Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

16

   Ánh mắt Vương Tuấn Khải lạnh xuống vài phần: "Cậu được đấy, lúc tôi không có ở đây liền học đòi đánh nhau với người ta."

    Vị gia trưởng này ngữ khí giống như đang thẩm vấn hài tử, Vương Nguyên bất mãn bĩu môi.

    Còn không phải là vì hắn... Vương Nguyên trong lòng vô cùng ủy khuất.

    Cậu đưa tay kéo lại cái chăn, buồn bực cuộn tròn trên giường, lựa chọn giữ im lặng.

    "Này!"   Vương Tuấn Khải vỗ vỗ eo cậu, "Dậy đi Vương Nguyên, cũng đã trễ lắm rồi, ngủ tiếp thì sẽ biến thành heo đấy.

    "Không muốn..."

   " Vậy được rồi, cậu muốn ăn cái gì."

    "Mì sợi."

    Vương Tuấn Khải trừng mắt liếc cậu một cái: "Bị thương mà còn ăn cay."

    "Ai cần anh lo!"  Cậu yên lặng liếc mắt nhìn hắn một cái.

  "  ............... Thôi được rồi, tôi đi mua cho cậu."

    Điều khiến Vương Nguyên hoảng hồn chính là hắn lại đồng ý, rõ ràng là một người rất cố chấp, không quan tâm ý kiến của người khác khăng khăng làm theo ý mình.

    Vương Tuấn Khải cũng là quá sủng cậu, nhìn thân thể cậu bị thương liền đã đủ lo lắng, không muốn lại nhìn thấy ánh mắt không vui của cậu.

    Nghe thấy tiếng cửa đóng, Vương Nguyên lặng lẽ gối đầu lên chiếc gối mềm mại.

    "Làm sao vậy......"

    Cậu vùi đầu thật sâu vào gối, trong đầu không ngừng hiện ra thanh âm của hắn: " Nguyên Nguyên".

    Ôn nhu giống nắng ban mai, ngọt ngào như một viên đường.

    Khiến trái tim của cậu, từ từ rung động.

    ......

   " Lão bản, một bát mì sợi."   Vương Tuấn Khải đeo khẩu trang đội mũ, đi tới cửa tiệm lần trước đến cùng cậu.

    Lão bản vừa ngẩng đầu liền nở nụ cười: "Là anh à, Vương Nguyên không đi cùng anh sao?"

   " ......"  Vương Tuấn Khải có chút nghi hoặc nhìn y, không ngờ rằng y còn nhớ rõ mình như vậy.

   " Tôi và Vương Nguyên là người quen,"  lão bản nhìn ra nghi hoặc của hắn, cười nói: "Vương Nguyên hài tử kia chỉ đưa Chí Hoành đến ăn cùng, không ngờ tới cậu ấy còn có một người bạn này là cậu. Cậu vẫn giống như lần trước dùng mũ đen, khẩu trang đen."

    "Ân." Vương Tuấn Khải híp mắt.

    Đối với lão bản hòa nhã dễ gần này ảnh hưởng của hắn cũng khá tốt.

    Vương Tuấn Khải nhận lấy mì sợi nóng hổi trong tay lão bản, chuẩn bị quay người rời đi .

    "Cái kia," lão bản lên tiếng,
          
"Cái này là đưa cho Vương Nguyên."

    Vương Tuấn Khải khẽ gật đầu.

    "Giúp tôi chiếu cố tốt hài tử kia," trong mắt lão bản tràn đầy quan tâm, "Hôm qua bị thương trong tiệm của tôi chắc là còn chưa bôi thuốc, hài tử này..."

    Vương Tuấn Khải khẽ giật mình, quay đầu: "Cậu ấy đánh nhau trong tiệm của anh?"

    "Ân, cậu ấy không có nói với cậu sao? Hình như là cùng người khác phát sinh cãi vã."

   " Cái gì... Cãi nhau?"

    "Hình như là... A đúng rồi, là vì ngôi sao đang nổi tiếng kia, Vương Tuấn Khải."

   " ........."  Vương Tuấn Khải bị y dấy lên hứng thú, lập tức xoay người lại nghe lão bản nói.

    Y lắc đầu: "Hôm qua một khách nhân hình như rất bất mãn với Vương Tuấn Khải, một mực hùng hùng hổ hổ, không ngờ tới Vương Nguyên trực tiếp đứng lên cùng hắn đánh loạn một đoàn......  Lần đầu tiên tôi trông thấy cậu ấy tức giận như vậy, không nghĩ tới cậu ấy lại bảo vệ ngôi sao này đến vậy."

    Vương Nguyên .........

    Là vì mình sao?

    Thân thể Vương Tuấn Khải chấn động mạnh sau khi nghe lão bản nói xong, tựa như là sét đánh ngang tai.

    Nhớ tới người kia bĩu môi, ánh mắt ủy khuất, còn có ngữ khí nói chuyện không được tự nhiên.

    Vương Tuấn Khải tự trách mình hai mặt, một mặt lo lắng cho cậu, một mặt lại không khỏi mừng rỡ.

   " Ân, cám ơn anh nha ông chủ," Vương Tuấn Khải rất nhanh nhét cho lão bản tờ một trăm đồng, "Không cần trả lại, tôi đi trước đây!"

    "A? Này......"Lão bản nhìn cánh cửa lung lay vì lực đẩy quá mạnh, cuối cùng đành bất đắc dĩ mà cười cười.

    Thanh niên bây giờ thật là...

      

27

   " Ầm......"Cửa bị mở ra.

    Vương Nguyên giật nảy mình, nghiến răng trừng mắt nhìn cái người đang thở hồng hộc kia.

    Cam ngang sao lão hành* ( Làm gì vậy lão Vương )

    Vương Tuấn Khải đứng thẳng người, cầm túi mì trong tay giơ lên: "Này, bữa sáng."

  "  Uh........."   Vương Nguyên dò xét hắn từ trên xuống dưới giống như là đang nhìn người ngoài hành tinh, " Woa ngạc nhiên chưa, đại minh tinh Vương Tuấn Khải vậy mà lại mua đồ ăn bên ngoài mang về cho tôi ..."

    Gia hỏa này đang nói linh tinh cái gì vậy?

    Vương Tuấn Khải lườm cậu một cái, Vương Nguyên buông xuống bàn chải đánh răng, bưng bát mì chậm rãi ung dung đi ra ngoài.

    "Gâu gâu!"  Cho Đô Đô ăn nè, Vương Nguyên rửa tay sau đó ngồi xuống bàn ăn chuẩn bị ăn sáng.

    Cậu thổi thổi mì sợi còn nóng hổi, bỗng nhiên ngước mắt nhìn lên.

    Đôi mắt đó xinh đẹp mỹ lệ tựa như những vì sao tinh tú,  giống như là linh hồn của bản thân cậu vậy trong veo thanh tịnh, cậu nhìn chằm chằm Vương Tuấn Khải.

   " Phần của anh đâu?"

    Vương Tuấn Khải sững sờ, lập tức ngượng ngùng cười cười: "Tôi quên mua."

    "Chậc chậc..."  Vương Nguyên thở dài lắc đầu, "Ha ( Ngốc )."

    "............"

    Vương Nguyên mấy ngụm lớn đã 'giải quyết' hết mì sợi, lúc cầm khăn giấy lau miệng không cẩn thận động đến vết thương.

    "Aiya........."

    Vương Tuấn Khải lập tức đưa tay bắt lấy cánh tay trắng như ngó sen của cậu: "Làm sao vậy?"

    Giọng nói kia trầm trầm ngữ khí ân cần, còn có đôi mắt lo lắng kia khi thấy Vương Nguyên một hồi hoảng hốt. Cậu lúng túng nhìn chằm chằm Vương Tuấn Khải đang nắm chặt tay mình, lắc lắc: "Tôi không sao... Chỉ là không cẩn thận động vào vết thương."

    "Cậu chờ chút, tôi đi lấy hộp thuốc thay thuốc cho cậu!"

    "Bịch bịch bịch ..."

    Eh... Anh ta bị làm sao vậy.............

    Nhìn bóng lưng người kia mang dép lê ngốc ngốc đi ra ngoài, không biết hắn rốt cuộc đang làm gì,Vương Tuấn Khải ngốc manh như vậy ngược lại lại chọc cho Vương Nguyên cười thành tiếng.

    "Lão Vương hôm nay chưa uống thuốc à ~" Cậu đã nhận ra Vương Tuấn Khải che dấu lại một loại tình cảm nào đó.

    Chỉ là không biết đó là cái gì...

   " Bịch bịch bịch..."

    Vương Tuấn Khải chạy lại, lấy thuốc và tăm bông ra, ngồi xuống đối diện Vương Nguyên cẩn cẩn dực dực mà bôi thuốc cho cậu.

    "Ah ah! Đau...... Đau đau..."

   " Như vậy sao"?

    "Ân...... Đỡ hơn chút rồi."

    Tia nắng ban mai điểm điểm, loang lổ chiếu lên người cả hai, lại ấm áp dị thường.

     "Cậu......"

    Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải muốn nói lại thôi, quay đầu lại: "Có chuyện gì mau nói đi."

   " Cậu đánh nhau với người khác là vì tôi sao?"

    Hắn cuối cùng vẫn là nói ra, lo lắng thật sâu trong ánh mắt nhìn cậu một hồi tim đập thật nhanh.

    Vương Nguyên nói có chút quanh co, tránh né ánh mắt của hắn: "Ai, ai nói vậy."

    "Lão bản ở quán mì."

    "Oa kháo........."  Vương Nguyên bi thương phát hiện mình đã quên mất sự tồn tại của y.

    Vương Tuấn Khải tỉ mỉ xử lý miệng vết thương của cậu, khẽ nhíu mày: "Cậu nói xem cậu có phải là bị ngốc luôn rồi không, đám người kia vốn thô lỗ thích gây sự, một chút điểm tốt cũng không có."

    Không phải, không phải vậy.

    Bản thân muốn nói ra, nhưng lại biến thành ý khác .

    Đôi mắt Vương Nguyên đã lạnh đi vài phần, tâm thoáng có chút quặn đau.

    Rõ ràng là vì anh, tại sao lại muốn nói ra những lời như vậy.

    Vương Nguyên nhíu chặt lông mày, nghiến răng: "Tôi nhìn đám người đó không thuận mắt, muốn 'bụp' cho một trận có được không?"

    "Khẩu khí của cậu như vậy là sao?"   Vương Tuấn Khải cũng không biết tại sao lại xảy ra chuyện như vậy, không khí trong nháy mắt tràn ngập mùi thuốc súng, tựa hồ như sắp nổ tung.

    Vương Nguyên quay đầu, hung hăng trừng mắt nhìn hắn: "Là tôi không tự trọng! Là tôi không muốn sống,q vì để bảo vệ danh dự của anh! Tôi có bệnh!"

    Dựa vào cái gì...

    Nói tôi như vậy.

    Vương Tuấn Khải khẽ giật mình, nhìn chai thuốc bị cậu hất đổ, còn có đôi mắt đang phẫn nộ kia.

    Cậu ấy giận thật rồi.

    "Tôi không sao..."

    Vương Nguyên đứng lên, mặc kệ Vương Tuấn Khải đang ngồi cạnh,
một mạch rời đi.

    Mà trái tim Vương Tuấn Khải, trong khoảnh khắc cậu đi lướt qua hắn, càng thêm luống cuống.

    Vương Tuấn Khải không rõ vì sao bản thân lại sợ loại cảm giác này, nhưng là hắn vẫn như cũ không chút do dự kéo tay cậu lại.

    "Nguyên Nguyên......"

    Ánh nắng lộn xộn, Vương Nguyên cảm nhận được một cỗ nhàn nhạt hương bạc hà vây quanh.

    Là cảm giác an tâm ấm áp mà cậu đang mong đợi.

    "Thực xin lỗi." Hắn lẩm bẩm,

    Con ngươi có chút co rụt lại, thời gian dường như dừng lại, cái không gian tĩnh mịch này phảng phất chỉ còn lại thanh âm của hắn.

   " Chỉ là tôi không muốn cậu bị thương..."

    Giống như là...

    Một câu chuyện không quá chân thực, giấc mơ màu hồng.

     
2020/05/07

 ______________________________

*Cam ngang sao lão hành : tiếng địa phương

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro