Chương 11
Hàng lông mi cong như cánh quạt khẽ rung động, đôi mắt to tròn từ từ được mở ra.
Vương Nguyên nhìn trần nhà, hôm nay trời đột nhiên trở lạnh khiến cậu có chút không muốn ra khỏi giường.
Nhìn giờ trên điện thoại, chỉ mới có 6 giờ.
Đột nhiên nhớ đến những chuyện đã xảy ra vào tối hôm qua, mặt Vương Nguyên đỏ gay.
Chỉ sau một đêm cậu cư nhiên trở thành người yêu của Vương Tuấn Khải, lại còn...hôn!!!!
Cuộc sống này đôi khi thật kì diệu.
Nằm chút một cũng không ngủ được nữa, Vương Nguyên dậy vệ sinh cá nhân rồi đi làm.
Trên đường cậu ghé vào tiệm cafe mua một ly cappuccino, mùi cafe thơm nồng cứ thế lan tỏa khiến tâm tình Vương Nguyên thoải mái hơn hẳn.
Lúc Vương Nguyên đến công ty vẫn còn khá vắng vẻ, đặt ly cafe lên bàn, cậu mở máy tính lên, tiếp tục thực hiện bảng thống kê.
Nếu hôm nay thật sự Vương Nguyên không làm xong thì chắc phải tăng ca mất vì bằng thống kê này ngày mai phải nộp cho Tuấn....à không Vương tổng.
Trong phòng im ắng chỉ vang lên những tiếng gõ bàn phím "lạch cạch"
Vương Nguyên mắt vẫn đang chăm chú vào màn hình máy tính thì trước mặt xuất hiện một chiếc túi giấy.
Ngẩng mặt lên thì thấy Vương Tuấn Khải đang nhìn mình.
Bỗng Vương Nguyên lại một lần nữa chợt nhớ đến nụ hôn đêm qua.
"Buổi sáng không ăn sẽ bị đau dạ dày, như vậy không tốt, lần sau nhớ chú ý dinh dưỡng một chút" Vương Tuấn Khải nói trong ngữ khí có chút đau lòng, Vương Nguyên đã gầy thế này mà lại còn nhịn bữa sáng thế thì làm sao có sức mà làm việc.
"Cám ơn Vương tổng, tôi sẽ ăn nó" Vương Nguyên quen miệng gọi Vương tổng, bây giờ muốn sửa cũng khó.
"Gọi Tuấn Khải hoặc Khải là được rồi, xưng em, cũng không cần dùng kính ngữ, nghe xa lạ lắm" anh chiều chuộng xoa xoa mái tóc mềm mại.
"Tôi....em cám ơn" Vương Nguyên đỏ mặt lí nhí nói, gọi đã quen với cách gọi hàng ngày, bỗng nhiên lại đổi cách xưng hô, thật bất tiện.
''Cám ơn thôi thì không có thành ý rồi'' Vương Tuấn Khải cười ranh ma nói.
''Làm sao để có thành ý? hay là em mờ anh ăn một bữa có được không?'' Vương Nguyên ngây thơ hỏi.
''Không cần đâu. Em chỉ cần, hôn anh 1 cái là được'' Vương Tuấn Khải búng nhẹ trán Vương Nguyên. Nếu có thể thì cả đời này em ở bên anh đi, đó mới là lời cám ơn có thành ý nhất.
"Hôn...hôn á?" Vương Nguyên kinh ngạc mở to mắt.
Dù bây giờ vẫn còn rất sớm nhưng nếu có người đi sớm thì sao?
"Đúng rồi, chỉ cần một cái là được" anh chỉ vào má mình cười cười.
Vương Nguyên cắn môi suy nghĩ, cậu nhìn xung quanh một chút, đi đến nhón chân lên hôn vào má anh sau đó liền quay mặt đi.
Thật xấu hổ quá đi mất thôi!!!
Vương Tuấn Khải mới sáng ra được tiểu tâm can hôn liền vô cùng vui vẻ, hôn đáp trả Vương Nguyên rồi rời đi.
Vương Nguyên ngồi vào bàn làm việc hai tay ôm lấy hai bên má đang nóng rực.
Cũng may lúc nãy không ai đi sớm, nếu không chắc cảnh hai người họ hôn nhau sẽ bị nhìn thấy hết mất.
Vương Nguyên muốn tiếp tục làm việc nhưng bị chiếc bụng rỗng phá phách làm cho không tài nào tập trung nổi liền mở túi giấy Vương Tuấn Khải đưa lúc nãy ra.
Là dimsum cùng há cảo, nhưng nhìn sao cũng thấy ngon hơn hẳn cái lần trước Vương Nguyên làm.
Vương Nguyên nấu ăn cũng không tệ đi, cậu đã từng đi làm đấu bếp để kiếm tiền đóng họp phí, nhà hàng đó từ khi cậu vào làm bắt đầu đông khách, nhưng hoàn thành khóa học Vương Nguyên cũng xin nghỉ việc.
Cậu vừa ăn vừa viết thống kê, bảng thống kê này đặc biệt dài và nhiều chi tiết nên Vương Nguyên phải vô cùng cẩn trọng, nhưng bây giờ chỉ mới viết được chưa đến phân nữa thì làm sao hoàn thành kịp cho ngày mai?
Nghỉ đến cậu lại đau đầu, mặc kệ, nếu hôm nay không xong thì sẽ tăng ca, bằng mọi giá cũng phải hoàn thành nó trước ngày mai.
Đúng y như vậy, đêm đó Vương Nguyên phải tăng ca đến 10 giờ đêm, công ty chỉ còn duy nhất phòng kinh doanh là sáng đèn.
"Sao giờ này em còn ở đây?" giọng nói quen thuộc vang lên khiến Vương Nguyên phải ngẩng đầu.
Vương Tuấn Khải bước vào phòng, vẻ mặt không hài lòng.
"Em chưa làm xong bảng thống kê mà ngày mai phải nộp rồi, mà anh sao còn ở đây?" Vương Nguyên nhìn bảng thống kê, cũng chỉ mới làm xong một nữa.
"Anh quên tài liệu cần để ngày mai họp"
"Vậy anh mau về, em phải làm xong mới về được" Vương Nguyên giọng có chút nũng nịu.
"Anh không quan tâm, bảng thống kê thì sao chứ? Sức khỏe vẫn quan trọng hơn, anh đưa em về" Vương Tuấn Khải đưa tay muốn tắt đi máy tính nhưng bị Vương Nguyên cản lại.
"Không được, ngày mai thật sự cần gấp, em có thể ở lại mà"
"Nhưng ban đêm một mình ở công ty rất nguy hiểm" nhỡ có trộm thì sao? Ai mà biết được có an toàn không!!!
"Anh đừng lo, em sẽ không sao đâu"
"Hay về nhà anh đi" Vương Tuấn Khải hết cách đành phải nghĩ cách khác.
"Về nhà anh?" Vương Nguyên tròn mắt nhìn Vương Tuấn Khải.
End chương 11
Chúc mn ngủ ngon nè, tui bh vẫn còn sớm, hihi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro