Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

11

No.21

  Vì để cứu vãn hình tượng bản thân Vương Nguyên muốn chứng minh sự thật mình là công, cậu liền bắt đầu tập luyện.

    Kỳ thật cũng là vì quá buồn chán, cho nên một mình ngồi trên ghế salon, đối diện với con gấu bông cỡ bự kia .

    "Vương Tuấn Khải". Cậu vỗ vỗ vai gấu bự, " chú mày không thể không thừa nhận, ca đây khí chất vẫn là cao hơn một bậc phải không!"

    Gấu bự mở to đôi mắt đen láy nhìn qua cậu.

    Vương Nguyên hài lòng nhẹ gật đầu, ngáp một cái: "Cho nên nói...... Ta mới là công......"

    Ay ay ay...

    Không đúng nha, mình cùng hắn, vốn là bằng hữu bình thường lấy đâu ra công thụ.

   " Buồn ngủ quá........."  Đã không mở nổi mắt nữa rồi, Vương Nguyên nhìn ánh hoàng hôn chiếu vào khung cửa sổ, những ánh sáng kia thật loá mắt, nhẹ nhàng tựa lên người gấu bảo bảo, "Ân......... Vương Tuấn Khải........."

   " Bịch........."

    Là hôm nay dậy quá sớm, cho nên mới buồn ngủ, Vương Tuấn Khải đâu? Hẳn là so với mình hắn còn muốn ngủ hơn...

    Vương Tuấn Khải?

    Vương Tuấn Khải...

    Tại sao hôm nay trong đầu mình toàn nghĩ đến hắn?

    Thật kỳ quái...

    "Ta...... Ta mới là công........." Vương Nguyên đổi sang tư thế thoải mái hơn tựa trên người gấu bự, thiếp đi.

    Nắng chiều dần dần dung hợp vào đường chân trời, ban đêm như bức màn đen lặng lẽ kéo xuống.

    Khi Vương Tuấn Khải về đến nhà,  thấy trong phòng đều tối thui, vô thức mở đèn.

    "Vương Nguyên?"

    Cậu không ở nhà sao?

    Vương Tuấn Khải nghĩ tới chuyện này liền có chút tức giận nhưng hắn không thể giải thích được lí do tại sao, bản thân hôm nay liều sống liều chết bận tới bận lui còn không phải vì để có một ngày rảnh rỗi cùng cậu ra ngoài chơi sao, sợ cậu ở nhà một mình sẽ buồn chán.

Chẳng lẽ cậu ta đi chơi cùng bạn rồi sao?

    Vương Tuấn Khải nhíu mày, ánh mắt bất mãn đảo qua phòng khách, lúc này mới phát hiện gia hoả nào đó đang vùi trong ngực gấu bự nằm ngáy o..O...

    "Thì ra là ở đây ......"   Khoé miệng hắn khẽ cong, nhanh chân hướng về phía trước.

    Lặng yên không một tiếng động ngồi xổm ở cạnh ghế salon nhìn khuôn mặt cậu lúc ngủ, tựa như thiên sứ, yên tĩnh, mỹ lệ.

    Chỉ cần liên tưởng đến bộ dáng ngốc manh thường ngày của Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải vẫn là không nhịn được mà bật cười.

    "Tại sao có thể có người ngốc như vậy, không biết ngủ ở đây sẽ bị cảm mạo sao........."

    Ngữ khí của hắn có chút cưng chiều, vươn tay ra vuốt vuốt sợi tóc Vương Nguyên.

    Hiện tại Vương Tuấn Khải rất ưa thích mà xoa xoa tóc cậu, bởi vì tóc Vương Nguyên rất mềm, sờ tới sờ lui rất thoải mái.

    "Ngô........."

    Lông mi run rẩy, cậu từ từ mở to mắt, nhìn cái người kia cười đến ôn nhu.

    Tim đập thình thịch.

   " Oa!"

    Sớm biết cậu có tính gắt ngủ, Vương Tuấn Khải phi thân tránh thoát một cước của cậu.

    Vương Nguyên gắt gao nhìn chằm chằm hắn: "Vương, Vương Tuấn Khải! Anh trở về từ lúc nào vậy..."

   " Lúc nãy..."  Vương Tuấn Khải bất đắc dĩ nhặt cái gối cậu vừa đạp xuống đất lên, ngồi xuống bên cạnh cậu.

    Vương Nguyên lăng lăng nhìn hắn, bỗng nhiên nhớ lại những lời 'vũ nhục' mà cậu nhìn thấy trên mạng nói cậu là mỹ thụ, cậu tức giận đứng phắt dậy: "Anh nói đi, tôi  là công phải không?"

   " Hả?" Vương Tuấn Khải sửng sốt, lập tức lập tức ôm bụng cười to, "Ha ha, cậu nói cái gì?"

    Vương Nguyên nhìn hắn cười thành như vậy hai gò má không khỏi ửng đỏ, nhưng khí thế lại yếu đi rất nhiều: "Tôi nói tôi là công........."

    Công?

    Gia hỏa này rốt cuộc là suy nghĩ cái gì vậy?

    "Ha ha, là cậu? Không có khả năng......"  Vương Tuấn Khải đưa tay véo mũi cậu một cái.

    Vương Nguyên khẽ giật mình, sau đó lập tức giương nanh múa vuốt nhào về phía Vương Tuấn Khải.

    "..............."

    Vương Nguyên dạng chân ngồi trên người Vương Tuấn Khải, học theo cách của hắn lúc trước, dùng tay gắt gao giữ chặt cổ tay hắn.

   " Thế nào? Có phục hay không?"

    Vương Tuấn Khải nhíu mày một cái, đối với công phu mèo cào của người này mình căn bản không cần dùng quá nhiều khí lực, xoay người một cái liền dễ dàng tránh thoát, thân thể đè ép cậu trên ghế sa lon.

   " A........."

    Kêu đau một tiếng, chỉ là thanh âm kia uyển chuyển không khỏi làm Vương Tuấn Khải có chút mất khống chế, muốn trêu đùa cậu một chút.

    Hắn cúi người, ghé sát vào tai cậu.

   " Tiểu, ngu, ngốc."


2020/04/17

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro