Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

12

22

    Đồng tử thoáng mở to.

    Ngữ khí giọng điệu ngả ngớn đó, lại khiến Vương Nguyên triệt triệt để để mà đỏ mặt, ra sức giãy giụa.

    Vương Tuấn Khải cũng ngay lập tức buông cậu ra, xoay người một cái đứng lên: "Không cùng cậu náo loạn nữa, tôi đi nấu cơm."

    Mấy ngày nay đều là Vương Tuấn Khải nấu cơm, hắn rất thông minh, vẫn chưa tới một tuần mà căn bản đã nấu ăn rất thành thục, tay nghề nấu nướng cũng tiến bộ không ít.

   " Uh......" Vương Nguyên buồn bực trả lời, âm thầm mắng bản thân chịu thua kém, cư nhiên lại bị một nam nhân áp đảo.

    Cậu chậm rãi từ từ tiến vào phòng bếp, nghe được mùi đồ ăn thơm phức bay ra, bụng cậu rất phối hợp mà vang lên, nhìn vẻ mặt chuyên chú của Vương Tuấn Khải đến ngẩn người.

   " Uhh... Chúng ta ngày mai ra ngoài đạp xe đi."

    .

    "Hả......"  Vương Nguyên kinh ngạc mà nhìn sườn mặt anh tuấn của hắn, "Anh không phải còn bận việc sao......"

    Vương Tuấn Khải lần trước đã sớm nói xin lỗi cậu, không thể ra ngoài cùng cậu đạp xe, bởi vì công việc quá bận rộn, lịch trình đều đã xếp kín cả tuần.

    "Tôi xử lý xong rồi". Vương Tuấn Khải nói rất bình thản, "Cố gắng nỗ lực làm cũng không phải không thể làm xong."

    Vương Nguyên chăm chăm nhìn hắn, trong lòng như nổi lên một chút rung động.

    Công việc của một đại minh tinh, Vương Nguyên hiểu rõ, trong một ngày có bao nhiêu việc phải làm, vậy mà hắn lại vì mình mà liều mạng hoàn thành công việc.

    "Uk."

    Vương Nguyên ngẩng đầu lên, híp mắt lại nở nụ cười: "Vậy chúng ta ngày mai đi đạp xe!"

    Không hiểu cảm giác vui vẻ trong lòng kia rốt cuộc là vì cái gì.

   " ........."  Vương Tuấn Khải nhìn cậu cười rạng rỡ như vậy, lập tức đứng hình.

    Vương Nguyên hình như đã nhận ra bầu không khí có chút ngượng ngùng, lập tức chạy ra ngoài che giấu nhịp tim đang đập loạn của bản thân.

    Vương Tuấn Khải lăng lăng cúi đầu xuống, cười khổ nhìn khoai tây trong tay đã gọt sạch một nửa, thở dài.

    ........................... Khải nguyên 狗...........................................................................
(

Đoạn này bà tác giả thêm vào chỉ để làm giải phân cách! )

    .

    .

    

    Ánh nắng rất dễ chịu, tùy ý vẩy hương thơm vào bùn đất trên đường nhỏ.

    Gió thổi tới từng đợt hương hoa ngọt ngào, hình ảnh được tông màu ấm tô điểm liền mang lại cảm giác thoải mái, cảnh đẹp ý vui. Trái tim ấm áp.

    Con đường nhỏ ở vùng quê tương đối gập ghềnh, lại đặc biệt thú vị. Bởi vì dọc theo đường đi phong cảnh cực kì 'mê người', khu rừng nhỏ kia vừa vặn lộ ra hoàn chỉnh một bầu trời xanh, giống như bảo thạch hoàn mỹ không chút tỳ vết.

    Xanh lục cùng xanh lam giao nhau tại một chỗ ( Cái này ta thật không có ám chỉ, Nguyên Nguyên màu lục Khải gia màu lam là ý gì nha ~)

    Hai chiếc xe đạp màu trắng phá vỡ không khí, phi như bay, mang theo một chuỗi tiếng cười trong trẻo như chuông bạc, tựa như âm thanh êm tai phiêu đãng trôi nổi dưới bầu trời.

   " Lão Vương anh chậm quá!"

   " Cẩn thận một chút, hơn nữa đừng có gọi tôi là lão Vương, tôi còn chưa già như vậy!"

    Làn gió mang theo hương hoa nhẹ nhàng thổi bay mái tóc Vương Nguyên, cuốn thành độ cong đẹp đẽ.

    "Vậy anh muốn tôi gọi anh là gì?"

    Vương Tuấn Khải tăng nhanh tốc độ, cùng cậu sóng vai :  "Tiểu Khải."

    "Xí ~Thật quê mùa ~" Vương Nguyên le lưỡi, tùy ý để ánh mặt trời ấm áp kia chiếu lên khuôn mặt tràn đầy vui vẻ.

    Vương Tuấn Khải nhìn cậu cười đến vui vẻ như vậy, cũng thoải mái mà bật cười theo.

    Tham lam mà hít thở bầu không khí trong lành ở một vùng quê yên bình .

    Đạp xe một hồi liền đến đích, đó là một cánh đồng hoa Oải hương tuyệt đẹp (Lavender Farm).

   " Woa sa! Đẹp quá xá luôn!" Vương Nguyên dừng xe, nhìn cảnh sắc kỳ  ảo hiện ra trước mắt.

    Vương Tuấn Khải yên lặng nhìn vào mắt cậu.

    Sắc tím của hoa Oải hương nồng đậm tranh diễm, mỗi một đóa đều nở rộ dưới ánh mặt trời, đẹp không sao tả xiết, thân cây đong đưa kiều diễm đón gió, trở thành phong cảnh mỹ lệ nhất.

    Nhìn ra được Vương Nguyên rất là hưng phấn.

    .

    Vương Tuấn Khải có thời gian rảnh sẽ thường xuyên đến nơi này, một cánh đồng thật đẹp, đây là căn cứ bí mật của hắn. Lần đầu tiên tiết lộ với người khác, cũng chỉ có Vương Nguyên, chỉ có cậu.

   " Này Tiểu Khải", tuy rằng không phấn khích đến mức hét lên, nhưng là cậu vẫn muốn hỏi: " Anh làm sao tìm được nơi này?"

    "Đây là cánh đồng hoa nhỏ của một công ty sản xuất tinh dầu hoa Oải hương thuộc quyền sở hữu của cha tôi,"  Vương Tuấn Khải thành thật trả lời, "Cha thấy tôi rất thích liền tặng cho tôi."

    "Nói như vậy, cha của anh là một người rất lợi hại nha." Vương Nguyên xem qua tư liệu về cha hắn, không thể không thở dài.

    Nếu đem so sánh thật là sẽ hù chết người ta.

    Vương Nguyên đột nhiên ngẩng đầu: "Vậy sau này anh phải thừa kế công ty?"

   " Ân........."

    Vương Tuấn Khải trên mặt tràn đầy bình tĩnh: "Tôi ở trong giới giải trí đợi một cái mười năm."

   " Ay........." Vương Nguyên không khỏi cảm thấy tiếc nuối cho hắn, "Đây là ước mơ của anh không phải sao? Tại sao không từ bỏ công ty?"

   " Vận mệnh của tôi, từ khi sinh ra, đã được quyết định như vậy."

    Vương Nguyên nhìn khuôn mặt Vương Tuấn Khải, đột nhiên, cậu kéo tay hắn.

   " Đi thôi......"

    "Hả?"

    Còn chưa kịp phản ứng, người kia liền kéo tay mình tiến vào cánh đồng hoa tuyệt đẹp.

    Chạy dưới ánh mặt trời.

     Độ cong trên khoé miệng cậu khẽ gương lên, mê người như vậy, quấn quanh thân ảnh đó, cảm giác ấm áp nhàn nhạt đó.

    Vương Tuấn Khải có chút ngẩn người, nhìn nụ cười trên khuôn mặt cậu, hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ.

  Da thịt Vương Nguyên trắng như tuyết lại đang chạy mà trở nên phơn phớt hồng nhuận, đáng yêu như vậy, con ngươi lóng lánh khó bề phân biệt, ngũ quan tinh tế, bởi vì trong đôi mắt kia mang tia sáng của thiên sứ mà càng trở nên đẹp đẽ.

    Ánh mắt loan loan giống trăng non, tựa như làm bằng một tầng nước mỏng, vô cùng đẹp mắt.

    Như thể khi nhìn khuôn mặt tươi cười của cậu, liền có thể quên được hết thảy bi thương.

    Vương Nguyên......

    Hắn không biết tại sao cậu có thể dễ dàng sưởi ấm trái tim hắn như vậy.

    Một loại tâm tình gọi là yêu thích, vô ý lơ đãng từng chút từng chút một bên trong. Lặng lẽ, nảy mầm...

2020/04/20

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro