25
38
Vương Nguyên nghiêm túc suy nghĩ , kỳ thật Vương Tuấn Khải người này cũng không tệ.
Tốt với mình, lớn lên lại đẹp trai như vậy, còn có tiền, quả thực chính là bạn trai trong mộng nha.
Vậy là cậu hạ quyết tâm, đi đến trước mặt Vương Tuấn Khải nói:
" Con người anh cũng không tệ, chúng ta cùng một chỗ đi!"
.................. Quạ đen bay qua....................................
Đây tuyệt đối...
Không! Thể! Được!!!
Aiya ! Tên gia hoả Vương Tuấn Khải kia là gay?!
A ha ha ha a, cái này mình có thể chế giễu hắn hết mức, chỉ có điều.........
Xem ra tình thế bây giờ, mình rõ ràng ở thế yếu.
Vương Đại Nguyên khẽ gật đầu, nếu như xung đột chính diện với hắn, đoán chừng mình sẽ bị đại ác ma kia trực tiếp hủy đi ăn luôn!
Nghĩ tới Vương Tuấn Khải cười đến mặt mũi tràn đầy nếp nhăn chậm rãi đi tới, tay còn lăng không gãi gãi.
Hèn mọn.........
Vương Nguyên cả người run rẩy, cậu trở mình bò dậy, đem mấy cái quần áo của mình nhét vào vali lớn .
Cậu bây giờ chỉ nghĩ có một chữ, nhanh chuồn thôi!( Ài.. Có cái gì không đúng..)
Vương Nguyên đã biết tâm tư của Vương Tuấn Khải, sau này không thể giống như trước kia thoải mái ở chung một chỗ nữa, vạn nhất ngày nào Vương Tuấn Khải xúc động nhất thời, tỏ tình với mình, mình thế nào cũng chết chắc rồi!
Cậu suy nghĩ một chút, nếu nhận lời, đoán chừng hắn sẽ trực tiếp đem mình ôm lên giường làm.
Nếu như cự tuyệt... Đem người bỏ vào trong bao bố trói lại, lại ôm lên giường làm.
Thế nào đều là mình bị làm...
Vương Nguyên cảm thấy chạy vẫn là thượng sách!
Nhanh chóng thu thập xong hành lý của mình, Vương Nguyên liền mặc áo ngủ đeo túi xách, lặng lẽ mở cửa rời đi.
Cậu biết mình rất đẹp trai, thế nhưng lại không ngờ tới mình đẹp đến mức ngay cả nam nhân cũng thích.
Vương Nguyên thở dài, xem ra đẹp trai quá cũng rất khổ nha.
Tiêu sái lưu lại một tờ giấy, Vương Nguyên ngây ngốc rời khỏi ngôi nhà đã ở hơn hai tháng.
Nhưng cậu không hiểu, cậu ngây ngốc xúc động nhất thời mà rời đi như vậy, thế nào lại không phải biểu hiện của sự hoảng hốt.
Mà hoảng hốt như vậy, hiển nhiên là phát sinh chuyện người đó lén hôn mình trong bóng đêm —— Vương Tuấn Khải.
Sáng sớm ngày thứ hai,
" Vương Nguyên, dậy ăn cơm."
Vương Tuấn Khải nhìn một mảnh hỗn độn, không có lấy một bóng người phòng, hắn chau mày, bình thường lúc này Vương Nguyên sẽ không dậy nổi đâu.
Hôm nay sao lại...
Hắn đồng tử co rụt lại, trong lòng càng thêm xiết chặt. Vội vàng chạy vào phòng, lại không tìm thấy quần áo và đồ dùng thường ngày của Vương Nguyên.
"Cậu ấy đi đâu?!" Vương Tuấn Khải trong lòng hoảng hốt, theo bản năng cầm điện thoại lên gọi cho cậu.
" Tút tút tút... Thật xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được ........."
Vương Tuấn Khải tay nắm chặt thành quyền, đột nhiên chú ý tới tờ giấy trên bàn.
Hắn cầm lên, nhanh chóng đảo qua lời nhắn ngắn ngủi chưa đến một dòng.
Lập tức đen mặt, chỉ nhìn thấy Vương Tuấn Khải khóe mắt một trận cuồng loạn, hắn cầm áo khoác lập tức vọt ra khỏi cửa.
Tờ giấy chầm chậm rơi xuống.
Thân ái Vương Tuấn khải đồng học:
Đừng yêu anh, anh chỉ là truyền thuyết...
Vương Tuấn Khải nghiến răng, hắn ngồi vào trong xe của mình, nhanh chóng khởi động xe.
Âm thanh động cơ chuyển động vù vù, chiếc xe thể thao soái khí kia bão tố phi ra ngoài, tạo ra một độ co g vĩ tuyến đẹp đẽ.
"Vương Nguyên cậu chờ đó cho tôi..."
Vương Nguyên buồn ngủ quá đỗi, dựa vào ghế sô pha trầm trầm ngủ, đêm qua một mình cậu kéo hành lý chạy tới nhà Nhị Văn ở tạm.
Ngày thứ hai lại sợ Dịch Dương Thiên Tỉ tiết lộ cho Vương Tuấn Khải, thế là cậu lại kéo hành lý đi tới đoàn làm phim.
Sáng sớm đến đoàn làm phim liền nằm trên ghế sa lon ngủ bù, nghe nói hôm nay lại có một vai rất trọng yếu, cần Vương Nguyên đến diễn.
Giang ca đi tới tới, nhìn Vương Nguyên ngủ hai má đỏ bừng, đưa tay nhẹ nhàng đẩy.
"Này, Vương Nguyên, tỉnh tỉnh."
" Oa!"
Lão Giang xem ra cũng biết rõ tật xấu này của Vương Nguyên, lui lại một bước tránh thoát một quyền của cậu.
Vương Nguyên lúng túng lau nước bọt ở khóe miệng : " Giang, Giang ca a."
" Cậu đừng ngủ tiếp nữa," lão Giang bất đắc dĩ nói, bây giờ thời tiết ngày càng lạnh, cẩn thận cảm mạo.
Vương Nguyên rất là cảm động, nhẹ gật đầu: "Giang ca, tôi diễn vai gì vậy?"
Lão Giang khẽ giật mình, ngay sau đó khó mà mở miệng, dường như muốn nói quanh co .
"Hả?!!" Vương Nguyên trừng mắt một cái.
Theo lời lão Giang nói, lần này diễn một vai ở thôn quê, mọi người đã ở đó chuẩn bị, đó là trên một sườn núi nhỏ, dưới sườn núi có một cái hồ nước, tuy là hồ chết, nhưng là phía dưới lại sinh trưởng rất nhiều rong rêu.
Vai diễn này chính là muốn Vương Nguyên nhảy hồ, bởi vì muốn tăng tính chân thực, toàn bộ diễn xuất trong cảnh này cũng cực kỳ trọng yếu, cho nên không thể làm bộ.
Nước hồ không sâu, sườn núi cũng không cao, theo lý thuyết không có gì nguy hiểm.
Nhưng bây giờ là mùa thu, nhiệt độ trung bình chỉ có tám chín độ, Vương Nguyên sợ nhất kỳ thật không phải lạnh, mà là độ cao nước hồ bằng hai người, cậu vốn là không biết bơi.
Đạo diễn nhìn mấy người dự bị một chút, những người kia nếu không phải thân hình không giống diễn viên thì bản thân cũng tự rút lui.
Chỉ còn lại Vương Nguyên.
Hắn an ủi nói, ngay sau khi hô cắt bọn họ sẽ lập tức phái nhân viên công tác xuống cứu viện.
"Vậy thời gian hô cắt là bao lâu?" Vương Nguyên nhịn không được hỏi lại.
Đạo diễn nghĩ nghĩ: "Kỳ thực không nói trước được, cậu cũng có thể giãy dụa một chút, chúng tôi không tính toán liền cắt, từ khi rơi xuống nước đến khi nhân viên công tác đuổi tới chỗ cậu, cũng không sai biệt lắm khoảng một hai phút đi."
" Ân......... Vậy được rồi."
Vương Nguyên đáp ứng, nguyên nhân có hai điểm: Một là cậu đã không có chỗ đi, không thể bị đoàn làm phim đuổi ra, hai là lần này thù lao rất cao, nói không chừng có thể đem chút tiền thừa này trả tiền thuê nhà cho Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên không thích thiếu nợ người khác.
Đạo diễn nghe cậu nhận lời bản thân không khỏi cười một tiếng: "Vậy tốt rồi, cậu đi chuẩn bị một chút, thay xong quần áo liền bắt đầu đi."
...
"Alo, là tôi." Vương Tuấn Khải nhanh chóng thay đổi, lái xe lao như bay trên đường cao tốc, "Tôi hôm nay xin nghỉ một ngày."
"Đừng......" Thanh âm người đại diện vừa mới truyền tới liền bị Vương Tuấn Khải hung hăng cắt đứt.
Vương Tuấn Khải lạnh giọng nói: "Tôi có chuyện rất trọng yếu, anh giúp tôi tra một chút, lần trước đoàn làm phim cạnh chúng ta, đoàn làm phim đi nơi nào?'
Hắn vừa mới gọi điện thoại cho Thiên Tỉ, lại phát hiện gia hoả Vương Nguyên này đã không còn ở đó.
Trốn rất nhanh... Xem ra, hôm qua cậ ấy biết mình làm cái gì.
Vương Tuấn Khải trong lòng vẫn là rất cao hứng cậu ấy biết tâm ý của mình, nhưng nhìn thấy phản ứng này của Vương Nguyên, đoán chừng là không có ý với mình .
Nghĩ tới những thứ này, Vương Tuấn Khải không khỏi nhíu mày, đưa tay nơi nới lỏng cổ áo.
"Ân..." Bên kia rốt cục truyền đến thanh âm người đại diện, "Bọn họ hẳn là đang ở... Núi ARA .
" Ân, cám ơn, tôi cúp máy đây."
Vương Tuấn Khải bên môi khơi lên một độ cong tà mị, hắn đi chính là cái phương hướng này, nhìn qua không đến nửa giờ nhất định có thể đuổi tới.
Vương Nguyên nhi...... Em trốn không thoát khỏi lòng bàn tay tôi."
Vừa nãy rõ ràng còn bất mãn, giờ phút này nghĩ tới lại có thể nhìn thấy Vương Nguyên lần nữa liền trở nên cao hứng.
Người đang yêu đương ...
Ai mà không ngốc?
...
"Chuẩn bị xong chưa?" Đạo diễn ở dưới sườn núi dùng loa hô.
Đứng tại vách núi dựng đứng giờ phút này Vương Nguyên lại có chút sợ hãi, bất luận là kẻ nào, đối mặt với tình hình như vậy có mấy ai không sợ?
Gió lạnh thấu xương, trêu ghẹo quần áo mỏng manh của Vương Nguyên .
Thân thể cậu ẩn ẩn run rẩy, móng tay đã lưu lại vết tích nguyệt nha ở lòng bàn tay.
Cắn răng một cái, cậu giương đầu lên không hề e ngại.
Trong đôi mắt băng cứng đã sâu hơn một tầng, cậu sẽ không sợ hãi, không muốn sợ hãi .
"Action"
Tung người nhảy lên!
Thân thể dưới ánh mặt trời tuyệt mỹ được quay phim ghi lại nguyên vẹn .
" Tùm!!"
20/10/15
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro