Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

23

35

Gần đây công việc quay phim của lão Vương ngày càng bận, thời gian Vương Nguyên ở nhà một mình cũng nhiều hơn.

Mặc dù có Đô đô làm bạn, nhưng là Vương Nguyên vẫn rõ ràng cảm nhận được thiếu hắn lại cảm thấy không quen.

Cậu có chút khủng hoảng.

Nếu như cậu thật sự rời xa Vương Tuấn Khải, vậy đó không phải là chính cậu rồi?

Kỳ thực Vương nguyên lúc trước, khi Nhị Văn trở về, đã thu thập xong hành lý chuyển tới trước cửa nhà Nhị Văn.

Chỉ bất quá vừa mới mở cửa, liền trông thấy phòng ngủ sau khi dây dưa của hai người nào đó, Vương Nguyên vẫn là rất tự giác ngoan ngoãn về lại hang ổ của Vương Tuấn Khải .

Nhị Văn đã có Thiên tổng... Mình cũng không thể suốt ngày quấy rầy cậu ấy.

Ở chỗ Vương Tuấn Khải cậu vẫn trả tiền thuê nhà, như vậy trong lòng cậu sẽ dễ chịu hơn một chút, mặc dù Vương Nguyên biết một căn nhà lớn như thế, nội thất tốt như vậy, tiền thuê nhà mỗi tháng một ngàn làm sao có thể?! Còn tên gia hoả Vương Tuấn Khải cũng không thiếu tiền, lúc đó thấy mình đáng thương nên 'nhặt' về đi.

Đột nhiên nhớ tới, tên gia hoả Vương Tuấn Khải kia còn chưa biết mình chính là tiểu bằng hữu chơi cùng hắn khi còn bé.

Ha. Ha. Ha.

Vương Nguyên vừa nghĩ tới chuyện này liền cảm thấy rất buồn cười, nhìn hắn bị mình làm cho quay vòng vòng, cũng thật thoải mái bình thường luôn bị hắn tức giận áp chế.

Bình thường á, cậu từ đoàn làm phim trở về, có đôi khi mang về theo một thân tổn thương bị Vương Tuấn Khải la mắng một hồi.

Có thời gian rảnh, hắn thường đem cái gì đó Khải Nguyên đi dạo một chút.

.

Đường tăng tẩy phát dụng phiêu nhu: Ha ha ha, các ngươi đều bị lừa rồi, Vương Nguyên mới là công!

Hủ Nữ Đại Đại: kháo ~ Lại là ngươi ~

Vương Tuấn Khải love!: Nguyên Nguyên mềm mềm manh manh như vậy ~ Làm sao có thể là công được? Mắt có vấn đề à, có vài phút cho cậu biến đi là được rồi đấy~

Đường tăng tẩy phát dụng phiêu nhu: ......

Chooclate vui vẻ: Đường tăng quân, bạn cũng đừng đấu tranh nữa... Bạn xem làn da Nguyên Nguyên trắng nõn, không có cơ bắp, vóc người mảnh khảnh yêu chi, cặp chân dài nhỏ nhắn, tay đẹp, còn có thanh âm của Tố Tố.........

( Nguyên Nguyên: (?_?;).....?ヽ('Д?)?┻━┻ Lâu Lâu đừng tưởng rằng ở trong đó, tôi sẽ không nhận ra cô !! Đừng miêu tả khách quan như vậy !!)

( Lâu lâu: Chỉ là khách mời mà thôi...... A a ~(☆_☆))

.

Mỗt lần nghĩ tới những 'sinh vật' đáng sợ thường gọi là hủ nữ kia, Nguyên Nguyên lại thở dài, vẫn là từ bỏ đấu tranh với bọn họ.

Lúc này nghe thấy tiếng cửa khóa mở ra, "phanh" một tiếng, thân ảnh Vương Tuấn Khải xuất hiện trong tầm mắt Vương Nguyên, hắn không nhìn Vương Nguyên, đi thẳng tới cạnh ghế sa lon, đổ xuống.

"Bịch........."

Vương Nguyên thương cảm nhìn hắn một cái, xem ra hắn là mệt muốn chết rồi: "Này... Vương Tuấn Khải........."

"Hô........."Trên ghế sa lon vậy mà truyền đến tiếng hít thở đều đều của tên kia, hắn sẽ không ngủ thiếp đi chứ...

Vương Nguyên nhíu mày, lặng lẽ bò qua đi, nhéo cái mũi của hắn.

"Vương Nguyên nhi, em đây là muốn tìm tiết tấu của cái chết!" Thanh âm xen lẫn giọng mũi dày đặc, càng khiến Vương Nguyên cười to .

"Ha ha..." Cậu tóm lấy tóc Vương Tuấn Khải, "Anh còn nói tôi, không phải anh nói ngủ như vậy một lát sẽ cảm mạo sao?"

"Ai, không sao đâu..." Xem ra hắn vẫn là rất buồn ngủ, đưa tay vuốt ve tay Vương Nguyên, nhỏm dậy.

Vương Nguyên khẽ ngẩn người, nhìn hắn một mạch ngả xuống đùi của mình.

"Tôi ngủ một lát, chốc nữa sẽ dậy nấu cơm, buổi tối còn phải học thuộc lời thoại nữa... Đừng làm phiền tôi............"

Thanh âm dần dần giảm xuống, Vương Nguyên ngây ngốc luôn rồi, gia hỏa này cứ như vậy đem chân của mình làm gối đầu?!

Nhìn hắn quả thực rất mệt mỏi, Vương Nguyên cũng thật không nỡ quấy rầy hắn.

Lần đầu tiên trông thấy dáng vẻ lúc ngủ của Vương Tuấn khải, Vương Nguyên cúi đầu xuống cẩn thận quan sát.

Hắn nhắm chặt đôi mắt, mày kiếm lãnh lẫm giờ phút này đã buông lỏng xuống, vì cặp mắt đào hoa cho nên trên nhãn tuyến hất lên độ cong, rất yêu diễm, lông mi dày đặc nhẹ nhàng khép lại trên gương mặt. Dưới sống mũi anh tuấn kia của Vương Tuấn Khải, môi mỏng gợi cảm hơi hé mở .

Vương Nguyên mặt đỏ lên, cậu nhớ tới chuyện lần trước Vương Tuấn Khải hôn mình.

Không ngờ tới... Hắn ngủ bộ dáng lại mang nét trẻ con như vậy.

Nào có bộ dáng bá khí như bình thường, Vương Nguyên khẽ cười, cậu hơi ngả lưng ra sau, tựa vào ghế sa lon.

"Nguyên Nguyên........." Hắn thì thầm nói mớ.

Nhưng lại khiến Vương Nguyên thân thể chấn động, cậu nhìn khuôn mặt Vương Tuấn Khải , mím môi.

"Tiểu Khải...... Kỳ thật...... Tôi chính là người đó, người mà anh vẫn luôn muốn tìm kia........."

" ........."

Nhìn hắn nặng nề ngủ, Vương Nguyên mỉm cười nắm tay khoác lên trên lưng Vương Tuấn Khải.

" Anh mới là cái đồ đại ngốc........."

Ngốc đến mức em đã tìm thấy anh rồi, anh lại không cảm nhận được.

36

" Tôi thích em, Viên Viên, trái tim tôi đại não của tôi, toàn thân cao thấp của tôi tất cả khí quan đều đang kêu gào..."

" Tôi tuyên bố, em ~"

Vương Nguyên một tay cầm quả táo, khóe miệng run rẩy một hồi nhìn người nào đó trước mắt đang quỳ xuống một gối.

"Ầm..." Vốn dĩ đã có quy luật khi quả táo bị ném lên không trung, liền thành công mà rơi xuống đất.

Vương Tuấn Khải ngẩng đầu cười một tiếng: " Em có thể để tôi trở thành kỵ sĩ ma cà rồng của em không?"

" ............... Tôi có thể nôn không ?............"

" ............"=_=

........................... Muốn biết chuyện lúc trước như thế nào, mời xem đoạn dưới...................................................

Vương Tuấn Khải quả thật chỉ là ngủ một lát, bản thân liền tự mơ mơ màng màng tỉnh dậy.

Hắn thức dậy liền lập tức tới phòng bếp nấu cơm, chỉ lát sau mấy món ăn cùng cơm đều được bưng lên bàn.

Vương nguyên nhìn đồ ăn trước mắt phong phú đa dạng, nhịn không được bật cười: "Lão Vương anh thật sự là một nhân tài đấy! Học nấu ăn chưa đến hai tháng liền có thể nấu ngon như vậy!"

"Đó là..." Vương Tuấn Khải một tay cầm cái muỗng, nhìn Vương Nguyên bộ dáng vui vẻ như vậy bản thân cũng cười theo.

Vương Nguyên chép miệng chậc lưỡi: "Hảo thê tử~ Về sau ai cưới được anh tuyệt đối có lời."

"Cộc!" Không chút do dự gõ lên trán Vương Nguyên.

" Oa, đau quá!" Vương Nguyên ôm đầu, vừa xoa vừa oán hận nhìn Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải tháo tạp dề xuống: "Tôi đây gọi là đầu bếp gia đình, cậu có hiểu không a..."

" Kháo, chỉ đùa một chút thôi mà..." Vương Nguyên bĩu môi.

Vương Tuấn Khải mỉm cười, kéo ghế ra ngồi xuống, hắn cầm cái bát trước mặt Vương Nguyên lên xới cơm cho cậu.

Vương Nguyên lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng, bắt đầu cùng đồ ăn 'đại chiến'.

Vương Tuấn Khải liên tục gắp thức ăn cho cậu, cho đến khi trong bát của Vương Nguyên sắp chất thành một ngọn núi nhỏ.

" Anh làm gì vậy..." Cậu muốn bới cơm trong bát lên cũng không dễ chút nào.

Vương Tuấn Khải dùng tay chống cằm: "Nhìn cậu gầy như vậy, nên ăn nhiều một chút."

"Tôi nói là, anh sao lại không ăn?"

" Vừa tỉnh ngủ, không có khẩu vị."

Vương Nguyên chau mày, đem đồ ăn trong bát gắp qua : "Như vậy sao được, công việc anh vất vả như vậy, phải ăn nhiều một chút!"

Nói xong câu đó, hai người đồng thời khẽ giật mình.

Ban đêm ánh đèn trong phòng ấm áp, rải xuống bàn ăn chỉ có hai người.

Sao lại có cảm giác giống như phu thê ...

Vương Tuấn Khải nhìn cậu đỏ mặt lui về, nhịn không được cười đầy sủng nịnh, hắn giúp cậu phá vỡ cục diện bế tắc này, cố ý liếc mắt nhìn cậu : "Là bản thân cậu không muốn ăn những món này phải không..."

" ........."Quả thực, những món ăn kia Vương Nguyên không thích ăn.

Vương Tuấn Khải mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẫn dùng đũa gắp thức ăn bỏ vào miệng.

( ̄▽ ̄) Đại ca cung Xử Nữ mắc bệnh thích sạch sẽ đâu rồi.........{ Lâu lâu: Xuỵt.. Đại ca là một người có nguyên tắc đó ! }

Nguyên Nguyên buồn bực triệt để cúi gằm mặt vùi đầu vào bát cơm, không để ý tới hắn, không nhìn hắn, toàn tâm toàn ý 'chiến đấu' với đồ ăn.

"Một lát nữa ăn cơm xong, tôi vào thư phòng đọc kịch bản, cậu đừng vào quấy rầy tôi."

Vương Nguyên ngước mắt, đưa tay kéo Vương Tuấn Khải đang đứng dậy thu thập bát đũa lại : "Ài, lão Vương......"

"Sao vậy? "  Vương Tuấn Khải nhìn cậu.

"Cái kia, cái kia......" ánh mắt Vương Nguyên có chút né tránh, "Tôi ở cùng anh có được hay không? Ta sẽ không lên tiếng!"

Cậu mới không nói, không muốn một ngày chỉ có chút thời gian, cùng Vương Tuấn Khải ở chung một chỗ.

"Được." Vương Tuấn Khải trong mắt ngập tràn tình cảm ấm áp, "Vậy cậu cùng tôi tập lời thoại đi!"

"Ha ha?"∑(?Д?)

......

Khụ khụ...  Hấp huyết quỷ ta chấp nhận, kịch bản cẩu huyết ta cũng chấp nhận, lời thoại làm người ta buồn nôn ta cũng chấp nhận, nhưng để ta đọc lời thoại của nữ chính ta liền... Được rồi, ta đây cũng chấp nhận, nhưng mà mẹ nó cái cẩu huyết nữ chính này thế nhưng lại gọi là Viên Viên?!!

Biên kịch ngươi đừng ngừng thuốc a!!

Kết quả là, Vương Nguyên vẻ mặt run rẩy cầm quả táo, một tay cầm kịch bản nhìn Vương Tuấn Khải nghiêm túc diễn xuất.

"Viên Viên......"

Quả nhiên... Mỗi một lần nghe thấy cái tên này Vương Nguyên đều sẽ rất mất tự nhiên đánh run một cái.

Ánh mắt Vương Tuấn Khải chứa đầy thâm tình cùng chân thành,  Vương Nguyên thấy tê dại cả da đầu.

"Từ lần đầu tiên nhìn thấy em, tôi đã yêu em sâu đậm......"

"........."

"Đừng phát ngốc a, đến cậu rồi." Vương Tuấn Khải 'hảo tâm' nhắc nhở.

Vương Nguyên trong nháy mắt thanh tỉnh, nhìn hắn giữ chặt tay mình, cố ý hắng giọng một cái:

"Ân..."  Cậu đem kịch bản chắn ở trước mặt, "Thực, thực xin lỗi, ngươi là hấp huyết quỷ, ta không thể cùng  ngươi một chỗ."

Shit !!! Lời thoại não tàn vãi chưởng...

"Tình yêu có thể vượt qua hết thảy, không phải sao, Viên Viên."

Thỏ Vương Nguyên thân thể chấn động, lúng túng mấp máy môi: "Nga...... Cái đó, cái đó, đúng, đúng vậy!"

Tình yêu có thể vượt qua hết thảy?

Giây phút này, Vương Nguyên đột nhiên nhớ tới các a di thân thiết của Khải Nguyên.

Hủ nữ đại đại: Tình yêu có thể vượt qua giới tính!

"Nguyên Nguyên, vậy,"  Vương Tuấn Khải cố ý dừng lại, "Vậy tôi nghiêm túc nói với em một lần."

"........." Khẽ buông kịch bản xuống một chút, có thể trông thấy đôi mắt  ôn nhuận kia của Vương Tuấn Khải .

"Tôi thích em, Nguyên Nguyên......"

Ta kháo!

Nhịp tim nháo loạn đập không bình thường này là sao?!

"Bịch bịch......"  Vương Nguyên tựa hồ là đang sợ hãi hắn nhìn thấu dòng suy nghĩ của mình, hơi lui lại phía sau một bước.

Vương Tuấn Khải buồn cười nhìn gương mặt đỏ ửng của cậu, thấy rất rõ ràng, cậu đã động tâm.

Với tư cách thợ săn, hắn thật cao hứng khi trông thấy con mồi của mình đang do dự phải chăng muốn đi về phía mình.

Vương Tuấn Khải nghiêng thân thể về phía trước, nhìn thẳng vào cậu.

Vương Nguyên nhìn nhìn khuôn mặt tuấn nhan dần dần phóng đại trước mắt mình, nhịp tim càng thêm kịch liệt, lẩm nhẩm.

Sắc tức thị không... Sắc tức thị không......... Sắc con mẹ nó chính là không!!

"Ha ha......"  Khi môi hắn sắp chạm lên bờ môi cậu, hắn đột nhiên cười lớn lui ra phía sau.

"Ha ha ha ha......... Vương Nguyên biểu tình kia của cậu rất mắc cười a...... Ha ha, ka ka ka ~"

Vương Nguyên nghe xong lời này, không khỏi mặt đen, kịch bản ba một cái đập vào Vương Tuấn Khải đang cười trên mặt đầy nếp nhăn.

"Vương Tuấn chân ngươi đi chết đi!!"

(╥﹏╥) Lâu lâu ngươi trả cho ta Vương Tuấn Khải lãnh tĩnh nhất ...

2020/10/8

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro