Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

32

46

    Chiếc móc kim loại bắt lấy gấu nhỏ, lại như có kỳ tích mà không hề rơi xuống!

    Từng chút từng chút,  xê dịch về phía lối ra.

   " Tinh............"

    Thanh âm gấu nhỏ lọt vào lối ra, đôi mắt hai người hiện lên cuồng hỉ!

    "A a!!!"

    Vương Tuấn Khải cũng cao hứng lộ ra hổ nha, lông mày khoa trương giương lên, hắn nhảy dựng lên ôm chặt lấy Vương Nguyên.

    "Ha ha......" Đôi mắt Vương Nguyên cũng cong thành hình trăng lưỡi liềm, trên môi nở nụ cười.

    Tâm tình, bị người này khiến cho giống như đi cáp treo vậy.

    Chợt cao chợt thấp.

    Vương Nguyên kích động ngồi xổm xuống, lấy ra chiến lợi phẩm của bọn họ.

   Con gấu nhỏ mập mạp kia giá trị bất quá chỉ năm mươi tệ, nhưng lại chứng kiến tình cảm của hai người mười năm trước đến mười năm sau .

    Tư vị hạnh phúc, ngọt ngào tất cả đều hiện lên trong mắt Vương Nguyên.

    Cậu ôm chặt gấu nhỏ, giơ ngón tay cái với Vương Tuấn Khải: " tuyệt vời !"

    "............" Vương Tuấn Khải bị nụ cười của cậu mê hoặc, bản thân cũng là nhịn không được cong lên khóe miệng.

    Hắn đưa tay ôm lấy cổ Vương Nguyên : "Cái này vốn là tôi cho một người khác, bất quá bây giờ,  về em rồi ~"

    "Ah? Ai vậy?"  Vương Nguyên tiếp tục vô tội, ánh mắt nhìn hắn chằm chằm.

    Vương Tuấn Khải cười hắc hắc, ngửa mặt nhìn lên trời: "Thanh mai trúc mã của tôi."

    Vương Nguyên nghe hắn nói như vậy, liền cúi thấp đầu xuống, len lén cười vui vẻ.

    Hắn phát hiện cậu cười trộm, tưởng rằng chế giễu hắn, liền lấy đi con gấu nhỏ từ dưới cánh tay Vương Nguyên,  gõ nhẹ vào đầu cậu, cười mắng: " Cười cái shit!"

   " Tôi, tôi không có cười!" Vương Nguyên tránh né hắn gõ vào đầu.

    Đột nhiên, hắn kéo tay cậu lại.

    Đứng lặng tại chỗ, chăm chú nhìn cậu, ôn nhu cười.

   " Vương Nguyên nhi........."

    Vương Nguyên khẽ giật mình, ngẩng đầu nhìn ánh mắt hắn tràn ngập yêu thương, mặt lập tức ửng đỏ.

    Vương Tuấn Khải nhìn bộ dáng của cậu, bản thân cũng là cực kỳ khẩn trương, tim cũng sắp nhảy khỏi lồng ngực. Thế là hắn đem gấu nhỏ trong tay, che ở trước mặt.

   " ............"  Vương Nguyên nhìn hắn, đáy lòng nhưng lại nổi lên bọt nước.

    "Tôi............"

    Hắn chần chừ, hắn đang sợ, hắn bắt đầu lo lắng.

    Bởi vì đã bị cự tuyệt một lần, sợ một lần nữa lại thất bại, vì vậy Vương Tuấn Khải nói không được nữa.

    Chịu một lần tổn thương, liền sẽ sợ đau.

    Hắn nắm tay gấu nhỏ thật chặt, mím chặt đôi môi, làm bao nhiêu lần khẩu hình đi nữa vẫn không phát ra được âm thanh.

    Vương Nguyên kinh ngạc cảm thụ được sự khẩn trương cùng sợ hãi của hắn, không nghĩ tới giờ khắc này, hắn lại có phần lùi bước.

    Cậu vẫn đang chờ nói yes đây, tên ngốc này...

    Vương Nguyên ôn nhu cười một tiếng, mâu sắc dũng động, cậu hiểu được hết thảy suy nghĩ trong lòng Vương Tuấn Khải.

    Mấy ngày nay, hành động của bọn họ, sớm đã trên mức tình bạn, nhưng lại cách tình yêu một câu nói, I love you.

    Chỉ là một mối liên hệ, nhưng lại rất quan trọng .

    Vương Nguyên hiểu, nếu như còn tiếp tục chần chừ nữa, Vương Tuấn Khải có lẽ sẽ từ bỏ.

    Thì ra hắn cũng có lúc nhát gan...

    Trường hợp ngưng trọng như vậy, Vương Đại Nguyên vẫn không quên cười trộm một tiếng trong lòng.

    Xác thực, tứ phương thiên địa đã bị ánh nắng chiều nhuộm thành noãn sắc mờ ảo ấm áp.

    Vắng vẻ, nhưng không khí trong công viên trò chơi lại tràn đầy lãng mạn, chỉ có hai người dừng chân ở đó .

    Vương Tuấn Khải nghiến răng, tay cầm gấu nhỏ bắt đầu thu lại.

    Đột nhiên, đôi bàn tay trắng nõn xinh đẹp khẽ chạm lên.

    Hắn sững sờ.

    Vương Nguyên đưa tay đem gấu nhỏ hắn đang cầm kéo xuống, lộ ra đôi mắt đang do dự của Vương Tuấn Khải, và cả gương mặt tuấn mỹ kia đã  xuất hiện nhiều lần trong giấc mộng của Vương Nguyên .

    Cậu mỉm cười kiễng chân, nghiêng về phía trước khẽ hôn lên môi hắn.

Hôn xong. Thấy thần sắc linh động hoạt bát trong ánh mắt hắn.

    "Này Vương Tuấn Khải, anh đẹp trai như vậy," 

    "Hay làm bạn trai tôi đi..."

    "Alo, Thiên Tỉ a ~" Vương Tuấn Khải cười gọi điện thoại.

    "............ Làm gì..."

   " Mấy ngày nữa chúng ta tới XXX tụ tập đi ~"

    "Ah, ok"

    "Dẫn theo cả Nhị Văn nhà mày cùng đi nha, còn cả mấy anh em thân thiết, muốn gọi thêm mấy nữ sinh đi cùng cũng có thể."

    "Ân."

    "Nữ sinh các nàng mang theo đám bạn thân tới là được rồi, quan hệ không thân thiết lắm cũng đừng có mời."

    "Gần đây sao mày có nhiều thời gian rảnh rỗi vậy?"

    "Phim đều đã quay xong a, mặc dù quảng cáo cũng không ít nhưng vẫn phải chọn lọc cẩn thận, hoạt động tương ứng cũng giảm bớt."

    "Tao thấy mày đang yêu đương không có thời gian quan tâm tới công việc thì đúng hơn..."

   " Hảo nhãn lực."

  "  ...............( ̄▽ ̄)"

    "Mày làm gì đấy?"

    "Cùng Hoành Hoành đi mua kính râm."

    Vương Tuấn Khải sửng sốt: "Mùa thu rồi đại ca, lấy đâu ra ánh mặt trời chói mắt? Hai người muốn đi Châu Phi chơi à?"

    "Không phải,"  Thanh âm của y phi thường bình tĩnh, "Gần đây bị một số người tú ân ái chọc mù mắt..."

   " ......"∑(?д?lll) Gần đây rất khoa trương sao?

    Vương Tuấn chân chậc chậc vài tiếng, sau đó tắt máy, ngẩng đầu nhìn Vương Nguyên đang vùi mình trên ghế sô pha cạnh gấu Đại Hùng  chơi điện thoại.

    "Nguyên Nguyên."

   " Làm gì vậy?"

    Vương Tuấn Khải cười đi qua, ngồi cạnh cậu: "Mấy ngày qua chúng ta ra ngoài chơi thế nào?"

   " Rất tốt a ~ Vương Nguyên không rời mắt khỏi game trong điện thoại.

    Vương Tuấn Khải nhìn cậu chơi thật lâu mà vẫn không vượt qua được màn chim nhỏ tức giận, tình cờ một lần ra tay giúp cậu qua được màn.

    Vương Nguyên ngước mắt nhìn hắn một cái: "Ngô...... Anh thật lợi hại a~"

   " Ách........."Vương Tuấn Khải thấy rõ sự giảo hoạt trong mắt cậu, tựa như tiểu hồ ly đáng yêu.

    Hắn đưa tay ôm eo Vương Nguyên, dựa lên: "Vẫn còn mấy màn nữa sao em không chơi?"

    "Cái đó cần Mao gia gia giải khoá." Cậu cúi đầu chăm chú bắn chim nhỏ.

    Vương Tuấn Khải cũng thật sự rất nhàm chán, vậy mà lại xoắn xuýt với cậu vấn đề nhỏ như vậy, hắn móc ví tiền ra: "Vậy liền giải khoá a ~"

    Bảo bối của tôi, chơi cũng phải chơi vui vẻ ~

    Vương Nguyên kỳ quái nhìn hắn, còn hơi đỏ mặt mà nở nụ cười.

    Nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy chiếc ví của hắn, nụ cười đó lập tức đông cứng!

  Trong ví da của Vương Tuấn Khải có một tấm ảnh chụp nho nhỏ, đặt ở ngăn trong suốt nên vừa mở ra liền khiến người khác thập phần chú ý.

    Trên ảnh là hình hai người chụp chung khi tới công viên trò chơi.

    .

    "Này này, anh làm gì vậy?" Vương Nguyên đang ôm gấu bự, liền bị Vương Tuấn Khải kéo về trước máy ảnh.

    Vương Tuấn Khải tung một đồng tiền xu: "Chụp ảnh lưu niệm, ngày hôm nay chúng ta cùng một chỗ."

    Vương Nguyên có chút xấu hổ cúi đầu, trừng mắt liếc Vương Tuấn Khải, nhưng động tác không hề kháng cự .

    Nhìn hắn rất là vui vẻ, cười đến xán lạn, hai chiếc răng khểnh đặc biệt soái khí.

    Vương Nguyên bất tri bất giác nhìn đến ngây người, tràn đầy trong ánh mắt đều là hắn.

    Cậu ôm gấu, ngồi tại phía sau dán chặt lấy hắn, yên lặng nhìn hắn, chói mắt như vậy.

    Vương Tuấn Khải nhấn xuống nút bấm, trong một khắc tiêu cự nhắm đến hai người, hắn liền động, đưa tay ôm lấy bả vai Vương Nguyên.

   " ........."Đang nhìn hắn không hề phòng bị thân thể Vương Nguyên đột nhiên bị xiết chặt.

    Vương Tuấn Khải vừa quay đầu, một nụ hôn mềm mại liền hạ xuống khuôn mặt cậu.

   "Moah ~"

    !!! Vương Nguyên lập tức cúi thấp đầu mặt đỏ đến nhỏ máu, cắn răng, " Anh làm gì vậy..."

    Vương Tuấn Khải nhìn bộ dáng ngượng ngùng của cậu, cười càng thêm vui vẻ, đưa tay vuốt vuốt  tóc cậu biểu thị an ủi.

    "Được rồi được rồi ~"

    Vương Nguyên nhìn chiếc máy kia chậm rãi phun ra một tấm hình.

    Trong hình nam nhân vô cùng đẹp trai đưa tay ôm nam hài đang ôm một con gấu bảo bảo, thân thể hơi lui lại phía sau, da thịt trắng nõn hiếm khi phủ thêm một tầng hồng nhạt mê người, khóe miệng khẽ hất lên trong mắt tràn đầy yêu thương, câu lấy khoé môi lộ ra độ cong tà mị khẽ hôn lên khuôn mặt nam tử, trong lúc vô tình lại nhìn thấy một bên răng khểnh, hiện rõ sự bá đạo.

    Vương Nguyên thấy tấm hình của hai người tràn ngập màu hồng phấn liền nổi da gà, lập tức đưa tay đoạt lấy: "Đưa tôi!"

   " Không sao, tôi sẽ không để người khác thấy ~"  Vương Tuấn Khải ỷ vào chiều cao của mình, đem ảnh giơ lên cao.

    .

    Vương Nguyên trong nháy mắt liền đỏ mặt, lúc cậu thẹn thùng sẽ luôn không tự chủ được mà giương khóe miệng.

    "Anh! Không phải anh nói sẽ không cho người khác thấy sao?"

    Vương Tuấn Khải buồn cười nhìn bộ dáng tức giận của cậu: "Tôi chỉ để  trong ví tiền thôi, làm sao vậy?"

    "Để, để trong ví tiền, liền sẽ có rất nhiều người trông thấy !" Vương Nguyên gấp gáp đưa tay đoạt lại.

    Hắn cầm ví tiền nhét lại vào trong túi quần, đem Vương Nguyên trở lại ghế sô pha: " Sao vậy? Em chẳng lẽ đang xấu hổ?"

    "Ai, ai xấu hổ!"

    "Em xem tai em đều đỏ lên rồi!"

   " Tôi không có......" Vương Nguyên càng nói khí thế càng yếu...

    Vương Tuấn Khải nhếch miệng: "Muốn ảnh này cũng có thể ~"

    Đôi mắt Vương Nguyên lập tức sáng lên : "......"

    "Hôn tôi một cái."

   " ..............."

    Gió ban đêm, ôn nhu và chậm rãi thổi tới.

    Đêm nay trong quán bar thập phần náo nhiệt, chùm sáng màu cam trông càng chói mắt trong không gian mờ tối, rất có quy luật vẽ vòng tròn và xoay tròn trong quán bar.

    Hôm nay trái lại dàn nhạc đến rất đông đủ,  ghita điện Tử Ngư, tay trống Dịch Phong, và Vương Nguyên với cây đàn organ điện trước mặt, còn có một người đội mũ rất thấp ngồi trên ghế xoay .

    Đám người ngồi trên ghế uống rượu tán tỉnh nhau, cũng nhịn không được mà đưa mắt nhìn người thần bí mới tới kia.

    Người này trước kia chưa từng thấy xuất hiện, rốt cuộc là ai ? Hơn nữa, ngay cả Vương Nguyên trong ban nhạc cũng hiếm khi chơi đàn điện, như vậy nói cách khác người mới tới này chơi đàn ghita?

    Tất cả mọi người tò mò nhìn người kia.

    Vương Nguyên cầm microphone, sau khi dùng tay vỗ vỗ thử âm liền mở miệng nói:

   " Chúc mọi người buổi tối tốt lành, hôm nay ban nhạc chúng tôi ở đây, lát nữa sẽ trình diễn cho mọi người một ca khúc chúng tôi mới sáng tác."

   " Uhh ~ Cố lên!"

    " Vương Nguyên người kia là ai vậy."

    Mọi người đều hỏi, Vương Nguyên cười nhìn về phía người kéo vành mũ xuống thật thấp: "Hắn , là một người bằng hữu của tôi."

    "Ân, chào mọi người,"  chùm sáng ngoài ý muốn không chiếu lên người hắn,khiến khuôn mặt hắn nhìn qua có chút mơ hồ, "Mọi người có thể gọi tôi là  karry, hôm nay tôi sẽ cùng bọn họ diễn tấu.".

    Vừa mới nói xong, lập tức có người thét lên: "Thanh âm của hắn thực giống Vương Tuấn Khải!!"

   " Đúng vậy  đúng vậy ! Thực rất giống !"

    “Hắn rốt cuộc là ai a!”

    Vương Nguyên bình tĩnh nhìn tình cảnh hỗn loạn, cười nói: "Này này, mọi người yên tĩnh một chút, Vương Tuấn Khải làm sao lại xuất hiện trong cái quán rượu nhỏ này? Hắn chỉ là một người bạn bình thường của tôi, thanh âm có chút giống Vương Tuấn Khải mà thôi."

    Lúc này dưới đài cũng đều an tĩnh lại, xác thực, Vương Tuấn Khải rất không có khả năng xuất hiện ở đây.

    Sườn mặt người đó, nhìn cậu dưới ánh đèn thật loá mắt, khẽ cười một tiếng, trong bóng đêm lộ ra răng khểnh.

    "Vậy chúng ta liền bắt đầu đi......" Vương Nguyên điều chỉnh xong microphone, chuẩn bị sẵn sàng.

   Hai người sau lưng cũng chuẩn bị xong, Vương Tuấn Khải lúc này cũng cầm đàn ghita lên điều chỉnh xong âm mộc.

    Âm nhạc vang lên, tất cả mọi người đều an tĩnh, nghe nhạc.

    Đây là một ca khúc Tử Ngư mới viết, giai điệu vui vẻ, mọi người rất nhanh liền quên lãng truy cứu người trong bóng tối rốt cuộc là ai, lắc lư thân thể, bắt đầu lay động cánh tay.

   " Về nhà bấm máy tính, xem kênh giải trí..." Vương Tuấn Khải vung tay cánh tay quét qua dây cung, thanh âm cực kỳ êm tai.

    Ca khúc có độ khó nhỏ như vậy, hắn tuyệt đối làm chủ được.

    "Tình yêu giống như, biểu tượng may mắn, dùng nụ cười làm nguyên liệu, tạo nên hương vị hạnh phúc ...."

    Vương Nguyên hơi nghiêng người, ánh mắt dừng lại trên người bạn trong bóng tối kia, khoé miệng khẽ cong lên.

    "Tình cảm chầm chậm lên men, giống như chiếc bánh kem..."

    "Cho em ngọt ngào mỗi phút giây..."

    Ánh mắt Vương Tuấn Khải lưu chuyển, cuối cùng đụng trúng ánh mắt cậu, cọ sát tạo ra tia lửa cực nóng .

    Tâm hữu linh tê.*

    Những ca từ ngọt ngào kia tựa hồ như là sáng tác riêng cho bọn họ, muốn người ấy bình an, muốn thấy người ấy cười, ánh mắt hai người xuyên qua hết thảy, giao hòa cùng một chỗ.

    "Mỗi ngày đều khiến tình yêu xoay quanh em." Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên, hát ca từ duy mỹ kia.

   " Em là biểu tượng may mắn của tôi, em là biểu tượng may của tôi ...."

    Thanh âm hai người trùng điệp cùng một chỗ, vô cùng ăn ý, một cao một thấp lại ngoài ý muốn rất hoà hợp.

    Vương Tuấn Khải cũng rất kinh ngạc, không nghĩ tới thanh tuyến của Vương Nguyên đẹp như vậy lại có thể cùng mình bổ sung, bổ sung thanh tuyến rất khó làm được. Ca khúc hai người hát tự nhiên rất êm tai, khiến cho người nghe dư âm không dứt.

    Thanh âm giao hòa tự nhiên tuy hai mà một, hắn cười cho rằng sự ăn ý này là trời cao cố ý an bài.

    "Em là biểu tượng may mắn của tôi."

    Ca khúc kết thúc, tất cả mọi người nhiệt liệt vỗ tay.

    "Nghe rất hay a! Hát tiếp nữa đi!"

    "Karry hát hay quá! Các cậu phối hợp rất tốt ~"

   " Người cũng rất xứng đôi a, cùng một chỗ đi ~" Lúc này có người cố ý trêu ghẹo.

    Vương Nguyên khẽ giật mình, hơi đỏ mặt, cúi đầu xuống cất kỹ nhạc khí, nhanh chóng cùng mọi người nói tạm biệt sau đó bước nhanh xuống đài.

    Vương Tuấn Khải ngược lại là đang mừng thầm, cất xong đàn ghita không nói hai lời liền đuổi theo Vương Nguyên.

    Từ đó về sau, chỉ cần Vương Tuấn Khải có thời gian rảnh, hắn sẽ cùng Vương Nguyên đến ca hát.

     Thời gian qua đi mọi người cũng dần tiếp nhận người mới này và Vương Nguyên tràn ngập cơ tình, bất quá ca hát thật hay mà cũng không có ai nói thêm gì cả.

    Quán bar kinh doanh cũng càng ngày càng náo nhiệt, kèm theo tình cảm của Vương Nguyên cùng Vương Tuấn Khải cũng ấm dần lên.

   " A trời ạ..." Thiên Tỉ bất đắc dĩ vỗ trán, "Tôi còn tưởng rằng đến quán bar của em, mắt tôi có thể nghỉ ngơi một chút."

    Nhị Văn bình tĩnh cúi đầu pha rượu: "Tôi xưa nay đều không nhìn."

  "  Ai...... Bọn họ tú ân ái đến cả quán bar cũng không buông tha!" Thiên Tỉ đeo kính râm lên, "Hoành Hoành em cũng không ngăn không cản sao!"

    Lưu Chí Hoành nhất quyết nói: "Không nhìn là được rồi."


__________
* Một câu thành ngữ của Trung Quốc. Tâm hữu linh tê: Người có lòng thường suy nghĩ giống nhau ý chỉ tình cảm nam nữ.

2021/01/12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro