5.2
Mỗi lần lăn xuống một bậc thang, đối với Vương Nguyên mà nói đều là tư vị thống khổ.
Đau đớn khắc sâu vào từng hơi thở, toàn thân trên dưới giống như bị tảng đá ngàn cân đè lên, suýt nữa ngộp thở.
"Bịch........."
Theo tiếng vang nặng nề, cậu lăn vài vòng ở phía dưới cùng rồi mới ngừng lại.
"Cắt!" Trong mắt đạo diễn cũng lóe lên vài tia thương cảm, "Vương Nguyên? Không sao chứ?"
" ..............." Vương Nguyên cắn răng gắng gượng chống đỡ, không để bản thân phát ra tiếng kêu than vãn thống khổ nào, mặc dù thân thể vô cùng đau đớn như sắp không còn thuộc về chính mình.
Vương Tuấn Khải nhíu mày, nhìn người kia quật cường, không giải thích được cảm giác lo lắng cùng chua xót trong tim kia là gì.
Cứ lăn xuống như vậy, thân thể sẽ chịu không nổi... Cậu ta rốt cuộc đang nghĩ cái gì thế? Nhận công việc này để tự hành hạ bản thân mình sao?
Cậu ta là có khuynh hướng tự ngược đãi bản thân phải không?
" Diễn lại lần nữa đi, sắc mặt đừng khó coi như vậy, nét mặt phải ẩn nhẫn biết chưa?" Lần đầu tiên đạo diễn nói mà ngữ khí nhu hòa như vậy, đối với mọi người mà nói thật sự quá sốc.
Vương Tuấn Khải thần sắc lạnh thêm mấy phần, tay nắm thành quyền, người kia không nhìn thấy thống khổ trong mắt cậu ta sao?
Tại sao cậu ta không từ bỏ...
"Được"...... Khó khăn nói ra miệng, Vương Nguyên chậm chạp đứng dậy, từng bước một đi lên bậc cao nhất.
" A!"
" Bịch...."
"Bịch........"
Mỗi lần thanh âm thân thể va đập xuống mặt đất vang lên, ánh mắt Vương Tuấn Khải lại lạnh xuống thêm một lần.
"Cắt! Ok !" Đạo diễn phất phất tay, nhìn Vương Nguyên ngay lập tức ngồi dậy.
Mọi người nhìn thân thể cậu gầy yếu như vậy, thật lo thay cho cậu, thật sự không bị thương chứ?
"......... Tôi không sao............" Thanh âm run rẩy, giọng nói rõ ràng có sự kiềm nén .
Vương Nguyên ngồi dưới đất, một tay che mắt, chỉ nhìn thấy cậu cười cười, dáng vẻ tươi cười không sao cả dường như làm cho tất cả mọi người đều giảm bớt nỗi lo lắng trong lòng.
Không, không phải tất cả mọi người.
Vương Tuấn Khải yên lặng nhìn cậu, ở một góc, thấy được trong đôi mắt giữa ngón tay người kia, tràn ra nước mắt.
Lão Giang dìu cậu ra khỏi phim trường, đem tiền trả cho cậu: "Vương Nguyên, tôi cảm thấy cậu hay là đừng làm diễn viên đóng thế nữa, tiếp tục như vậy cậu sẽ không chịu nổi."
"Tôi thật sự không sao." Cậu nở nụ cười thoáng qua, "Giang ca, đêm nay tôi có thể ngủ lại cùng đoàn làm phim không?"
" Cái này...... " Ánh mắt lão Giang có chút do dự, "Thật xin lỗi a......" Không phải diễn viên chính hình như không thể......"
" ........." Vương Nguyên khẽ ngẩn người, liền sau đó cười khổ một tiếng, "Ah được rồi, không sao cả, tôi đi đây."
" Vương............" Lão Giang nhìn thân ảnh gầy yếu khập khiễng rời đi, có cảm giác áy vô cùng.
12
Vương Tuấn Khải đi tới chỗ Vương Nguyên vừa mới ngồi chồm hổm lúc nãy, trong TV đang phát ra chương trình mà hắn từng tham gia, thảo nào lúc nãy cậu ta bị sặc, chắc bị hù cũng không nhẹ đâu...
Bỗng nhiên liếc tới dây sạc điện thoại trên mặt bàn, gia hỏa này, thật là cẩu thả.
Vương Tuấn Khải cầm điện thoại lên, chậm rãi đi tới bên cạnh một nhân viên trong đoàn làm phim vừa rồi nhìn qua thấy hắn ta cùng Vương Nguyên quan hệ khá tốt.
Lão Giang quả thực bị dọa hết hồn, đại minh tinh này tìm mình làm gì?
" Này," trong thanh âm ngoại trừ băng lãnh ra thì không còn thứ gì khác, "Anh biết cậu diễn viên đóng thế kia sao?"
"Ân, ân ân, tôi biết." Lão Giang vội vã nói ra, y biết mình không thể đắc tội với cái vị 'Đại Phật' này a, "Cậu ấy tên Vương Nguyên."
" ........." Con ngươi bỗng nhiên co rụt lại.
Vương Tuấn Khải tay cầm điện thoại bỗng nhiên run lên: "Anh nói cậu ta tên là gì?!"
" Vương Nguyên...." lão Giang không nhìn thấy sự kích động trong mắt hắn, "Cậu ấy là người rất kì quái, không muốn bước chân vào giới giải trí, chỉ muốn làm diễn viên đóng thế kiếm tiền."
Mà hiện tại tâm trí của hắn hoàn toàn không quan tâm đến những gì lão Giang nói sau đó, trong lòng chỉ lặp lại duy nhất cái tên của cậu.
Vương Nguyên......
Đã bao nhiêu năm rồi hắn không nghe được cái tên này...
Bình tĩnh lại, hắn lập tức nghĩ đến có được cái tên này cũng không nhất định là cậu, cả thế giới có rất nhiều người trùng tên.
Huống hồ, Vương Nguyên này ngoại trừ đôi mắt to cùng da thịt trắng như tuyết trắng kia, hoàn toàn không giống người đó khi còn bé.
Thật sự, khi còn bé Vương Nguyên mập mạp đáng yêu, hơn nữa lại rất ngốc, rất vụng về.
Hiện tại Vương Nguyên trước mắt này, ranh ma tinh quái hơn nữa rất là bướng bỉnh, còn có dung nhan tuyệt sắc, so với trong trí nhớ của hắn gương mặt kia mũm mĩm đô đô đáng yêu cảm giác không hề giống nhau chút nào.
Bình ổn lại trái tim đang đập loạn nhịp trong lồng ngực chính mình, Vương Tuấn Khải gật đầu: "Cảm ơn."
Lão Giang khẽ giật mình, nhìn hắn dứt khoát quay người rời đi, trong lòng thầm thở dài, thật sự là không hiểu nổi những đại nhân vật này trong lòng rốt cuộc đang nghĩ cái gì.
Vương Nguyên sẽ không dây vào mấy nhân vật lớn như vậy đâu nhỉ?
Vương Tuấn Khải tiện tay lấy mũ và kính râm từ chỗ người quản lý: "Tôi có việc đi ra ngoài một chút, anh mang kịch bản đến nhà tôi là được rồi."
"Nhưng..." Khổ thân người quản lý lại bị Vương Tuấn Khải coi như không khí , trực tiếp bỏ qua.
Hắn đi thẳng ra khỏi phim trường, Vương Tuấn Khải nhớ rõ nơi người kia vừa mới biến mất chính là chỗ này, cậu ta không phải bị thương rất nặng sao? Làm sao còn có khí lực mà đi...
"Vương Nguyên........." Khe khẽ gọi tên của cậu, Vương Tuấn Khải yên lặng kéo thấp mũ xuống, tăng nhanh cước bộ.
Xuyên qua đám đông, hắn rốt cuộc cũng tìm được thân ảnh đang bước đi khập khễnh kia.
Nhìn cậu quay người tiến vào một hẻm nhỏ tối thui, Vương Tuấn Khải đi theo.
Vương Nguyên ở phía trước chậm rãi bước đi hoàn toàn không có phát hiện mình bị theo dõi, cố nén đau đớn trên thân thể, hơn nữa trong đầu ong ong không ngừng, bắt đầu có triệu chứng đầu váng mắt hoa.
Chết tiệt...... Đêm nay phải làm sao.........
Đột nhiên, thân thể cậu run rẩy tựa vào trên vách tường.
" Ah........." Đụng phải vết thương, Vương Nguyên nhíu mày, đau kêu thành tiếng.
Vương Tuấn Khải ở phía sau cậu nhìn thấy cảnh này, lập tức cau mày.
Rõ ràng bị thương rất nặng, gia hỏa này rốt cuộc cố tỏ ra mạnh mẽ vì cái gì? Tại sao không trở về nhà?
" Này..." Hắn chậm rãi lên tiếng.
Vương Nguyên thân thể run lên, quay đầu, ánh mắt tập trung nhìn lên gương mặt tuyệt mỹ kia: " Chuyện này thật vô lý......... Anh theo dõi tôi?"
" Bây giờ cậu mới phát hiện?" Hắn cười nhạo, "Phản ứng chậm chạp như vậy, nếu không phải là tôi, cậu chẳng phải là sẽ gặp phải cướp rồi sao?"
Vương Nguyên nhìn hắn, nghe giọng nói không có ác ý gì, chậm rãi buông lỏng thân thể, từ trên tường tuột xuống ngồi trên mặt đất. Cậu vùi đầu vào vòng tay của chính mình hồi lâu: "........."
Trong lòng tràn đầy cay đắng.
Lần đầu tiên vì số mệnh của bản thân không tốt mà bi ai, có lẽ là vì nhìn thấy hắn thành danh như vậy, mà bất giác so sánh với chính mình đi, bản thân thật là rất tệ hại...
..
2020/03/20
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro