13
No.23
Chạy một hồi, Vương Nguyên đã quen với bốn phía phong cảnh tuyệt mỹ xung quanh, bắt đầu cùng Vương Tuấn Khải chậm rãi bước đi.
" Ân......" Hắn hít sâu một hơi, tham lam mà nhấm nháp hương hoa ngọt ngào bốn phía ở nơi này.
Vương Tuấn Khải đột nhiên nhìn thấy chỗ bụi hoa có chút lay động, liền chỉ chỉ: " Đằng kia có cái gì vậy?"
" Ah......" Vương Nguyên lập tức bị hắn hấp dẫn mà đi tới, gắt gao nhìn chằm chằm bụi hoa, "Không phải là lợn rừng đấy chứ........."
" Gâu gâu........." Bụi hoa bỗng nhiên bị đổ sang hai bên.
"Gâu!"
" ......"
Vương Nguyên nhìn chú cún nhỏ mệt mỏi thè lưỡi ra thở hồc hộc, con ngươi lóng lánh trong suốt, trong nháy mắt đầy tràn kích động.
"Lão Vương lão Vương!! Cún con này, anh nhìn đi nhìn đi, cún con này!"
Vương Tuấn Khải im lặng bắt lấy tay cậu đang dùng sức lay động cánh tay của mình, hắn lườm cậu một cái.
"Tôi có mắt."
" Cún nhỏ thật đáng yêu........." Vương Nguyên ngồi xổm xuống, đưa thay vuốt ve đầu nó.
Nhìn bộ dáng của cậu, giống như là rất ưa thích động vật nhỏ.
Vương Tuấn Khải nhíu nhíu mày: "Con chó nhỏ này rất bẩn, đừng sờ loạn."
" Kháo........." Vương Nguyên khinh thường bĩu bĩu môi, tiếp tục vuốt ve chó nhỏ.
" Gâu gâu!" Đôi mắt chó con sáng lên, vui vẻ vẫy vẫy cái đuôi, dùng đầu nhẹ nhàng cọ cọ lên tay Vương Nguyên .
"Lão Vương, chúng ta có thể nhận nuôi nó không?"
"Không được!" Vương Tuấn Khải trực tiếp đen mặt, vừa nghĩ tới trong nhà có một con chó nhỏ, lông đính khắp nơi, lại còn phân của con poodle kia nữa, ngoài ra còn một mớ đồ đạc hỗn loạn chuyện này trong nháy mắt bị hắn dẹp bỏ.
Trong nhà có một 'con' Vương Nguyên là đủ rồi...
" ............" Vương Nguyên thất vọng cúi đầu xuống, nhìn Vương Tuấn Khải hơi mềm lòng.
Cậu lấy đồ ăn từ bên trong túi xách ra cho cún con ăn .
" Đó là đồ ăn của chúng ta đấy đại ca..." Vương Tuấn Khải bất đắc dĩ nói, mặc dù nói như vậy, nhưng hắn lại không hề ngăn cản cậu, quả nhiên hắn nhận được ánh mắt u oán kia của Vương Nguyên
"Thật hết cách với cậu......"
Vương Nguyên tiến lên một bước tựa hồ muốn ôm lấy chú chó nhỏ này, chỉ thấy chó con bỗng nhiên giãy dụa một cái đụng phải Vương Nguyên khiến cậu trượt chân.
" Ân........." Kêu đau một tiếng.
Vương Tuấn Khải giật mình, lập tức ngồi xổm xuống bên cạnh cậu: "Vương Nguyên!"
" Ngô............" Vương Nguyên chậm rãi ngồi dậy, tay xoa xoa lên cổ chân, "Tôi không sao......"
Cún con phát hiện mình hình như đã làm tổn thương người hảo tâm vừa cho mình đồ ăn, nhanh chóng cúi thấp đầu cọ cọ vào eo Vương Nguyên, tựa như là đang nói xin lỗi.
"Đã bảo cậu đừng đụng vào nó." Vương Tuấn Khải bất mãn trừng mắt hừ nhẹ với chú cún nhỏ kia.
Vương Nguyên hơi cau mày, sắc mặt có chút khó coi: "Tôi không sao......"
"Chân cậu thế nào rồi?" Vương Tuấn Khải nhạy bén phát hiện chân cậu không ổn lắm.
Trên khuôn mặt cậu, thanh âm có chút ấp úng: "Không có, không có gì."
"Cậu đứng dậy thử một chút đi"
Vương Tuấn Khải cẩn thận đỡ cậu dậy, không nghĩ tới cậu lảo đảo mấy bước liền ngã nhào vào lồng ngực hắn, rõ ràng chân trái có chút khó chịu.
Vương Nguyên hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, tức giận nói: "Anh cố ý hả..."
"Chân cậu bị trẹo rồi?" Vương Tuấn Khải cau mày, trong lòng rất là lo lắng, "Đau không?"
" ............... Có chút..."
Vương Tuấn khải không quan tâm cậu kinh hô, ôm ngang eo cậu bế lên, bước nhanh đến một gốc cây phía trước, an trí đem cậu đặt xuống.
"Vương...... Vương Tuấn Khải," Vương Nguyên nắm chặt ống tay áo hắn, " Anh đi đâu vậy?"
"Tôi đi lấy xe, nhìn thương thế của cậu hẳn là không thể tiếp tục chơi đùa được nữa, chúng ta chuẩn bị trở về thôi." Vương Tuấn Khải nhìn cậu một cái, lập tức xoay người rời đi.
Vương Nguyên khẽ ngẩn người, tâm trạng lập tức chán nản ỉu xìu, tuột dốc không phanh .
Thật vất vả mới ra ngoài chơi một hôm, kết quả lại vì mình sơ ý chủ quan, mà bị thương...
"Gâu gâu!" Lúc này, chú chó nhỏ kia cọ cọ vào ống quần Vương Nguyên.
"Ân?" Cậu khom người xuống, cưng chiều vuốt vuốt lông trên đỉnh đầu nó, " Mày vẫn còn ở đây sao........."
"Gâu........."
"Tao không sao, lão Vương vừa nãy có phải là rất hung dữ không? Bị dọa sợ không ít nhỉ......"
"Gâu gâu!"
" Ân...... Kỳ thật, có lúc hắn rất ôn nhu, chỉ là hay thích làm bộ như bản thân rất lãnh khốc lạnh lùng."
" Gâu."
Vương Nguyên khẽ cười một tiếng: " Mày nghe hiểu tao đang nói gì sao..."
"Gâu gâu" ~ Chó con nhảy lên chân Vương Nguyên, nép vào trong ngực cậu.
Vương Nguyên cong cong khóe miệng, vuốt ve bộ lông cún con: "Nếu như có thể mang mày về nuôi thì tốt rồi... Lão Vương tên gia hoả kia..."
" Gâu..."
Buổi chiều vào khoảng thời gian này, sắc trời cũng dần tối xuống, hoàng hôn đã nhuộm đỏ một nửa bầu trời.
Vương Nguyên lặng lẽ nhìn cánh đồng hoa Oải hương khẽ lay động trong gió, bên môi nở nụ cười ấm áp.
Trước mắt tái hiện lại những chuyện ngày đầu gặp Vương Tuấn Khải.
Lần đầu tiên gặp mặt hắn cực kỳ lãnh khốc, lần thứ hai gặp lại lúc đó hắn chu đáo lại chiếu cố, thời điểm mình bi thương và tịch mịch, là hắn hướng mình đưa tay ra, ấm áp như vậy. Hắn vì mình mà học nấu ăn, một Đại minh tinh lại ở trong phòng bếp khiến cho mọi thứ rối tinh rối mù.
Hắn nỗ lực hoàn thành công việc chỉ vì muốn có thời gian cùng mình đi chơi, tại sao lại đối với một người bình thường như ta, làm nhiều chuyện như vậy...
Vương Tuấn Khải...
Mặc dù cùng hắn ở một chỗ vẫn sẽ có ít nhiều áp lực, nhìn tấm poster khổ lớn in hình hắn vô cùng soái khí treo trên toà nhà cao ốc bên kia, nghĩ lại hàng ngày sống bên cạnh mình chính là người kia, Vương Nguyên cảm giác vẫn là có hơi kỳ quái một chút.
Thế nhưng bất kể như thế nào, trong mắt cậu, Vương Tuấn Khải là một người rất tốt.
Một người bạn rất thân.
.
.
2020/04/23
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro