Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3.1

no.6

    " Ầm......"  Cửa mở ra, Vương Nguyên quay người đóng cửa lại, khóa kỹ, sau đó nhìn quanh một lượt.

Tuy rằng đồ nội thất ở đây không giống nhà mình, bạn Vương Đại Nguyên nào đó vẫn như cũ không khách khí chút nào vừa cắm đầu xuống giường, liền lập tức đá bay giày.

" Em là quả táo nhỏ của tôi........."

...

Trong phòng tắm người nào đó toàn thân bắt đầu căng thẳng.

Lỗ tai hắn khẽ động một chút, nghe được rất rõ một tiếng "Ầm".

Sẽ không nghe lầm, hắn mở mắt ra, ánh mắt lười biếng mà sắc bén kia khóa chặt cửa phòng tắm.

Có người?

Vừa mới đưa tay đóng lại vòi sen, Vương Tuấn Khải rất rõ ràng nghe được ở trong phòng mình truyền ra tiếng hát.

" Em là quả táo nhỏ a quả táo nhỏ ~~ yêu em thế nào, cũng không đủ ~~ A a ~"

Khẽ nhướng mày, hắn cường lực trấn áp lại kinh hoàng nơi khóe mắt.

Tên bệnh thần kinh nào vậy......

Quấn khăn tắm vào, Vương Tuấn Khải mở cửa phòng tắm đi ra, hắn cũng không sợ mấy thứ như thổ phỉ cầm đao cường đạo hay gặp phải trộm cướp vân vân và mây mây...... tập võ từ nhỏ hắn đã là cao thủ có tiếng (anh đây bao ngầu luôn á =))) )

Trước tiên kiểm tra cửa đã khóa kỹ, điều này càng khiến hắn thêm nghi hoặc.

Cửa đã khóa kỹ, như vậy nếu không phải mình vào nhầm phòng, thì chính là người này có siêu năng lực rồi?

Hừ lạnh một tiếng, Vương Tuấn Khải trực tiếp quay người đi vào phòng.

Hẳn là fan cuồng nào đó cạy khóa a, fan hâm mộ điên cuồng như vậy hắn cũng không phải chưa từng thấy qua, bất quá gần đây càng ngày càng càn rỡ.

" Này!" Hắn đưa tay hung hăng đem người nào đó đang nằm lỳ trên giường nhấc lên.

Vương Nguyên bị người khác nhấc lên, cực kỳ bất mãn mở mắt ra.

Được rồi......

Tôi cảm thấy tôi bị đau mắt rồi...

Người trước mắt này, thế nào lại đẹp trai như vậy, một thân cơ bắp gợi cảm , lại thêm khăn tắm quấn quanh nửa người dưới, đây là trần trụi dụ hoặc đó.

" Oa a............" Miệng cậu thành khẩu hình kiểu chữ O.

Vương Tuấn Khải cau mày lạnh lùng nhìn cậu : "Đi ra ngoài cho tôi!"

Quả nhiên là fan cuồng sao.........

"Cái gì?" Vương Nguyên sững sờ, kềm chế xúc động gần như phun máu mũi, " Tôi đi ra ngoài?"

Người này có bệnh à, nơi này rõ ràng là nhà mình, có hiểu không vậy?

" Chỗ này là nhà của tôi!" Cậu choáng váng tiến lên, đẩy Vương Tuấn Khải một cái, "Tên tên kia, tại sao lại ở nhà của tôi?! Nói! Anh đột nhập vào đây cướp bóc đúng không ! A? Tôi cho anh biết..."

"........."

" Nếu anh dám phi lễ với tôi, tôi liền nói với lão sư! A không đúng, là gọi cho...110!"

"Một cái tiểu hổ nha, hai cái tiểu hổ nha, ba cái tiểu hổ nha....."

Vương Tuấn Khải thực sự nhịn không được cười lên ha hả, nhìn cậu đưa ngón tay vẻ mặt thành thật đếm hổ nha, đẩy vai cậu : "Vương Nguyên không phải cậu ngủ đến ngốc luôn rồi chứ..."

" ......" Vương Nguyên nhìn hắn cười vui vẻ  khóe miệng cũng nhẹ nhàng cong lên, "Hôm qua tôi đếm cái này để ngủ."

" Cậu có bệnh à..." Vương Tuấn Khải tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng bất giác lại lộ ra hai bên hổ nha trắng noãn đem cậu kéo vào trong ngực.

Người ta đếm cừu, cậu lại đi đếm hổ nha... Tiểu tử ngốc này thật là .

Cậu cứ như vậy an tĩnh không giãy giụa bị hắn kéo vào trong ngực, tựa đầu vào lồng ngực ấm áp của hắn.

Lúc đó ở cạnh cậu ấy chỉ có sự ngốc nghếch cùng vui vẻ.

.

" Ân........." Không thoải mái, lầm bầm vài tiếng, Vương Nguyên xoay người một cái không cẩn thận ngã xuống  đầu vô tình đập vào chân giường.

"A!"

Cậu mở mắt ra, một tay chống đỡ trên mặt đất một tay ôm đầu từ từ đứng dậy, mặt mũi đều nhăn hết lại vì đau.

Vương Nguyên dùng tay kia nhẹ nhàng xoa xoa cái trán vừa mới bị đụng trúng, cậu cực kỳ hối hận, sớm biết tửu lượng của mình kém như vậy thì không nên uống: "Cái tửu lượng trời đánh ......... Ah... Đau quá!"

Thở dài rồi lại thở dài, sau khi cậu thanh tỉnh đầu óc, nhìn khắp bốn phía trong nháy mắt lập tức đứng hình, não tạm ngưng hoạt động năm giây. =))))

Đây là nơi nào vậy?.

Kịch bản sẽ không cẩu huyết đến mức phát triển thành mình mất trí nhớ chứ......

" Ầm......" Cửa phòng tắm bỗng nhiên mở ra, dọa Vương Nguyên hết hồn chim én.

Vương Tuấn Khải ngước mắt, nhàn nhạt liếc nhìn cậu sau đó tiếp tục dùng khăn bông lau tóc.

" Cái kia............"

No.7

Vương Nguyên chỉnh lý lại nét mặt đầy kinh ngạc, nhìn một chút trên người mình quần áo vẫn nguyên vẹn, xác định tối qua không phát sinh chuyện gì nghiêm trọng, cậu mới mở miệng nói: "Tối qua tôi đã làm cái gì vậy........."

Vương Tuấn Khải ngừng một lát, khẽ nghiêng mặt sang một bên dùng thanh âm trầm thấp mê hoặc kia trả lời: "Cũng không có gì, chỉ là tự xông vào nhà dân cộng thêm mượn rượu làm càn thôi."

" ............ " Rõ ràng bản thân sau khi uống say uy lực bao nhiêu, Vương Nguyên ngượng ngùng gãi đầu một cái, "Thật xin lỗi, thật xin lỗi... Vậy bây giờ tôi sẽ đi ngay!"

Vội vã đứng lên, cúi đầu muốn mở cửa rời đi, chỉ cần không có tổn thất gì, vẻn vẹn tá túc một đêm chắc không đến mức đuổi cùng giết tận chứ.

" Ầm!" Trên vách tường bên phải phát ra tiếng vang. Một cánh tay cường tráng hữu lực trực tiếp ngăn cản đường đi của cậu.

Vương Nguyên thân thể khẽ run, lập tức quay người lại dưới cái nhìn thờ ơ của hắn hướng hắn gượng cười : "Đại ca à...... Tôi không có tiền."

"Không cho phép rời đi." Vương Tuấn Khải băng lãnh nói, trong con ngươi ngoại trừ lạnh lùng còn có đạm mạc.

Vương Nguyên cười hắc hắc, cố gắng không nhìn thẳng vào hắn gây áp lực tinh thần của cậu : "Đại ca, mắt của anh bị sao vậy, ngủ không ngon à?

Tại thời điểm cậu cùng Vương Tuấn Khải nói chuyện khiến hắn phân tâm, cậu nhanh chóng cúi xuống lách qua cánh tay hắn, Vương Nguyên nhân cơ hội đó tới gần cửa lớn, một khắc sau tay vừa chạm được vào tay nắm cửa đột nhiên bị một sức mạnh cường đại giật trở về.

"........."

Hắn kéo cánh tay cậu đem cậu ép sát vào góc tường, thân thể Vương Nguyên gầy yếu như vậy căn bản là không kháng cự nổi sức mạnh bạo tạc kia của hắn, tựa như cừu non gặp phải lão hổ hung mãnh, có thể phản kháng cùng giãy dụa được sao?

Vương Nguyên khẽ giật mình, nhìn khoảng cách giữa mình và người kia gần trong gang tấc không khỏi thất thần hồi lâu.

Lúc nãy chỉ nhìn từ xa, cho nên không thấy rõ mặt mũi hắn ra sao, hiện tại ở khoảng cách gần như vậy mới hiểu được dung mạo của người này thật cmn yêu nghiệt.

Sắc mặt có phần tái nhợt, đôi mày kiếm khí thế kinh người trên cặp mắt đào hoa câu hồn đoạt phách, khóe mắt hơi hất lên một chút tăng thêm mấy phần khí tức mị hoặc. Sống mũi cao,  đôi môi mỏng gợi cảm sắc hồng nhàn nhạt như hoa anh đào vô cùng câu nhân.

Đao tước sắc sảo tuấn dật, khe khẽ rũ xuống trán vài sợi tóc nhỏ, còn có hàng mi dày khuôn mặt an tĩnh lưu lại một mảnh thanh ảnh, toàn thân hắn từ trên xuống dưới mỗi một chỗ đều như là kiệt tác điêu khắc cực kỳ hoàn hảo.

Chỉ là khí tức quá mức băng lãnh, khiến những người khác khi nhìn thẳng vào hắn liền cảm thấy áp lực trước khí tức nguy hiểm kia, không dám tới gần.

2020/03/02

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro