Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12

Sau khi copy dữ liệu vào USB, Vương Nguyên ngoan ngoãn theo Vương Tuấn Khải về nhà.

Chiếc xe MayBach di chuyển trên đường cao tốc, xuyên qua màn đêm chạy về phía ngoại ô.

"Chúng ta đi đâu vậy?" lần trước có về nhà Vương Tuấn Khải một lần Vương Nguyên cũng không đến nổi không nhớ, rõ ràng đâu phải con đường này.

"Về nhà anh" anh trả lời, vẫn tập trung về phía trước.

"Nhưng nhà anh đâu phải đường này" không lẽ anh ta định đem bán cậu đó chứ?

"Anh sống một mình, nhà kia là nhà của ba mẹ, còn nhà anh nằm ở vùng ngoại ô phía Tây" Vương Tuấn Khải từ từ giải thích.

"Ồ" đúng là nhàu giàu có khác, muốn có nhà ở đâu thì ở đó.

Chiếc xe dừng lại trước cổng một ngôi biệt thự.

Ngôi biệt thự này nằm tách biệt với trung tâm thành phố, ở sâu trong khu rừng trúc.

Ngôi biệt thự này đặc biệt lớn, có hồ bơi, còn có cả một khu vườn riêng biệt, suối nước nóng theo kiểu Nhật, một chiếc hồ cá nuôi đủ loại cá, có cả loài cá chọi Betta* cùng cá chép Koi.

*Cá chọi Betta: cá chọi Betta xuất xứ từ Thái Lan không chỉ có màu sắc tuyệt đẹp được ví như những chiến binh dũng mãnh tại các trường đấu cá trên thế giới. Loài cá tuyệt đẹp này không chỉ có đủ loại màu sắc khác nhau như đỏ, xanh, vàng …Tuy nhiên cá có giá nhất khi tới độ trưởng thành khoảng 2 đầu ngón tay là có thể trở thành “chiến binh” thực thụ. Về giá cả, con nhỏ chỉ 10.000 đồng tới 40.000 đồng / con, nhưng các con cá lớn, chọi tốt có giá lên tới cả nghìn USD.

Vương Nguyên trợn mắt nhìn ngôi biệt thự trước mắt, vẫn là người có tiền sướng nhất.

Vương Tuấn Khải lấy từ kệ tủ ra một đôi dép mang ở nhà màu mint, đặt xuống trước mặt Vương Nguyên.

"Cứ tự nhiên, không cần câu nệ" Vương Tuấn Khải cười nói.

"Vâng" Vương Nguyên gật gù vẻ đã hiểu.

Cậu được Vương Tuấn Khải dẫn đến một căn phòng lớn, ở giữa phòng có một bàn làm việc lớn, xung quanh được bao quanh bởi những kệ sách cao cấp đầy sách.

"Cứ sử dụng máy tính của tôi mật khẩu là 8011, tôi đi tắm em ở đây làm việc" Vương Tuấn Khải đi rồi chỉ còn một mình Vương Nguyên ở đó.

Vương Nguyên không khỏi thắc mắc anh ta không sợ mình ăn cắp dữ liệu đem bán lấy tiền sao?

Vương Nguyên ngồi xuống ghế mở máy tính liền hiện lên ô nhập mật khẩu, nhập mật khẩu xong Vương Nguyên vẫn thấy lạ, sao cậu cứ thấy cái mật khẩu này quen quen thế nhỉ?

Màn hình máy tính hiện lên đập vào mắt Vương Nguyên là....hình của cậu!!!?

Đây là bức hình cậu chụp lúc đi dã ngoại cùng trường, cậu ngồi trên tảng đá, nhìn lên bầu trời, môi cười nhẹ, nhưng Vương Tuấn Khải lấy tấm hình này ở đâu ra? Bỏ qua thắc mắc Vương Nguyên bắt đầu làm việc.

Lát sau cửa mở ra, Vương Tuấn Khải thoát ra khỏi bộ vest hàng ngày, chỉ mặc áo phông quần thun đơn giản.

"Em có cần anh giúp không?" Vương Tuấn Khải một tay chống lên thành ghế sau lưng Vương Nguyên, tay còn lại chống lên mặt bàn hơi cúi người nhìn vào máy tính.

"Không cần, nếu em viết nhanh một chút chắc sẽ xong nhanh thôi" Vương Nguyên vừa nói vừa cười hì hì.

Vương Tuấn Khải ôn nhu xoa đầu cậu kéo thêm một cái ghế ngồi bên cạnh Vương Nguyên.

"Anh cũng có văn kiện chưa xử lí, chúng ta cùng làm đi" rồi chăm chú đọc văn kiện.

Vương Nguyên "ukm" một tiếng tiếp tục viết thống kê.

Thời gian chậm rãi trôi qua, cả hai dường như im lặng không nói gì.

"Xong" Vương Nguyên vươn vai có chút mỏi, vui vẻ hô lên một tiếng.

Vương Tuấn Khải nhìn đồng hồ, đã 1 giờ sáng.

"Em xong rồi, bây giờ em về đây, mai gặp lại anh" Vương Nguyên mỉm cười rút USB ra.

"Không cần, dù gì cũng đã 1 giờ sáng rồi, em ở lại đi, sáng mai anh đưa em đi làm" Vương Tuấn Khải nhàn nhạt chống cằm nhìn Vương Nguyên.

"1...1 giờ sáng?" Vương Nguyên giờ hiển thị trên máy tính, quả nhiên đã 1:34 phút.

"Không sao, em có thể về mà, ở lại rất phiền anh, vả lại..."

"Không phiền" anh cắt đứt lời Vương Nguyên muốn nói.

"Nhưng em không mang theo quần áo"

"Anh cho em mượn"

"Em cũng không đem đồ cá nhân"

"Anh có đồ dự phòng"

"Em không có mang quần áo cho ngày mai"

"Mặc lại đồ này"

"Em...em cũng không có mang đồ...đồ lót" Vương Nguyên nói đến đây liền ngượng chín cả mặt.

"Khụ...không sao gần đây có cửa hàng tiện lợi, anh đi mua"

"Không cần phiền như vậy" Vương Nguyên nghe vậy liền xua xua tay đứng bật dậy, ở lại nhà người ta, mặc đồ của người ta, dùng máy tính người ta, còn có thể diện bảo người ta đi mua đồ lót cho mình nữa sao?

Vương Tuấn Khải cũng đứng dậy, đi đến áp sát mặt mình với mặt Vương Nguyên, khuôn mặt của cả hai bây giờ không cách nhau quá 1cm.

"Chỉ cần là em thì không phiền"

End chương 12

Chúc mn buổi (gần) tối vui vẻ nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro