10
Vì Vương Nguyên chỉ cao đến cằm Vương Tuấn Khải, cho nên Vương Tuấn Khải chỉ cần cúi xuống một chút liền có thể thấy cần cổ trắng nõn của cậu.
" Chính là như vậy......" Trong ánh mắt đạo diễn loé lên tinh quang, y mê dại mà lẩm bẩm, " Rất tốt...... Tiếp tục phát huy........."
Vương Tuấn Khải ngước mắt, phong thái yêu diễm trong nháy mắt lập tức bộc phát, sự băng lãnh kết hợp thêm một chút hắc ám mị hoặc.
Cố ý phác hoạ ánh mắt dành cho con mồi cùng màu trắng hoa lệ trên thân người kia nổi lên tương phản mãnh liệt, hắn vươn đầu lưỡi, chạm nhẹ vào da thịt trơn mềm của cậu. (///•∆•///)
"Ân........." Giống như phải cực lực áp chế mà thở gấp, kỳ thật cổ Vương Nguyên là một điểm tương đối mẫn cảm, một khắc này lại bị đụng phải, trong nháy mắt như có dòng điện truyền khắp thân thể.
Thân thể hai người đồng thời chấn động.
Nhiếp ảnh gia dùng trang thiết bị tốt nhất trong một thoáng đã sớm chụp được cả đống ảnh đẹp, còn hai người 'tiếp tục phát huy.'
Tay trái Vương Tuấn Khải nắm lấy cánh tay phải Vương Nguyên, tay phải trông như chạm khắc phác thảo đường cong mê hoặc của cậu, hắn từng chút, từng chút một tiến gần tới cần cổ thanh mảnh, cánh môi khẽ hé mở lộ ra hai chiếc răng nanh bén nhọn.
'Ôn nhu' cắn xuống.
Trên cổ cậu in nguyên vết tích dấu răng, ẩn ẩn đỏ lên.
Thân thể Vương Nguyên run nhè nhẹ, cậu vô thức giữ chặt cánh tay Vương Tuấn Khải tựa hồ muốn ngăn cản hắn, lại hữu khí vô lực, hai chân dường như nhũn ra.
Vương Tuấn Khải nhanh tay lẹ mắt ôm lấy phần eo nhỏ nhắn, để cậu không đến mức ngồi ngay xuống đó, chỉ có điều một động tác này lại khiến cho thân thể Vương Nguyên hơi nghiêng về phía trước, lại làm vết cắn của Vương Tuấn Khải sâu hơn một chút.
" Tách tách tách !" Nhiếp ảnh gia liên tục bấm chụp ánh đèn flash không ngừng loé sáng, hưng phấn mà si liếm cánh môi, nhìn ra được hắn rất kích động.
Vương Nguyên bị hắn cắn đến mềm cả người, cậu giãy giụa muốn thoát khỏi động tác này, nghiến răng nghiến lợi:" Lão Vương........."
" Hừ hừ........." Hắn cười nhẹ, không thấy rõ thần sắc trong mắt.
Vương Nguyên thực tình hối hận, cậu tình nguyện bị đánh cũng không nguyện ý bị tra tấn kiểu này, không chỉ tra tấn thân thể mà còn cả tinh thần .
Có thứ gì đó đang nhu động, muốn phá vỡ mà chui ra.
Cảm giác thống khổ khi chụp hình cuối cùng cũng kết thúc, Vương Nguyên dán trên cổ mình một cái urgo màu đen trắng.
Da thịt trắng như tuyết kia chịu không nổi một chút ma sát, chứ nói chi là vừa cắn vừa mút, chỗ đó đỏ ửng một mảnh, bản thân nếu không hảo hảo che giấu một chút người khác tuyệt đối sẽ không có hảo ý mà nhìn mình.
Vương Nguyên giống như là trút giận hung hăng ngồi trên ghế sa lon, cậu cũng chỉ có thể dùng cái mông chà đạp tấm nệm êm ái dưới thân.
Tuy nói là oán trách nhưng vẫn đem tờ giấy màu hồng có in hình Mao gia gia nhét vào trong ví tiền, Vương Nguyên cảm thán thế đạo này thật càng ngày càng khó kiếm tiền. Cậu lén lút nhìn sang bên kia Vương Tuấn Khải còn đang chụp hình, bĩu bĩu môi.
" Gia hỏa này tám phần là cố ý..."
Dưới ánh đèn Vương Tuấn Khải thành thục mị hoặc, giống một con báo ưu nhã yên tĩnh hắc ám nằm trong đêm.
Không thể không nói, gia hỏa này thật rất soái khí.
Vương Nguyên dùng tay chống đỡ lấy đầu, hai chân bắt đầu đong đưa.
"Vương Tuấn Khải........."
Cậu liên tục nghĩ tới cảm giác lúc nãy khi bị hắn ôm vào trong ngực, đặt tay lên ngực tự hỏi vì sao lại an tâm như vậy. Lại nghĩ tới khi còn bé, thời điểm bị người kia ôm vào trong ngực, liền mất đi tất cả năng lực phản kháng.
Cậu kỳ thật có hoài nghi, Vương Tuấn Khải chính là 'Tiểu hổ nha' khi còn bé.
Hắn họ Vương, có răng khểnh, còn là một minh tinh. Mọi thứ tiêu chuẩn đều phù hợp, chỉ tiếc Vương Nguyên lại cảm thấy người đó không phải hắn.
'Tiểu hổ nha' rất ôn nhu, đối với cậu rất tốt.
Nghĩ tới khối băng lớn kia, vừa xấu bụng lại nguy hiểm!
Ánh mắt Vương Nguyên trở nên hung dữ, nghiến răng nghiến lợi đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa ấn ký trên cần cổ.
Vương Tuấn Khải đáng ghét Vương Tuấn Khải chết tiệt...... Đánh xú tiểu tử Vương Tuấn Khải, Vương Tuấn Khải...... Ăn Vương Tuấn Khải chiên Vương Tuấn Khải......... Chiên Vương Tuấn Khải...... Ừm......... Thật muốn ăn thử cua chiên.........
Một cỗ chất lỏng trong suốt không xác định từ khoé miệng người nào đó chảy xuống.
" Đói quá........."
Vương Tuấn Khải đang chụp hình có chết cũng sẽ không nghĩ tới bản thân hoàn mỹ như vậy, lại bị người nào đó tưởng tượng thành cua chiên...
Chụp xong poster cho bộ phim, Vương Tuấn Khải cứ như vậy tóm lấy Vương Nguyên trở về nhà.
"Tôi đói quá!" Vương Nguyên vừa về tới nhà đã phàn nàn, bắt đầu lục lọi trong tủ lạnh.
Vương Tuấn Khải ngăn lại tay hắn giành lấy hộp cơm : "Đợi một chút ..."
"Làm gì?" Vương Nguyên nhìn hắn nghi hoặc hỏi.
Vương Tuấn Khải hơi hơi quay mặt lại, vành tai có chút đỏ lên: "Tôi muốn thử ...... Nấu cơm."
" Hả?!"
" Cậu không phải đã nói không muốn lại phải ăn những thứ này sao?" Vương Tuấn Khải nghiêm túc nói, "Tôi muốn thử một chút xem sao, dựa theo hướng dẫn trên mạng, làm nhất định có thể thành công ..."
Vương Nguyên khẽ giật mình, bản thân chỉ là thuận miệng nói vài lời hắn lại nhớ đến rõ ràng như vậy.
"A...... Vậy được rồi! Tôi giúp anh!"
Lúc này mới qua một khoảng thời gian, Nguyên nhi đã đem chuyện buổi chiều bị cắn cổ quên sạch không còn một mảnh.
"Ân!"
Kết quả là, hai thân ảnh vụng về bắt đầu bận rộn trong bếp.
"Không đúng! Anh nhìn xem chỗ này viết, phải bỏ năm thìa muối!" Vương Nguyên trừng trừng mắt, không hề yếu thế mà cãi lại.
Hai người lần nữa lời qua tiếng lại vì mấy thìa muối.
Vương Tuấn Khải khăng khăng chỉ vào mấy con số kia trên ipad: "Làm sao có thể nhiều như vậy, cậu muốn mặn chết tôi à!"
" Rõ ràng chính là......" Vương Nguyên lẩm bẩm.
Vương Tuấn Khải trên tay dính đầy bột mì cứ như vậy mà véo mũi Nguyên Nguyên , lưu lại ấn ký màu trắng: "Tôi nói nhiều như vậy chính là nhiều như vậy!"
Vương Nguyên sững sờ, lập tức gò má thoáng ửng đỏ, vươn tay ra đem khuôn mặt Vương Tuấn Khải nhéo tới nhéo lui thành một độ cong vô cùng khoa trương .
" Dựa vào cái gì!"
"Cậu............"
Vương Nguyên cảm thán khuôn mặt Vương Tuấn Khải bảo dưỡng thật sự rất tốt, véo lên thật mềm mại, cậu kéo lên một chút liền lộ ra chiếc răng hổ nhỏ kia, trông rất buồn cười.
Một màn này nếu như để người ngoài nhìn thấy, tròng mắt chắc là đều rớt hết ra ngoài?
Vương Tuấn Khải trong giới giải trí không coi ai ra gì, kiêu ngạo cao lãnh đại minh tinh, thế nhưng hiện tại lại giống một đại nam hài bình thường tinh nghịch nhà bên, cùng cậu ở trong bếp náo loạn một đoàn.
"Được rồi được rồi", Vương Tuấn Khải bất đắc dĩ xoa xoa mái tóc dính đầy bộ mì của Vương Nguyên, "Cậu vẫn nên ra ngoài đi, về sau tôi tự mình nấu cơm, không cần cậu hỗ trợ."
Vương Nguyên le lưỡi một cái: "Tôi chính là chờ câu nói này của anh!"
Nhìn thân ảnh cậu nhanh như chớp đã không thấy bóng dáng đâu, Vương Tuấn Khải cười cười lắc đầu.
Bỗng nhiên dừng lại.
Hắn sờ lên mặt mình: "Mình gần đây hay cười như vậy sao?"
Ai...... Không được rồi, mấy đồ này sắp bị Vương Nguyên làm hỏng hết rồi.........
Hắn dở khóc dở cười nhìn quanh phòng bếp rối tinh rối mù kia, lại bắt đầu nấu cơm lại từ đầu.
(............ Thời gian bên vợ ~ Khoảnh khắc này quá hoàn mĩ rồi, chắc là anh không thể cho mấy đứa xem nữa đâu!.......................................)
Vương Nguyên nhìn món ăn có vẻ không ổn lắm, cùng ánh mắt mong đợi của người nào đó.
Nà ní...
Tại sao mình lại nhìn thấy trên người Vương Tuấn Khải xuất hiện tai cùng đuôi mèo vậy ......
" Ah...... Khụ khụ, vậy tôi tới nếm thử ". Cậu rốt cuộc cầm đũa lên, dưới ánh mắt nóng bỏng của Vương Tuấn Khải mà nuốt xuống những món ăn kia.
Kỳ thật cũng không tệ lắm......... Đại khái.........
"Thế nào?!" Vương Tuấn Khải ghé vào trên bàn hỏi cậu.
Vương Nguyên lập tức uống một ngụm nước, một bên nói: "Ok, món này nấu rất ngon!"
" Vậy sao?" Vương Tuấn Khải có hơi không tin, kỳ thật hắn đã nếm thử một chút, hương vị thật không tính là rất ngon.
Vương Nguyên nở nụ cười, khe khẽ gật đầu, khoa trương giơ ngón tay cái lên:" Rất ngon!"
"Cậu đừng có bướng bỉnh......" Vương Tuấn Khải nhìn sắc mặt cậu liền biết hương vị thật chẳng ra sao cả, dù sao cũng là lần đầu tiên vào bếp, còn chưa nắm vững được công thức , "Tôi mang đi đổ , chúng ta vẫn là nên ra ngoài ăn!"
" Đừng!" Vương Nguyên nhanh chóng đứng dậy ngăn hắn lại, bưng bát lên bắt đầu ăn, "Đừng đổ, tôi vẫn còn muốn ăn!"
Vương Tuấn Khải khẽ giật mình, nhìn bộ dáng cậu nuốt đồ ăn, có chút không hiểu cậu tại sao phải làm vậy.
Rõ ràng bản thân nấu không ngon, nhìn bộ dạng cậu ấy như vậy nhất định chịu đựng rất vất vả , vì sao không vạch trần sau đó chế giễu mình chứ? Vương Tuấn Khải cho rằng Vương Nguyên có thể làm như vậy.
Vương Nguyên phong quyển tàn vân mà giải quyết hết bữa tối, liên tiếp uống mấy ngụm lớn nước mới bình ổn lại.
Đôi mắt cậu trong veo như nước nhìn qua hắn: "Nhìn tôi như vậy làm gì?"
"Không có gì......"Vương Tuấn Khải dời đi ánh mắt, ấn tượng trong lòng đối với Vương Nguyên thay đổi một chút, gia hỏa này......
Nói trong lòng không có xúc động là giả.
Bất kể nói thế nào, Vương Tuấn Khải vẫn là từ trong đôi mắt tựa như thanh tuyền kia của Vương Nguyên, cảm nhận được ấm áp đang dần hồi sinh.
Có nhiều thứ, dường như đang lặng lẽ thay đổi.
Hai người nhìn nhau cười.
2020/04/13
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro