sân thượng, mở toang cửa ra.

Cánh cửa vừa bật mở đập vào mắt anh là Vương Nguyên ngồi co ro mình ở một góc sân thượng.

Trên sân thượng anh có thiết kế một quầy bar còn có một bộ sofa, tủ lạnh, tại sao cậu lại ngồi ở đây? Này là trốn anh sao?

Vương Tuấn Khải đi đến thì phát hiện Vương Nguyên đã ngủ, anh vốn muốn bế cậu về phòng nhưng vừa chạm vào thì thấy cả người cậu nóng rực.

Hôm nay nhiệt độ chỉ có 29°C vậy mà Vương Nguyên ngồi ở đây cả buổi tối đã thế còn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng manh cùng một chiếc quần thun.

Tóc cậu lúc nãy còn chưa lau khô có lẽ vì vậy nên bây giờ mới sốt.

Anh đặt Vương Nguyên lên giường đi giặt một cái khăn đắp lên trân cậu.

Mở hòm thuốc lấy hai viên thuốc hai sốt cho cậu uống nhưng vẫn không giảm.

Vương Nguyên càng ngày càng lạnh, cả người đều run bần bật.

Thuốc cũng đã uống tại sao lại không hết sốt.

Hết cách Vương Tuấn Khải đành cởi hết quần áo mình ra chui vào trong chăn rồi tiếp tục cởi quần áo cho cậu.

Nhìn Vương Nguyên không một mảnh vải nằm trong ngực anh liền không nhịn được tiểu Khải ngóc đầu đứng dậy.

Nhưng cuối cùng anh chỉ có thể kiềm nén, ôm thật chặt Vương Nguyên vào lòng, dùng thân nhiệt sưởi ấm cho cậu.

Vương Nguyên cảm nhận được hơi ấm liền rúc vào người anh cảm nhận lấy hơi ấm ấy.

Vương Tuấn Khải đêm đó suýt nữa thì không nhịn được liền cưỡng bức cậu.....nói cưỡng bức thì có hơi quá nhưng sự thật là vậy.

Vương Nguyên không tình chỉ có anh nguyện như vậy chẳng phải cưỡng bức thì là gì?

Vương Nguyên mệt mỏi nâng mí mắt lên, nhìn cảnh tượng xung quanh.

Trước mắt cậu là làn da màu mật ong khỏe khoắn, Vương Nguyên ngẩn dầu liền chạm vào cằm Vương Tuấn Khải.

Lại nhìn xuống thấy mình toàn thân trần trụi không một mảnh vãi che thân.

Vương Tuấn Khải đúng lúc nãy cũng thức dậy nhìn thấy cậu liền cười hì hì ai dè bị cho ăn một cái tát đầy đau đớn.

Vương Tuấn Khải ủy khuất ôm mặt, anh rõ ràng có làm gì đâu chứ, chỉ là muốn chữa bệnh cho cậu thôi mà, oan quá đi mất!!!

End chương 13

Mn đọc truyện vui vẻ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro