Chương 1
Vương thị là một trong những tập đoàn tiếng tăm nhất Trung Quốc với hàng trăm công ty con rải rác khắp nơi.
Đội ngũ nhân viên ở đây đều là những thành phần tốt nghiệp đại học danh tiếng khắp cả nước.
Công việc mặc dù trong công việc cần phải nghiêm túc nhưng điều đáng giá nhận được lại là tiền lương hàng tháng.
Hàng tháng mỗi nhân viên tùy theo công việc sẽ được nhận được 3 triệu - 8 triệu nhân dân tệ.
Nhưng điều khiến mọi người chú ý không phải là công ty hay tiền lương mà là vị tổng giảm đốc của tập đoàn này!!!
Một tập đoàn tốt như vậy chắc chắn tổng giảm đốc cũng là một người tài hoa không kém.
Và vị tổng giám đốc này chẳng ai khác mà là Vương Tuấn Khải.
Vương Tuấn Khải, năm nay 24 tuổi, là tổng giám đốc tập đoàn Vương thị và là con trai cưng của Vương gia.
Vương Tuấn Khải nắm trong tay huyết mạch của giới kinh tế chỉ cần một cái búng tay của anh cũng có thể khiến cả một tập đoàn sụp đổ.
Quan trọng là vị tổng giám đốc họ Vương này chưa hề có một mảnh tình vắt vai nào.
Có rất nhiều tin đồn về Vương Tuấn Khải nhưng tin nào cũng chỉ nói về việc Vương Tuấn Khải chưa có người yêu.
Người ta còm cho rằng vị tổng giám đốc này thật ra là gay nhưng không ai dám nói chắc điều gì vì chỉ cần lỡ lời họ có thể bị cướp đi mạng sống như chơi.
Hôm nay Vương thị chính thức thông báo tuyển nhân viên!!!
Nơi đại sảnh chật kín người, ai ai cũng căng thẳng vị trí nhân viên ở Vương thị không phải muốn là có được, cần phải dùng não!
Một cô gái bước ra từ cửa phòng tổng giám đốc gương mặt chán nản.
"Nhìn cái gì, các người như vậy đừng mong được chọn" cô gái kia tức giận quát lên khi thấy mọi ánh mắt đều đổ dồn vào mình.
Mọi người bắt đầu xì xầm bàn tán, từ sáng đến giờ đã có hơn 200 người bị y hệt cô ta, xem ra vị trí nhân viên này không dễ lấy.
Ở bên trong căn phòng Tổng Giám đốc, Vương Tuấn Khải lạnh lùng ngồi sau chiếc bàn.
200 người thì 200 người đó không ai đạt yêu cầu, khiến bầu không khí quanh phòng tổng gián đốc càng ngày càng trở nên u ám.
"Người tiếp theo" Vương Tuấn Khải giọng không chút cảm xúc nói vào bộ đàm nội bộ.
Cánh cửa được đẩy ra, một chàng trai bước vào, áo sơ mi trắng cùng quần jean đen giản dị nhưng không kém quần tinh tế.
"Xin chào tôi là Vương Nguyên"
Giọng nói bạc hà mềm mại như rót mật vào tai, Vương Tuấn Khải ngước mắt lên nhìn ngay lập tức bị gương mặt kia làm chấn động.
Bỗng một đoạn kí ức hiện lên trong đầu anh.
Một thằng bé ngồi dưới góc cây, xung quanh mọi người đều bán tán trêu chọc nó.
"Đồ không có mẹ, đồ không có mẹ, đồ không có mẹ" giọng nói trẻ con vang lên như một lưỡi dao cứa vào trái tim thằng bé kia.
Đúng tôi không có mẹ, tôi không có mẹ!!!
Thằng bé chỉ biết co rụt người lại tránh những viên đá đang bay đến, hai tay bịt tai lại.
Bỗng một giọng nói vừa kiên cường vừa non nớt vang lên.
"Ai cho các người bắt nạt cậu ấy!!!" một cậu nhóc thân hình nhỏ nhắn, làn da trắng như sữa, đôi môi đỏ hồng khẽ mím lại quật cường đứng đó che chở cho thằng bé kia.
"Tụi tao cứ thích bắt nạt đấy thì sao" đám nhóc cười khẩy trêu chọc.
"Cậu ấy là bạn của tôi, chỉ có tôi mới được bắt nạt cậu ấy" cậu nhóc cầm một ngọn cây gần đó, xông về phía đám nhóc.
Đám nhóc hoảng sợ nghĩ mình sẽ bị đánh nên co giò chạy đi.
Cậu nhóc vứt cành cây đi, đi đến bên thắng bé đang co ro dưới gốc cây.
"Xin chào mình là Vương Nguyên, chúng ta làm bạn nha" cậu nhóc cười tươi rói, đưa bàn tay mủm mỉm ra.
Thằng bé khẽ ngước đầu lên, ánh mắt sáng rực nhìn cậu nhóc.
"Ừm, mình là Tuấn Khải, rất vui được làm bạn" thằng bé quệt đi những giọt nước mắt cười vui vẻ bắt tay cùng cậu nhóc kia.
"Wow cậu trắng thật đấy hay mình gọi cậu là Bánh Trôi Nhi nha" thằng bé lần đầu tiên được người khác chủ động bắt chuyện vui như chưa từng được vui.
"Được, cậu tên là Tuấn Khải vậy mình gọi cậu là Cua nhỏ nha"
"Ân"
Hai đứa nhỏ cười vơi nhau, vui đến tít mắt.
Từng đoạn kí ức hiện lên như một thước phim quay chậm, khiến Vương Tuấn Khải có xúc động muốn đứng bật dậy.
"Tổng Giám đốc" Vương Nguyên thấy người kia ngẩn ra thì lo lắng hỏi.
"Cậu thật sự là Vương Nguyên?" Vương Tuấn Khải hỏi, trong ngữ điệu có chút mông lung.
"Ân, tôi là là Vương Nguyên"
Vương Nguyên không hề biết rằng chính câu nói đó sẽ bắt đầu cho cuộc sống mới mà cậu chưa từng nghĩ đến.
End chương 1
Chương 1 đã ra lò rồi đây, mọi người thấy sao? Có hay không? Hãy để lại comment góp ý khi đọc nha, moah moah >3<
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro