17
28
" À ~ Hôm nay mày quay về rồi hả?"
Vương Nguyên dùng bả vai và tai kẹp chặt điện thoại di động, đang thu thập hành lý của mình.
"Ân", Nhị Văn cười cười, thanh âm truyền tới, "Khoảng một lúc nữa là về đến nhà rồi."
"Vậy được rồi, một lát nữa tao qua nhà tìm mày" ~ Vương Nguyên khẽ gật đầu, đem di động đóng lại.
.
Vương Tuấn Khải đeo tai nghe, một tay cầm điện thoại, một tay dùng khăn lau lau bàn ăn.
"Mày tới XX rồi ?"
"Ân..." Thanh âm đầy từ tính từ đầu dây bên kia truyền tới, là Dịch Dương Thiên Tỉ.
Trong nháy mắt Vương Tuấn Khải liền trở nên vui mừng: "Ok, vậy hôm nay đến nhà hàng XX tụ tập một chút đi."
" Cũng được, tao muốn dẫn thêm một người đến"
"Tao cũng vậy."
"Ok, cứ quyết như vậy đi, một giờ chiều."
" ok..."
.
Vương Nguyên kéo khoá đóng nắp vali, nhìn căn phòng mình đã ở gần một tháng, mặc nhiên có chút không nỡ.
Cậu biết bản thân chắc chắn không thể ở lại nơi này lâu dài.
Cũng biết, cậu và Vương Tuấn Khải vô tình chạm mặt, chỉ là bèo nước gặp nhau.
Giống như một vị khách qua đường vô tình lướt qua cuộc sống của nhau.
"Vương Nguyên..."
" Sau này, cậu cứ như vậy hảo hảo ở bên cạnh tôi..."
Toàn thân Vương nguyên đột nhiên chấn động, lời nói của hắn cứ như vậy vang vọng ở bên tai.
Sự kì vọng không chân thực đó.
Khiến cậu hạ mắt nhìn xuống, lại có cảm giác xúc động muốn rơi lệ.
" Này, Vương Nguyên," Đột nhiên có người xông vào, dọa Vương Nguyên giật cả mình, "Cậu đang làm gì vậy?"
"Hả........." Không biết tại sao cậu lại cảm thấy có chút chột dạ, Vương Nguyên liền đem cái vali kia đẩy về sau, giấu đi.
" Không có, không có việc gì a."
Vương Tuấn Khải nhíu mày, hắn một tay kéo Vương Nguyên lên.
" Này! Lão Vương anh muốn làm gì!"
" Đi thôi, theo tôi ra ngoài chơi."
"Đi chơi?! A a ~ Lão Vương anh là tuyệt nhất ~"
" ( ̄ー ̄)"
" Gâu gâu ~"
"Đô đô tới đây, đi ra ngoài chơi nào ~"
" Gâu gâu!"
.......................................... Tại một con phố thương mại nổi tiếng................................................
"Không ổn, đổi." Vương Tuấn Khải tay xoa cằm, hai mắt không ngừng đánh giá Vương Nguyên đang đứng bên ngoài phòng thử đồ.
Vóc dáng Vương Nguyên vốn mảnh mai nhỏ bé lại khoác lên người một chiếc áo trường sam màu đen rất dài, bàn tay nhỏ xíu trắng nõn của cậu níu lấy vạt áo, tự đánh giá chính mình, cuối cùng lại khẽ dẩu môi : "Quả thực không đẹp.."
"Cái áo này thế nào ?" Một lát sau, cậu lại chạy ra.
Vương Tuấn Khải khẽ ngẩn người, áo len phối cùng quần jean áo sơmi rất hợp với phong cách của cậu, cảm giác quả thật không tệ, chỉ tiếc Vương Tuấn Khải vẫn lắc đầu.
"Thật quá vô vị ... Vương Tuấn Khải tôi không bồi anh chơi nữa! Tôi phải về nhà..." Vương Nguyên bĩu bĩu môi, cậu còn tưởng sẽ được tới nơi nào thú vị để chơi cơ, không ngờ tới lại bị Vương Tuấn Khải 'lôi cổ' đến đây mua quần áo.
Vương Tuấn Khải dùng một ngón tay đẩy đẩy vai cậu, thành công đem cậu trở về thực tại : "Thay đồ nhanh lên, sao cậu nói nhảm nhiều thế."
"Tôi tại sao phải nghe anh?"
Vương Tuấn Khải cười tà một tiếng: "Cậu tự thay đồ, hay là để tôi giúp cậu thay?"
Vương Nguyên rùng mình một cái, vừa định lui về, lại thấy Vương Tuấn Khải nhào tới.
" Thả tôi ra! Lão Vương!!"
" Nhỏ giọng một chút... Mau cởi quần áo ra!" :))))
" Uy uy! Này này! Dừng tay, đừng động vào đồ lót của tôi!!!" :D
Tỷ tỷ bán hàng đứng một bên cầm quần áo cho biết cô rất bình tĩnh, cực kỳ bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi máu mũi như thần mã rơi xuống bản thân cũng không để ý tới
( Lâu lâu: Tỷ tỷ......... Cho tỷ, canh táo đỏ và khăn giấy, chọn một cái đi.)
" Ầm........."
Cửa mở ra.
Vương Nguyên bị Vương Tuấn Khải làm cho không còn khí lực giãy dụa, mặc cho hắn vòng một tay qua ôm cổ mình, mà bản thân cậu thì lại mệt mỏi cúi đầu dựa vào Vương Tuấn Khải. Gương mặt cậu đỏ bừng, xem ra là vừa mới ồn ào một hồi.
Cậu sờ sờ sống mũi, dùng ánh mắt đánh giá người kia.
Vương Tuấn Khải đem mấy bộ quần áo trong tay đưa cho vị tỷ tỷ đứng bên cạnh : "Mấy bộ này gói lại hết cho tôi, cả bộ trên người cậu ấy nữa, toàn bộ tính vào tài khoản của tôi."
"Vâng". Tỷ tỷ bán hàng cuối cùng vẫn là nhịn không được, lấy ra một tấm hình, người trong hình chính là Vương Tuấn Khải, "Không biết... Anh có thể cho tôi xin chữ ký được không ?"
"Có thể". Vương Tuấn Khải lấy bút luôn mang theo bên mình ra, tùy ý ký vào đại danh của chính mình.
Ánh mắt tỷ tỷ bán hàng lóe lên sự phấn khích, còn nhìn Vương Nguyên nhiều hơn vài lần.
Nghĩ thầm, thiếu niên này là thế nào với Vương Tuấn Khải nhỉ?.
" ............ Vương Tuấn Khải anh có tiền nên không coi ai ra gì đúng không......" Vương Nguyên hung hăng liếc hắn trừng mắt một cái.
Vương Tuấn Khải cười hắc hắc, lộ ra răng khểnh: "Uh hừ ~"
"....."
29
Vương Nguyên hiện tại mặc áo sơmi màu vàng nhạt, thắt thêm chiếc nơ đỏ thẫm, phía dưới mặc quần yếm màu lam nhạt, dài đến mắt cá chân, kết hợp với đôi giày Cavans màu nâu. Khiến người khác nhìn đến loá mắt.
"Kiểu này, cũng rất gì và này nọ đấy chứ, rất ok ~" Vương Nguyên vui vẻ hớn hở nhìn Vương Tuấn Khải.
Vương Tuấn Khải câu lên khóe môi, ngón tay nhẹ nhàng đẩy gọng kính râm xuống, lộ ra cặp mắt đào hoa mị hoặc kia:
" Nhãn quang của tôi, vẫn luôn rất tốt..."
" ............"
Vương Nguyên nhìn hắn hơi nghiêng về phía trước một chút, bất giác yên lặng nín hơi. Bị cậu nhìn chằm chằm trong một giây đó, quả thực tim đã đập lỡ một nhịp.
Vương Tuấn Khải cái tên yêu nghiệt này...
Nội tâm hắn âm thầm sắp xếp, ngoài mặt lại dùng nụ cười để che dấu nhịp tim đang đập loạn.
Vương Tuấn khải hừ nhẹ một tiếng, làm sao hắn lại không để ý đến sự thay đổi trong mắt cậu cơ chứ. Chỉ là chưa muốn vạch trần mà thôi, buồn cười nhìn cậu bị chính bản thân hắn 'giật điện'.
Công viên lớn này rất an tĩnh, dưới ánh mặt trời tản ra hơi thở của thiên nhiên.
Thảm cỏ xanh tươi, đường nhỏ uốn lượn, cây Bạch Dương cao lớn, và cả hàng ghế đá ven đường. Hết thảy mọi thứ đều tuyệt đẹp như vậy, đám đông trong công viên có người tản bộ, có người chạy bộ, đạp xe, mấy tiểu hài tử tùy ý nô đùa trên bãi cỏ.
Bọn họ sóng vai bước đi, cố ý tăng nhanh cước bộ.
Bỗng nhiên đi qua một đôi tình nhân, nam sinh thân mật nắm tay nữ sinh, hai người cùng sóng vai đi ngang qua.
" ............" Gương mặt thoáng chút ửng đỏ, Vương Nguyên quay đầu đi, cố ý không nhìn Vương Tuấn Khải.
Thật là...
Tại sao lại có cảm giác như đang hẹn hò vậy...
Hai chúng ta rõ ràng đều là nam.
" Này."
" ............"
" Này," Vương Tuấn Khải im lặng nhìn người nào đó đang ngẩn, gọi mấy tiếng cũng không thấy trả lời, "Vương Nguyên."
"A?" Hắn thành công khiến Vương Nguyên quay đầu lại nhìn.
Vương Tuấn Khải chỉ chỉ xe bán kem phía trước: "Có muốn ăn không?"
" Ăn!" Trông thấy đồ ăn, Vương Nguyên trong nháy mắt đã quên sạch chuyện phiền não vừa nãy, ánh mắt lập tức phát sáng.
Hai người chậm rãi đi tới trước xe bán kem, a di mỉm cười hỏi bọn họ muốn ăn cái gì.
" Hương thảo đi." Vương Tuấn Khải hồi đáp.
Vương Nguyên thấy ánh mắt a di dừng lại ở trên người mình, lập tức trả lời: "Tôi giống anh ấy."
Vương Tuấn Khải khe khẽ liếc nhìn cậu một cái, lập tức đem tiền đưa cho a di.
"Hảo."
Mua kem xong, hai người lắc lư ung dung đi tới hàng ghế đá dưới gốc cây.
Đô đô an tĩnh đi bên cạnh hai người, ngồi xổm trên băng ghế dài bắt đầu hóng hớt ( Đô đô: Không thể làm phiền?????)
" Chơi có vui không?"
Vương Nguyên lườm hắn một cái: "Ngoại trừ mua quần áo ra thì chính là tản bộ trong tại công viên, thú vị ở chỗ nào chứ?"
"Món khai vị còn chưa bắt đầu mà." Vương Tuấn Khải nở nụ cười.
Cậu khẽ giật mình, phồng má bất mãn: "Còn phải làm gì nữa?! Tôi đói bụng lắm rồi........."
" Một lát nữa sẽ dẫn cậu đi ăn cơm," Vương Tuấn Khải xoa xoa tóc cậu, "Cùng tôi đi gặp mặt một người bạn."
" Ah........." Nhắc đến bằng hữu, Vương Nguyên đột nhiên nhớ tới Nhị Văn, cậu lập tức lấy điện thoại ra.
Chơi đùa cùng Vương Tuấn Khải quá vui, cậu suýt quên mất còn phải tới nhà Nhị Văn, định gửi cho hắn một tin nhắn.
" Tinh..."
Vương Nguyên chú ý tới trong hộp thư có tin nhắn mới, là Nhị Văn gửi đến.
"Nhị Nguyên, tao có việc bận không ở nhà, chúng ta hẹn gặp ngày mai nha ~"
"Yes~" Vương Nguyên vui vẻ trả lời một câu ok.
Vương Tuấn Khải lặng lẽ ăn hết que kem, nhìn que kem trong tay Vương Nguyên sắp chảy gần hết, nhịn không được nhắc nhở cậu một câu.
" Ah," Vương Nguyên mấy ngụm đã ăn hết que kem, đột nhiên cậu giơ điện thoại lên.
Vương Tuấn Khải sửng sốt, mặc cậu tùy ý kéo mình tới.
"Cười một cái ~"
" ..............."
Điện thoại ghi lại hình ảnh của hai người vào thời khắc đó.
Một người, cố ý xụ mặt, ánh mắt lại giấu không được ý cười, nhìn người bên cạnh.
Còn người kia, hai má phồng phồng, nơi đáy mắt chất chứa những vì sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro