Chap 1
Anh ấy nói: "Chúng ta cùng đi là được". Lúc anh ấy nói câu này, tôi im lặng nữa ngày, lúc đó cũng không hề biết đó là lần đầu tiên anh ấy nhân nhượng người khác.
Anh ấy nói: "Đừng khóc". Không biết là do anh ấy lớn tiếng nên tôi bị dọa cho hoảng sợ, hay là do thanh âm của anh có sức mê hoặc mà tôi liền ngừng khóc.
Anh ấy nói: "Đây là mì trường thọ em làm?". Anh ấy nghi hoặc nghiêng đầu nhìn tôi, nhưng tay vẫn cầm đũa lên, bắt đầu ăn, vừa ăn vừa nói: "Màu sắc không đẹp. Mì chẳng có độ mềm mại chút nào". Ánh mắt tôi từ mong chờ chuyển sang ảm đảm. Anh ấy đã sớm ăn sạch bát mì rồi. Sau đó tôi mới biết chẳng phải anh ấy nói sắc hương vị không đủ sao, chí ít chính tôi lúc thưởng thức kiệt tác của chính mình cũng muốn ói rồi, anh vì cái gì mà ăn hết?
Anh ấy nói: "Đây là giấc mộng của chúng ta, hơn nữa anh cảm thấy em là người thích hợp nhất". Anh ấy nói xong còn lộ ra hai chiếc răng khểnh nho nhỏ, lúc đó tôi còn cười anh: "Buồn nôn" nhưng vẫn không quên hỏi một câu: "Tại sao?". Anh nhìn về phía vườn hoa cỏ bốn lá, vui vẻ trả lời: "Bởi vì em rất ngốc". Cuối cùng, anh ấy cũng không nói nguyên nhân cho tôi, chỉ xoa xoa đầu tôi, lôi kéo tay của tôi: "Đừng nghĩ nữa, rồi có ngày em sẽ biết".
Anh ấy nói: "Anh yêu em". Anh đem tôi ép vào vách tường, lúc nghe được câu nói này, tôi lại có chút không biết phải làm sao, cũng không biết khí lực từ đâu mà tới, tôi đột nhiên đẩy anh ấy ra: "Khải ca, anh đừng đùa". Ánh mắt chạm vào nhau có chút không được tự nhiên, anh ấy kéo tay của tôi: "Anh là thật lòng, em còn không rõ sao?"
Thật ra, mọi người xung quanh đều biết anh ấy thích tôi, chỉ có tôi là không biết. Tôi thức trắng đêm không hề chợp mắt, nghĩ đến quãng thời gian ở cùng bên anh, đến khi tôi biết rõ đáp án của mình, anh đã không còn ở bên nữa.
Tôi đi khắp nơi tìm bóng dáng của anh, tôi hỏi tất cả những người có thể biết được tin tức của anh, mà tất cả câu trả lời nhận được đều giống nhau: "Không biết". Anh dường như biến mất khỏi cuộc sống của tôi. Tôi biết, tôi đã mất anh rồi, vĩnh viễn không tìm lại được nữa.
_AloNe_
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro