Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

21

33

    "Tôi ước...... Thêm một tuổi mới, anh sẽ càng tốt hơn."

    Vương Tuấn Khải bị cậu ôm chặt thân thể đột nhiên chấn động mạnh, hắn như Vương Nguyên nghĩ, nhớ lại hồi nhỏ sinh nhật hắn cậu cũng tặng hắn một màn như vậy, chắc chắn sẽ rất kinh ngạc.

    Vương Nguyên câu lên khóe miệng, trong mắt tràn đầy ý cười, cậu tạm thời sẽ không nói cho Vương Tuấn Khải biết chuyện trước kia.

    Vương Tuấn Khải rất nhanh đã bình ổn, lập tức liền khôi phục, hắn khẽ cười ôm lấy cậu.

    Vương Nguyên... Có đôi khi thật rất giống Nguyên Nguyên hồi nhỏ.

    Nhưng cậu ấy không phải.

    Vương Tuấn Khải cũng tiếp nhận Nguyên Nguyên như vậy, tình cảm đối với cậu, cũng là không thêm lẫn bất kỳ yếu tố nào khi còn nhỏ vào trong đó.

    Vương Nguyên đem cằm đặt trên bờ vai vững chắc của Vương Tuấn Khải, buồn bực nói:

    " Mau ước đi, đây là sinh nhật của anh mà."

    "Được."

    Tôi ước, có thể mãi mãi như vậy cùng Vương Nguyên ở chung một chỗ.

    Vương Tuấn Khải hít thật sâu mùi hương trên cổ cậu, vị đạo Vương Nguyên, nhàn nhạt, thấm vào ruột gan.

    Cậu chính là ánh nắng phá tan tất cả băng cứng trong lòng hắn.

    Cậu chính là chìa khoá có thể tháo gỡ tất cả phòng ngự của hắn.

    Cậu chính là thứ duy nhất mà người khác vĩnh viễn không thể thay thế được.

    Chỉ có  Vương Nguyên cậu, có thể khiến hắn cười, khiến hắn nhíu mày, khiến hắn trêu đùa, khiến hắn bộc lộ tính trẻ con, lại khiến hắn có thể mặc tạp dề 'chiến đấu' trong bếp, khiến hắn học được cách đối xử ôn nhu với một người.

    Dấu vết nhàn nhạt, quét qua đáy lòng.

    Tình cảm sớm đã không che giấu được, khoảnh khắc cậu an tâm ôm chầm lấy hắn, phiếm lạm thành tai.

    "Nguyên Nguyên........."

    Vương Nguyên đồng tử mở to, vành tai dấu dưới mái tóc bất giác đỏ lên, cậu cảm thấy bầu không khí có chút không đúng.

    Thế là ôm tay của hắn, rất là đàn ông mà vỗ vỗ bả vai Vương Tuấn Khải.

  "  Được rồi được rồi, ôm kết thúc!" Vương Nguyên cười đùa lặng lẽ lui về sau một bước.

    Cậu ấy đang kháng cự...

    Vương Tuấn Khải nhíu mày, nhưng chỉ một lát liền thả lỏng, hắn cứ như vậy ngồi trên bãi cỏ giữa các chùm bong bóng, nhìn Vương Nguyên cũng ngồi xuống.

    Bao quanh dưới ánh nến, bầu không khí không khỏi có chút mập mờ.

    "Cái kia......"  Vương Nguyên thử tìm chủ đề dời đi lực chú ý, "Vương Tuấn Khải, công việc của anh có phải là rất mệt không ?"

    "Ân, mệt chết đi được."

    Vương Nguyên nhìn những ngôi sao trên bầu trời: "Làm minh tinh chắc chắn là rất mệt mỏi ..."

    "Ha ha..." Hắn cười nhẹ, " Thế nào, cậu muốn làm minh tinh à?"

   " Ểh........." Cậu nghĩ a nghĩ, " Anh thấy tôi lớn lên đẹp trai như vậy, vừa biết ca hát vừa biết đánh đàn, làm minh tinh cũng có thể đi, chỉ có điều tôi đã cùng một người đã hảo hảo ước định rồi, sẽ không làm."

    Vương Tuấn Khải nhíu mày thật chặt: "Ai vậy?"

    "Thanh mai trúc mã của tôi." Vương Nguyên lặng lẽ đánh giá ánh mắt của hắn.

    Cậu cho rằng Vương Tuấn Khải sẽ cơ trí phát hiện cậu chính là người ấy khi còn bé người, nhưng chưa từng nghĩ đến Vương Tuấn Khải người này vừa gặp phải chuyện liên quan tới Vương Nguyên, liền đã thần trí mơ hồ.

    Ánh mắt Vương Tuấn Khải lạnh đi vài phần, hắn hừ một tiếng: "Thanh mai trúc mã?"

    Vương Nguyên nhịn không được cười mấy tiếng: "Đúng vậy, rất đẹp trai, người lại rất ôn nhu, đối tôi cũng rất tốt. Nếu như tôi có thể tìm được hắn tôi nhất định sẽ rất cao hứng."

   " ............" Bầu không khí xung quanh Khải gia đột nhiên lạnh lẽo.

    Gia hỏa này lại còn có một tình nhân cũ.

    Vương Tuấn Khải lúc này có chết cũng không nghĩ đến, người Vương Nguyên nói đến chính là chính hắn.

    "Tôi có soái không?"

    Vương Nguyên ha ha cười mấy tiếng: "Soái hơn anh."

   " Kháo........."  Vương Tuấn Khải khinh thường nhếch miệng.

    Ánh sao trên bầu trời, cực kỳ giống quang mang trong mắt người nào đó, lấp lánh giữa màn đêm.

    Hai người hàn huyên rất nhiều, nằm trên bãi cỏ tận hưởng khoảnh khắc thư dãn này.

    Ánh nến xung quanh dần dần biến yếu, xem ra là đã cháy sắp hết, cuối cùng chỉ còn lại một chút ánh sáng yếu ớt rọi lên khuôn mặt điềm tĩnh của Vương Nguyên.

    "Có cơ hội, tôi có thể cùng cậu ca hát..." Vương Tuấn Khải đang nói, đột nhiên xoay mặt nhìn sang phát hiện gia hoả bên cạnh hắn đã ngủ mất rồi.

    Hàng mi run rẩy, hai má phấn nộn, đôi môi giống như cánh hoa anh đào, và cả mái tóc rối loạn trước trán.

    Da thịt cậu tựa như tuyết trắng, dưới ánh nến yếu ớt chiếu rọi càng thêm ôn hoà.

    Vương Tuấn Khải  khẽ cười, lộ ra răng khểnh.

   " Ngủ ngon............"

    Hắn nghiêng về phía trước, nhẹ  nhàng hôn lên gương mặt Vương Nguyên .

    Thông minh như hắn, như thế nào lại không biết cảm giác của bản thân đối với cậu ấy.

    Đó là rung động, đó là chân tình, đó có lẽ chính là... Thích rồi.

...

    "Thiên Tỉ?" Vương Nguyên kinh ngạc nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ đứng ở trước cửa quán bar.

    Dịch Dương Thiên Tỉ hơi ngẩn người, quay đầu nhìn là Vương Nguyên bất giác mỉm cười: "Vương Nguyên là cậu à, thật trùng hợp."

    "Quán bar bốn giờ chiều mới mở cửa." Vương Nguyên thấy hắn như là đang chờ mở cửa, hảo tâm nói.

    Dịch Dương Thiên Tỉ lắc đầu: "Không phải, tôi đang chờ người."

    Ai vậy, lại khiến đại boss 'nguy hiểm' này phải chờ, Vương Nguyên lúc này không biết mối quan hệ của Dịch Dương Thiên Tỉ cùng Nhị Văn, chỉ là kinh ngạc lại có 'cao nhân' khiến cho cái người cao quý không để ý đến thân phận này, ở trước cửa một quán bar nhỏ chờ đợi.

    Vương Nguyên nhìn hắn một cái, móc ra chìa khoá quán bar : "Đi thôi, anh trước cứ cùng tôi vào trong đã."

   " Ân?" Thiên Tỉ sửng sốt nhìn cậu chằm chằm, cuối cùng hỏi : "Cậu biết Lưu Chí Hoành?"

    "Nhị văn?" Vương Nguyên sững sờ, không ngờ tới Dịch Dương Thiên Tỉ quen với Nhị Văn, "Đương nhiên là biết rồi, chúng tôi chơi với nhau từ nhỏ đến lớn..."

    Hắn nghe cậu nói như vậy bất giác khẽ vuốt cằm, cười nhẹ: "Duyên phận này thật đúng là kỳ diệu ."

    "Hả?"

    Thấy ánh mắt Vương Nguyên  đầy nghi hoặc, Dịch Dương Thiên Tỉ khẽ lắc đầu: "Không có gì, tôi là tới tìm cậu ta.

    "A, ah hảo, vậy anh đi vào trước đi." Vương Nguyên mở cửa quán bar, để Dịch Dương Thiên Tỉ đi vào trước.

    Thiên Tỉ bước vào quán bar, chỗ này mặc dù không quá lớn, nhưng thiết kế tinh xảo, biệt nữu dụng tâm.

    Hắn nhịn không được tán thưởng: "Nơi này cũng không tệ."

    "Hắc hắc, chỗ này, do Nhị Văn tự thiết kế đấy." Vương Nguyên hai mắt long lanh, nở nụ cười.

    Thiên Tỉ khẽ gật đầu, hắn cũng rất xem trọng thiên phú quản lý của Lưu Chí Hoành, vốn dĩ có thể để cậu ấy đến công ty của mình, chỉ bất quá Lưu Chí Hoành lại không nguyện ý, cậu ta thích cái địa phương nhỏ bé này hơn.

    Vương Nguyên động tác thuần thục dọn dẹp mấy cái bàn, còn một ít rượu cùng hoa quả, máy móc cũng lau sạch. Cậu đơn giản thu dọn qua quán bar một chút, cuối cùng mới đem ghita vẫn đeo ở sau lưng tháo xuống.

    Cậu thử âm một chút, sau đó lên dây,  kiểm tra âm thanh.

    " Anh quen Lưu Chí Hoành lúc nào vậy?" Vương Nguyên hỏi.

    Thiên Tỉ liếc mắt nhìn cậu: "Ân...... Hai tháng trước."

    "A......"Vương nguyên tinh tế quan sát hắn.

    Dịch Dương Thiên Tỉ rất trầm mặc, lần trước lúc cùng Vương Tuấn Khải và hắn ăn cơm chung, mới thấy hắn cười đùa nói chuyện cùng Vương Tuấn Khải khá nhiều. Hôm nay xem ra tâm tình của hắn cũng không tệ, đã cười mấy lần rồi.

  Chỉ là Vương Nguyên không hiểu, người đứng trên đỉnh cao như hắn  làm sao lại quen biết Lưu Chí Hoành nhỉ?

    Đột nhiên, cậu nở nụ cười, chính cậu cũng không biết đã quen Vương Tuấn khải lúc nào sao.

    Duyên phận này, thật sự là diệu bất khả ngôn.

    Vương nguyên cùng hắn tán gẫu rất nhiều, sau khi trò chuyện với hắn cậu mới phát hiện kỳ thật tính cách Thiên Tỉ rất ôn hòa, rất dễ để trở thành bằng hữu. Bọn họ nhanh chóng trò chuyện cùng nhau.

    Thời gian, trôi qua thật nhanh, nháy mắt đã sắp đến lúc mở cửa tiệm.

    Biết rõ giữa Vương Nguyên cùng Nhị Văn quan hệ rất thân thiết , Dịch Dương Thiên Tỉ cũng không có ý định che dấu cái gì.

    "Nhị Nguyên," Thiên Tỉ cũng dùng phương thức xưng hô của Lưu Chí Hoành mà xưng hô với Vương Nguyên, " Có một chuyện tôi muốn nói với cậu."

    "A?" Hiếm khi thấy hắn nghiêm túc như vậy, Vương Nguyên tập trung lắng nghe.

    "Tôi thích Hoành Hoành, chuyện này cậu vẫn chưa biết đi..."

    Vương Nguyên trố mắt: "Cái gì?"

    "Tôi nói, tôi thích Lưu Chí Hoành, là phương diện tình yêu đó."  Thiên Tỉ chậm rãi nói.

    Vương nguyên giật mình nhìn hắn, trong ánh mắt có chút bối rối.

    Dù sao cũng là hai nam nhân.

    Dịch Dương Thiên Tỉ thở dài một hơi: "Tôi biết cậu ấy không nói với cậu, là sợ cậu lo lắng ..."

    "Anh......... Thật sự thích cậu ấy?" Vương Nguyên khó khăn nói ra.

   " Ân."

Đơn giản nhưng lại kiên định trả lời.

    Dịch Dương Thiên Tỉ đã xem Vương Nguyên như bằng hữu của mình, mới có thể chân thật đối mặt với cậu như vậy.

    Vương Nguyên mím môi, bỗng nhiên cậu hít sâu một hơi, đứng dậy hung hăng vỗ vỗ bả vai Thiên Tỉ.

   " ............" Thiên Tỉ ngạc nhiên nhìn cậu, có chút không hiểu hành động của cậu.

    Cậu cười cười: "Đừng lo lắng Thiên tổng, tôi ủng hộ các cậu! Vương Nguyên tôi sẽ không suy nghĩ cổ hủ giống những người bình thường kia!"

    "Vương Nguyên......" Thiên Tỉ rất là cảm kích nhìn cậu.

    Chỉ sợ Vương Nguyên xem thường loại cảm tình này, như vậy, tình bạn giữa cậu cùng Lưu Chí Hoành nhất định sẽ nảy sinh rạn nứt.

   Ánh mắt Vương Nguyên bỗng nhiên trở nên nghiêm túc : "Nhưng mà! Tôi cảnh cáo anh, Lưu Chí Hoành giống như anh em ruột của tôi, tôi hi vọng anh có thể hảo hảo bảo vệ cậu ấy! Nếu như anh khiến cậu ấy tổn thương......"

    Thiên Tỉ nhìn cậu cố ý quơ quơ nắm đấm, mỉm cười: "Tôi sẽ không đâu."

    "Ha ha vậy thì tốt rồi."  Vương Nguyên xoa xoa đầu mình, nhìn chằm chằm vào Thiên Tỉ, "Làm sao cảm giác giống như là đang gả con gái........."

    "Phụt......"

    Lời này vừa nói ra, hai người đều không để ý hình tượng mà cùng bật cười.

    Trong đầu đều là hình ảnh Lưu Chí Hoành vẻ mặt thẹn thùng mặc y phục tân nương ( Nhị Văn: Vương Nguyên còn có thể cùng nhau vui vẻ vui đùa nữa không!)

    Thiên Tỉ nhìn Vương Nguyên, từ đáy lòng tiếp nhận cậu, một người bạn tùy tùy tiện tiện nhưng tâm tư lại rất tinh tế.

    "Cái kia Vương Tuấn Khải......... Các cậu......"

    "Nhắc anh ta làm gì?" Vương Nguyên chu miệng, không hiểu lời của y.

    Thiên Tỉ chính là đã biết, hiện tại hai người kia ở cùng một chỗ, y nhìn rõ tâm tình trong mắt Vương Tuấn Khải.

    Nếu như hắn có thể tìm được một người mà hắn thích, thực sự quá tốt rồi, Dịch Dương Thiên Tỉ từ tận đáy lòng chúc phúc cho Vương Tuấn Khải, rốt cuộc cũng có thể quên người hắn vẫn luôn nhớ tới, khi hắn còn bé .

    Chỉ là.........

    Xem ra, Vương Nguyên vẫn là một mục tiêu khó giải quyết a...

      

20/09/06

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro