33
"Vậy em sẽ chịu trách nhiệm với ánh mắt của tôi hửm ~" Thiên Tỉ ôm eo Lưu Chí Hoành.
Lưu Chí Hoành đỏ mặt vỗ vỗ tay y : "Đừng nháo! Hôm nay anh sao lại tới sớm vậy?"
"Ân," y nhướng mày, nhìn qua bộ dáng rất vui vẻ, "Nam Nam sắp trở về."
Trong sân bay, một nam hài cao khoảng mét bảy đang đứng đợi.
Khiến cho nữ sinh bốn phía nhịn không được đem ánh mắt dán lên cậu ta, cậu ta giống như nguồn sáng tự nhiên, tản ra khí tức tựa ánh mặt trời chói mắt.
Trên người vận quần áo thể thao đơn giản lại khiến cậu ta nổi bật hơn với thân hình thon dài, đội ngược chiếc mũ đen trên mái tóc màu hạt dẻ, kính râm cỡ lớn che khuất hơn phân nửa khuôn mặt cậu ta, chỉ lộ ra cái cằm V line trắng nõn cùng cánh môi đầy đặn màu đỏ hồng, có thể nhìn ra dung nhan cậu ta khá tinh xảo.
Cậu ta đưa tay tháo kính râm xuống, tiện tay treo ở cổ áo, tháo kính râm xuống trong nháy mắt càng khiến người khác thêm kinh thán về ngũ quan tuấn mỹ của y, hàng mi dày cùng đôi mắt giống mèo con rất là đáng yêu, mái tóc xoăn nhẹ rũ xuống trước lông mày, sóng mũi cao, khiến người ta vừa nhìn liền cho rằng cậu ta là con lai.
Cậu ta xem ra là đang chờ người, nhai kẹo cao su, nhét tai nghe vào trong lỗ tai, lấy điện thoại ra bật sáng màn hình.
" ........."
Trên màn hình là hình ảnh của một người quen thuộc, chân dung vô cùng soái khí.
Là ảnh chụp Vương Tuấn Khải, hắn đang ngồi trên xích đu làm bằng mây đan, trên người mặc một chiếc áo len dệt kim rộng yên lặng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ánh nắng nhàn nhạt chiếu lên khuôn mặt hắn, đường nét anh tuấn mơ hồ kia, lại khiến cho ý cảnh duy mỹ dâng lên.
Khoé miệng nam hài kéo lên một độ cong hạnh phúc, ngón tay y nhẹ nhàng lướt qua khóe mắt, trong tai nghe truyền đến giọng hát của hắn, hết thảy hết thảy, đều ở trước mắt y.
"Tiểu Khải ca ca," cậu ta cười lên rất ngọt, cùng ca ca của cậu ta hoàn toàn không giống nhau, "Lập tức muốn nhìn thấy anh."
Vừa nghĩ tới một lát nữa lão ca tới đón về nhà sau đó đi tìm Tiểu Khải, tâm tình của cậu ta liền nhanh chóng vui vẻ, ròng rã tám năm, cậu ta đều dựa vào tin tức trên mạng mới luôn khiến hình dáng Vương Tuấn Khải lưu tại trong lòng.
Cậu ta ngày một ngày một mạnh hơn, càng ngày càng thích hắn hơn.
Lúc này, cách đó không xa một nam tử mặc âu phục đi tới, cầm điện thoại nhìn chung quanh, đột nhiên chú ý tới nam hài đội mũ đen cách đó không xa.
"Nam Nam!"
"Ca?" tháo tai nghe xuống, ngẩng đầu một cái, lập tức trong mắt hiện ra thần sắc vui sướng .
......... Ta là Khải Nguyên cẩu ( Đô Đô: Ta chán muốn chết... Thật sự chết luôn rồi! Nguyên Nguyên yêu đương rồi liền mặc kệ ta 55!)......
Trong thời gian lái xe về nhà, hai huynh đệ cách biệt tám năm trên xe hàn huyên.
"Em ở bên Mỹ thế nào?" Thiên Tỉ nhéo nhéo khuôn mặt cậu ta.
Nam Nam không nói gạt tay y xuống: "Vẫn tốt a ~"
" Không có bạn gái sao?"
"Có ca ca ở đây em nào dám kết giao bạn gái !"
Thiên Tỉ bật cười, đối với Nam Nam cho tới bây giờ y đều là ôn nhu cưng chiều: "Là nói anh và em không giống nhau sao."
" Không phải sao?" Nam Nam mỉm cười, "Ah đúng rồi ca, không phải anh nói anh có lão bà rồi sao?"
"Cái gì mà lão bà, đừng nói lung tung!" Thiên Tỉ cười mắng, dùng ngón tay chọc chọc đầu câu ta.
Nam Nam quỷ linh tinh quái đưa tay lấy được điện thoại của Thiên Tỉ, cậu ta biết rõ mật mã, sau khi mở khóa lập tức vào album ảnh.
Thiên Tỉ đã nói với cậu ta, y có bạn trai.
Ngay lúc đầu Nam Nam thật rất kinh ngạc, bất quá về sau khi biết bản thân cũng đối với người kia có loại tình cảm này, cũng không hỏi nhiều hoặc xem thường.
Nhìn hình ảnh hai người ngọt ngào chụp chung trong điện thoại, Nam Nam nhếch miệng: "Dáng dấp quá bình thường đi ..."
"Trong lòng anh cậu ấy là đáng yêu nhất." Thiên Tỉ cũng không hề để ý một câu bình luận của đệ đệ, sau khi cầm điện thoại về, phối hợp nói tiếp, "Một lát nữa đi với anh ăn cơm cùng Tiểu Khải đi ~"
"Tiểu Khải ca ca?!" Nam Nam kích động ngồi thẳng lưng.
Thiên Tỉ bất đắc dĩ nhíu mày: "Haiz...... Rõ ràng là ta nuôi đệ lớn, đệ làm sao lại thích tên Vương Tuấn Khải mặt đơ kia vậy?"
Thiên tổng cũng là bất đắc dĩ, đệ đệ nuôi từ nhỏ đến lớn, cưng chiều nó yêu thương nó như vậy, ai biết trong một khắc Vương Tuấn Khải bắt đầu đi vào cuộc sống của bọn họ, Nam Nam cũng liền bắt đầu kề cận Vương Tuấn Khải không rời, làm cái gì đều nghiêng về Vương Tuấn Khải, cái này khiến Thiên Tỉ thật rất bế tắc.
Không nói cho ca ca biết mình thích hắn, Nam Nam chu mỏ một cái ngồi ngả lưng ra sau: "Ai cần anh lo..."
"Được rồi ~ đệ một lát nữa liền có thể đến gặp ~ Đừng có gấp." Thiên Tỉ mỉm cười, vuốt vuốt sợi tóc của y.
Nam Nam giờ phút này cười vô cùng ôn nhu, trong mắt lấp lánh, chỉ có thể trách Thiên Tỉ không thấy rõ.
Đó là một loại tình cảm ái mộ.
............
"Cắt, cắt cắt cắt!" Đạo diễn thấy Vương Tuấn Khải đang quay quảng cáo đột nhiên có phần đứng không vững choáng váng mấy lần, lập tức hô cắt.
Vương Tuấn Khải hai mắt có chút biến đen, một trận thiên toàn địa vựng xây xẩm mặt mày , hắn đưa tay muốn vịn vào cái gì đó.
Lúc này, một bàn tay ấm áp kéo hắn lại, gắt gao nắm lấy.
Tựa như sợ hắn bị thương .
Vương Tuấn Khải đã quen với đường vân trên bàn tay đó, biết người ấy là ai, an tâm tựa lên người ấy nghỉ ngơi.
Tất cả mọi người không nói gì, bởi vì đều biết Vương Tuấn Khải bị chứng hạ đường huyết, cho nên sẽ để hắn nghỉ ngơi một lát.
"Vậy, Khải gia anh nghỉ ngơi một lúc đi," nhân viên trong đoàn phim truyền đạt lại ý tứ của đạo diễn, "Anh đều quay cả buổi trưa, nên nghỉ ngơi một chút."
" Ân, được." Vương Tuấn Khải từ từ nhắm hai mắt trả lời .
Người kia đi ra, Vương Nguyên lúc này mới dìu hắn đi vào trong phòng nghỉ.
Nguyên nhân là do Vương Tuấn Khải lần trước, cho nên hiện tại không một đoàn làm phim dám thu nhận cậu vào thế vai, kết quả là, Vương Nguyên thuận lý thành chương trở thành trợ lý nhỏ của Vương Tuấn Khải . Cũng chính là việc đưa cơm rót nước vv.., kiêm thêm chỗ dựa, mang kẹo kịp thời.
Một tháng dễ dàng kiếm được sáu bảy ngàn tệ, điều này khiến Vương Nguyên có chút xấu hổ cảm giác bản thân giống như, giống như được bao nuôi...
"Này." Cậu bóc vỏ một viên kẹo quýt, đưa cho Vương Tuấn Khải.
Vương Tuấn Khải há miệng ra: "Đút tôi."
" ........." Khuôn mặt Vương Nguyên khẽ ửng đỏ, "Tự lấy ăn đi!"
Gia hỏa này, từ sau khi bọn họ cùng một chỗ thì ngày càng trêu chọc cậu trắng trợn hơn.
Vương Tuấn Khải khép hờ đôi mắt, khẽ mỉm cười : "Em xem tôi cả ngày mệt mỏi như vậy..."
" ........." Vương Nguyên tranh thủ thời gian thừa dịp hắn chưa kịp thi triển khổ nhục kế, lập tức nhét viên kẹo vào trong đôi môi mỏng kia.
" ........."
Vị ngọt, lan đến tận tim.
Vương Tuấn Khải giống như tiểu hài tử thỏa mãn ngậm kẹo, nhắm mắt lại bắt đầu chuyển động cái ghế, đung đưa.
Vương Nguyên vì che giấu sự ngại ngùng dường như tựa vào cạnh bàn, ánh mắt không lưu lại trên người hắn.
" Cái đó, sau này anh nhất định phải ăn cơm trưa, nếu không rất dễ xuất hiện tình trạng như vậy."
" Công việc quá bận rộn..."
"Vậy cũng phải ăn!" Đột nhiên Vương Nguyên nói ngữ khí rất kiên định.
Vương Tuấn Khải khẽ giật mình, lập tức mở mắt mỉm cười nhìn cậu, cưng chiều nói: "Được~"
" Còn nữa, phải mang theo kẹo trong người ..." Cậu đỏ mặt nói tiếp.
" Được được được ~"
Cảm nhận được, Vương Nguyên đang lo lắng cho mình.
"Nếu như mệt rồi thì nói với đạo diễn một tiếng, đừng cậy mạnh, bằng không nếu ngất xỉu phải làm sao bây giờ?"
" Không phải có em rồi sao?"
"Ân......... Vạn nhất sau này tôi không ở bên cạnh anh nữa ?"
Vương Tuấn Khải mím môi: "Tôi sẽ không để em tuỳ tiện rời khỏi tôi..."
" ........." Vương Nguyên nhìn đôi mắt hắn nghiêm túc, khẽ cười,
" Được"
.
.2021/01/19
*7000 tệ ~khoảng hơn 25 triệu theo tỉ giá hôm nay
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro