24
37
Cùng Vương Tuấn Khải náo loạn một hồi, Vương Nguyên cuối cùng vẫn là không tiếp tục quấy rầy hắn xem kịch bản nữa.
Cậu trở nên yên tĩnh, nằm bò trên bàn cùng hắn tập thoại, mà Vương Tuấn Khải cũng không tiếp tục trêu đùa cậu nữa, nghiêm túc đọc lời thoại.
Nhìn cậu hình như là ngủ rồi...
Vương Tuấn Khải buồn cười nhìn đầu Vương Nguyên từng chút từng chút, cuối cùng nằm bò trên mặt bàn không thấy có động tĩnh.
" Này, Vương Nguyên?" Hắn bất đắc dĩ hô lên một tiếng, "Ngủ rồi sao?"
Thật sự là bội phục Vương Nguyên mặc kệ là ở nơi nào đều có bản lĩnh có thể ngủ được, cậu rốt cuộc là làm sao làm được.
Mặc dù cậu rất dễ ngủ, nhưng Vương Tuấn Khải cũng phát hiện, giấc ngủ vủa Vương Nguyên rất nhẹ, một động tác nhỏ đều có thể đánh thức cậu ấy.
Nhưng mà không thể để cậu ấy cứ như vậy ngủ thiếp đi a, khẳng định sẽ cảm mạo.
Vương Tuấn Khải nhìn cậu một cái, sau đó mau chóng đem kịch bản còn lại không nhiều lời thoại lắm, đọc hết.
Hắn đứng dậy, cẩn cẩn dực dực đem cậu ôm vào trong ngực.
Giống như là đối đãi với một món đồ trân bảo.
Sợ sẽ có chuyện bất trắc.
"Ân......" Vương Nguyên chau mày, cuối cùng ở trong ngực hắn tìm một vị trí thoải mái tiếp tục ngủ.
Vương Tuấn Khải chậm rãi thở ra một hơi, vừa nãy còn tưởng cậu sắp tỉnh, bất quá nhìn tiểu gia hỏa bộ dáng an tĩnh trong ngực không khỏi có chút dở khóc dở cười.
"Cậu ngược lại vẫn ngủ an ổn như vậy..." Hắn nhẹ nhàng nói, ôm Vương Nguyên chậm rãi đi tới phòng ngủ.
Vương Tuấn Khải đem cậu đặt lên giường, động tác nhẹ tới cực điểm, nhưng không ngờ vẫn làm cậu làm tỉnh lại.
Vương Nguyên không mở mắt, chỉ là nhỏ giọng hừ một chút, cậu ngủ không được rõ ràng không muốn mở mắt.
Lại không nghĩ tới, người kia một chân trên giường.
!! Vương Nguyên lơ đãng nhướng nhướng lông mi, cậu cả người căng thẳng.
Vương Tuấn Khải giúp cậu đắp chăn xong, không chú ý tới cậu đã tỉnh, thuận tay tắt đèn đi.
Vương Nguyên không khỏi thở dài một hơi, cậu nghi hoặc, mình rốt cuộc đang khẩn trương cái gì...
"Ngủ ngon......"
Hắn rời đi.
Lúc này Vương Nguyên nội tâm nghi hoặc càng thêm bành trướng, mình bây giờ, lại đang tiếc nuối cái gì...
Ngay khi nội tâm đang không ngừng xoắn xuýt, tiếng bước chân Vương Tuấn Khải rời xa đột nhiên vọng trở về, hình như hắn đứng ngay cạnh mình.
Vương Nguyên khẽ giật mình, sau đó tiếp tục giả vờ ngủ như chết.
Tôi muốn xem xem, anh muốn làm gì...
Trong bóng tối, Vương Tuấn Khải vẫn thấy được hình dáng người kia, hắn thăm dò gọi một tiếng: "Vương Nguyên?"
" ........." Tôi sẽ không trả lời anh.
Vương Nguyên mặc dù là nhắm mắt lại, nhưng là chẳng biết tại sao, cậu có cảm giác Vương Tuấn Khải lúc này đang cười.
" ......!!" Cảm nhận được hô hấp của Vương Tuấn Khải, cảm thụ được ấm áp nơi hắn, cảm thụ được hắn đang chậm rãi tiến sát.
Vương Nguyên nín hơi, cậu không dám nhảy dựng lên, không biết vì sao lúc này hắn vậy mà lại không lựa chọn vạch trần mình.
Hai cánh tay hắn chống ở hai bên Vương Nguyên, đem thân thể mềm mại ép xuống nệm.
Vương Tuấn Khải nhắm mắt lại, cúi người đem cánh môi hơi lạnh dán vào trên trán Vương Nguyên, chóp mũi, cuối cùng chuồn chuồn lướt nước hôn lên môi của cậu.
Vương Nguyên lông mi run lên.
"Chúc em mộng đẹp..." Thanh âm trầm thấp của hắn, giống như ma chú ngọt ngào, ở trong lòng Vương Nguyên bồi hồi không tiêu tan.
Thanh âm từ cửa đóng lại.
Vương Nguyên cơ hồ lập tức mở mắt, nếu như không phải trong bóng tối, cậu nhất định có thể phát hiện bản thân trong gương, gò má đã đỏ bừng. Cậu đưa tay nhanh chóng bưng kín mặt mình, xoay người giấu vào trong chăn.
Thế giới của Vương Nguyên, cơ hồ đã bị người này, "ầm" hoàn toàn thay đổi.
Vương Nguyên gắt gao cắn bờ môi.
Làm sao lại......
Tại sao có thể như vậy............
Cậu run rẩy nắm chặt tay đặt trên lồng ngực rung động mạnh mẽ.
Lần trước hắn thân thiết giúp mình giải vây, có thể coi như nói đùa giữa bạn bè với nhau; Buổi tối trêu ghẹo tập thoại, cậu cũng có thể coi như Vương Tuấn Khải phúc hắc.
Nhưng lúc này đây...
Hắn rất nghiêm túc.
Nhưng hai người bọn họ lại là nam nhân a!
Hai nam nhân làm sao lại nảy sinh tình cảm như vậy?!
Trước mắt phù đăng giống như thổi gợi nhớ lại chuyện mấy tháng qua cùng hắn ở một chỗ.
Hắn vì mình nấu cơm, lúc chụp poster hắn cố ý đùa giỡn, thời điểm lòng bàn tay ấm áp của hắn vò tóc mình, vì mình mà vội vàng hoàn thành công việc, bồi mình đạp xe, cõng mình đi ngắm cánh đồng Lavender lúc hoang hôn, dung túng mình đem Đô Đô về nhà, còn có lúc mình bị thương nhìn biểu tình hắn đau lòng... Lúc sinh nhật khuôn mặt vui vẻ tươi cười.........
Vương Nguyên thân thể chấn động mạnh một cái.
Là bắt đầu từ lúc nào ...
Hai người tựa hồ đã trở thành phong cảnh không thể thiếu trong lòng đối phương.
Tựa như một đạo kinh lôi, đem mặt hồ an tĩnh kia đánh vỡ, nhộn nhạo thành từng vòng từng vòng gợn sóng.
Cậu chợt phát hiện, trong tâm trí của mình, giống như là hút phải ma tuý, không thể ngừng xuất hiện hình ảnh của hắn.
Vương Tuấn Khải chỉ là câu lên khóe môi, lộ ra hai cái răng khểnh trắng noãn, hướng về phía cậu cười cười.
"Nguyên Nguyên......"
Vương Nguyên vào lúc này, kinh hoảng phát hiện.
Hắn...
Vương Tuấn Khải,
Thích mình.
2
020/10/13
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro