2.1
Khúc nhạc tuyệt vời nhất.
Bất quá hình như hắn không quan tâm lắm, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên, ánh mắt quét qua cánh cổng sắt và lan can của ngôi nhà .
Đột nhiên, khóe miệng khẽ cong, lộ ra hai bên hổ nha trắng noãn .
Người mà hắn đang mong ngóng chờ đợi, quả nhiên một cái đầu nhỏ lại xuất hiện ở chỗ kia, hai bàn tay bé nhỏ trắng trắng nộn nộn bám lên trên lan can màu đen.
" Này!" Hắn lập tức từ trên ghế nhảy xuống, chạy tới nơi lan can kia giậm chân, hô lớn một tiếng.
Nam hài tử bên kia hình như bị dọa sợ, giật nảy mình, nhút nhát nhìn hắn.
"Thật... Thật xin lỗi!" Lời vừa dứt, cậu liền hấp tấp chạy đi.
Vương Tuấn Khải thấy cậu co cẳng bỏ chạy, lập tức mở cửa hướng phía bóng lưng cậu đuổi tới, một tay kéo cậu lại.
Lần đầu tiên trông thấy cậu chính là lúc hắn đang chơi đàn dương cầm, về sau mỗi lần hắn chơi đàn dương cầm cậu đều sẽ lấp ló đứng sau cánh cổng, Vương Tuấn Khải rất hiếu kì vì sao bé con luôn nhìn lén mình, thế là hôm nay bé con bị tóm ngay tại chỗ. =))
Bé con lúng túng quay đầu lại, ngượng ngùng gãi gãi cái đầu nhỏ, hình như rất không tự nhiên tựa như: "Tôi đã nói xin lỗi rồi..."
"Không có lỗi gì cho em xin rồi," Vương Tuấn Khải buồn cười nhìn bé con, "Em tên là gì, tại sao hay nhìn lén tôi chơi đàn dương cầm?"
"Tôi...... " Bé con có vẻ hơi do dự, "Tôi tên Vương Nguyên...... Tôi nhìn anh đánh đàn dương cầm, là vì tôi vẫn muốn được đánh đàn dương cầm, nhưng mà trong nhà tôi không có."
" ......... " Nhìn vào đôi mắt đen láy như những ngôi sao lấp lánh, Vương Tuấn Khải không khỏi giật mình.
Vương Nguyên cũng ngây ngốc nhìn hắn, khuôn mặt tuyệt mỹ kia thực sự rất có lực hấp dẫn, thế cho nên thiếu chút nữa bé con cũng quên luôn cả hô hấp.
"Xin chào, chúng ta cũng thật có duyên hay là kết làm bằng hữu đi!" Lần đầu tiên Vương Tuấn Khải cười đến vui vẻ như vậy, đưa tay về phía bé con.
Vương Nguyên nhìn chăm chú hai chiếc răng khểnh trắng noãn kia, ngơ ngác đưa tay ra: " Hảo..."
Sau này khi hai người trở nên thân thiết, Vương Tuấn Khải thường kéo Vương Nguyên đến nhà hắn chơi đàn dương cầm, đương nhiên là bé con rất cao hứng, hắn dạy Vương Nguyên đàn một khúc nhạc, tình cảm giữa hai người cũng dần dần trở nên sâu sắc.
Vương Tuấn khải có sở thích xoa đầu Vương Nguyên, mà Vương Nguyên lại yêu thích nhìn chăm chú hai chiếc răng khểnh của hắn đến ngẩn người.
Nhìn bộ dáng ngơ ngác kia của cậu, Vương Tuấn Khải liền không nhịn được nở nụ cười, hắn từ nhỏ là một hài tử tính tình lãnh mạc, không thích cười cũng không thích náo nhiệt, nhưng mà sau khi gặp lại Vương Nguyên , hắn hay cười nhiều hơn.
Thấy hắn có thể cười vui vẻ như vậy Vương Nguyên cũng rất cao hứng, hai người cứ như vậy cùng một chỗ vui đùa, thoáng chốc đã qua nửa năm.
Về sau, cha Vương Tuấn Khải chuyển công tác nên cả nhà bọn họ phải chuyển theo, hai người chỉ có thể phân ly.
Còn nhớ rõ ngày đó cậu khóc nước mắt nước mũi tèm lem, lại quật cường nói với hắn không có lưu luyến.
no.4
Ngẫm lại liền buồn cười, ngoéo tay với cậu, ai sẽ đợi cậu tìm được.
Lần đó là lần cuối cùng thấy cậu mỉm cười, rõ ràng trên mặt nước mắt nước mũi đã chảy tèm lem, mắt lại cười đến vui vẻ như vậy, chỉ bất quá trái tim mềm yếu trong một khắc này giống như bị nụ cười của cậu hung hăng kích thích một phen, hô hấp đều rối loạn.
Sau khi chuyển đến một vùng khác, Vương Tuấn Khải nỗi lực học tập, sau đó thi vào học viện điện ảnh và truyền hình.
Đúng như những gì hắn đã nói với Vương Nguyên, giấc mộng của hắn là muốn làm một Đại minh tinh.
Vương Nguyên khi đó ngây ngốc nhìn hắn sau đó cười nói, cậu muốn làm người quản lý của hắn.
"Tại sao? Tại sao không muốn làm Đại minh tinh giống anh?"
"Bởi vì giới giải trí quá hỗn loạn."
"Đừng giả bộ làm người lớn, tiểu ngốc tử..."
Vương Tuấn Khải nhìn vẻ mặt nghiêm túc giống người lớn của cậu nhịn không được bật cười thành tiếng, khi đó cái gì cũng không hiểu lại nói như vậy, thật rất khôi hài.
.
Nhớ tới những chuyện trước kia, khuôn mặt vẫn luôn lạnh lùng lần đầu tiên được buông lỏng, khóe miệng có chút giương lên, thoáng lộ ra hổ nha trắng noãn .
Hắn cũng không biết, vì sao tình bạn đã từng ấm áp như vậy, sau khi hai người phân ly lại dần dần biến đổi.
Cùng với nỗi nhớ kia, giày vò trái tim hắn, đến cuối cùng mới giật mình phát hiện.
Đó là...... Mối tình đầu.
Nếu như bây giờ có người trông thấy cảnh này, đoán chừng sẽ lập tức lấy điện thoại di động ra điên cuồng chụp hình.
Bởi vì Vương Tuấn Khải nổi danh lãnh khốc, cơ hồ rất ít khi trông thấy hắn cười, trước kia chụp hình trang bìa cho tạp chí có lúc còn khẽ cười một chút, những tấm hình kia đến bây giờ mà nói đều được xem như vô cùng trân quý, bởi vì hiện tại Vương Tuấn Khải hầu như không mỉm cười.
Tại thời khắc này, sự ôn hòa trên đôi môi hắn lại càng khiến nhiều fan girl kích động gào thét.
Khuôn mặt tuấn mỹ đó, bởi vì nụ cười thanh khiết mà trở nên đặc biệt mê người, cộng thêm hai bên hổ nha hơi lộ ra một chút, đối với phái nữ mà nói quả thực là độc dược trí mạng.
Đáng tiếc, sự ôn nhu này được bộc lộ chỉ trong một khoảnh khắc. Niêm phong lại đoạn hồi ức đó, nụ cười của hắn dần dần phai nhạt đến băng lãnh như thường ngày, trong mắt chỉ còn xót lại ưu thương.
Bệnh tương tư.
Vương Nguyên nhi... Em đang ở đâu.........
Tôi đợi em rất lâu rồi.
Ngày hôm sau.
Vương Tuấn Khải tức giận phát hiện hắn lại bị người quản lý lừa đến kịch trường.
Thế là lần đầu tiên, hắn thừa dịp lúc người quản lý không chú ý tới mà trốn thoát. Không sai, trốn thoát. Làm minh tinh cũng có áp lực được không, mấy tuần gần đây đều liên tục làm việc, đổi lại là người khác đã sớm chịu không nổi, hơn nữa bản thân hắn biết rõ rất rất rõ, hôm nay cần nghỉ ngơi.
Nếu như tên kia cố ý lừa hắn đến, vậy cũng đừng trách hắn trốn đi.
Đi tới một khách sạn cao cấp gần đấy, thời điểm vừa chuẩn bị đi vào, hắn bỗng nhiên chợt nghĩ, nếu như ở chỗ này chắc chắn tên 'yêu quái' quản lý kia nhất định sẽ tìm thấy, hơn nữa mình không có nhiều tiền mặt như vậy để trả, nếu dùng thẻ tín dụng sẽ bị hắn phát hiện.
Vương Tuấn Khải do dự dừng lại, lập tức rời khỏi khách sạn cao cấp năm sao.
Lần này hắn muốn tìm một nơi thoải mái, hảo hảo nghỉ ngơi một hai ngày rồi lại trở về với công việc.
Hắn quẹo vào một con phố khác, đi mười mấy hai mươi phút còn đeo kính râm và đội mũ trùm kín, bằng không rất nhiều người qua đường có thể nhận ra hắn, Vương Tuấn Khải nếu như bị phát hiện còn có thể tứ chi kiện toàn mà trở về sao.
Tùy tiện tìm một khách sạn tương đối sạch sẽ, mặc dù khá bình dân nhưng mà vệ sinh không tệ, thế là hắn liền dùng hết tiền mặt trên người thuê phòng, bao gồm một ngày ba bữa cơm cũng là coi như được hời.
Đi vào phòng, hắn tiện tay đóng cửa lại, cả người thả lỏng ngã xuống giường đem mũ cùng kính râm đều cởi bỏ.
" Haa........." Thở ra một hơi, hắn nhắm mắt lại, đưa tay xoa xoa huyệt Thái dương. Vừa rồi đi trên phố có chút khẩn trương thái quá.
2020/02/25
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro