Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

6.2


   "Bụp!" Một cước đạp tới.

     Vương Tuấn Khải lập tức lăn xuống giường, cốc nước trong tay bay ra một góc vỡ vụn trên sàn nhà, toàn bộ nước bị đổ ra.

   "  Ui da........."

     Kỳ thật trước đây Vương Tuấn Khải cũng từng luyện võ nên không bị cậu dễ dàng đá ngã, chỉ có điều tay vừa tóm được chân cậu,  một giây sau Nguyên Nguyên lập tức đấm một quyền.

    " Vương Nguyên!" Nghiến răng nghiến lợi mà nói.

    Vương Tuấn Khải che miệng, nét mặt vô cùng khó coi.

     Từ nhỏ đến lớn, hắn cũng chưa từng làm việc gì hảo tâm như vậy mang cậu về nhà còn cho cậu uống thuốc, kết quả lại bị cậu ta cho 'ăn' một quyền?!

   " Đừng có quấy rầy bản thiếu gia đang ngủ........." Cậu lầm bầm lầu bầu nói, mơ mơ màng màng xoay người một cái, quấn chặt lấy cái chăn, "Còn có thể hay không cùng một chỗ chơi đùa............ Ngô......"

  "  ..............."?ヽ('Д?)?┻━┻

    Được lắm tên tiểu tử Vương Nguyên này! Cậu cho là tôi ăn chay đúng không?

     Vương Tuấn Khải ánh mắt thâm trầm, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, đứng dậy hung hăng bổ nhào lên giường.  =)))))))))

    14

     Đôi chân thon dài kia bước một bước, Vương Tuấn Khải liền ngồi trên thân người Vương Nguyên, một tay gắt gao giữ chặt cổ tay cậu .

     "Vương Nguyên! Mau dậy đi!"

    " Anh không thấy phiền sao!!" Vương Nguyên giãy giụa đạp đạp chân, không ngờ tới người nào đó đang ngồi trên chân mình khiến cậu hoàn toàn không thể động thủ, huống chi tay cũng bị hắn giữ chặt.

     Vương Tuấn Khải đắc ý cười:
"Có dậy hay không ?"

     "Không muốn!" Tiếp tục giãy dụa.

     Vương Tuấn Khải đột nhiên bi thương phát hiện người phía dưới chân không ngừng giãy dụa 'động chạm' đến bộ vị mấu chốt của mình, cách quần áo ma sát, nhưng lại bất giác châm lên lửa nóng.

     Sắc mặt khẽ đổi, Vương Tuấn Khải thầm kêu không ổn nhanh chóng đưa tay cù lét, để cậu mau tỉnh dậy.

     Chiêu này quả nhiên hữu dụng, Vương Nguyên đang mơ màng lập tức cười thành tiếng, trừng mắt gắt gao nhìn chằm chằm Vương Tuấn Khải: "Anh làm gì........."

     "Mau uống thuốc." Vương Tuấn Khải thấy cậu tỉnh lại, vội vàng đứng dậy đưa cho cậu nước và thuốc mới.

     Vương Nguyên chu chu môi nhíu mày lại, giận dỗi trách móc : " Bị sốt ngủ một giấc là ổn...  tôi làm sao lại ở nhà anh?"

    " Được rồi, đừng hỏi nhiều như vậy, cậu nằm xuống nghỉ ngơi trước đi, ngày mai hẵng rời đi." Vương Tuấn Khải ngồi xổm xuống, yên lặng tìm kiếm mảnh thủy tinh vỡ trên mặt đất.

     "Ngô......" Bởi vì vẫn còn sốt, cho nên thần trí có chút mơ hồ Vương Nguyên uống thuốc xong  liền ngoan ngoãn nằm xuống.

    " Không cho phép nhân lúc tôi đang ngủ làm chuyện xấu......... Nếu không, tôi gọi cho 110........."

   " ............"  Vương Tuấn Khải dùng khăn lông lau nước trên sàn nhà, nghe thấy cậu nói vậy nhịn không được cười gằn một tiếng.

     Thần trí mơ màng như vậy cậu còn có thể gọi cho 110?

     Vương Tuấn Khải xử lý ổn thỏa chỗ này liền đi tắm một cái, tắm xong lúc đi ra, thuận tiện tới nhìn Vương Nguyên nhi một chút.

    " Gia hỏa này......"  Nhìn cái chăn bị đá rơi xuống sàn nhà, Vương Tuấn Khải nhíu mày.

     Chòm Xử Nữ bi ai hoàn mỹ a.........

      Quả nhiên cuối cùng hắn vẫn là đi tới phía trước, đắp chăn lại giúp cậu.

     Vương Tuấn Khải vừa xoay người định rời khỏi, chợt nhớ tới vẻ mặt đau đớn khi ngã từ trên bậc thang xuống của người kia.

     Gia hỏa này, có lẽ bị thương rất nặng ...

     Hắn quay lại, tìm một cái ghế ngồi xuống bên cạnh Vương Nguyên, lôi ra hòm y tế vừa mới cất xong, lấy ra một loạt các loại cao dược.

     Nhẹ nhàng kéo chăn của Vương Nguyên ra, đem tay áo cậu xắn lên,  đồng tử lập tức co rụt lại.

     Vết thương xanh xanh tím tím, trải rộng khắp trên cánh tay trắng nõn như ngó sen của cậu, rõ ràng làn da mềm mại như vậy mà lại in lên dấu vết xấu xí, thật sự là khó coi.

     Trong lòng ẩn ẩn đau đớn.

     Vương Tuấn Khải hít sâu một hơi,  trên người Vương Nguyên làm sao có thể có nhiều vết thương như vậy?

     Không chỉ có vết thương mới hôm nay còn có mấy chỗ trầy da chưa lành, cảm giác cả người cậu đều là vết thương, rõ ràng người này không khoẻ như vậy, tại sao còn có thể cười đùa?

    Ngọn đèn ấm áp ban đêm, chiếu sáng cả gian phòng.

     Vương Nguyên đều đều hơi thở, trong căn phòng rộng lớn Vương Tuấn Khải chăm chú giúp cậu lau sạch vết thương, bôi thuốc, minh minh bạch bạch xử lý những vết thương kia.

    " Ân........." Cậu khe khẽ kêu đau một tiếng lại khiến cho Vương Tuấn Khải khẩn trương ngẩng đầu lên.

     Mím môi, oán trách cậu không tự chăm sóc bản thân.

     Vừa mới tắm xong Vương Tuấn Khải đổi sang bộ quần áo thoải mái mặc ở nhà màu trắng, mái tóc hơi rối, khuôn mặt được ánh đèn tô đậm mà trở nên ấm áp hơn,  giờ phút này hắn đã bớt đi một phần cứng rắn băng lãnh bên ngoài.

    Trong con ngươi dưới hàng mi dày đặc, tràn đầy một loại thủy quang ôn nhu mà ấm áp.

     Đối với người nào đó đang ngủ say cẩn cẩn dực dực, chưa phát hiện đêm đã dần dần về khua.

     Cánh tay, phần lưng, còn có chân.

     Đều đã bôi thuốc một lượt.

Vương Tuấn Khải vứt đi chiếc tăm bông cuối cùng, đem các loại thuốc sắp xếp lại bỏ vào hòm thuốc.

   "  Haizz......... "  Thở dài một hơi, thật sự là dày vò.

    Thời điểm giúp Vương Nguyên bôi thuốc quả thực hắn có chút mất tự nhiên, vòng eo mềm mại đầy mê hoặc đó, đôi chân tinh tế trắng nõn thon dài, còn có dung nhan tuyệt mỹ kia khi ngủ hoàn toàn buông xuống phòng bị, giống như thiên sứ thuần khiết.

     Mất tự nhiên...

     Sẽ động tâm.

     Mỹ cảnh như mộng ở trước mặt, là nam nhân đều sẽ huyết mạch bành trướng a.

     Vương Tuấn Khải vỗ vỗ mặt mình, chắc là quá mệt mỏi rồi.... Vậy mà đối với một nam nhân phát xuân...

     Bất quá, Vương Nguyên thật sự quá gầy, cảm giác một trận gió cũng có thể thổi bay cậu.

     Gầy yếu như vậy khiến người khác không nhịn được muốn bảo hộ cậu ấy, chỉ tiếc nhớ tới bình thường tính cách cậu đều tùy tùy tiện tiện, ý nghĩ muốn bảo hộ cậu trong nháy mắt tan biến.

     Mình đang nghĩ cái quái gì vậy......

     Vương Tuấn Khải lắc đầu, đứng dậy, đột nhiên chú ý tới cái chăn lại bị người nào đó đá bay.

     Ta đắp chăn.

     Lại đá.

     Ta lại đắp.

     Vẫn đá.

     Vương Tuấn Khải khóe môi giật vài cái, quả nhiên không thể chịu đựng được, tiếp tục đưa tay giúp cậu đắp lại chăn.

    "............"

     Dường như Vương Nguyên muốn cùng hắn tranh đấu đến cùng, liên tục không ngừng đá chăn ra.

     "Cậu......"  Trong giọng nói tràn đầy bất đắc dĩ, hắn đành phải ngồi xuống, giúp cậu một lần nữa đắp kín chăn lại.

     Vốn là đang phát sốt, lại không an tĩnh nghỉ ngơi khiến cho bệnh lại  càng nặng thêm.

     Vương Tuấn Khải giúp cậu đắp lại chăn động tác cũng chậm hơn mấy phần, chống đỡ hai bên mí mắt dần sụp xuống, hắn cũng là buồn ngủ không chịu nổi, dần dần ý thức ngày càng mơ hồ, hai mắt bỗng nhiên tối sầm.

     "Bịch........."

      Khoảng cách giữa hai chóp mũi rất gần, vẻn vẹn chỉ cách một ngón tay.

     Cảm nhận được trên người cậu mùi vị sữa thơm, bản thân vậy mà không muốn cử động.

     Chậm rãi tiến vào mộng đẹp.

2020/03/24

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro