
8.2
"Cơm Tây?!"
"Hôm trước đã ăn rồi."
" Vậy ăn món Thái ?"
"Hôm qua vừa mới ăn, Vương Tuấn Khải trí nhớ của anh có vấn đề à."
"Món Quảng Đông, hải sản, hay là món Pháp, tùy cậu chọn."
" Ta kháo!" Vương Nguyên nhịn không được khinh bỉ hung hăng trừng hắn một hồi, "Anh có tiền thì giỏi lắm à!"
" ........." Ánh mắt lạnh xuống vài phần, Vương Tuấn Khải khí thế bộc phát.
Vương Nguyên quật cường chau mày, không chút sợ hãi trừng mắt lại : "Trừng cái gì mà trừng! Mắt anh dù có trừng lớn cũng không đẹp bằng mắt tôi!"
" ...."
Từ ngày đầu tiên trừng cậu, nhìn cậu sợ hãi,dần dần trừng mắt cũng bắt đầu không còn tác dụng với cậu ấy nữa.
Vương Tuấn Khải oán thầm, gia hỏa này, thật quá nuông chiều cậu ta rồi .
Vương Nguyên tinh nghịch đùa giỡn, xoay người tiến lên một bước cầm cái gối trên ghế sa lon lên: "Ha ha, Vương Tuấn Khải xem chiêu!"
"Bịch........." Chiếc gối mềm mại từ từ trượt khỏi khuôn mặt lạnh băng cứng ngắc của người nào đó, khiến tóc trên trán Vương Tuấn Khải rối tung vô cùng buồn cười.
"Phụt........." Khoé miệng Vương Nguyên khoa trương mà cong lên, cười đến ôm bụng.
Vương Tuấn Khải mí mắt giật giật vài cái:" Vương Nguyên!!"
"Vương Nguyên!!" Hắn nhíu mày lại, lộ ra răng khểnh.
Hảo, được lắm.
Nếu đã như vậy, vậy cũng đừng trách ta vô tình!
Vương Tuấn Khải bỗng nhiên cúi người, một tay bắt lấy cái gối đỏ vừa mới rơi xuống, tay kia cầm lấy gối ôm hình trụ tròn màu xám trên ghế sa lon.
"Uy uy!" Vương Nguyên cười chạy trốn, tránh thoát khỏi công kích gối đỏ của Vương Tuấn Khải , "Anh xạ kích cũng quá kém đi!"
"Ha ha!"
Nhìn bộ dáng cậu cười rộ lên, Vương Tuấn Khải nghiến răng một cái, hai tay giơ lên gối ôm hình trụ tròn, tiến lên mấy bước đập lên đầu Vương Nguyên.
"Ngao!" Trong mắt Vương Nguyên lóe lên vài tia giảo hoạt, hơi cúi xuống nhặt lên cái gối đỏ, chân khẽ bước đến phía sau Vương Tuấn Khải, "uỵch" một tiếng đánh vào trên lưng của hắn.
Gối ôm mềm mại, không có bất kỳ lực công kích nào, có điều Vương Tuấn Khải lại nhìn phát ngốc vào mấy sợi lông vũ rơi xuống đỉnh đầu Vương Nguyên, không nhịn được phì cười.
"Cậu đứng lại đó cho tôi!"
"Tôi đâu có ngốc, anh có bản lĩnh thì bắt tôi đi!" Vương Nguyên làm mặt quỷ, lại một lần nữa 'phi thân' trốn thoát dưới cánh tay dài của Vương Tuấn Khải.
Hai người ở phòng khách rộng lớn đuổi tới đuổi lui, lúc thì đứng trên ghế sa lon nhoài người về phía trước, lúc thì đánh nhau trên nền đất, phòng khách vừa mới dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp đã 'gà bay chó sủa' hỗn loạn vô cùng.
Những chiếc gối đầy màu sắc kèm theo một chút lông vũ bay loạn.
"Ha ha ha ha......... Vương Tuấn Khải anh thua rồi!" Vương Nguyên nằm ngửa trên ghế salon cười phá lên, nhìn sợi lông vũ rơi xuống đầu Vương Tuấn Khải.
Vương Tuấn Khải nhíu mày một cái, tà mị cười thành tiếng: " Vậy sao, hừ hừ........."
Đột nhiên, Vương Nguyên mất bình tĩnh, cậu nhìn Vương Tuấn Khải cầm con 'búp bê cỡ bự' kia từ ghế salon lên, đó là khi cậu mới dọn vào ở trong căn nhà này ngày hôm sau mới phát hiện, một fan hâm mộ đã tặng hắn con 'búp bê cỡ bự' này, cậu cảm thấy rất đáng yêu liền đem nó đặt ở phòng khách.
Một con gấu bông cực lớn.
"Ài ài," thấy tình huống không đúng, Vương Nguyên lập tức giơ tay ngăn chặn Vương Tuấn Khải, "Đừng đừng! Đại ca ta sai rồi!!"
Nếu như bị tên kia đập trúng, vạn nhất mình bị đè bẹp vậy phải làm sao bây giờ?
"Đại ca!!" Vương Nguyên kinh hoảng hô to, "Ta sai rồi! Ta sai rồi......"
"Hắc hắc." Vương Tuấn Khải cười cực kì xảo trá, "Bây giờ mới đầu hàng, muộn rồi."
Trong đôi mắt đào hoa hẹp dài kia của hắn, cũng không giấu được nét ngây thơ trẻ con.
"Lão Vương, này này, lão Vương lão Vương anh chính trực chút đi!" Vương Nguyên dùng sức khoát tay, hi vọng hắn có thể dừng lại, "Chính trực chút đi!"
Vương Tuấn Khải dùng lực, đem con gấu cỡ bự kia ném ra.
"Oa kháo!"
"Bịch........." Không chút do dự mà vượt qua.
Vương Nguyên ôm con gấu cỡ bự kia đặt mông ngồi trên mặt thảm trắng mềm mại, Vương Tuấn Khải lập tức phi tới.
Gia hỏa này lanh lợi như vậy, sao có thể không thừa dịp cậu trúng chiêu, lúc này thuần phục cậu ta?
Vương Tuấn Khải đem con gấu trên người cậu một cước đá văng ( Gấu Bảo Bảo: Ô ô ~ Ta đau quá......... (╥﹏╥)), chân dài bước một bước hắn đã ngồi trên người Vương Nguyên .
"Ha ha, bắt được cậu rồi!"
"............" Vương Nguyên nín thở.
Mặt không biết là vì vừa mới chạy mấy bước, hay là vì cái gì mà đỏ lên, dù sao khuôn mặt nhỏ trắng nõn phơn phớt hồng nhuận càng thêm mê người.
Cậu kinh ngạc nhìn mình nằm dưới thân Vương Tuấn Khải, có chút ngốc.
Bầu không khí như thế này......... Có chút mập mờ.
Vương Tuấn Khải nửa ngồi nửa quỳ trên người cậu, tay chống ở hai bên đầu Vương Nguyên, nhếch miệng cười cười, lộ ra hai chiếc răng khểnh trắng noãn.
Trong mắt nhàn nhạt nhu tình, không giống với thái độ thường ngày có chút băng lãnh, trên mặt hắn tràn ngập ngây thơ, lần đầu tiên thấy Vương Tuấn Khải thể hiện tính khí trẻ con như vậy.
Hắn cười, giống như một viên kẹo nhiều màu sắc rực rỡ, tan vào trong lòng.
Rất ngọt ngào.
18
"Khụ khụ......" Vương Nguyên đã nhận ra có chỗ không đúng...lúng túng, cố ý ho khan vài tiếng, "Lão Vương anh mau đứng lên đi, nặng quá tôi sắp bị đè bẹp rồi!"
"........." Ý thức được mình thất thố, Vương Tuấn Khải vội vàng đứng lên ngại ngùng nhìn sang chỗ khác, tiếu dung lãnh khước.
Vương Nguyên bò dậy, tự phủi phủi vết nhăn trên quần áo mình : "Ai...... Công sức vừa nãy chúng ta bỏ ra dọn dẹp giờ đều thành công cốc hết rồi, bừa bộn nhiều như vậy."
Hắn ngẩng đầu, im lặng nhìn một mảnh hỗn độn trong phòng khách.
"Dọn dẹp lại một chút thôi," Vương Tuấn Khải quay lưng lại, ôm lấy con gấu bông cỡ bự kia, "Tôi chỉnh lý ghế salon, cậu thu dọn trên sàn nhà một chút."
"Oh, tôi biết rồi."
Dường như hai người không ai muốn lên tiếng, chỉ là vành tai ẩn ẩn đỏ lên, không nghĩ tới trong phòng lại rơi vào bầu không khí hồng phấn biến thái này.
Sau khi thu dọn xong xuôi, Vương Nguyên đặt mông ngồi trên ghế sa lon thở dài: "Ai, anh nói xem tại sao vào cuối tuần tôi chỉ có thể ở nhà."
"Cậu có thể ra ngoài mà ." Cặp lông mày một mực nhíu chặt đã được Vương Tuấn Khải buông lỏng ra một chút, "Cũng không có giam lỏng cậu."
Vương Nguyên bĩu bĩu môi: "Nhị văn lại không ở đây, tôi chơi với ai."
"............" Hắn trầm ngâm, " Hình như cuối tuần này tôi có thời gian rảnh, chúng ta có thể cùng ra ngoài chơi."
Lần này đến lượt Vương Nguyên trừng mắt: "Ah? Anh, anh cùng tôi ra ngoài chơi?"
"Thế nào?" Vương Tuấn Khải lạnh lùng liếc mắt nhìn cậu kinh ngạc không nói nên lời .
Vương Nguyên nghển cổ nhìn hắn: "Không sao không sao chỉ là hơi sốc một chút, anh cũng đi ra ngoài chơi, không sợ bị đám fan cuồng biến thành zombie ăn thịt sao?"
2020/04/05
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro